Minh Ca trầm mặc.
[Này, ký chủ ngu ngốc, không phải là cô kinh sợ rồi đấy chứ?]Hệ thống khinh thường cô.
“Không phải.
” Minh Ca trả lời.
Kinh sợ?Muốn kinh sợ cũng không thể kinh sợ nỗi.
Đáng ra cô vốn đã sớm chết rồi, bây giờ được sống nhiều hơn một ngày cũng là được lời, cô còn sợ bị xoá sổ gì chứ?Huống hồ, mười năm trăm tỷ…Nếu không thử, làm sao có thể biết chắc rằng có làm được không chứ.
Minh Ca cong khoé môi tươi đẹp lên.
Mình đã từ địa ngục trở về, số mệnh đã định thần chắn sát thần, phật chắn thí phật.
Những người thân yêu, đã sẵn sàng tiếp chiêu chưa.
……Hệ thống đảo mắt, [Không phải, cô vừa mới lộ ra cái biểu cảm đó làm gì vậy.
]“Không phải…” Minh Ca cau mày, “Tôi chỉ là đang nghĩ, tại sao lại… nóng thế.
”Hệ thống suy nghĩ, [À, cô đã uống thuốc Đông y à.
]Minh Ca: “…”Chết tiệt!Cmn sao giờ ngươi mới nói chứ?Dường như thời gian ngừng trôi, rồi vào khoảnh khắc này mới bắt đầu chuyển động trở lại một lần nữa.
Các cơ quan cảm giác của cơ thể càng trở nên rõ ràng hơn, sự khô khan khó tả cuốn lấy cô như một ngọn núi lửa sắp phun trào!Hệ thống nhắc nhở cô, [Cô còn mười giây, để rời khỏi đây, bằng không lịch sử sẽ lại tái diễn.
]Lịch sử tái diễn?Minh Ca dùng ý thức còn sót lại, tỉ mỉ nhớ lại một chút, ngày cá tháng tư năm 2010…Không sai, chính là cái ngày cô bị tên săn ảnh đột nhập vào khách sạn, chụp lại “bằng chứng thép” cô câu dẫn tên đạo diễn trung niên mập mạp.
Từ đó, để có được vai diễn cô không tiếc bán rẻ mình, dựa vào cái mác quy tắc ngầm bất thành văn, để rồi nó dính chặt vào thân Minh Ca cô, muốn xé cũng không xé đi được.
Chưa kể đến con đường ngôi sao suýt nữa huỷ hoại cô, ngay cả những ngày tháng sau này cũng là vô số phiền phức.
Suy cho cùng, một thanh danh tại ngoại như vậy, cũng không tránh khỏi những người có lòng dạ hiểm ác, giống như một con ong bướm không sợ bổ nhào vào cái chết vậy.
Kiếp trước, xảy ra những chuyện như thế, mặc dù cô không bị tên đạo diễn mập mạp kia đạt được, chiếm lấy tiện nghi gì, nhưng sự việc cũng đã bị bại lộ, cô với lão đầu nhà cô đã cãi nhau một trận lớn, vốn dĩ mối quan hệ đã căng thẳng lại tuyết thượng gia sương*.
*雪上加霜: tuyết thượng gia sương, ví với hết cái khổ này rồi lại đến cái khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.
Lão đầu vì cứu vãn thanh danh trong sạch cho cô, mà công bố với bên ngoài cô là tiểu thư nhà họ Minh, nhưng cũng chỉ đổi lại được một câu giễu cợt: Tự cam đọa lạc*.
*自甘堕落: tự cam đọa lạc, thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là đắm mình trong truỵ lạc, chìm đắm trong truỵ lạc.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật là đã quá không biết điều.
Bị che mắt bởi sự phản nghịch, căm thù lão đầu nhà cô đến mức không bằng lòng tiếp nhận ông ấy, dù là một lòng tốt nhỏ nhất.
Đem tấm chân tình của một người cha đối với con gái mình, vứt bỏ đi như vứt giẻ rách.
Ở kiếp này, sẽ không như vậy nữa đâu.
Minh Ca cũng sẽ không cho phép bản thân giẫm lên vết xe đổ nữa.
Trong mắt cô, thoáng hiện lên một tia kiên định.
.