Tiên Sinh Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy


Khi Khúc Yêu Yêu và Hồng Đàn về đến nhà thì trời đã sẩm tối.

Lúc này trong nhà tối om, chỉ có tiếng ngáy của Hồ Ly.

Cô túm Bạch Huyền ra khỏi ổ, hỏi: “Lê tiên sinh đã về chưa?”
Bạch Huyền vẫn còn buồn ngủ, hắn ngáp một cái: “Anh ta không về, nói gì mà...!bà nội bị bệnh.”
Bà nội Lê bị bệnh sao? Khúc Yêu Yêu vẫn nhớ rõ bà lão hiền từ đó, thầm nghĩ mình có phải nên thăm hỏi an ủi không.

Vì vậy cô gọi cho Lê Thiệu, một lúc lâu sau đầu bên kia mới bắt máy.
“Alo.”
“Lê tiên sinh, bà của anh bị bệnh à?”
“Ừ, em về nhà chưa?”
“Về nhà rồi.

Tôi nghe Bạch Huyền nói tối nay anh không về.”
“Bà còn đang hôn mê nên anh sẽ ở bệnh viện cùng bà.

Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong giọng nói của Lê Thiệu mang theo sự mỏi mệt, có vẻ như lần bệnh này của bà Lê khá nghiêm trọng.

Khúc Yêu Yêu hỏi anh địa chỉ bệnh viện, chuẩn bị sáng mai sẽ đi thăm.
Ngày hôm sau, Khúc Yêu Yêu thức dậy rất sớm, thậm chí chưa ăn cơm sáng đã chạy đến bệnh viện.

Trong khoảng thời gian sinh hoạt trong thành thị, cô đã có thể tự đi tàu điện ngầm mà không cần Cố Hề dẫn đường nữa.

Bệnh viện ở gần trạm tàu điện ngầm, Khúc Yêu Yêu đeo túi bố đi vào trong, đi đến tầng nội trú theo số phòng Lê Thiệu đã cho.
Cách cánh cửa phòng bệnh, Khúc Yêu Yêu nhìn đến Lê Thiệu đang ngồi ngủ gật bên cạnh cửa sổ.

Có lẽ là thần giao cách cảm, Lê Thiệu chợt mở mắt, thấy được Khúc Yêu Yêu ở bên ngoài.
“Đến sớm vậy.” Anh mở cửa cho Khúc Yêu Yêu vào.
Khúc Yêu Yêu nhìn bà cụ Lê đang ngủ trên giường bệnh, hỏi: “Bà của anh bị bệnh gì vậy?”

Lê Thiệu lắc đầu: “Không biết nữa, bác sĩ nói còn cần phải kiểm tra sâu hơn.

Hiện tại thì không có vấn đề gì, nhưng bà nội vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”
Nếu là quỷ quái này nọ thì Khúc Yêu Yêu còn có cách giải quyết, nhưng về bệnh lý thì cô cũng chỉ có thể an ủi vài câu: “Sẽ không sao đâu.”
Lê Thiệu đã ở trong bệnh viện một ngày một đêm, cả người có vẻ rất tiều tụy.

Anh đến toilet rửa mặt một lát, để cho Khúc Yêu Yêu trông coi ở đây trước.
Anh đi rồi, Khúc Yêu Yêu liền ngồi ở trước giường bệnh ngây người nhìn bà cụ Lê.

Đúng lúc này, bà cụ Lê đang hôn mê tỉnh lại.
Khúc Yêu Yêu hoảng sợ, vội chạy ra ngoài gọi Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, bà của anh tỉnh rồi!”
Lê Thiệu đến cùng bác sĩ và hộ sĩ, sau khi kiểm tra một lần, bác sĩ nói: “Không có vấn đề gì lớn, về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”
Nhưng Khúc Yêu Yêu lại thấy tình trạng của bà cụ Lê không giống người không có vấn đề.
Lê Thiệu đẩy xe lăn đưa bà cụ Lê về nhà.

Ở trước cửa nhà cũ, bác hai Lê Kim Quốc và cô út Lê Nhược Mai cũng ở đó, dường như họ biết bà cụ Lê sẽ về vào lúc này.

Lê Thiệu dừng xe lại, Lê Nhược Mai lập tức chạy đến đỡ bà cụ Lê ở ghế sau xuống dưới.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, mẹ làm chúng con sợ quá.”
Bà cụ Lê không đáp lại, thật ra từ giây phút tỉnh lại bà vẫn luôn trong tình trạng này, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, tựa như bà không biết bất cứ ai.
“Mẹ cẩn thận nhé, con đưa mẹ về nhà.” Lê Nhược Mai lại không phát hiện điều gì, đẩy bà cụ Lê về phòng.
Lê Kim Quốc gọi cho những người còn lại trong nhà họ Lê, nói rằng bà cụ Lê đã tỉnh và bảo bọn họ mau chóng về nhà.

Nghe ông ta nói vậy, Lê Thiệu cảm thấy nghi ngờ, bà nội tỉnh lại quả thực là chuyện vui, nhưng không cần thiết gọi mọi người phải về gấp vào lúc này.
***
Lê Thiệu không yên tâm để Khúc Yêu Yêu về nhà một mình nên cũng dẫn cô vào theo.

Lê Dao vừa từ trường học về, đi lên lầu thăm bà trước rồi mới nói chuyện với Khúc Yêu Yêu.
“Yêu Yêu, sao em cũng ở đây?”
“Em đến gặp bà Lê.”
“Đúng là một cô cháu dâu chu đáo mà.”
“Dạ?”

“Không có gì, ý chị là cảm ơn em đã đến thăm bà.” Lê Dao cảm thấy mình nên đổi đề tài.
Lê Thiệu có ý với Khúc Yêu Yêu, Lê Dao thấy rõ điều đó, nhưng rõ ràng anh ba nhà cô nàng vẫn còn đang lằng nhằng.
Không bao lâu sau, Lê Kim Tự, Lê Cương cũng chạy về.

Lê Dương còn ở bệnh viện không đi được nên lần này anh ấy không về.
Người một nhà đã đến đông đủ, cũng nên bắt đầu trình diễn vở kịch này rồi.
Lê Nhược Mai thấy bọn họ đều ở trên lầu, bà ta bảo bà cụ Lê có chuyện muốn nói.
“Mẹ đã già rồi, không biết còn có thể sống được bao lâu nữa, gia đình này không thể không có người làm chủ.

Vậy nên từ nay về sau tất cả sản nghiệp của nhà họ Lê sẽ giao cho Kim Quốc quản lí.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ấy vừa lập di chúc, hơn nữa còn giao sản nghiệp nhà họ Lê cho Lê Kim Quốc? Sao có thể!
“Mẹ, em hai chưa từng quản lý công ty, mẹ khẳng định muốn giao nhà họ Lê cho nó?”
Bà cụ Lê không nói gì nữa, ngược lại Lê Kim Quốc lại ra vẻ muốn lên nắm quyền: “Anh cả, em biết anh quản lý cả nhà họ Lê cũng không dễ dàng gì.

Sau này cứ để cho em trai giúp anh chia sẻ gánh nặng đi.”
Lê Nhược Mai cũng hùa theo: “Đúng đó anh cả, một tay anh khống chế công ty, anh hai có muốn quản cũng không có chỗ để chen tay vào.

Hơn nữa với năng lực của anh hai, anh ấy sẽ quản lí công ty càng tốt hơn nữa.

Em và Tiểu Cường cũng sẽ giúp đỡ, anh đừng lo.”
Nhìn thấy vẻ mặt vênh váo tự đắc của bọn họ, Lê Dao tức giận nghiến răng: “Có phải các người đã nói gì với bà nội không?”
“Dao Dao à, cô út thấy con ngay cả phép tắc cũng không hiểu, thật sự không biết chị dâu đã dạy con thế nào nữa.

Có ai nói chuyện với người lớn như vậy không?” Lê Nhược Mai châm chọc.
“Cô dựa vào đâu mà nói mẹ của tôi!” Lê Dao tức không chịu được, suýt nữa đã cãi nhau với bà ta.

Người cô út này vẫn đáng ghét như ngày nào.
Lê Kim Tự ra hiệu cô nàng đừng nói nữa: “Chuyện này nói sau đi, để mẹ dưỡng thân thể cho khỏe lại trước đã.

Kim Quốc, anh có thể cho em làm quen với công việc trong công ty trước, nhưng không thể giao mọi chuyện cho em.”
“Anh cả, mấy năm nay anh làm chủ tịch cũng đã ghiền rồi chứ? Đây là ý của mẹ, anh dám không nghe sao?” Tất nhiên Lê Kim Quốc sẽ không đồng ý, thứ ông ta muốn chính là toàn bộ nhà họ Lê.

Khi bọn họ đang cãi cọ, Khúc Yêu Yêu đi đến mép giường xem trạng thái của bà cụ Lê.

Cô phát hiện trong mắt bà cụ Lê có thứ gì bò qua.

Khúc Yêu Yêu lập tức lấy ra bùa chú dán lên đầu bà ấy nhưng lại bị Lê Cương cản lại: “Cô làm gì vậy!”
Tiếng hét của anh ta thu hút sự chú ý của mọi người.

Lúc này Lê Nhược Mai mới chú ý đến sự tồn tại của Khúc Yêu Yêu, lập tức chất vấn: “Cô là ai? Sao lại ở nhà của tôi?”
Lê Thiệu đi qua giảng hoà: “Em ấy là điều dưỡng con mời đến để chăm sóc bà.”
Lê Nhược Mai quan sát Khúc Yêu Yêu: “Điều dưỡng trẻ tuổi như vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho người ta được.

Con đừng lo, cô sẽ sắp xếp người đến đây.”
Khúc Yêu Yêu dùng ánh mắt ra hiệu cho Lê Thiệu, cô cảm thấy tình huống bà cụ Lê không đúng lắm.
Lê Thiệu bình tĩnh dẫn cô đi: “Nếu cô út cảm thấy em ấy không được thì con bảo em ấy đi vậy.”
Hai người đi ra ngoài nhà cũ, Lê Thiệu hỏi cô: “Bà nội sao vậy?”
“Tôi không chắc có phải hay không, có lẽ nên đi hỏi Bắc Ngọc thử xem.”
Nhắc đến Bắc Ngọc, Lê Thiệu lập tức hiểu được ý của cô, chẳng lẽ bà đã trúng cổ?
***
Hiện giờ Bắc Ngọc đang tu hành trên núi Tiểu Thanh Vân, Khúc Yêu Yêu sợ mình lại bị ảnh hưởng nên chỉ ở dưới chân núi không đi lên.

Bạch Huyền lại khá tò mò nên leo lên núi với Lê Thiệu.
Thấy Bạch Huyền, Bắc Ngọc lập tức chuyển sang trạng thái phòng thủ: “Hồ ly trắng, anh còn chưa chịu bỏ cuộc sao?”
“Xì, đồ ngốc.” Bạch Huyền không thèm tranh cãi với anh ta, hắn ngậm một nhánh cỏ khô trong miệng đi đến giường gỗ: “Lê Thiệu có việc muốn tìm anh.”
Bắc Ngọc thấy hắn ta không có ý đe dọa liền thu lại kiếm gỗ đào, hỏi: “Lê tiên sinh có việc gì cần tìm tôi?”
“Việc này hơi phức tạp, tôi cần anh về nhà cùng tôi.”
“Đến nhà anh sao?”
“Không phải, đến nhà cũ nhà họ Lê.”
Bắc Ngọc không hiểu tại sao, nhưng thấy Lê Thiệu có vẻ rất gấp gáp, anh ta cũng nhanh chóng thu dọn vài thứ rồi đi theo anh.

Trên đường đi, nhóm người gặp phải Huyền Linh Tử, ông ta hỏi: “Bắc Ngọc, con đi đâu vậy?”
“Sư phụ, đúng lúc con định tìm ngài.

Nhà Lê tiên sinh đã xảy ra chuyện, đồ nhi muốn đi xem thử.”
Huyền Linh Tử nhìn về phía Lê Thiệu: “Mệnh số của vị thí chủ này có tai họa.”
Lê Thiệu đã miễn dịch với mấy lời này: “Tôi không quan tâm đến mấy việc này.”
Bắc Ngọc cung kính nói: “Sư phụ, đồ nhi đi xem thử rồi sẽ về ngay.”
“Chờ đã.” Huyền Linh Tử gọi họ lại: “Chắc là Lê thí chủ đã biết thân phận của Bắc Ngọc, đến tìm nó thì hẳn là việc có liên quan đến đạo thuật của chúng ta.


Nếu anh không chê thì để lão đi xem được không?”
Bắc Ngọc lập tức nói: “Sư phụ chịu rời núi thì đương nhiên sẽ có ích hơn đồ nhi nhiều.”
Thật ra Lê Thiệu tin tưởng Bắc Ngọc hơn Huyền Linh Tử, nhưng việc liên quan đến bà cụ Lê thì hẳn là Huyền Linh Tử có ích hơn Bắc Ngọc: “Vậy thì phiền toái đại sư.”
Bạch Huyền không biết đã chạy đi đâu, ngay cả cái bóng của hồ ly cũng không thấy.

Lê Thiệu dẫn theo một già một trẻ này xuống dưới chân núi, Khúc Yêu Yêu vừa thấy vậy thì nhíu mày, sao lại gọi cả ông ta đến.
“Tiểu thí chủ cũng ở đây sao.” Đương nhiên Huyền Linh Tử còn nhớ rõ Khúc Yêu Yêu.
“Sư phụ đúng là thần tiên mà, tôi vừa dùng bùa của ngài thì lập tức thấy cơ thể khá hơn nhiều.” Vừa thấy ông ta, Khúc Yêu Yêu liền thả một đống rắm cầu vồng*: “Có sự giúp đỡ của sư phụ thì bệnh của bà Lê nhất định có thể chữa khỏi.”
(*)Rắm cầu vồng: dùng để chỉ fans hay tâng bốc, khoa trương về idol của mình, nhìn cái gì cũng là ưu điểm, dù idol đánh rắm thì cũng là cầu vồng.
Lê Thiệu nhẹ giọng hỏi cô: “Em quen à?”
“Đã gặp một lần.”
“Lá bùa đó là sao, cơ thể em không thoải mái?”
Bùa chú gì đó không biết đã bị Khúc Yêu Yêu ném đi đâu từ lâu rồi, nhưng không thể nói cho Lê Thiệu chuyện này: “Tôi xin bùa bình an thôi, không có gì đâu.

Đi xem bà trước đi.”
Nhà họ Lê vẫn đang rối loạn, Lê Kim Quốc nóng lòng được nắm quyền nhà họ Lê ngay lập tức, Lê Kim Tự lại rề rà không đồng ý, hai người không ngừng giằng co.
Thấy Lê Thiệu dẫn theo người vào nhà, Lê Kim Quốc trực tiếp trút giận lên người cháu trai: “A Thiệu, không phải bác hai muốn trách móc con nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà con còn dẫn người ngoài về nhà.” Khi ông ta nhìn thấy Huyền Linh Tử ở phía sau thì lại chợt sửng sốt, một lát sau lại dời tầm mắt đi, giả vờ hai người không quen biết.
Lê Nhược Mai cũng có vẻ kỳ quái: “Đúng vậy đó A Thiệu, con lại dẫn ai về vậy?”
Lê Thiệu nói: “Bà đã hôn mê lâu như vậy nhưng lại không tìm ra vấn đề gì.

Con sợ bà bị thứ gì quấy lấy nên mời đại sư về xem xét thử.”
Huyền Linh Tử mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn, tuy có vẻ hơi lớn tuổi nhưng lại dồi dào sức sống.
“Các vị, lão vừa kiểm tra, quả thực trong căn nhà này có yêu khí.”
Vẻ mặt của Lê Kim Quốc và Lê Nhược Mai căng thẳng.

Lê Kim Tự lại không tin mấy chuyện này: “A Thiệu, con đừng gây rối.”
“Bác cả, xin bác hãy tin con lần này.” Thấy anh nói nghiêm túc, Lê Kim Tự không ngăn cản nữa.
Lê Thiệu dẫn Huyền Linh Tử và Bắc Ngọc lên lầu.

Đến gần phòng, Huyền Linh Tử lại bảo Bắc Ngọc đứng ngoài cửa: “Một mình sư phụ vào là đủ rồi.”
Ông ta đi vào trong rồi làm phép lên người bà cụ Lê.

Một lát sau, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một con sâu nhỏ: “Tôi đã lấy cổ trùng trong cơ thể bà ấy ra.”
Thật sự bị hạ cổ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận