Vô số giấy trắng đóng băng trên không trung đại điện mờ tối, Phương Kim cầm đầu bút chỉ vào, những mảnh giấy trắng lập tức cuốn lại thành vô số mũi tên nhọn bay tới chỗ Cố Duy Sanh.
Ngàn năm trước là tiễn, ngàn năm sau vẫn là tiễn, Cố Duy Sanh buồn cười thu hồi băng ti, nhìn y giống người sẽ bị đâm thành nhím sao?
"Thiên địa vô cực, vạn kiếm quy tông."
Cố Duy Sanh hét lên một tiếng, Khước Sương dễ dàng hóa thành vô số tàn ảnh phía sau y, linh khí bàng bạc không ngừng khuếch tán bên trong đại điện, Cố Duy Sanh xuất chiêu, những tàn ảnh này lập tức hóa thành thực thể đánh rơi hết tất cả mũi tên đang tập kích.
—— Quả nhiên, phạm vi Phương Kim bóp méo thời-không cực kỳ có hạn, rời khỏi bản thể của ả, những mảnh giấy trắng này chỉ còn là chiêu thức bình thường nhất.
Kiếm ảnh bay tán loạn, giấy trắng rơi xuống đất, một kiếm ứng với một mũi tên, chiêu này của Cố Duy Sanh dùng đến là đẹp đẽ, không hề lãng phí một chút linh khí nào.
"Chiêu này không tồi, cuối cùng cũng coi như không phá hủy tên tuổi người sư phụ này là anh."
Lâu Tiêu sung sướng cong cong môi, hắn giơ cao tay phải, làm động tác giống như Cố Duy Sanh, phía sau hắn hiện lên kiếm ảnh được nghiệp hỏa ngưng tụ thành.
Một giây sau, kiếm ảnh che rợp khoảng không như nghe được hiệu lệnh, đồng loạt công kích Phương Kim đang lơ lửng trên không trung.
Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn.
Nếu dám ra tay với Sanh Sanh nhà hắn, thì phải làm tốt chuẩn bị bị chặt rớt móng vuốt.
So với hàn khí của Khước Sương, đương nhiên Phương Kim càng sợ nghiệp hỏa của Lâu Tiêu hơn, bút trong tay Phương Kim cũng ánh lên ánh sáng mờ nhạt.
Thời-Không lại bị vặn vẹo, vạn kiếm quy tông phiên bản nghiệp hỏa bị buộc phải treo lơ lửng trên không trung, song phương không ai bị thương, trong lúc nhất thời bầu không khí lại rơi vào một loại giằng co quỷ dị.
Thiên địa chí bảo thật phiền phức, Lâu Tiêu nhíu nhíu mày, nếu lúc này có chiếc gương Giang Yên kia là tốt rồi.
"Không nghĩ tới tôi còn có phương pháp bảo mệnh như thế này," Phương Kim tự giễu cười, ả ta nhàn nhã thương thức bút lông trong tay, "Sắp tới giờ tý, hai vị không còn thời gian kéo dài nữa."
"Chấp nhận số mệnh đi, dù sao các người cũng đâu thèm để ý thiên hạ này do ai làm chủ, cần gì phải vì chuyện nhỏ này mà đối địch với tôi?"
Nhưng Cố Duy Sanh lại không rảnh để ý lôi kéo của Phương Kim, trong lòng y hơi động, bên tai dường như vang lên giọng nói của Lão Bạch.
"Lão Cố, động thủ!"
Giây tiếp theo, những gợn sóng vô hình quét qua toàn bộ Sơn Thị, như thể phải quay về thời kỳ hỗn độn, tất cả mọi thứ đứng yên, không có gió và âm thanh, ngoại trừ ba người trong cuộc chiến, tất cả mọi thứ đã bị nhấn nút tạm dừng.
Ngay cả hạt bụi nhỏ nhất trong không khí cũng không ngoại lệ.
Phương Kim kinh ngạc, ả tranh thủ quay đầu nhìn Quỷ vương, lại chỉ thấy gương mặt đơ như khúc gỗ của người đàn ông.
Đúng rồi, đối phương đã sớm bị ả dùng thuốc làm hỏng tu vi, dáng dấp yếu ớt bây giờ của hắn, sao có thể chống lại Gương quá khứ thi pháp toàn lực?
Bút hiện tại và Gương quá khứ có năng lực ngang nhau, tuy Phương Kim còn có thể cử động như thường, nhưng lại không có cách nào bóp méo thời-không, phát hiện mình vô lực, ả không khỏi cắn răng phẫn nộ nói: "Đóng băng thế giới...!Cô ta không muốn sống nữa à?"
Ngay khi Phương Kim thất thần, băng ti mảnh nhỏ nhưng cứng cỏi đã yên lặng không một tiếng động quấn lấy tứ chi của ả, chờ Phương Kim phát hiện những băng ti này, ả đã không thể nhẹ nhàng di chuyển như trước nữa.
Không gian trong đại điện bởi vì sự giãy dụa của Phương Kim mà trở nên không ổn định, Cố Duy Sanh thắt chặt băng ti, không chút do dự điều động Khước Sương đâm về phía đối phương.
"Phốc!"
Trường kiếm sáng như nước mùa thu và hỏa kiếm đỏ tươi nóng cháy một trước một sau đồng thời đâm thủng cơ thể Phương Kim, cơ thể chảy ra dòng máu đỏ tươi ấm áp, Phương Kim thả lỏng tay trái, cây bút lông ả cậy vào lập tức "lạch cạch" lăn xuống đất.
"Choang."
Ngay khi Bút hiện tại rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang vọng khắp thế gian, thời gian lại tiếp tục trôi đi, một chiêu vạn kiếm quy tông treo lơ lửng trên không trung không còn trở ngại, lập tức đóng đinh Phương Kim đang lơ lửng trên không trung xuống mặt đất.
"Phương Kim!"
Quỷ vương bị nhốt trên vương tọa bỗng hoàn hồn, lập tức nhìn thấy Phương Kim đang chật vật rơi xuống đất, hắn nhớ lại âm thanh giòn giã vừa vang bên tai, sao còn có thể không hiểu lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
"Đê tiện." Phương Kim ngửa mặt nằm trên mặt đất thở gấp từng hơi, ả dùng sức ho ra một ngụm máu tươi, "Nếu như không có Gương quá khứ..."
"Đáng tiếc là không có nếu như," Cố Duy Sanh khom lưng nhặt chiếc bút lông lăn tới chân y, "Lúc cô dùng vật này để bảo mệnh, chúng tôi cũng đâu khinh bỉ cô chơi xấu, đúng không?"
Bản thể rơi vào người khác tay, sắc mặt Phương Kim lập tức trở nên khó coi, ả muốn triệu hồi Bút hiện tại không tay Cố Duy Sanh, nhưng lại phát hiện giờ phút này ngay cả sức lực giơ tay ả cũng không có.
"Đừng lộn xộn, sẽ rất tệ nếu vết thương lại chồng vết thương." Cố Duy Sanh đưa Bút hiện tại cho Lâu Tiêu, đối phương lập tức dùng một lượng lớn nghiệp hỏa bao vây chiếc bút lông kia, triệt để ngăn cản khả năng đối phương trốn đi.
"Hạ lệnh cho toàn bộ oan hồn dừng lại hành động," Cố Duy Sanh tiến lên hai bước ngồi xổm xuống, và nắm chặt cán kiếm Khước Sương, "Lập tức."
"Đã, đã muộn..." Máu tươi từ trong miệng Phương Kim không ngừng tràn ra, đến cả hô hấp cũng khó khăn, nhưng ả vẫn cười vui vẻ, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm Cố Duy Sanh, "Giờ tý đã qua, tất cả đã không kịp."
"Chờ cậu ra khỏi Sơn thị, sẽ phát hiện thế giới đã biến thành thiên hạ của vong hồn."
"Cô đang nói dối." Cố Duy Sanh không hề bị lay động, y dùng sức rút Khước Sương ra, không để ý máu tươi tung tóe nhuộm đỏ vạt áo của mình, "Thật là đáng thương."
Lâu Tiêu lắc mình chuyển đến bên cạnh Quỷ vương, hắn chạm vào mi tâm bị thương của Quỷ vương, sau đó nhẹ giọng xin lỗi một câu: "Đắc tội rồi."
Ký ức mấy trăm năm của Quỷ vương hiện lên trước mắt Lâu Tiêu, hắn nhanh chóng tìm được tin tức mình muốn, sau đó lấy khí ngưng kiếm, mặt không thay đổi rạch cổ tay mình.
Hàng trăm con hạc giấy làm bằng bùa chú đặc biệt bay ra khỏi ống tay áo Lâu Tiêu, chúng nó nhiễm máu của chủ nhân, nhanh như chớp bay về phía địa điểm được đánh dấu bởi chủ nhân.
Miễn là thần thức của Lâu Tiêu biết địa điểm cụ thể của những lối vào, ngay cả khi sương mù trên đường có nhiều hơn nữa, những con hạc giấy này cũng có thể đến đích một cách chính xác.
Vẻ mặt Quỷ vương vô cùng đau khổ, Lâu Tiêu hiếm khi có chút xấu hổ, thuật sưu hồn này hắn học được từ tà tu khi bị đuổi giết, chỉ là không ngờ lần đầu tiên chiêu này xuất hiện sau ngàn năm lại dùng trên người thế hệ Quỷ vương.
Từ lời nói của Phương Kim có thể biết được, vị Quỷ vương này cũng không phải là phái chủ chiến, sự tình phát triển đến bước đường ngày hôm nay, Quỷ vương có thể xem như là một trong những người vô tội nhất.
Tai bay vạ gió, tai họa bất ngờ, không biết tu vi bị hao tổn của đối phương phải tu luyện bao lâu mới có thể trở về.
Thấy Quỷ vương bất cứ lúc nào cũng có thể tán hồn, Cố Duy Sanh một tay dùng băng bi vây khốn Phương Kim vẫn không thành thật, một tay nhịn đau hái một chiếc lá bồ đề linh khí nồng đậm nhất đưa vào miệng Quỷ vvương.
Mộc chủ trị bệnh, nếu Cố Duy Sanh dùng phù triện chữa bệnh sẽ luôn tăng gấp đôi công dụng, càng khỏi phải nói lúc này y còn cho thêm một lá bồ đề ngưng tụ tinh hoa tinh túy của mộc khí.
Đừng nói Quỷ vương bây giờ vẫn chưa tán hồn, cho dù hồn phách đối phương thật sự tan rã, Cố Duy Sanh cũng chắc chắn dưỡng đối phương lại như cũ.
Sơn Thị một ngày không thể không có chủ, một vị Quỷ vương ôn hòa mới là sự tồn tại có ích nhất với con người.
Lá bồ đề vào miệng, vết thương ở mi tâm Quỷ vương lập tức khép lại, dường như cảm nhận được Cố Duy Sanh đang chữa trị cho Quỷ vương, băng ti đang đang quấn Phương Kim bỗng tự giác bình tĩnh lại, ả nhìn chằm chằm Quỷ vương với cái nhìn nóng cháy, khát vọng được đối phương đáp lại dù chỉ một chút.
Nhưng tiếng "Phương Kim" kia dường như đã dốc hết tất cả tình cảm của Quỷ vương, hắn hoãn lại một hơi, không chớp mắt chống ghế đứng lên.
Mặc dù cơ thể vẫn còn loạng choạng, nhưng lưng của Quỷ vương lại thẳng tắp.
Từ sau khi bị Phương Kim vây khốn ở tòa đại điện này, hắn đã bao lâu không dựa vào sức mạnh của mình mà đứng lên?
"Tôi sẽ nhanh chóng triệu hồi tất cả oan hồn." Quỷ vương thở dài một tiếng, hắn ôm quyền với Lâu Tiêu, "Chuyện đã đến nước này, kính xin tiên quân hạ thủ lưu tình."
*
Mọi thứ lặng đi, bóng đêm dày đặc, bông tuyết to bằng lông ngỗng rơi dồn dập, Bạch Ức nhận lấy nước khoáng Lâu An đưa tới, uống "ừng ực", cố gắng làm dịu đi cổ họng đau rát.
Có trời mới biết vừa rồi cậu như thằng khùng đối diện với một bức tường đá hét biết bao lâu, vào lúc cuối cùng liên lạc được với lão Cố, Bạch Ức thiếu chút nữa kích động rơi lệ tại chỗ.
Thao tác "gọi hồn" này rốt cuộc là tên khốn nào phát minh ra? Cho dù cậu thích nói chuyện, nhưng hét to như vậy thật sự tiêu hao rất nhiều tinh lực đấy.
Pháp trận tinh vi và khổng lồ đã được vẽ xong từ lâu, bốn anh giai cầm súng đứng ở bốn góc pháp trận, luôn sẵn sàng cho sinh vật đi ra khỏi tường đá một kích trí mạng.
Các thiên sư cũng bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vân Hành đỡ Giang Yên mất hết sức lực, lẳng lặng đứng phía sau mọi người, cậu dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào kim giây trên đồng hồ.
"Tích, tích, tích..."
"Cạch!"
Ba kim chồng nhau, âm phong ở thành phố S nổi lên, bông tuyết bay trên bầu trời dần trở nên đen kịt, rơi xuống mặt đất nhanh chóng hóa thành một bãi nước bẩn lầy lội, oan hồn gào thét thảm thiết từ trong trận pháp truyền ra, Vân Hành nhắm mắt lại, dường như ngửi thấy mùi máu tươi cậu đã từng ngửi thấy trong mơ.
Tương lai cậu không cứu Lâu Tiêu chín tuổi, tương lai hai người Lâu Cố không thức tỉnh, tương lai cậu không đến Nhạn Sơn nhắc nhở, tương lai không dẫn theo Giang Yên vào trận chiến cuối cùng, còn có tương lai cậu khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc mọi thứ...!
Rõ ràng đã tránh được rất nhiều lựa chọn sai lầm, rõ ràng đã tập hợp tất cả các điều kiện chiến thắng, tại sao kết thúc này vẫn giống hệt như những gì cậu đã nhìn thấy.
Nhưng ngay khi lòng Vân Hành lạnh như tro tàn, tiếng quỷ rống trong trận pháp đột ngột dừng lại, cậu mờ mịt mở mắt ra, chỉ thấy khí tức thuộc về Phương Kim nhanh chóng nhạt đi, một con hạt giấy vỗ cánh bay ra từ tường đá, đồng thời hóa thành một trận pháp màu vàng, phong kín tường đá.
Tất cả oan hồn vọng tưởng chạy ra khỏi bức tường đều bị kim quang này làm tan chảy, vận mệnh đã chuyển hướng ở đây, Vân Hành co quắp ngồi trên đất che mắt, một giọt nước mắt trượt khỏi ngón tay cậu chảy xuống.
Rốt cuộc.
Cậu đã thấy được.
Tương lai tươi sáng được kim quang thanh lọc.
.