Hoá ra, cái cảm giác bị nổ chết là như thế này.
Cơ thể tan tành vụn nát.
Một chữ thôi: Đau.
Một câu thôi: CMN đau thật đấy.
[Mau dậy nào][Mau dậy nào, mau dậy nào.
][Chỉ còn 30 giây nữa thôi kẻ thù sẽ đến hiện trường, mau dậy nào…]Ồn chết đi được.
Minh Ca hơi bực bội, mở mắt ra lướt nhìn xung quanh một chút!Trên đỉnh đầu là trần nhà của khách sạn được phác họa tranh phù thế, ánh đèn mờ ảo vừa đủ lan đến bên ngoài, nhuốm cả căn phòng làm tăng thêm sự lờ mờ bay bổng.
浮世绘: Ukiyo-e hay tranh Phù Thế là một loại tranh nghệ thuật xuất hiện trong thời Edo, chủ yếu miêu tả cuộc sống hằng ngày của con người……Thế giới âm phủ hiện tại cao cấp như vậy sao, con người sau khi chết vẫn còn có thể ở một mình một phòng tổng thống như thế này sao?Quả nhiên, những người phạm phải nghiệp chướng và bị giết như cô, đều sẽ bị đày vào địa ngục.
Minh ca suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, đầu đau như búa bổ, trong đầu vẫn luôn có một giọng nói đang bb vớ vẩn.
“Này, nếu còn không đừng dậy cô sẽ chết đấy.
] Giọng nói đó dường như đang mất hết kiên nhẫn, rất không khách khí.
Minh Ca sững sờ, “Hắc bạch vô thường?”[……]“Đầu trâu mặt ngựa?”[……]“Chẳng lẽ là Diêm Vương đại nhân?”[……] Cô cứ đoán vớ đoán thoả thích đi nhé.
Hệ thống đảo mắt, [Loài người ngu ngốc, cô đã chết rồi…]Cô đã nói mà, mọi thứ đều đã nổ thành mảnh vụn rồi, ngay cả cơ thể cũng không còn lại gì, làm gì có chuyện còn sống chứ.
Minh Ca thở dài một hơi.
Chỉ là, thù lớn cũng đã được báo, sự thù địch mãnh liệt che trời rợp đất trong lòng cô đã được cởi bỏ, cho dù sau khi chết cũng sẽ không biến thành một oan hồn ác quỷ không siêu thoát được.
Còn có thể đoàn tụ với lão đầu và đồ chó nhà cô ở cõi âm.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng rất tốt.
Một giây sau, cô lại nghe thấy giọng nói kia nói, [Nhưng mà, cô sống lại rồi.
]Minh Ca: “…”CMN đang bỡn cợt cô phải không.
Nói cái gì mà cô chết rồi, nhưng cô lại sống lại rồi?Cho dù có xuống âm phủ đầu thai luân hồi, nhưng hình như cô còn chưa uống canh Mạnh Bà mà, nếu không thì làm sao cô có thể nhớ rõ ràng những ký ức tươi sáng mà còn đau thương kia như vậy chứ?[Ôi, loài người ngu ngốc.
] Hệ thống kinh thường cô, sau đó lại tự giới thiệu lai lịch của mình, [Tôi là hệ thống 438 của siêu sao siêu cấp phát triển đến từ tinh vân Alpha.
438?Tử tam bát?Phụt.
Minh Ca không chút che giấu, cười thẳng vào mặt nó.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của nó, khiến cho Minh Ca choáng váng, không thể cười nổi.
[Nghiêm túc mà nói, vốn dĩ cô đã chết rồi, nhưng hệ thống 438 vĩ đại, trong muôn vàn biển người đã nhìn thấy xương cốt của cô mới mẻ nên đã chọn cô, cô đương nhiên không thể chết rồi… cô hiện tại, đã trở về mười năm trước rồi.
]Trở về mười năm trước, là có ý gì?Minh Ca cau mày.
Sau đó, một suy đoán táo bạo, từ từ hình thành trong tâm trí cô.
…Trọng sinh?Khái niệm trọng sinh, ở thế hệ sau này đã không còn hiếm thấy, ví dụ như chính là đề tài của một số tác phẩm nhất thời thịnh hành của các nhà văn học mạng hàng đầu khởi điểm từ các tiểu thuyết mạng.
Nhưng, Minh Ca chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày từ trọng sinh này, sẽ được móc nối với mình.
Một sự kinh hoàng cực lớn chiếm lấy đại não, khiến cho Minh Ca không chú ý đến sự khác thường đang diễn ra ở trong cơ thể lúc này.
Cô ngẩn ngơ sững sờ vài giây, sau đó xoay người dậy, tìm điện thoại như điên.
Một chiếc điện thoại di động cũ xa lạ màu vỏ đen kịt rơi xuống đất, cô run rẩy nhặt lên.
Vào năm 2020, Iphone rõ ràng đã sản xuất đến 15, lúc đó mặc dù tinh thần cô sa sút, tiền bạc kiếm được trên cả người cũng không thể mua nổi, nhưng ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ vẫn đầy rẫy những quảng cáo của iphone 15.
Hỏi cô tại sao lại biết ư?Bởi vì người phát ngôn ở khu vực Trung Quốc của iPhone 15, chính là kẻ thù không đội trời chung của cô, Doãn Như Vi.
Nhưng, chiếc điện thoại hiện tại cô đang cầm, rõ ràng là… kiểu nắp gập lỗi thời rất nhiều năm rồi.
Minh Ca ngón tay run rẩy, bật mở nắp ra, ở trên màn hình cô nhìn thấy một dòng thời gian ngày tháng.
Ngày 1, tháng 4, năm 2010.
.