Giang Cảnh Bạch vừa bớt cảm, giọng mũi phai nhạt rất nhiều, nhưng cổ họng còn chưa hết đau.
Khi y nói chuyện tận lực hạ thấp âm lượng, giọng nói bình thường trong trẻo giờ khàn khàn, bên trong còn có một chút mềm mại, giống như một chiếc bánh gạo nếp vừa lấy ra khỏi lồng hấp, dính dính ngọt ngọt, bốc lên nhiệt khí ấm áp dễ chịu, thấm vào tai Nam Việt.
Hai tiếng nhỏ nhẹ lại chấn động màng nhĩ, cảm giác tê tê dại dại tức khắc xuất hiện, làm huyết áp Nam Việt tăng lên, cả người cũng cứng đờ.
Thần sắc hắn không hề thay đổi, tay cũng không lay động, bình tĩnh rót nước nóng vào trong ly.
Giang Cảnh Bạch nói xong thẹn thùng rũ mắt, cảm thấy trái tim nhỏ trong lồng ngực mình nhảy loạn không yên.
Không gian nhất thời chỉ còn tiếng tí tách của nước rót vào ly, một lúc lâu không ngừng.
Giang Cảnh Bạch không được đáp lại, lặng lẽ nhìn mặt Nam Việt một cái.
Hơi nước nóng hổi bốc lên, vành môi đối phương thẳng tắp, đường nét gò má vẫn lạnh buốt như trước.
Hoàn toàn không hề bị lay động.
Trái tim đập loạn tức khắc bình tĩnh lại.
...!Ừm, chỉ là một cái xưng hô thân mật hơn chút thôi, cũng không có gì đặc biệt.
Cổ họng Giang Cảnh Bạch trơn trượt, bị bản thân không tiền đồ làm choáng váng.
Y bình tĩnh lại, cười cười, cằm đặt trên vai Nam Việt nhẹ nhàng rời khỏi.
Tiếng nước chảy im bặt.
Giang Cảnh Bạch theo bản năng liếc nhìn nơi duy nhất phát ra âm thanh, bả vai phía dưới đột nhiên xoay chuyển.
Ánh mắt của y còn chưa kịp thu hồi, hơi thở không thuộc về mình đã ập lên môi, Nam Việt hôn lên.
Tim Giang Cảnh Bạch ngừng đập.
Lát sau y mới tỉnh táo lại, nghiêng đầu tách môi Nam Việt ra: "...!Em còn chưa hết cảm."
Nam Việt nhàn nhạt nói: "Thân thể anh rất tốt."
Dứt lời lập tức hôn đến.
Luồng hormone nam tính dày đặc bao vây, giam giữ toàn bộ cảm quan của Giang Cảnh Bạch, không cho giãy giụa.
Lồng ngực kề sát.
Nam Việt nghiêng đầu hôn môi Giang Cảnh Bạch.
Đầu tiên ấn hai phiến môi lên, từ tốn liếm mút cánh môi châu.
Giang Cảnh Bạch đã rút kinh nghiệm từ những lần trước, chủ động hé răng, đón nhận hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.
Song phương giao tranh ở đường biên giới ba lần, Giang Cảnh Bạch muốn lui, Nam Việt lập tức tiến công vào nội địa.
Liều chết quấn quýt, tiếng hít thở của hai người càng ngày càng nặng, lồng ngực dán vào nhau cũng dần cọ xát.
Cuối cùng tay chân Giang Cảnh Bạch như nhũn ra, ngồi xuống trên bàn dài, Nam Việt tay chống mép bàn, giam cầm y trong vòng tay mình, tiếp tục hôn sâu.
Pháo đài được xây dựng trên cao, những tia lửa lờ mờ bốc ra từ kíp nổ.
Giang Cảnh Bạch giơ tay chạm vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông, nhưng ngay lúc này Nam Việt lại đột nhiên rời đi.
"?" Hai mắt Giang Cảnh Bạch ầng ậng nước, mê man nhìn Nam Việt.
Nam Việt cúi đầu khẽ hôn lên bàn tay y một cái, sau đó đứng thẳng, cầm thuốc và nước đưa qua: "Uống thuốc."
Giang Cảnh Bạch vẫn chưa ổn định hô hấp, dựa tường kinh ngạc há miệng.
Y đối diện với Nam Việt trong một phút, ngoan ngoãn uống một hớp nước ấm nhuận cổ họng, rồi lần lượt nuốt các viên thuốc con nhộng vào.
Uống thuốc xong đặt ly nước xuống.
Thân Nam Việt vẫn còn che ở trước bàn.
Mặt Giang Cảnh Bạch vẫn thấy nóng, y bị kẹt ở trên bàn, tiếp tục ngồi cũng không đúng, mà muốn đứng cũng không được, có hơi quẫn bách: "Anh tránh ra một chút."
Nam Việt không trả lời: "Gọi một lần nữa."
Giang Cảnh Bạch không tự chủ được lui người về phía sau.
Đáy mắt Nam Việt xẹt qua ý cười.
Giang Cảnh Bạch giật giật khoé miệng, cuối cùng vẫn ngại nói ra, đưa tay đẩy cánh tay Nam Việt đang gác lên cạnh bàn ra.
Bắp thịt trên cánh tay đối phương căng ra, rất kiên cố.
Giang Cảnh Bạch không đẩy được, rất là tự lượng sức mình mà không đẩy lần nữa.
Y không nhìn Nam Việt, tầm mắt chăm chú nhìn chiếc cằm đối diện, giằng co chốc lát, đỏ mặt nói: "...!Chồng ơi."
Lần này Nam Việt cười ra tiếng, một bên cười một bên ôm bánh nếp chín mềm vào trong ngực, dễ dàng ôm đến trên giường.
Hắn co tay đặt bên người Giang Cảnh Bạch, mùi hương ngọt ngào lượn lờ ngay chóp mũi, sắp không thể giữ được biểu cảm.
Giang Cảnh Bạch cảm thấy mùi thuốc súng nổi lên bốn phía, nhấc cánh tay nhỏ che mắt, cò kè mặc cả: "Có thể tắt đèn không?"
Y nói là đèn trần, tia sáng quá mạnh, cả phòng sáng trưng.
Nam Việt không lên tiếng, vươn người ấn công tắc ở đầu giường, chỉ chừa một cái đèn nhỏ mông lung, dùng hành động thực tế đáp lại.
"Được chưa?" Nam Việt cố kìm nén, thân sĩ dò hỏi ý kiến của món ăn.
Giang Cảnh Bạch hít sâu một cái, duỗi cánh tay ôm cổ Nam Việt, tự tay châm lửa kíp nổ cho ống pháo.
——
Bánh gạo nếp dính dính mềm mềm, ngọt mà không ngấy, kiện tì bổ khí, hiệu quả khi ăn rất tốt.
Trong đó, bánh nếp nhân đậu đỏ đặt ở trên chiếc đĩa sứ trắng tinh đẹp mắt nhất.
Cảnh ngộ đêm nay của Giang Cảnh Bạch giống y như bánh nếp đậu đỏ trong tay đầu bếp.
Gạo nếp sau khi nấu chín được thoa lên một tầng đậu đỏ, bởi vì mềm dẻo nên hình dáng có thể mặc người nhào nặn, sau khi nén xong, trước khi ăn còn có thể rắc đường trắng, nước đường phèn, hoặc mật ong sền sệt tuỳ sở thích.
(mình tham khảo cách làm từ meishichina.com để dịch đoạn này, chứ hổng có biết nấu)
Tuy nhiên, bánh nếp đậu đỏ Giang Cảnh Bạch vẫn không thể nào thỏa mãn được thực khách.
Các tân binh chơi súng trên thao trường, chắc chắn không tránh khỏi cảm giác e ngại khi mới vào trận địa.
Trước khi ngồi xuống, khóe mắt ửng hồng là bởi vì thẹn thùng động tình, ngồi được một nửa, nước mắt sinh lý không thể khống chế được mà trào ra.
Ý chí Nam Việt thực sự cường hãn, dù thế nào cũng lý trí để đối phương chiếm thế thượng phong.
Hắn ôm lấy người đang nhẫn đau vào trong ngực, lấy tay giải quyết cho y.
Giang Cảnh Bạch trở lại bờ biển sau đợt sóng lớn, đôi mắt dưới bóng tối ẩn giấu chút xấu hổ, y cũng muốn có qua có lại, nhưng Nam Việt không cho y cơ hội, an ủi hôn nhẹ lên trán Giang Cảnh Bạch, nhặt quần áo lên, mang một thân mồ hôi tiến vào phòng tắm.
Nam Việt tắm rất lâu, lúc đi ra toàn thân lạnh toát, vừa nhìn là biết không tắm nước nóng.
Giang Cảnh Bạch lấy lại được chút sức, đứng dậy dọn dẹp bãi chiến trường ở bên ngoài, sau khi Nam Việt tắm xong cũng vào tắm.
Dòng nước lướt qua thân thể, Giang Cảnh Bạch nghe tiếng nước, chậm rãi suy nghĩ.
Y càng nghĩ càng cảm thấy, lúc bắt đầu...!hình như mình có thể ngồi xuống, nhưng lại bị cảm giác sợ đau kích thích, cảm thấy rất khẩn trương.
Sau đó ngẫm lại, hình như thật sự là ở trong phạm vi có thể chịu được.
Cách mạng lần đầu tiên có chuyển biến tốt, vẫn cần đồng chí không ngừng cố gắng.
Giang Cảnh Bạch tắm xong trở lại bên giường, trên mặt vẫn còn suy tư.
Nhớ lại trận chiến, tổng kết kinh nghiệm.
Lọt vào mắt Nam Việt, lại là binh sĩ mệt mỏi sau chiến tranh.
Nam Việt vốn định lợi dụng thời gian xem chút văn kiện điện tử, vừa thấy Giang Cảnh Bạch như vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện linh cảm mãnh liệt, cũng không xem văn kiện nổi nữa, tư thế đoan chính cảnh giác ngồi ở đầu giường, ánh mắt sắc bén đặt lên người đối phương.
Thần sắc hắn vẫn luôn như vậy, Giang Cảnh Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, xốc góc chăn lên nằm bên người Nam Việt.
Y hỏi Nam Việt: "Ngày mai anh muốn làm gì? Có muốn đi thăm Đài tưởng niệm không?"
Ngày mai là cuối tuần, có thể chơi ở G thị một chút.
Nam Việt không rõ đây có phải nhạc nền không, lần đầu tiên trong cuộc đời có loại cảm giác thấp thỏm bất an này: "Không đến triển lãm nữa?"
Thật ra không phải nhạc nền gì cả: "Không phải hôm nay đã đi rồi sao?"
Mặc dù Giang Cảnh Bạch đã đến hôm nay, nhưng phạm vi hoạt động của y hầu như chỉ giới hạn trong khu vực ký tên, trong tủ quần áo vẫn còn treo một bộ đồ C khác, rõ ràng là y vốn định ngày thứ hai đến đó tự do hoạt động.
Nam Việt nhận ra điểm ấy, cố gắng trấn định tiếp tục đề tài: "Ngày hôm nay quá nhiều người, anh vẫn chưa đi dạo xong."
Đúng là hắn chỉ đi qua loa, không bao lâu đã trở về bên người Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch cười rộ lên: "Được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi."
Buổi sáng cùng nhau đi xem triển lãm, buổi chiều cùng nhau về nhà.
An bài xong, chuyện đến đây xem như kết thúc.
Nam Việt tắt đèn, nằm sát bên Giang Cảnh Bạch.
Chỉ cần ngủ cùng Nam Việt, tắt hết đèn cũng không sao.
Trước mắt đen kịt, cơ thể đã tiêu hao nhiều năng lượng dần cảm thấy mỏi mệt.
Giang Cảnh Bạch nhẹ ngáp một cái, nhắm mắt vùi đầu trong lồng ngực Nam Việt, đang muốn chúc đối phương ngủ ngon như thường lệ, chợt nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Nam Việt vang lên trên đỉnh đầu: "Chuyên tâm ngủ, đừng suy nghĩ bậy bạ."
Nghĩ bậy bạ?
Giang Cảnh Bạch mông lung mở mắt ra, đầu óc mơ hồ.
Nghĩ bậy bạ cái gì? Nghĩ cái gì?
Y không thể hiểu được ý của Nam Việt.
Nam Việt không nhận ra ý tứ mà tầm mắt Giang Cảnh Bạch truyền đạt trong bóng tối, một lúc lâu sau không nghe thấy đáp lại, nghĩ Giang Cảnh Bạch thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng không khỏi chìm xuống.
Hắn giữ chặt hai má Giang Cảnh Bạch, tiến gần lại, chóp mũi chạm vào nhau: "Anh nói rồi, chúng ta sẽ làm lại."
Nam Việt nói từng chữ từng chữ, ngữ khí cứng rắn.
Giang Cảnh Bạch có hơi buồn ngủ, đại não trì trệ, nửa ngày sau mới nắm được trọng điểm, chậm rãi hiểu Nam Việt muốn "làm lại" là làm cái gì.
Tuy rằng không biết nguyên nhân khiến Nam Việt hiểu lầm là gì, nhưng tiên sinh nhà mình vẫn luôn kiên quyết từ chối ly hôn như vậy.
Lòng Giang Cảnh Bạch tràn đầy mềm mại, ôm lưng Nam Việt: "Em mới không có nghĩ bậy bạ, là anh nghĩ bậy bạ mới đúng."
Lúc y nói chuyện mang theo ý cười, giọng điệu rất tự nhiên, không giống như là đang che giấu cái gì.
Nam Việt nghe xong ngơ ngác.
Hắn có việc giấu y, tự nhiên có tật giật mình.
"Chuyên tâm ngủ, đừng suy nghĩ bậy bạ." Giang Cảnh Bạch trả nguyên văn về.
Trước đây đều là Nam Việt dỗ Giang Cảnh Bạch ngủ trước, hiện tại vị trí hai người hoán đổi.
Nam Việt trầm mặc.
Hắn nắm chặt cánh tay bên eo mình, cân nhắc tìm thời cơ thỏa đáng, nghiêm túc nói chuyện với Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch động viên cọ cọ chóp mũi Nam Việt, nhẹ giọng nói: "Mau ngủ đi, ngủ ngon.".