Tiên Sinh Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi


Mặc dù Cố Duy Sanh đã từng cùng ăn cùng ngủ với Lâu Tiêu khi ghi hình cho [Đưa Bạn], nhưng khi đó là cách túi ngủ, làm sao có thể so sánh được với cùng giường cùng gối hôm nay?
Cảm nhận được giường lõm xuống cùng với tiếng hít thở khe khẽ của người bên cạnh, Cố Duy Sanh lặng lẽ mở mắt, nhìn qua có chút chiều hướng đêm nay không ngủ.

Nhưng suy cho cùng y đã đánh giá cao chính mình, hương Tùng Tuyết nhàn nhạt quanh quẩn bên cạnh y, lông mi màu đen của Cố Duy Sanh như cây quạt nhỏ chớp hai lần, chỉ mấy phút sau đã thả lỏng tiến vào mộng đẹp.

Nói là chỉ ngủ, Lâu Tiêu đúng là không vượt quá giới hạn, nên sáng sớm hôm sau Cố Duy Sanh thức dậy nhìn thấy Lâu Tiêu quy củ nằm bên cạnh, biểu tình trên mặt hiếm thấy trống rỗng vài giây.

Một chút táy máy tay chân cũng không có, chuyện này đúng là không giống phong cách của tiểu thiên sư.

Ngoài cửa có tiếng sột soạt, Cố Duy Sanh rón rén xuống giường mở cửa cho Lão Bạch, chỉ lo ông nội Bạch khó chịu phá luôn cửa phòng y.

—— Cũng không phải y đau lòng cho cửa, y chỉ đau lòng cho móng vuốt của Lão Bạch mà thôi.

[Lâu Tiêu đâu?] Cố Duy Sanh vừa mở cửa, Lão Bạch đã bổ nhào vào lồng ngực y, [Dám ám hại ông đây, em muốn đánh một trận với hắn!]
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Lão Bạch, Cố Duy Sanh buồn cười sờ đầu đối phương: [Hắn chưa dậy, hôm nay Phương Mộc sẽ mang bữa sáng đến, không thì chờ em ăn no rồi đánh nhau với hắn nhé?]
[Anh...! anh vậy mà ngủ với hắn?] Lão Bạch một vuốt che tim, một vuốt run rẩy chỉ về phía Cố Duy Sanh, [Nghe thấy không, trái tim mẹ hiền của em vỡ nát rồi đây này.]
Trái tim mẹ hiền? Cố Duy Sanh lấy tay chọt chọt lòng bàn chân mềm mại của Lão Bạch: [Sáng sớm đã thích diễn như vậy, có cần anh tìm việc cho em làm không?]
[Đừng, đừng, đừng.] Nghe nói như thế, Lão Bạch nhanh như cắt đứng đắn lại, [Em đây còn không phải vì cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh sao.]
[Em đang suy nghĩ cái gì đấy?] Cố Duy Sanh không nói gì chỉ nhìn Lão Bạch, [Hắn chỉ đơn thuần đến đây ngủ một đêm mà thôi.]
[Đơn thuần?] Lão Bạch từ trong lồng ngực Cố Duy Sanh thò đầu ra, ngó vào trong phòng ngủ, [Sao em cảm thấy cách hiểu của anh về đơn thuần có chút sai sai?]
Cố Duy Sanh nhìn theo ánh mắt Lão Bạch, chỉ thấy người nào đó vừa rồi còn nằm đàng hoàng, giờ đã cuốn chăn nằm giữa giường, giường chiếu lộn xộn, một tay Lâu Tiêu còn vòng qua, tựa như lúc trước còn đang ôm người nào đó.

Cố Duy Sanh rõ ràng chiếm lấy chăn cả một đêm: "...."
Chúa diễn sâu.

"Cạch."
Nếu Lâu Tiêu đã dậy, Cố Duy Sanh cũng không cần hạ thấp giọng nữa, y bực mình đóng cửa lại, sau đó ném Lão Bạch sang bên rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, vị ảnh đế nào đó nằm trên giường không chịu dậy, tâm trạng thoải mái ôm chặt chăn.

Ngủ lại đêm khuya, kế hoạch thành công.

*
Không đề cập đến chuyện Phương Mộc kinh ngạc như thế nào khi mới sáng sớm đã nhìn thấy Lâu Tiêu đi ra từ phòng ngủ Cố Duy Sanh, chỉ riêng chuyện anh đụng phải Đường Ninh ở cửa cũng đủ khiến anh há to mồm.

Rõ ràng anh không nhìn thấy bất cứ ai trong thang máy, Đường Ninh này rốt cuộc lên cùng anh như thế nào?
Chẳng lẽ lời đồn đối phương là người trong suốt là có thật?
Nghĩ tới là thấy hãi.

Phương Mộc đẩy kính mắt, ném mấy thứ hão huyền này ra khỏi đầu.

Là một người bình thường sống trong môi trường cực kỳ tự nhiên, Phương Mộc biểu thị anh áp lực rất lớn.

"Anh nói địa điểm thi đấu ở đâu?" Lâu Tiêu để đũa xuống nhìn về phía Đường Ninh, "Xác định là Nhạn Sơn?"
Tuy không biết tại sao Lâu Tiêu lại phản ứng lớn như vậy, nhưng Đường Ninh vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, chính là Nhạn Sơn ở thành phố S."
"Là ngọn núi có Vạn Phật Tự hả?" Nghe đến Nhạn Sơn, Phương Mộc không khỏi chen vào một câu, "Trùng hợp ghê ha, Duy Sanh nhà chúng tôi có mấy cảnh cũng phải đến đó quay."
Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, Nhạn Sơn Yến Sơn, kém nhau một chữ, y không tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

"Là [Bảo Trai]?" Cố Duy Sanh nhấp một ngụm sữa, "Là ai chọn nơi này?"
Có sơ suất lần của [Đưa Bạn], lần này Phương Mộc thu thập tư liệu không qua loa chút nào: "Là Bắc Yên yêu cầu, hắn cảm thấy Nhạn Sơn phù hợp nhất với cảnh tượng dưới ngòi bút của hắn."
"Nói tới cũng kỳ, cảnh sắc Nhạn Sơn tuyệt đẹp lại có Vạn Phật Tự, theo lý thuyết nó phải sớm trở thành điểm tham quan nổi tiếng của thành phố S thậm chí là nước Z, nhưng nó lại chỉ mới nổi tiếng mười năm nay."
Minh châu phủ đầy bụi, hiện tượng kỳ lạ như thể ngọn núi này đã từng bị che khuất bởi một cái gì đó.

Cố Duy Sanh là trạch nam danh xứng như thực, tuy Nhạn Sơn thuộc thành phố S, nhưng y không biết gì về các địa điểm du lịch, chứ đừng nói đến phong cảnh và nguồn gốc của một điểm tham quan cụ thể.

Chỉ là...!Vạn Phật Tự? Y không nhớ ngọn núi y kiếm được Lão Bạch có một ngôi chùa.

Chẳng lẽ lần này thật sự là y cả nghĩ quá rồi?
"Đi xem là biết liền," Lâu Tiêu vỗ vỗ tay Cố Duy Sanh, "Thi đấu vào ba ngày sau, em có thể đi cùng tôi."
Phương Mộc ở bên cạnh yên lặng ăn cơm: "...." Tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang nhìn thấy gì vậy?
Mới sáng sớm đã điên cuồng rải thức ăn cho chó như vậy hay ho lắm hảảả?
Cố Duy Sanh đang tập trung vào Nhạn Sơn nên không chú ý đến biểu tình của Phương Mộc.

Lâu Tiêu nói không sai, cho dù bây giờ y lập tức nhận [Bảo Trai], y cũng không có khả năng lập tức chạy tới Nhạn Sơn điều tra.

Cái nghề minh tinh này có lợi cũng có hại, mặc dù Cố Duy Sanh có thể tránh được tất cả các ống kính và tầm mắt, nhưng bản thân nghề nghiệp này lại phải sống nhờ ánh đèn.

Dưới tình huống không rõ, đúng là Cố Duy Sanh không thể tùy tiện đi tới đó.

Lỡ đâu lại tạo ra loại tin tức linh tinh như #Ảnh đế mới nổi ly kỳ mất tích, vậy Tiểu Phương Tử chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Anh Lâu muốn dẫn Duy Sanh theo làm gì?" Sự nghiệp của nghệ sĩ nhà mình là quan trọng nhất, cho dù đối phương có là Lâu Tiêu, Phương Mộc cũng hỏi không chút sợ sệt, "Gần đây cậu ấy muốn nhận [Tội Ái] và [Bảo Trai], thời gian rất gấp cũng không thể đi quá xa thành phố S."
Lâu Tiêu ung dung thong thả ăn một miếng cháo: "Yên tâm, không phải nói Vạn Phật Tự xin xăm rất linh sao? Tôi dẫn Sanh Sanh lên núi cầu phúc, một ngày một đêm sẽ về."
Phương Mộc: "...." Đây là nghĩ anh không nghe thấy hai chữ "thi đấu" sao?
"Đúng rồi, người cậu muốn gặp anh hẹn giúp rồi đó," Phương Mộc biết mình không thể nói lại Lâu Tiêu, nên anh lựa chọn đổi đề tài, "Ngày mốt, sau khi cuộc họp thường kỳ của công ty kết thúc, Bắc Yên và biên kịch kia sẽ ở phòng làm việc của cậu chờ cậu."
"Phòng làm việc?" Cố Duy Sanh quanh năm không ở công ty cảm thấy rất kinh ngạc, "Em cũng không phải cổ đông công ty, lấy đâu ra phòng làm việc vậy?"
Phương Mộc không nói chỉ lườm một cái: "Tổ tông, ngài có thể có chút tự giác bản thân là ảnh đế không hả? Nhìn cúp với 40 triệu fan của cậu kìa, cho dù công ty có quan hệ như thế nào với cậu, thì cũng phải giả vờ tỏ thái độ chứ."
Cố Duy Sanh ra hiệu Phương Mộc nhìn Lâu Tiêu: "Trước mặt vị này nhắc tới những thứ này, anh không sợ Lâu đại ảnh đế dùng cúp đập ngất anh à."
"Người trong nhà sẽ không vậy đâu," Phương Mộc mệt tâm uống một ngụm nước, "Tổ tông cậu cũng cố lên, anh chờ ngày cậu dùng cúp đập ngất anh."
Thành công bị ba chữ "người trong nhà" lấy lòng, Lâu Tiêu híp mắt một cái, quyết định xếp hạng đáng ghét của người đại diện nhỏ này sau Lão Bạch.

"Có quan hệ không tốt với công ty?" Ăn uống no đủ, Lâu Tiêu mở miệng đề nghị, "Có muốn tới Lâu thị hay không?"
"Quan hệ hợp tác mà thôi, hợp đồng chưa hết hạn, tôi cũng không cần phải vội vàng rời đi." Cố Duy Sanh lắc đầu từ chối, "Mấy năm nay tôi dự định tiết kiệm một chút tiền, tranh thủ sau khi hợp đồng hết hạn thì mở phòng làm việc của mình."
Cho dù có Lâu Tiêu ở sau chống lưng, nhưng Cố Duy Sanh vẫn muốn nắm quyền quyết định diễn xuất trong tay mình.

Biết Cố Duy Sanh không phải là thỏ ty tử[1] phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn, Lâu Tiêu cũng không cưỡng ép như bá đạo tổng tài, hắn rút khăn giấy lau tay, xem như bỏ qua lời đề nghị này.

(Thỏ ty tử [菟丝花]: Là một loài thực vật dây leo sống ký sinh trên những cây thân gỗ lớn.)
Hai ngày kế tiếp Cố Duy Sanh sống vô cùng an ổn, có lẽ vì gần đến kỳ tuyển cử thi đấu, hai ngày nay Lâu Tiêu không quay lại "tập kích ban đêm".

Ngủ đủ giấc lại không có việc để làm, tâm trạng Cố Duy Sanh vui sướng liên tiếp đăng mấy bài weibo, làm vô số Vitamin C suy đoán gần đây anh Sanh nhà mình có chuyện vui gì.

Trong hiện thực không gặp được, nhưng Lâu Tiêu trên mạng lại không nhàn rỗi chút nào.

Weibo luôn chỉ có quảng cáo của vị ảnh đế nào đó lại phá lệ liên tục đăng weibo hai ngày nay, nhật ký hằng ngày vừa văn nghệ lại rất mờ ám.

——【Lâu tiên sinh V: Chăn rất êm, sữa bò cũng ngon.】
——【Lâu tiên sinh V: Nó rất đáng ghét.】
Hai bài đăng weibo không liên quan nhau làm phần lớn Giao Tiêu đều mơ hồ chẳng tìm được manh mối, chỉ có Phương Mộc âm thầm nhìn màn hình mới hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra——
Ngày thứ nhất, chăn và sữa bò đương nhiên không cần nhiều lời, kiss trước khi rời đi của Lâu Tiêu xém chút nữa làm mù mắt anh luôn.

Còn ngày thứ hai, đó hoàn toàn là vì Lão Bạch chà đạp con hạc giấy dùng để nhắn tin của vị ảnh đế nào đó, bắt buộc Lâu Tiêu vẫn phải tự mình gọi điện, Cố Duy Sanh mới phát hiện ra trò đùa dai của một con mèo lì lợm kia.

Mặc dù Giao Tiêu không thể giải mã ẩn ý trong bài đăng weibo của Lâu Tiêu, nhưng hiểu rõ tính cách Lâu tiên sinh nhà mình, bọn họ vẫn ngửi ra được mùi bất thường, mấy tạp chí bát quái gan lớn thậm chí còn trực tiếp lên bài "Lâu Tiêu hư hư thực thực yêu đương".

Trước đây sao không phát hiện anh Lâu trong nóng ngoài lạnh như thế chứ.

Phương Mộc lái xe tới dưới lầu chờ đón Cố Duy Sanh đến công ty, âm thầm cảm thán.

Không thể công khai cũng phải âm thầm phát cơm chó, nếu như ngày nào đó hai người họ thật sự xác nhận, vậy ngàn vạn cư dân mạng lại phải vì vậy mà ăn bao nhiêu thức ăn cho chó?
"Cười gì ngớ ngẩn vậy?" Cố Duy Sanh vai đeo Lão Bạch đứng thẳng, mở cửa xe ngồi xuống phía sau, "Giờ đi luôn đi, đỡ phải đụng giờ cao điểm kẹt xe."
"Chờ đã!" Từ gương chiếu hậu nhìn thấy trang phục của Cố Duy Sanh, Phương Mộc đột nhiên quay đầu lại, "Tổ tông, hôm nay cậu mặc trang phục quỷ gì đây?"
Trang điểm khéo léo tự nhiên, nhìn quần áo cũng biết là phối hợp kỹ càng, so với Cố Duy Sanh ngày thường một bộ quần áo đi khắp thiên hạ, hôm nay y quả thực có thể xưng hai chữ "sáng rực".

Đẹp thì đẹp, nhưng Phương Mộc lại có cảm giác không khỏe.

Không hiểu sao cứ cảm thấy đối phương rất kiêu ngạo, là phải giải thích làm sao?
"Chim hoàng yến~," Cố Duy Sanh cố ý nhếch môi cười đểu, "Đi, chúng ta đi diễn kịch nào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui