Thật ra hắn không hề nghĩ đời này có thể thích một người đàn ông, nhưng bệnh trông mặt mà bắt hình dong của Thẩm Lan đã hết thuốc chữa, khi nhìn thấy Lâm Uyên Dương lần đầu tiên hắn đã thấy dáng dấp người này thật đẹp.
Ngoại trừ giới tính có chút sai lầm thì quả thực thỏa mãn tất cả mong muốn của hắn về tình nhân.
Nếu họ chưa xảy ra chuyện gì thì có lẽ Thẩm Lan sẽ quên đi, dù sao giới tính cũng là vực Mariana không thể vượt qua được.
Nhưng chuyện xảy ra giữa hai người khiến Thẩm Lan thực sự không có cách nào từ bỏ, hắn sống hơn hai mươi năm mà đây là lần đầu tiên mù quáng xúc động đến vậy, ngay cả đàn ông hắn cũng chấp nhận...
Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô lên xuống mấy lần, hắn chậm rãi nhích tới sát mặt Lâm Uyên Dương, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt y một cái rồi lui lại.
Thẩm Lan đùa nghịch lưu manh cũng không đỏ mặt, thậm chí còn rất ngang nhiên, hôn người ta xong còn nhìn chằm chằm, nhìn xong lại hôn thêm một cái.
Nửa đêm Lâm Uyên Dương rốt cuộc bị hắn giày vò thức giấc, y vốn ngủ không sâu, khi bị Thẩm Lan bóp mũi đã có cảm giác nhưng chưa muốn tỉnh lại, đến lúc Thẩm Lan hôn lên môi Lâm Uyên Dương thì y mới miễn cưỡng hấp háy mắt nói nhỏ: "Cậu xong chưa?"
"Ài!" Thẩm Lan giật nảy mình, "Anh tỉnh rồi à." Nói xong hắn lại ủy khuất nói: "Em đau quá à, ngủ không được."
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ thở dài, "Cậu ngủ không được nên chọc tôi dậy à?"
"Em tưởng anh không có cảm giác gì chứ," Thẩm Lan ngượng ngùng mở to mắt nhìn: "Em cảm thấy động tác của mình rất nhẹ mà."
Hắn còn nói: "Anh ngủ tiếp đi, em không chọc anh nữa đâu."
"Không ngủ nữa." Lâm Uyên Dương ngồi dậy nhìn đồng hồ: "Ngủ mấy tiếng đủ rồi."
"Vậy anh làm chút đồ ăn cho em đi." Thẩm Lan nói: "Em đói nửa ngày rồi."
Lâm Uyên Dương thoáng sửng sốt, giờ y mới nhớ ra hai người họ đã gần một ngày chưa ăn cơm, y vòng qua Thẩm Lan đứng dậy khỏi ghế salon rồi mở tủ chén ra xem: "Bình thường tôi không nấu cơm, trong nhà chỉ có bánh mì thôi, cậu ăn không?"
"Ăn," Thẩm Lan vươn tay với lấy điện thoại di động của hắn: "Ca, ở đây có chỗ nào giao thức ăn tới không?"
"Chắc là có...!Tôi cũng không biết nữa, trước kia đều là quản gia nấu cơm nên tôi không để ý mấy chuyện này." Lâm Uyên Dương cầm túi bánh mì trở lại, nhét một miếng vào miệng: "Hay là cậu thử xem?"
Thẩm Lan nhìn thoáng qua phí giao hàng rồi vứt di động sang một bên, "Em mua cơm 20 tệ mà còn phải trả phí giao hàng 30 tệ, mấy người này buôn bán chặt chém thật đấy, 30 tệ đủ cho em thuê Mercedes Benz giao tới rồi."
Lâm Uyên Dương nhặt di động lên, cười nhìn hắn: "Cậu muốn ăn gì, để tôi gọi điện bảo người ta đưa tới."
Thẩm Lan chỉ vào đồng hồ treo tường nói: "Ca, ở Bắc kinh mới hai giờ sáng thôi, trên Meituan chẳng còn mấy chỗ mở cửa."
"Vậy cậu ráng đợi một lát, chờ trời sáng quản gia tới nấu cơm." Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ nói: "Nhà tôi chỉ có bánh mì thôi."
Thẩm Lan nói: "Ca."
"Ừ?"
"......!Em không muốn ăn cơm."
"Sao thế?"
"......!Em muốn đi tè."
Lâm Uyên Dương: "......"
Y ngó quanh quất: "Chai nước suối được không?"
Thẩm Lan nhìn y: "Ước lượng như vậy không được đâu, ít nhất cũng phải là chai một lít."
Kích thước của em lớn cỡ nào anh còn không biết sao?
Câu này hắn không dám nói ra.
Cuối cùng Lâm Uyên Dương đành dìu hắn vào toilet, sau đó dìu trở về.
Thẩm Lan ăn vài miếng bánh mì, uống ly nước rồi nằm lỳ trên giường, "Ca, em muốn ngủ."
Lâm Uyên Dương ngồi cạnh hắn: "Cậu ngủ được không?"
Thẩm Lan lắc đầu, hắn yên lặng nhắm mắt lại.
Lâm Uyên Dương có chút đau lòng, không nói đến thân phận của Thẩm Lan, y vẫn rất thích cách hắn làm người, y kéo chăn qua đắp cho hắn rồi nói khẽ: "Cậu nằm một lát đi, để tôi hỏi Hàn Trí xem nên làm thế nào."
"Anh nằm chung với em đi." Thẩm Lan nói.
Lâm Uyên Dương không từ chối, y và Thẩm Lan chuyện nên làm hay không nên làm cũng đã làm xong, giờ chẳng cần băn khoăn gì nữa.
Y kéo chăn ra rồi leo lên giường nằm cạnh Thẩm Lan.