Tiên Sinh Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy


Cũng chỉ có Bắc Ngọc là có thể nhẹ tay nhẹ chân đặt Hồ Ly vào góc tường, nếu là bất kỳ người nào còn lại thì đều sẽ tùy ý ném nó vào một xó nào đó rồi.

Giả đạo nhân lấy cồn i-ốt rửa sạch miệng vết thương cho Bắc Ngọc, tuy là Khúc Yêu Yêu cũng phun ra một ngụm máu nhưng vết thương của cô không nghiêm trọng bằng Bắc Ngọc.
Hồ Vương từ từ tỉnh lại, cố sức vùng vẫy.

Hắn ta bị Khúc Yêu Yêu dùng bùa chú phong ấn pháp lực nên hiện giờ chẳng khác gì một người thường.
“Con nhóc kia, có biết bổn tọa là ai không?”
Khúc Yêu Yêu nói: “Biết, là hồ ly thối đó!”
“Hừ, bổn tọa là con trai của tộc trưởng thứ 19 của tộc Bạch Hồ, các ngươi đối xử với ta như thế, một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi!” Hắn ta nhe răng nhếch miệng đe dọa, khi nhìn thấy Lê Dao bên cạnh thì giọng điệu lại dịu xuống: “Đương nhiên, ngoại trừ A Dao.”
Khúc Yêu Yêu uống một ngụm nước, nuốt mùi máu trong cổ họng xuống: “À, nếu anh đã “khủng” như vậy thì làm gì phải làm phiền chị Dao chứ? Anh phải biết rằng, hồ ly không thể kết hôn với người.”
“Ta và A Dao là duyên phận trời định.”
Lời này Lê Dao đã nghe hắn ta nói rất nhiều lần, cô nàng ghét bỏ nói: “Vậy chắc ông trời đã uống rất nhiều khi định duyên phận này.”
Hồ Vương vẫy vẫy tóc, cảm thấy diện mạo của mình hiện tại rất đẹp trai: “Ta có thể cho A Dao của cải vô tận và hạnh phúc vĩnh viễn, gả cho ta là lựa chọn chính xác nhất.”
Khúc Yêu Yêu muốn nôn ra vì lời nói ngạo mạn này của hắn ta: “Anh đúng là không biết xấu hổ.

Tôi lại muốn biết, thứ anh gọi là duyên phận trời định rốt cuộc là gì?”
Hồ Vương nhìn Lê Dao, thâm tình nói: “A Dao, em còn nhớ con hồ ly mình cứu được ở núi Thanh Vân khi còn nhỏ không?”
Nói như vậy, Lê Dao đúng thật là có chút ký ức.
Năm ấy cô nàng khoảng chín tuổi, học lớp 3 tiểu học, trường học tổ chức đi chơi xuân ở núi Thanh Vân, giáo viên cho bọn họ thời gian một tiếng hoạt động tự do, Lê Dao muốn đi nhặt mấy lá cây đẹp mang về nhà làm tiêu bản.
Cô nàng đi đến chân núi, thấy vài học sinh lớp lớn đang tụ lại một chỗ.

Lê Dao tò mò đi qua nhìn, phát hiện cậu bé trai mập mạp đang bắt lấy một con hồ ly màu trắng, trên chân hồ ly còn chảy máu.
“Hì hì, tao muốn mang nó về nhà nhốt vào lồng sắt.”
“Tao có thể đến nhà mày tham quan không?”
“Tất nhiên rồi, vậy tao sẽ thu tụi mày năm tệ phí tham quan.”
Con hồ ly bị bắt phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lê Dao không nhìn nổi, đi lên lý luận ngay tại chỗ: “Cô giáo đã nói không thể làm tổn thương động vật nhỏ, các anh mau thả nó ra.”
Cậu nhóc béo dùng sức đẩy cô nàng xuống đất, tay Lê Dao bị trầy xước, nhưng cô nàng không khóc, ngược lại kiên cường đứng lên tiếp tục giằng co cùng một đám con trai: “Nếu anh không thả nó ra thì em sẽ nói cho cô giáo.”
“Vậy thì mày đi đi, tao không sợ.”

Lê Dao rất tức giận, cô nàng nhìn đôi mắt vừa vô tội vừa đáng thương của hồ ly, la lớn: “Cứu mạng! Đến cứu người nhanh lên!”
Người đến núi Thanh Vân chơi xuân rất nhiều, Lê Dao la một tiếng liền có cô giáo chạy tới: “Sao vậy?”
Cậu nhóc béo sợ đến mức thả tay ra, hồ ly nhân cơ hội trốn đi.
Lê Dao đột nhiên khóc lên, cho cô giáo xem vết thương trên cánh tay: “Oa oa oa, cô ơi, bọn họ bắt nạt em.”
“Ôi, bị trầy da rồi.” Cô giáo nhanh chóng dẫn cô nàng đi xử lý vết thương, nghiêm khắc nói với mấy cậu nhóc kia: “Các em cũng đi theo cô, hôm nay còn dám bắt nạt bạn học nữa nhỉ? Các em về nhà gọi cha mẹ lên đây.”
Hồ ly trắng trốn trong rừng, nhìn thấy Lê Dao bị cô giáo dẫn đi, nó âm thầm thề, nhất định phải báo đáp lại ơn cứu mạng lần này.
“Lúc đó ta vừa rời núi để rèn luyện, không cẩn thận trúng phải bẫy của yêu quái thành niên, nên mới bị thương rồi bị tên nhóc mập đó bắt đi.

Nếu không phải A Dao nhà ta cứu giúp thì ta đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Ơn cứu mạng chỉ có lấy thân báo đáp.” Ánh mắt Hồ Vương long lanh, ra sức nháy mắt quyến rũ với Lê Dao.
Lê Thiệu đứng lên, che đi thân hình Lê Dao, anh hừ lạnh một tiếng: “Báo ơn? Ha, tôi thấy anh đến báo thù thì có.”
Hồ Vương cũng thấy Lê Thiệu không thuận mắt, nhưng ai bảo người ta là anh vợ chứ: “Anh ba nói sai rồi, có sự phù hộ của Hồ tộc em, đời này của A Dao sẽ bình an trôi chảy.”
Lê Thiệu xem thường: “Miễn đi, còn nữa, tôi không phải anh ba của anh.”
Hồ Vương kiên trì làm thân: “Uầy, anh là anh ba của A Dao, cũng là anh ba của em, chút đạo lý lớn nhỏ này em vẫn hiểu được.”
Lê Dao thở dài, đứng ra từ sau lưng Lê Thiệu: “Thì ra là anh à, hồ ly nhỏ, nói như vậy thì chúng ta có duyên thật.”
Hồ Vương nghe thấy cô nàng nói vậy, đôi mắt sáng lên: “A Dao, có phải em cũng cảm thấy hai ta là duyên phận trời định không?”
Lê Dao lại lắc đầu: “Đúng là có duyên, nhưng không phải duyên phận tình yêu.

Hồ ly nhỏ, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tình cảm không thể cố ép được, tôi không thích anh, cho dù bị ép gả cho anh thì tôi cũng sẽ không hạnh phúc.

Tôi không thiếu tiền, cũng không cần sự phù hộ của Hồ tộc các anh, tôi chỉ muốn tìm một người mình thích, bình đạm vượt qua đời này.

Hồ ly nhỏ, có lẽ anh cũng không biết tình yêu là gì, chỉ cảm thấy tôi đã cứu anh nên phải dùng cảm tình để báo đáp, nhưng tôi không cần, cho nên dù thế nào thì tôi cũng sẽ không gả cho anh, hiểu chưa?”
Hồ Vương cảm thấy tim mình tan nát, hắn ta ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói: “A Dao, em thật sự không muốn gả cho ta sao?”
Lê Dao nói rất kiên định: “Đúng vậy, tôi không muốn, hơn nữa tôi có người mình thích rồi.”
Một tia sét đánh giữa trời quang, bất ngờ đánh trúng hai người.
Lê Thiệu và Hồ Vương đồng thanh hỏi: “Ai?”
Lê Dao hơi ngượng ngùng, “Ừm...!Là đàn anh cùng khoa, chẳng qua là em đơn phương thích anh ấy, anh ấy không biết.”
Hồ Vương ghen tị đến ngứa răng, đừng để ta biết người đó là ai!
Trong lòng Lê Thiệu cũng cảm thấy khó chịu, đứa em gái anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn đã đến tuổi biết yêu.

Hồ Vương vẫn chưa từ bỏ ý định: “A Dao, có lẽ sau khi chúng ta ở chung thì em sẽ thích ta.”
Lê Thiệu trừng hắn ta một cái: “Anh từ bỏ đi, dáng vẻ này của anh vốn không xứng với Dao Dao.”
“Xí, bổn tọa chính là người đàn ông đẹp trai nhất của Hồ tộc.”
Khúc Yêu Yêu cười không nhịn được, cô tìm một cái gương lại: “Người đàn ông đẹp trai nhất, xem gương đi nè.”
Úi~ đây là ai!
Hồ Vương nhìn bản thân mình trong gương, mái tóc bạc lộn xộn như tổ chim, cái trán sưng đỏ hình như đang nổi lên mấy cục u lớn, trên mặt, trên quần áo đều dính bãi nôn.

Sao hắn ta lại mang dáng vẻ quỷ quái thế này!
“Nhất định là các người ghen tị với vẻ đẹp của bổn tọa.

Nói mau, các người đã làm gì với ta!”
Khúc Yêu Yêu cất gương lại, nói: “Do anh tự nôn ra có được không? Bọn này chưa làm gì cả.

Thật ra muốn báo ơn cũng không nhất định phải cưới chị ấy mà.”
Hồ Vương nheo mắt lại, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Ví dụ như anh có thể cho chị Dao tiền, bảo vệ sự an toàn của chị ấy, thỏa mãn một nguyện vọng của chị ấy...!Những điều này cũng là cách báo ơn mà, cần gì phải cố chấp với việc gả cưới chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì, không phải A Dao ta quyết không cưới.”
Lê Dao mệt cả tim, con hồ ly này cố chấp vậy sao? “Nhưng mà tôi thật sự không thích anh.”
Lúc này, Giả đạo nhân vẫn luôn đứng ngoài quan sát mở miệng: “Hồ tộc của các cậu có thể lựa chọn và lập khế ước với linh chủ đúng không?”
Hồ Vương cảnh giác nhìn ông ta: “Lão già, sao ông lại biết?”
“Ha ha ha, ta đến độ tuổi này cũng không phải chỉ sống cho có.

Cậu muốn báo ơn thì chẳng phải chỉ cần lập khế ước linh chủ với cô nhóc kia là được rồi sao? Cậu ở bên cạnh bảo vệ cô bé trong 5 năm, xem như trả lại ơn cứu mạng.”
Hồ Vương không muốn lắm, Giả đạo nhân đi tới, cúi người nói nhỏ bên tai hắn ta: “Cậu cứ ở lại bên cạnh cô bé trước, biết đâu có thể lâu ngày sinh tình.”
“Lão già, chỉ có ông biết điều thôi.

Yên tâm đi, nếu bổn tọa có thể cưới được A Dao thì tất nhiên ông sẽ không thiếu chỗ tốt.”
Giả đạo nhân cười đến nỗi có nếp nhăn: “Vậy lão cảm ơn cậu trước nhé.”
“Được rồi, nếu A Dao không muốn thì bổn tọa cũng không ép em.


Cứ làm theo lời lão già này đi, ta lập khế ước 5 năm với em, trong 5 năm này ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ em chu đáo, xem như trả ơn cho em.”
Lê Dao cứ cảm thấy Hồ Ly không có ý tốt, cô nàng nhìn về phía Khúc Yêu Yêu, thấy cô gật đầu mới đồng ý.
“Vậy sau khi chúng ta lập khế ước thì anh có nghe lời tôi không?”
“Đương nhiên.”
“Được, vậy tôi đồng ý.”
Giả đạo nhân lấy ngân châm chích vào ngón trỏ của Hồ Vương và Lê Dao.

Hai người chạm đầu ngón tay, máu hòa vào nhau.

Hồ Vương thì thầm: “Con trai Bạch Huyền của Hồ tộc xin thề tại đây, ta sẽ lập khế ước cùng linh chủ Lê Dao, trong 5 năm nhất định sẽ bảo vệ linh chủ chu đáo, vi phạm sẽ mất tu vi, tự hủy nội đan.”
Đến lúc này, khế ước của Lê Dao và Bạch Huyền đã lập xong.
Hắn ta cười hề hề: “A Dao, nếu phải bảo vệ em thì ta về nhà cùng em nhé.”
Lê Dao mím môi suy nghĩ, nói: “Ngày thường tôi đều ở ký túc xá, anh đi theo chắc chắn sẽ bất tiện, không bằng ở nhà anh ba của tôi trước đi.”
Lê Thiệu vội vàng từ chối: “Nhà anh không phải căn cứ cho chó lang thang.”
“Anh vợ, em không thích nghe lời này của anh đâu nhé.

Bổn tọa là hồ ly chứ không phải chó, nếu không phải A Dao bảo em ở thì em cũng không bằng lòng ở lại đâu.”
Khúc Yêu Yêu cảm thấy ý này không tệ, có Hồ Ly ở đây, hắn ta cũng có thể bảo vệ Lê Thiệu một chút.
“Lê tiên sinh, trong nhà có một bảo vệ cũng không tệ mà.” Cô nói nhỏ, nhưng không ngăn được đôi tai thính của Bạch Huyền.
“Ê, con nhóc kia, bổn tọa nghe thấy đấy.”
“Vậy thì sao, hiện tại chỉ có nhà bọn này mới có thể cho anh ở ké.” Cô kéo Lê Thiệu ra sau, khuyên anh: “Cho Hồ Ly ở bên cạnh thì chúng ta có thể theo dõi để hắn ta không đi làm phiền chị Dao.

Lê tiên sinh, cuộc mua bán này không lỗ đâu.”
Lê Thiệu bị câu “Nhà của chúng ta” của cô làm cho vui vẻ, dù sao cũng đã nuôi một con quỷ, nuôi thêm một con hồ ly cũng vậy thôi, cứ xem như thú cưng đi.
“Anh có thể ở nhà tôi, nhưng không may là nhà tôi không có phòng trống, anh chỉ có thể ở phòng khách.

Ngoài ra, tôi nể mặt Dao Dao nên mới nhận giúp anh, ở nhà tôi phải thành thật đàng hoàng, đừng đụng vào đồ vật lung tung, cũng đừng gây rối.”
Lời này nghe quen quá, Khúc Yêu Yêu nhớ đến khi cô vừa chuyển đến nhà Lê Thiệu, anh cũng đã nói như vậy.
“Yên tâm, bổn tọa coi thường mấy món của người phàm đó.”
Bạch Huyền đồng ý.
Bọn họ vất vả cả đêm nay, không ai có giấc ngủ ngon, khi rời đi thì trời đã hửng sáng.
Trên xe, Lê Dao chợp mắt ngủ một lúc.

Lê Thiệu ngừng xe trước cửa trường: “Dao Dao, đến rồi.”
Bạch Huyền rất hắng hái xuống xe mở cửa: “A Dao, để ta đưa em vào.”

Lê Thiệu hờ hững nói: “Không cần anh đi.”
Lê Dao không biết nên giải thích với bạn học và thầy cô thế nào, cô nàng chần chừ không bước đi, hỏi Lê Thiệu: “Anh ba, em không thể nói là mình bị hồ ly bắt đi được.”
Bạch Huyền vươn móng vuốt đặt lên vai Lê Dao: “A Dao, ta có cách.”
Lê Thiệu ra sức đánh tay hắn ta: “Đừng có đụng chạm lung tung.”
Người anh rể này đúng là khó chơi, Bạch Huyền chống eo, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Khúc Yêu Yêu duỗi người trong xe, cô nghe thấy được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ: “Để Hồ Ly đưa chị Dao vào đi.

Em nhớ là ký túc xá của các chị có phòng giặt nhỉ, cứ nói buổi tối chị đi giặt đồ, vì quá mệt nên bất cẩn ngủ thiếp đi.

Lý do này chắc là có thể tạm lừa được.”
Bây giờ là 5 giờ sáng, đa số bạn học vẫn chưa thức dậy.
Bạch Huyền cõng Lê Dao nhảy vào trường học, hắn nhảy lên lầu sáu, đưa Lê Dao vào trong an toàn: “A Dao, gặp được nguy hiểm thì gọi tên của ta, ta có thể nghe được.”
“Được, anh đi nhanh đi.

Đúng rồi, phải bảo vệ anh ba tôi thật tốt.”
“Yên tâm đi, ta cũng sẽ bảo vệ anh vợ thật tốt .”
Lê Dao trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác vẫn chưa ngủ: “Lê Dao! Cậu đi đâu vậy!”
“Mình đi giặt đồ, nhưng mệt quá nên đã ngủ thiếp trong lúc đang giặt.”
Mạc Thư Ngôn thấy cô nàng không sao, cuối cùng yên tâm: “Trời ạ, buổi tối mà cậu giặt đồ cái gì chứ.

Cậu có biết tụi mình lo lắng lắm hay không, còn nghĩ rằng cậu đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngại quá, làm các cậu lo lắng rồi.”
“Không sao là được rồi, đúng rồi, mình phải gọi cho anh của cậu.” Mạc Thư Ngôn cầm di động, gọi cho Lê Thiệu.

“A lô, anh trai của Lê Dao ạ? Đúng ạ, Lê Dao đã trở về.

Vâng vâng, cậu ấy ngủ thiếp đi trong lúc giặt quần áo.

Không sao cả, anh yên tâm đi.

Được, không cần cảm ơn ạ, tạm biệt.”
Khi cô ấy quay lại thì phát hiện Lê Dao đã ngủ rồi.

Mạc Thư Ngôn lắc đầu, cũng đi ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận