Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Editor: Yue

Háo tử nghẹn một bụng tức giận thừa dịp Hứa Viễn Hàng thất thần, lợi dụng cơ hội đánh tới một quyền, Hứa Viễn Hàng phản ứng nhanh, cũng tránh không khỏi pha đánh lén bất thình lình này, khóe miệng lập tức đau rát, anh không thèm để ý dùng ngón cái xoa xoa, cười tà hướng bọn chúng ngoắc ngoắc ngón tay, tới đi.

Tới một tên, ném một tên.

Dã tính giấu kín hồi lâu bị đánh thức, mỗi một bộ phận trong thân thể đều ăn ý tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bọn chúng đã muốn chơi, vậy anh liền bồi thêm một chút kích thích.

Tên Háo tử này tố chất nghề nghiệp rất cao, trộm cắp, ăn nhậu cờ bạc chơi gái, không có gì mà hắn không tinh thông, đặc biệt thích dùng thủ đoạn bỉ ổi, nháo ra chuyện xong, bản thân lại không có bản lĩnh, phải tìm người khác chùi mông hộ, là tên dựa hơi chẳng ra gì. Kết thù là vì buổi tối hai ngày trước ở quán bar, Hứa Viễn Hàng thấy hắn ta đem một bao bột màu trắng đổ vào trong rượu, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô gái mới từ phòng rửa tay trở về, không biết chút gì uống nó.

Loại chuyện quan hệ tình dục nam nữ này, nếu là anh tình tôi nguyện, Thiên vương lão tử đều không quản được, nhưng dùng thủ đoạn xấu xa như vậy lừa gạt con gái người ta, Hứa Viễn Hàng cũng có chút không vừa mắt, thế là không nhịn được lo chuyện bao đồng.

Đã kết ân oán sống chết rồi, muốn giải quyết, không thể thiếu trận chiến này. Nhưng mà dựa theo quy củ giang hồ, trước khi đánh nhau phải hạ chiến thư, hẹn xong thời gian địa điểm số người, không quan tâm thắng thua, đánh trước đã, rồi tính chuyện kế tiếp.

Thậm chí cuối cùng còn có đôi bên bắt tay giảng hòa, xưng huynh gọi đệ, bởi vì cái gọi là không đánh thì không quen nhau mà.

Hiển nhiên, Háo tử cũng không có ý định làm theo quy củ, hắn ta bí mật kêu gọi một đám huynh đệ, đem Hứa Viễn Hàng chặn trong hẻm nhỏ, chuẩn bị lấy nhiều đánh ít, áp chế khí thế phách lối của đối phương một chút, không phải thích xen vào chuyện của người khác sao? Ông đây để mày lãnh đủ, nằm liệt giữa đường!

Mắt thấy huynh đệ mà mình mang tới bị Hứa Viễn Hàng ném ra ngoài như xé lịch, một đám không phải bị nằm la liệt giữa đường, thì cũng ôm tường, lửa giận của Háo tử nháy mắt xông thẳng tận ngọn tóc, hắn quát to một tiếng, bay tới như viên đạn, Hứa Viễn Hàng ăn miếng trả miếng, một quyền xé gió, vừa nhanh vừa chuẩn thẳng đến cái cằm của hắn ta..

Háo tử bị quật ngược lại trong miệng phun ra một ngụm chất lỏng trong suốt pha lẫn máu, bay qua khoảng không thành một đường vòng cung duyên dáng, ánh hoàng hôn trên trời hất vào người nằm trên mặt đất, tên kia đưa tay sờ lên người, còn đưa lên mũi ngửi ngửi, một đầu vàng kim thống khổ mà quay qua: "Ụa!"

Hứa Viễn Hàng thu nắm đấm, xoa cổ tay: "Lại đến chứ?"

Đến m* mày thằng trâu bò.

Háo tử phun bùn ở trong miệng, nhân cơ hội cắn răng, vẫn còn chút may mắn, hắn ta từ dưới đất bò dậy, mắng: "Con m* nó mày chờ đó cho tao!"

"Chúng ta đi!"

Ra lệnh một tiếng, đám thiếu niên bất lương ôm cánh tay, kéo lấy chân, đỡ lấy nhau, một đám giống như gà trống bại trận, xám xịt rời đi.

Trò khôi hài giữa lúc hoàng hôn đến đây kết thúc.

Dần dần, mặt trời biến mất sau núi xanh, hoàng hôn dần lui, thay vào đó là màu xám từ bốn phương tám hướng mò tới, trong nháy mắt, rặn mây đỏ dần biến mất, chân trời phủ lên một ngôi sao nhạt màu.

Trì Vân Phàm lại đi qua gian phòng có nam nữ mắng nhau, đi qua cửa phòng có trẻ con khóc lớn, một nhà ba miệng bọn họ đã ngồi quây quần trước bàn cơm, dưới ánh đèn mờ nhạt, vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối. Cô ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát của từng nhà, vòng qua vòng lại lại về tới đầu hẻm nhỏ kia.

Đám người nọ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có phong cảnh, bóng cây an tĩnh khắc hình trên nền đá, Trì Vân Phàm cũng không chú ý tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào của đám thiếu niên bất lương này, cũng không để ý kết quả ra sao, ý nghĩ duy nhất lúc này của cô là --

Làm cách nào từ nơi này đi ra ngoài?

Cô nhìn chung quanh, trong lúc vô ý thoáng nhìn trên tảng đá, vẫn còn áo khoác đồng phục được xếp chỉnh tề nằm lẻ loi trơ trọi ở trên đó, hẳn là bị chủ nhân của nó quên đi. Đang muốn thu tầm mắt lại, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm trêu tức:

"Thế nào, quay lại chỗ này, là muốn xem thử còn náo nhiệt để nhìn hay không à?"

Trì Vân Phàm: "..."

Hứa Viễn Hàng từ trong hẻm nhỏ đi ra, xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt cô chính là một đôi giày thể thao màu đen, tiếp theo là cặp chân dài thẳng tắp, cô nhanh chóng đem tầm mắt dời lên cao, nhìn về phía mặt anh, đồng thời cũng đối mắt với cặp mắt đen nhánh sâu không lường được kia.

Lần này, ai cũng không né tránh.

Tối qua Trì Vân Phàm đã xem video anh đánh nhau, biết thân thủ anh lợi hại, cho nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều khi anh có thể toàn thân mà lui trong trận ẩu đả rõ ràng không công bằng này, chẳng qua, cô lưu ý đến làn da nơi khóe miệng của anh thâm hơn chung quanh, hiển nhiên là bị thương, cô vô ý thức mím môi.

Lần này, ánh mắt Hứa Viễn Hàng liền khóa trên môi cô, cánh môi no đủ, hình dạng cũng rất tốt, khóe môi có chút vểnh lên, dù không cười cũng cho người ta một loại cảm giác ôn nhu, nhưng không lâu trước đó, cô dùng đôi môi này nói ra "Các người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua", lại liên tưởng đến biểu lộ thanh đạm lúc ấy của cô, trong lòng bỗng hiện lên một tia cảm nhận quái dị không thể hiểu.

Cô như vậy, căn bản không giống sợ hãi.

Anh tiếp tục suy nghĩ, có phải là quá sợ hãi hay không, dọa đến không biết nên phản ứng như thế nào?

Hứa Viễn Hàng cảm thấy cái khả năng thứ hai lớn hơn. Con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, trong sinh hoạt luôn luôn chỉ có ánh mặt trời cùng điều tốt đẹp, nơi nào nhìn qua loại tình cảnh đáng sợ đen tối thế này?

Như vậy liền giải thích thông suốt rồi.

Nhưng mà, anh còn có một cái nghi vấn khác: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Trì Vân Phàm trả lời lại: "Đi ngang qua."

Rõ ràng có thể hướng anh xin giúp đỡ, nhưng cô không làm.

Trì Vân Phàm là người rất sợ phiền phức, không muốn phiền anh, càng không muốn cuốn anh vào phiền phức, cho nên trước đó cô mới quyết đoán quay người rời đi.

Chính là không nghĩ tới.. Cuối cùng đi rồi lại về, còn bị anh chế giễu là quay lại xem náo nhiệt.

Hứa Viễn Hàng không thể nào hiểu được một đại tiểu thư như cô vì sao lại đi ngang qua khu dân nghèo, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh khom lưng nhặt áo khoác trên đất, theo động tác này, áo thun màu đen bị kéo lên, lộ ra một góc eo nhỏ trắng nõn, do thường xuyên được rèn luyện, tuyến nhân ngư rõ ràng, cách quần áo, đường cong phần lưng như ẩn như hiện, cảm giác tràn đầy sức mạnh.

"Đúng rồi," anh nghĩ tới một sự kiện, sau khi đứng thẳng, hỏi, "Bạn học này, có phải cậu còn thiếu tôi một câu cám ơn hay không?"

Sắc trời chạng vạng, ánh đèn hơi tối chiếu vào sườn mặt của anh, bóng đen hơi nhiều, Trì Vân Phàm không thấy rõ biểu lộ gì của anh, nhưng cô biết anh đang nhắc nhở cô cái gì, tay rủ xuống ở sau lưng lặng yên nắm chặt, không nói một câu.

Cô trầm mặc làm Hứa Viễn Hàng càng có hứng thú muốn trêu chọc cô hơn, anh nhíu mày: "Nếu như cậu không nói lời cám ơn, như vậy, tôi cũng có lời xin lỗi với cậu."

Xin lỗi?

Xin lỗi điều gì?

Cho dù thông minh như Trì Vân Phàm, cũng sửng sốt hai giây mới phản ứng được ý tứ của anh. Anh là vì khi đó tiếp được cô mà đụng phải chỗ không nên đụng nên xin lỗi.. Cái loại cảm giác khó chịu bị cô cực lực làm lu mờ đi lại trở về, cô hít một hơi thật sâu, một hồi lâu mới chậm rãi nói ra: "Cám ơn."

"Không cần khách khí," Hứa Viễn Hàng tiện tay đem áo khoác tung ra, khoác lên trên bờ vai, hai ngón tay thon dài làm động tác ngầu lòi, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

Anh giống như còn có việc, không tiếp tục lắm dây dưa cùng cô, nói xong câu đó liền đi, thân hình nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Trì Vân Phàm rũ mắt đứng tại chỗ một lúc lâu, ngẩng đầu lần nữa sắc mặt đã khôi phục như ban đầu, nhìn thời gian, sắp bảy giờ, cô không quen để người khác hỗ trợ, nhưng đơn độc dựa vào chính mình đi ra, khả năng cực kỳ nhỏ bé, trước mắt bốn phía không người, cô lại nhìn về phía bức tường ở trước mặt, cũng là vách tường bên ngoài khu biệt thự cô ở.

Độ cao không quá hai mét, chỗ chân tường còn chất một đống gạch, theo lý luận cùng kinh nghiệm nói cho cô biết, độ khó không lớn.

Đầu tiên đem cặp đựng sách cùng bài thi ném qua tường..

Mười phút sau, Trì Vân Phàm về tới chỗ ở, không muốn vì vô cớ về muộn ảnh hưởng tới ba mẹ, lúc lạc đường ở hẻm nam cô đã gọi điện thoại báo với người giúp việc, nói là đi ăn cơm cùng Mục Điềm, sau đó sẽ bắt taxi từ nhà Mục Điềm về, cho nên khi cô xuất hiện ở phòng khách, hai người giúp việc đều không thấy hoài nghi, cũng không chuẩn bị bữa tối, chỉ là cung kính chào hỏi cô.

Trì Vân Phàm không ăn uống gì, đi thẳng lên lầu hai, bỏ điện thoại và cặp lên trên bàn, cô vào phòng tắm, mở vòi nước, ấn nước rửa tay, trong lòng bàn tay xoa nắn ra bọt biển, cẩn thận rửa tay sạch sẽ.

Thuận tiện tắm rửa một cái.

Dòng nước tinh mịn phun ra từ vòi sen, từ xương quai xanh tinh xảo chảy xuống vòng eo tinh tế, là thời gian tươi đẹp nhất của thiếu nữ, da thịt toàn thân tinh tế, vô cùng mịn màng, hơi nóng mờ ảo, ở vị trí sau eo, trên vòng eo tuyết trắng nhiều thêm một vòng xanh lam, đó là hình xăm một con rắn nhỏ màu xanh, đường cong như hình chữ "S", thon dài linh động, nằm trên làn da như tuyết, có vẻ duy mỹ* cực kỳ.

(*Yue: Thiên về cái đẹp)

Hình xăm là món quà tuổi mười sáu cô tự thưởng cho mình, một trong những bí mật mà cô không muốn người khác biết nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui