Editor: Diệp Hạ
Đọc xong quyển thứ nhất, tác giả cuối cùng cũng coi như còn lương tâm, đến cuối cùng thì câu chuyện cũng không bế tắc nữa.
Giang Cảnh Bạch nhìn màn hình điện thoại lâu như vậy, đôi mắt cũng có hơi đỏ lên.
Y thoát ứng dụng, duỗi thẳng hai chân, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Nhãn cầu khô khốc chầm chậm dịu bớt.
Giang Cảnh Bạch nghe thấy Nam Việt hỏi mình: "Buồn ngủ?"
"Không có." Giang Cảnh Bạch xoa xoa mí mắt "Có hơi mỏi mắt, nghỉ ngơi một chút."
Nói xong y nhìn hướng Nam Việt, phát hiện đối phương đã bỏ văn kiện xuống, rũ mắt lấy từ ngăn kéo ra một bình nước nhỏ mắt, đặt lên trên bàn, ra hiệu y tới lấy.
Giang Cảnh Bạch nhìn bình nhỏ trong suốt tinh xảo kia, do dự một chút, thẳng thắn nói: "Không cần, cảm ơn.
Tôi không dùng đến thuốc nhỏ mắt."
Nam Việt nhìn danh sách thành phần chất lỏng, khẽ cau mày: "Em dị ứng với thành phần nào à?"
"Không có, không phải dị ứng." Giang Cảnh Bạch mân môi, ngượng ngùng nở nụ cười, "...!Là tôi nhỏ không vào."
Nam Việt nghe vậy sững sờ.
"Cứ nhắm mắt vào suốt, thật sự không có cách nào." Giang Cảnh Bạch giải thích.
Không chỉ là nhỏ mắt, ý thức tự bảo vệ của thân thể y quá lớn, mỗi lần đi cos mang lens như đánh trận, thực sự rất có lỗi với nghề.
"Chỉ là mắt có hơi khô mà thôi, lát nữa sẽ khỏi ngay." Giang Cảnh Bạch chớp hai lần, đôi mắt cười cong cong, như là chứng minh rằng thật sự không sao.
Nam Việt đối diện với y chốc lát, cầm nước nhỏ mắt đứng dậy, vặn nắp bình: "Tôi giúp em."
Giúp?
Giang Cảnh Bạch còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị đối phương nhẹ nhàng nắm, nhấc lên trên.
Hormone và bóng tối cùng nhau ập đến.
Giang Cảnh Bạch bị tư thế nửa giam cầm này làm căng thẳng.
Nam Việt không vội, hơi cười cười: "Không sao đâu, đừng sợ."
Nói xong hắn tiến đến gần hơn, ngón tay mang tính trấn an mà vuốt ve mặt Giang Cảnh Bạch: "Nhắm mắt lại bình thường, đừng dùng sức quá."
Giang Cảnh Bạch nuốt nước miếng, vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Làn sóng căng thẳng tiếp theo còn chưa kịp kéo tới, mí mắt trên dưới đã bị ngón tay mềm mại của đối phương đẩy ra, một trận hoa mắt, giọt nước hơi lạnh lăn vào trong mắt, bao phủ nhãn cầu.
Giang Cảnh Bạch theo bản năng chớp mắt.
Sự kháng cự trước đó đã hoàn toàn mất đi.
Giang Cảnh Bạch chỉ cảm thấy mắt phải ướt át, ngoài ra không có gì lạ.
Nam Việt bị thần sắc ngẩn ngơ của y lấy lòng, nhanh chóng nhỏ vào mắt còn lại một giọt, biết Giang Cảnh Bạch đã không còn cảm thấy mâu thuẫn, thấp giọng hỏi như cố ý tranh công đòi thưởng: "Thế nào?"
Nhưng hoàng đế nhỏ cầm quyền thưởng phạt lại không rõ ý, kinh ngạc nói: "Rất thoải mái."
Thậm chí y còn không kịp làm gì.
Nam Việt nở nụ cười, lúc ngồi dậy nhịn không được khẽ xoa đầu y một cái.
Giang Cảnh Bạch vốn muốn nói cảm ơn, nhưng bị Nam Việt xoa đầu như thế, lại cảm thấy dựa vào quan hệ trước mắt của hai người, nói cảm ơn có chút khách sáo.
Y tha thiết mong muốn Nam Việt đi về: "Xong việc rồi à?"
Nam Việt ngồi xuống, nới lỏng cà vạt: "Gần như vậy."
Giang Cảnh Bạch bị động tác đối phương dẫn dắt, hỏi: "Cà vạt của anh...!Hình như đa số là màu xám?"
Nam Việt ước gì được nói chuyện nhiều với y, nhưng kết quả vừa mở miệng, chỉ là một chữ "Ừ".
Nam Việt "Ừ" xong cũng bị mình làm nghẹn một chút.
Thật không có tiến bộ.
Cũng may Giang Cảnh Bạch không dừng lại: "Là theo yêu cầu của công ty sao?"
"Không phải."
Nam Việt không quan tâm đến mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt, bao gồm cả quần áo, cơ bản đều do trợ lý sinh hoạt một tay xử lý.
Lúc Giang Cảnh Bạch tìm người kết hôn, vì để tránh những phiền phức không cần thiết sau kết hôn, trong phần ghi chú hi vọng xuất thân của đối tượng hẹn hò không cần quá tốt.
Lúc đó Nam Việt lừa y, bây giờ còn chưa xoát đầy độ thiện cảm, không muốn nói quá nhiều về chuyện công việc.
Chỉ có thể nói qua loa: "Tùy tiện mua."
Giang Cảnh Bạch không xác định mà truy hỏi: "Anh thích mấy màu này?"
Nam Việt nghe vậy, tầm mắt nhìn xuống ngực, không có cảm giác gì, ít nhất là không thấy ghét, liền gật đầu một cái.
Ai biết hắn vừa gật đầu, thanh niên phía đối diện lập tức rũ mắt: "...!À."
Nam Việt ý thức được mình trả lời không đúng, lại không biết không đúng ở chỗ nào, chỉ phán đoán: "Em thấy hứng thú với cà vạt?"
Có lẽ Giang Cảnh Bạch định mua cà vạt, muốn nhờ hắn giúp lựa chọn, thế nhưng màu cà vạt của mình rõ ràng không phù hợp thẩm mỹ đối phương?
"Cũng không phải là cảm thấy hứng thú..." Giang Cảnh Bạch chỉ cảm thấy mình đã tự quyết định, kích động mua sắm, giờ đã bình tĩnh lại.
Y nhỏ giọng bổ sung: "Hình như tôi mua sai đồ rồi."
Đầu tiên nhắc đến cà vạt, hỏi màu yêu thích, còn nói mua sai đồ.
Nam Việt có dự cảm, eo lưng không tự chủ được ưỡn thẳng tắp.
"Chờ tôi một chút."
Giang Cảnh Bạch để lại một câu như vậy, sau đó chạy ra ngoài thư phòng.
Chờ lúc trở về, trên tay đã nhiều hơn một cái hộp.
Nam Việt ngồi nghiêm chỉnh, tâm trạng còn căng thẳng hơn lúc sắp nhỏ mắt giúp Giang Cảnh Bạch.
"Buổi trưa đi mua quần áo ở nhà cho anh, trùng hợp nhìn thấy cái này." Giang Cảnh Bạch đi tới bên cạnh bàn, đẩy hộp đến tay hắn, "...!Lúc đó tôi cảm thấy nó nhìn rất đẹp, không suy nghĩ nhiều liền mua.
Giờ mới phản ứng lại, hình như anh không thích loại này."
Mua quần áo ở nhà cho hắn?
Là mua riêng cho hắn?
Là cái gì?
Là cà vạt?
Nam Việt có chút thụ sủng nhược kinh.
Lúc hắn về nhà có thấy ngoài ban công treo một loạt quần áo mới giặt, nhưng hắn không ngờ tất cả là quần áo của mình.
Nam Việt mở nắp hộp, cà vạt đập vào mi mắt.
Kẹp cà vạt đặt ở giữa, dưới khúc xạ ánh sáng lóng lánh như đôi mắt của Giang Cảnh Bạch lúc này.
"Có phải là màu hơi nổi không?" Giang Cảnh Bạch thấp thỏm.
Nam Việt ngứa cổ, trầm giọng nói: "Không, tôi rất thích."
Giang Cảnh Bạch nhìn sắc mặt hắn vẫn như thường, hoàn toàn không giống như thích, giống đang trái lương tâm an ủi mình hơn.
Y đỡ mép bàn, cười nói: "Đừng quá miễn cưỡng, không thích thì có thể đi đổi kiểu khác mà."
"Không miễn cưỡng." Nam Việt cũng cười.
Ngắn ngủi trong phút chốc, Giang Cảnh Bạch thấy má bên trái hắn tựa hồ xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ cực nhạt.
Không chờ y thấy rõ đã biến mất.
Nam Việt qua loa kéo cà vạt trên cổ xuống, làm dáng muốn đi ra ngoài.
Đang yên đang lành người trước mặt đột nhiên đứng lên, trực tiếp cao hơn mình cả một đoạn dài.
Giang Cảnh Bạch khựng lại: "Làm sao vậy?"
Tay Nam Việt nâng cà vạt y đưa: "Không có gương."
Đây là muốn đến phòng ngủ chính tìm gương rồi thắt cà vạt luôn để tỏ thành ý?
Giang Cảnh Bạch đối diện với đôi mắt không hề lay động kia một giây, nghiêng đầu qua cười vài tiếng.
Y cười xong vòng tới trước mặt Nam Việt, cầm lấy cà vạt từ trong tay hắn, cong môi ngẩng đầu: "Tôi giúp anh."
Khoảng cách hai người được rút ngắn.
Nam Việt quá cao, lúc ngẩng đầu đối diện có lẽ hơi tốn sức, nhưng chiều cao như vậy mà đi chỉnh cổ áo thì vừa đúng.
Giang Cảnh Bạch vuốt thẳng cổ áo, vòng cà vạt ra phía sau.
Bản rộng ở phía trước, hẹp ở phía sau.
Luồn bản rộng xuống, lại vòng lên thành hình tam giác.
Giang Cảnh Bạch đọc thầm mấy bước thắt kiểu Windsor, mấy lời Lâm Giai Giai nói ở cửa hàng đột nhiên xuất hiện trong đầu.
—— rất lãng mạn luôn, tự mình chọn cà vạt cho đối phương, lúc tặng còn tự tay thắt giúp hắn.
—— chuyện này quả thật giống như là để lại ký hiệu trên người đối phương, mang lên vòng cổ tình yêu, đời này chỉ thuộc về một người.
Động tác Giang Cảnh Bạch ngừng lại, mặt nóng như bị lửa đốt.
Không còn muốn nói gì với Nam Việt, chỉ vùi đầu vội thắt cà vạt cho xong.
Y chột dạ không dám nhấc mắt, lại thuận tiện để Nam Việt dùng tầm mắt trắng trợn không kiêng dè khinh bạc mình.
Định nghĩa đồ ở nhà của Giang Cảnh Bạch cũng không phải là mấy bộ xấu xấu, hay tương tự áo ngủ.
Y chỉ chọn dùng quần áo chất liệu mềm mại nhẹ nhàng, phối hợp áo này quần nọ, lấy đồ lớn hơn một size, mặc vào càng thêm thoải mái, dù cho mặc ra cửa cũng không thất lễ.
Hôm nay Giang Cảnh Bạch mặc một cái áo chui có mũ, quần áo lớn hơn một số, cổ áo cũng hơi rộng, nửa đoạn xương quai xanh lộ ra.
Màu sắc nhẹ nhàng, mang theo mùi thơm cơ thể nhè nhẹ.
Nam Việt không thể làm Liễu Hạ Huệ được, ánh mắt thân sĩ dịch được một chốc lại dính trở lại.
Giang Cảnh Bạch nâng cằm, lông mi buông xuống.
Lệ chí dịu ngoan nghe lời núp ở khóe mắt, lông tơ ngây ngô ở trên mặt cũng thấy ngoan.
Cả người giống như một con hồ ly thông minh bị một tên thợ săn khóa cổ, không thể không chịu làm kẻ dưới, dùng trạng thái yếu đuối lừa gạt sự đồng tình, tùy thời thoát khỏi lao tù.
Nam Việt miệng khô lưỡi khô, muốn làm con mồi từ bỏ suy nghĩ trốn thoát, ngoan ngoãn ở lại.
Giang Cảnh Bạch dưới sự quấy rầy của mấy câu tình thú, cuối cùng cũng coi như hoàn thành bảy bước thắt.
Kết quả còn chưa thả lỏng, tay đang thắt lại bị Nam Việt nắm lấy, kéo ra bên cạnh.
Giang Cảnh Bạch theo bản năng nhìn theo, nhưng đôi mắt thâm trầm đã ngăn y lại.
Môi bị chạm vào, đầu lưỡi đờ đẫn bị tóm gọn, trở thành nạn nhân đầu tiên chịu sự dạy dỗ của thợ săn.
Đáng thương Giang Cảnh Bạch chỉ là hồ ly thuần khiết luôn ở sâu trong rừng rậm, nhưng thợ săn lại là một người sắc bén, y đấu không lại.
Cái gì mà cam chịu làm kẻ dưới, lừa gạt sự đồng tình, y căn bản chưa từng nghe qua.
Chỉ đơn giản là thấy thợ săn tiên sinh cầm súng, đần độn chạy đến bên chân hắn bán manh mà thôi.
Một tay khác của Giang Cảnh Bạch vẫn còn đang nắm cà vạt, châm dầu vào lửa.
Chờ khi Nam Việt tạm thời thu quân, gương mặt nhỏ đã hoàn toàn bốc khói.
Đôi môi đôi mắt phiếm nước trơn bóng, đầu váng mắt hoa suýt nữa không thở nổi.
Giang Cảnh Bạch nghe thấy tiếng máy vi tính xách tay bị Nam Việt gập lại.
Chẳng mấy chốc không khí lạnh lẽo kề sau lưng.
Phòng tuyến cuối cùng đã bị vén lên cao.
Bàn làm việc sắp trở thành bãi chiến trường nẩy lửa.
Người đàn ông vừa nãy còn cho Giang Cảnh Bạch cảm giác an toàn, giờ còn nguy hiểm hơn so với thần quái trong tiểu thuyết.
Giang Cảnh Bạch nỗ lực vận chuyển đại não trì trệ của mình, cố gắng nhớ lại những bình luận đêm đó đã đọc được.
Y tự cho là đã thu hồi phòng tuyến tâm lý, cảm giác sợ đau đã không còn nữa, nhưng hàng mi cong dài lại vẫn đáng thương yếu đuối mà run lên, bất lực khóc lóc lên án Giang Cảnh Bạch lừa mình dối người.
Khi tiếng súng đầu tiên vang lên xé rách màn đêm yên tĩnh.
Trong đầu Giang Cảnh Bạch giờ chỉ còn một ý nghĩ.
Y sợ là sẽ không thoát khỏi cái chết..