Edit: GramK
(Về tên chương: chiêu là vẫy gọi, dẫn.
Chiêu âm là thu hút vật âm như ma quỷ chẳng hạn.)
Trung tuần tháng sáu, thời tiết nóng hơn.
Lê Duệ Bạch ngủ trưa dậy, ra phòng khách thì thấy trên bàn trong phòng khách đặt đầy dưa hấu, ít nhất phải hai mươi mấy cân.
*Trung tuần là khoảng thời gian 10 ngày giữa tháng.
*1 cân = 0,5 kg
"Ai mua dưa hấu thế?" Lê Duệ Bạch hết hồn, hỏi.
Ngô Trừng ở bên kia đang cầm đao quay qua quay lại, do dự không biết cắt thế nào: "Sư thúc mang tới."
"Sư thúc?" Lê Duệ Bạch ngờ ngợ: "Là Kiến Năng sư huynh đem đến à?"
*vị Kiến Năng này chưa thấy xuất hiện bao giờ, hình như là phật tử trong chùa mọi Bách Duyên người ạ.
Lê Duệ Bạch nói xong mới thấy Ngộ Tịnh đang ngồi ngẩn người ăn dưa, chắc là cảm thấy cô chiếm tiện nghi của bọn họ.
"Sao Kiến Năng sư huynh lại tới.
Có chuyện gì ư?" Lê Duệ Bạch hỏi.
"Lưu Trường Thủy chết rồi." Ngộ Trừng nói, "Con của ông ta quyên sạch tài sản, còn mời cao tăng chùa Bạch Duyên về tụng kinh siêu độ cho Lưu Trường Thủy."
Lê Duệ Bạch sững người: "Chết rồi?"
Ngô Tịnh nói: "Chết ngày hôm qua, bị chết cháy."
"Do con quỷ trong nhà ông ta à?" Lê Duệ Bạch nhớ tới người đứng trên lầu mà cô và Ngộ Trừng nhìn thấy trước khi trời đi.
Ngộ Tịnh gật đầu.
Lưu Trường Thủy đúng là đã bỏ tài sản nhưng hắn không giải tán sòng bạc, cũng không tự thú.
Chỉ mời người về làm phép cho Trương Hoa rồi thôi.
Tử trạng của Lưu Trường Thủy giống với người chết cháy nhưng trong nhà ông ta lại chẳng có bất cứ dấu vết nào của lửa hay tro.
Giống như ông ta bị đưa đi thiêu ở đâu rồi mới mang xác về nhà.
Kiểm tra thì thấy một ngày trước khi chết Lưu Trường Thủy không bước chân ra khỏi cửa, lúc người giúp việc rời đi ông ta cũng vẫn còn rất tốt.
Buổi chiều Kiến Năng đến dự tang lễ Từ Chi Ngôn cũng đi cùng, còn mang Lê Duệ Bạch theo.
Khi Lê Duệ Bạch cùng Từ Chi Ngôn ra cửa, cô cảm nhận được ánh mắt Ngộ Trừng cứ luôn nhìn cô mãi.
Trong ánh mắt đó có sự ghen tị như có như không.
Lê Duệ Bạch cũng bối rối, theo lý thuyết thì cô là đồ đệ của Từ Minh Sương, tại sao Từ Chi Ngôn không mang đồ đệ của mình mà lại mang cô đi?
Lưu Trường Thủy năm nay hơn sáu mươi nhưng không có người thân nào bên cạnh.
Cha mẹ ông đã qua đời từ mười mấy năm, vợ chồng ly hôn, con cái theo vợ đi nơi khác sống.
Biết tin Lưu Trường Thủy chết con cái mới trở về lo hậu sự.
Lễ tang rất đơn giản, lúc Lưu Trường Thủy sống người quen xung quanh qua lại vây quanh, bây giờ ông chết đi người tới phúng viếng thế mà chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lê Duệ Bạch đi sau lưng Từ Chi Ngôn vào chính đường tang lễ của Lưu Trường Thủy.
Con trai ông tên Lưu Từ húc, bề ngoài nhìn qua là một người hiền lành chất phác, thái độ khiêm tốn dẫn đường cho bọn họ.
Kiến Năng ngồi xuống đệm hương bồ, bắt đầu tụng kinh.
Lúc Lưu Tử Húc đi tới bàn thờ, Lê Duệ Bạch nhìn thân ảnh anh ta mà sững sờ.
Nam nhân bị Lưu Trường Thủy thiêu xác kia đang tựa sát lưng hắn vào lưng Lưu Tử húc, khít chặt không có một kẽ hở nào, hệt như hai người trước giờ luôn sống như vậy.
"Tiên sinh..." Lê Duệ Bạch nghiêng đầu gọi Từ Chi Ngôn, thanh âm run rẩy.
Từ Chi Ngôn quay lại nhìn, anh phát hiện mỗi lần Lê Duệ Bạch căng thẳng hoặc lo lắng thì luôn bỏ qua hai chữ tên tự của anh khi xưng hô.
"Đôi khi hương khói sẽ khiến cho người thường nhìn thấy những thứ không nên thấy." Từ Chi Ngôn nói: "Vả lại em còn không phải là người thường."
Nghe Từ Chi Ngôn nói vậy, Lê Duệ Bạch nhận ra đúng là cô chỉ thấy nam nhân trên lưng Lưu Tử Húc khi anh ta đi ngang qua bàn thờ.
Từ Chi Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt trên đầu gối động đậy, nhìn về phía Lưu Tử Húc đang đứng.
Anh ta bụm mặt, bả vai run rẩy không ngừng, trống giống như một người con hiếu thảo đau lòng trước sự ra đi của người cha.
Nhưng Lê Duệ Bạch nhìn được anh ta cong cong khóe miệng, đang cười.
Tụng kinh sắp xong, Lê Duệ Bạch thấy một dải khí đen bay ra từ quan tài Lưu Trường Thủy, tiêu tán trong không trung.
Lưu Tử Húc đang đứng một bên đi tới trước quan tài, dập đầu ba cái.
Ngay khi Lưu Tử Húc khom lưng vái, Lê Duệ Bạch dường như nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh anh ta.
Nhưng lúc Lưu Tử Húc đứng dậy thì người phụ nữ đó cũng biến mất.
Lê Duệ Bạch chớp mắt mấy cái, tưởng mình nhìn lầm.
Rồi nữ nhân kia lại xuất hiện lần nữa khi Lưu Tử Húc cúi đầu.
"Người phụ nữ đó là ai?" Lê Duệ Bạch hỏi.
"Vợ trước của Lưu Trường Thủy." Từ Chi Ngôn nói.
Lê Duệ Bạch bỗng nhiên nhớ đến nữ nhân bị che mặt trong bức ảnh chụp chung ở nhà Lưu Trường Thủy.
Lưu Tử Húc vái lạy xong đứng nhìn về phía bọn bọ đang ngồi.
Lê Duệ Bạch vừa trải nghiệm cảnh tượng kì dị, dù có Từ Chi Ngôn ngồi bên cạnh nhưng cô vẫn cảm thấy sợ.
Trên đường trở về, Lê Duệ Bạch không nhịn được hỏi: "Lưu Trường Thủy chết rồi, tại sao con quỷ kia vẫn còn muốn quấn lấy Lưu Tử Húc?"
Từ Chi Ngôn trả lời: "Người chết nào cũng muốn được sống lại một lần nữa."
"Chúng ta cứ thế rời đi không sao chứ?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn: "Ông ta có người che chở, không có chuyện gì đâu."
Lê Duệ Bạch hồi tưởng lại người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh Lưu Tử Húc: "Bà ấy chết nhưng không đi đầu thai, chắc còn lo lắng con mình."
Về tới viện đã là chạng vạng, không hiểu sao Lê Duệ Bạch cảm thấy rất mệt.
Cơm chiều chưa ăn đã ngã lên giường ngủ một giấc.
Nửa đêm Lê Duệ Bạch bị lạnh tỉnh, cô quấn chăn vào người.
Vốn trong phòng không bật điều hòa, nhiệt độ lúc này khoảng hai mươi mấy độ nhưng Lê Duệ Bạch cảm thấy như mình rớt vào hố tuyết, đông lạnh đến run bần bật.
Bỗng nhiên cô nghe được tiếng người đi lại văng vẳng đâu đây.
Lê Duệ Bạch nghiêng người, ghé tai ra ngoài nghe thử.
Một cơn gió lạ bất thì lình ập vô mặt cô.
Loại gió này y hệt với loại gió khi người ta chạy thật nhanh tạo nên.
Lê Duệ Bạch không dám động đậy, nằm im thin thít trên giường.
Hai tay cô nắm chặt lấy chăn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Một lúc sau cô kéo chăn xuống để lộ nửa mặt, tính mở mắt nhìn xung quanh.
Lê Duệ Bạch vừa mới mở mắt ra đã bị dọa cho hết hồn, xuýt chút nữa đi đời nhà ma.
Có một bóng người ngồi xổm bên giường nhìn cô, Lê Duệ bạch trực tiếp mắt đối mắt với con ngươi đỏ lè của người đó.
Lê Duệ Bạch giật mình nhắm tịt mắt lại, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, trong lòng mặc niệm hai lần thanh tâm chú.
Tiếng bước chân một lần nữa truyền đến.
Cảm giác thấy người đó đã đi khỏi, lúc này Lê Duệ Bạch mới mở mắt.
Trong phòng cô có một đứa trẻ cao chưa tới một mét đang chạy tới chạy lui.
Đợi nó chạy đến chỗ xa nhất, Lê Duệ Bạch vận hết sức xốc chăn nhảy xuống giường, lao tới cửa.
Khi tay sắp chạm tới khóa cửa, cô cảm giác được nó tới bên cạnh mình.
Lê Duệ Bạch cúi đầu, nhận ra đây không phải là một đứa trẻ cao chưa tới một mét mà là một người phụ nữ đang ngồi xổm.
Giờ phút này cô ta ngửa đầu, nhìn Lê Duệ Bạch.
Đôi mắt cô ta không phải màu đỏ, chỉ do dưới mắt sưng nên mới vậy.
Trên cổ cô ta có một lỗ thủng đường kính gần mười centimet.
Nếu cô ta ngửa thêm chút nữa thì có khi cái đầu cũng rơi ra mất.
Lê Duệ Bạch cố gắng xoay xoay tay nắm cửa nhưng không tài nào mở ra được.
Cô chuẩn bị nhận mệnh đêm nay phải ở chung với nữ quỷ này thì cửa được mở ra từ bên ngoài.
Nhìn Từ Chi Ngôn xuất hiện trước cửa, hốc mắt cô dâng lên lớp nước trong suốt, cảm kích vô cùng.
Khi cô quay lại, nữ quỷ kia đã biến mất.
Từ Chi Ngôn bật đèn thấy Lê Duệ Bạch ngồi bệt trên sàn, dùng ánh mắt biết ơn nhìn anh.
"Đứng dậy." Từ Chi Ngôn đưa tay.
Tuy bản thân bị hoảng sợ nhưng Lê Duệ Bạch cũng không có gan dám kéo tay Từ Chi Ngôn, cô tự mình bám khung cửa đứng lên.
"Sao thầy lại biết trong phòng em có quỷ?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn sờ sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, như đang tìm từ: "Buổi tối ngủ không được, tùy tiện đi dạo thì nghe thấy phòng em có động tĩnh nên tới xem."
Lê Duệ Bạch không tin lắm, nhưng đầu óc vừa trải qua chuyện vừa rồi vẫn còn chưa thích ứng, cũng không nghĩ nhiều.
"Thiện Hạnh tiên sinh, vừa rồi là thứ gì?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn nhìn cô một cái: "Chắc là thứ từ nhà tang lễ."
Lê Duệ Bạch: "..." Sao mình cứ thu hút những thứ hiếm lạ mang về thế này.
Từ Chi Ngôn rời khỏi chỗ Lê Duệ Bạch trở về phòng mình thì trầm ngâm lẩm bẩm: "Vẫn có chút nóng lòng.".