Tiên Sinh Nằm Vùng


Lúc này Hàn Thụy quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng hắn nghiến chặt răng không rên một tiếng.
"Lâm tiên sinh," Cố Minh Khiêm buông gậy xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên Dương, hắn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đẩy tới trước mặt Lâm Uyên Dương: "Đây là mười lăm triệu, hy vọng anh đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với Hàn Thụy."
Lâm Uyên Dương không nhận tấm thẻ kia, ánh mắt y sắc bén thấu triệt, chậm rãi mở miệng: "Khoan nói chuyện này đã, còn một vấn đề tôi muốn thỉnh giáo."
Cố Minh Khiêm là người thông minh, Lâm Uyên Dương còn chưa lên tiếng thì hắn đã biết y muốn hỏi gì nên khẽ gật đầu: "Cái chết của Tôn Tân có liên quan đến tôi."
Thẩm Lan nghe xong lập tức siết chặt tay, trong mắt tràn đầy sát khí buộc Cố Minh Khiêm phải quay sang nhìn hắn một cái.
Trong nháy mắt đối đầu với Cố Minh Khiêm, Thẩm Lan cố nén cơn giận của mình, khôi phục sắc mặt như thường.

Hắn biết mình mất kiểm soát, lúc này hắn chỉ là một tên lưu manh xã hội đen chứ không phải một cảnh sát nhân dân.
Nhưng kẻ tàn nhẫn hại chết mấy đồng nghiệp của hắn đang ở ngay trước mắt.

Đồng thời còn ngang nhiên thừa nhận tội ác của mình, điều này khiến Thẩm Lan giận sôi, tay hắn để dưới bàn siết thành nắm đấm, hai cánh tay run nhẹ.
Nếu không có Lâm Uyên Dương ở đây thì Thẩm Lan nhất định sẽ chẳng chút do dự chĩa súng vào trán Cố Minh Khiêm.
Cố Minh Khiêm nhìn Thẩm Lan, ánh mắt kia tựa hồ thấu suốt mọi thứ.

Dường như trên thế giới này không có chuyện gì qua được mắt hắn, một lát sau lại dời mắt đi.
Hắn đứng dậy nói với Lâm Uyên Dương: "Lâm tiên sinh, mong anh có thể tha thứ cho Hàn Thụy.

Sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ việc mở miệng."
Trong lời này ý tứ bao che cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên Cố Minh Khiêm đã đoán được lần này Lâm Uyên Dương sẽ không đơn giản bỏ qua cho Hàn Thụy nên mới đích thân ra mặt xin lỗi.
Dùng Hàn Thụy đổi lấy một ân tình của Cố Minh Khiêm là điều vô số người ao ước nhưng Lâm Uyên Dương lại không thèm để ý, y lăn lộn trong thế giới này lâu như vậy, từ một nghèo hai trắng đến phong sinh thủy khởi chưa bao giờ phải lấy lòng ai, y mím môi lạnh lùng nhìn Cố Minh Khiêm: "Cố tiên sinh, chuyện lần này tôi có thể bỏ qua nhưng tuyệt đối không phải vì anh." Ánh mắt y rơi vào tấm thẻ mười lăm triệu kia, "Thẻ này tôi lấy, mười lăm triệu mua một cái mạng của Hàn Thụy."
Ý tứ gièm pha trong đó rất rõ ràng.

Y xem Hàn Thụy như một món đồ có thể mua bán.
Cố Minh Khiêm nghe xong im lặng một lát, sau đó mỉm cười: "Từ lâu đã nghe nói Lâm tiên sinh ăn nói khéo léo, hôm nay gặp mặt quả nhiên không tầm thường." Hắn trầm ngâm nói: "Đã vậy thì tôi đi trước."
Nói xong không đợi Lâm Uyên Dương trả lời, hắn bế lên Hàn Thụy đang run rẩy quỳ dưới đất rồi nhanh chân rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui