Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!


Đối với thằng nhóc ngang bướng cáu kỉnh vì chơi game sắp thua là hoàn toàn không thể giảng đạo lý được đâu.

Thế là, Minh Ca trực tiếp ra tay luôn.

Cô bước qua, giơ bàn tay nhỏ, tóm chặt tai của thiếu niên, xoay quanh một vòng tráng lệ, "Á ____"  Tiếng kêu này, thật sự là vang dội trần nhà, dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không dứt.

Ngay đến cả dưới lầu cũng nghe thấy được.

Mẹ Dung mặt đầy âu sầu, lo lắng lẩm bẩm nói: "Hỏng rồi, tiểu thư và thiếu gia, hai đứa chắc lại cãi lộn rồi… không được, tôi phải lên lầu xem thử.

"  Doãn Như Vi nhếch môi nhịn lại nụ cười thầm, ở một bên nói: "Đúng đó, mẹ Dung, mẹ mau lên xem đi, bằng không Tiểu Từ và chị mà đánh nhau thì không tốt đâu.

"  Ai biết, Minh Trí Viễn lại xua xua tay, nói: "Không cần quản, Minh Từ không đánh lại Tiểu Ca đâu.

"  Mẹ Dung: “…”Doãn Như Vi: “…”Đám người có mặt ở đây: “…”Chỉ có con gái mới là con ruột thôi, Minh Từ nhất định là con trai giả rồi.

Minh-con trai giả-Từ bịt cái tai đỏ rực lại, trên mặt là biểu cảm khổ sở như bị người ta đá vỡ trứng, trên miệng còn không chịu thua ồn ào nói: "Minh Ca chị có bệnh à!"  "Không, mày mới có bệnh.


" Minh Ca rất nghiêm túc mà phản bác lại cậu ta, nói "Hội chứng tuổi dậy thì.

"  Minh Từ: "! "  "Hôm nay chị chính là đến để trị bệnh cho mày đấy.

" Cô gái lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, nụ cười lại âm u.

Bệnh… bệnh thần kinh à!  Minh Từ một mặt cạn lời, khinh bỉ, không nhẫn nại hừ một tiếng, "Tránh ra, đi sang một bên mà chơi, em không ăn cơm đâu, tùy tiện để lại cho em chút là được.

Đang mở tổ đội năm người đấy, bị chị hại chết cái game này sắp thua rồi đây này!"  Thiếu niên nghiện mạng trầm mê game không thể tự thoát xua tay đuổi người, lấy tai nghe trên cổ lại lần nữa đeo ở trên tai, nghe giọng của đồng đội, tương đối có phần nghiến răng nghiến lợi mà nói:  "Đội vị này khẳng định là thua rồi, cái nick [Bổn đại thần treo năm con chim ngu ngốc đối diện lên đánh] phía đối diện kia chắc là tuyển thủ chuyên nghiệp… là sai sót của tôi, bởi vì có một đứa thần kinh đột nhiên xông vào phòng tôi… thôi bỏ đi, bỏ đi, đầu hàng nhận thua vậy.

"  Minh Từ toàn tâm toàn ý hết sức chăm chú nói chuyện với đồng đội, tiện tay kéo cái ghế tựa qua, nhấc mông lên định ngồi xuống.

Ai biết, "Bịch ____"Mông Minh Từ chạm đất, đau đớn kêu một tiếng thảm thiết "Áu!"  Lúc Minh Ca bẫy em trai tuyệt đối sẽ không nương tay, nhanh tay lẹ mắt kéo ghế tựa ra, đá thiếu niên mắc hội chứng tuổi dậy thì đi, tự mình ngồi xuống.

Ngón tay nhỏ trắng nõn cầm chặt chuột máy tính, trong phần bỏ phiếu chọn thua nhấn [Không].

Ba giây.


Hai giây.

Một giây!  Giao diện game tối xuống, lại lần nữa bắt đầu sáng lên.

Ngón tay của con gái thon dài đẹp đẽ, tựa cọng hành bọc tuyết, mười ngón như bay trên bàn phím.

Cô ngồi rất ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, vòng eo uyển chuyển hết sức tinh tế không tới một nắm tay vừa đúng được lộ rõ bần bật.

Ánh mắt chăm chú nhìn máy tính, nghiêm túc lại sáng ngời.

Góc nghiêng tựa như đường nét của ngọc thạch, phác hoạ ra đuôi mắt diễm lệ của mỹ nhân, sống mũi tinh tế nhấp nhô nhẹ nhàng, còn có bờ môi sáng màu tươi đẹp hơi vểnh ung dung tự tin!   Đẹp mà trêu chọc người khác.

Minh Từ xoa mông, vừa ngẩng đầu, cảnh tượng nhìn thấy chính là như thế này.

Gặp quỷ rồi.

Cậu ta vậy mà lại cảm thấy người phụ nữ Minh Ca này——A a a a a a thật đẹp trai thật xinh đẹp!  Minh Từ lắc lắc đầu, cố gắng xóa đi ý nghĩ giống như ma quỷ ở trong não.

Bỗng nhiên cậu ta bật dậy, phẫn nộ chất vấn: "Minh Ca, chị làm gì thế?!"  Đồng thời cùng lúc.

Trong tai nghe truyền đến một tiếng “You have slayed an enemy (Bạn đã tiêu diệt kẻ địch.

)".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận