Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Thành phố F, bên trong bệnh viện, hai người yên tĩnh thủ hộ bên giường, một người đàn bà khoảng sáu mươi tuổi, tóc trắng xoá, mang đầy vàng bạc, mặt đầy nếp gấp và vết nhám, có thể biết, cho dù khi còn trẻ, cũng vô cùng xấu, mà bên người bà là một người đàn ông có số tuổi tương tự, nhưng càng già càng dẻo dai, mày rậm, tóc xám trắng không che giấu được bề ngoài xuất chúng, ngũ quan rõ nét, cũng biết khi xưa là một người đẹp trai tài giỏi, tuy bề ngoài hai người không hợp với nhau nhưng cũng có một đoạn giai thoại.

Khúc Dị thấy vợ mình tiều tụy, liền cởi áo khoác đi vòng qua sau người nhẹ nhàng đấp lên, an ủi: "Không phải nói đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm sao? Em cũng đừng quá đau lòng!"

"Anh xem con, người mang dưỡng khí, giống như đã không còn hô hấp, một dạng như lúc nào cũng có thể ra đi, em còn chưa ôm được cháu, không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Khúc đại ca, nếu như Du nhi ra đi em nên làm thế nào bây giờ?" Nâng tay của con trai lên, đây là tâm can bảo bối của bà, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy phải không?

"Không phải còn có anh sao?" Khúc Dị đau lòng đem vợ ôm ngang lên, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang, tám vị thanh niên tài tuấn cúi đầu yên lặng rơi lệ, không phải vì Khúc Tư Du, mà là. . . . . .

"Như thế nào? Còn chưa tìm được Tiểu Hải sao?" Trình Thất đi ra từ phòng bệnh con dâu lo lắng nhìn đám người cùng nhau lớn lên với con trai bà hỏi.

Đông Phương Hoàng mím môi nức nở nói: "Chúng cháu đã tìm mấy ngày nay, đều lục tung cả Chiết Giang, sợ rằng thật. . . . . . Thật. . . . . . Rơi xuống biển rồi !"

Trình Thất vội vàng lui về sau, nhào vào trong ngực chồng bà, lắc đầu nói: "Sẽ không, Tiểu Hải phúc lớn mạng lớn, năm đó lúc em ôm con bị người đánh như vậy còn chưa chết, sẽ không oa oa oa oa Lạc Viêm Hành Tiểu Hải không chết đúng không? Anh nói đi oa oa oa!" Xoay người bắt lấy bả vôi chồng mình điên cuồng lay động, bà không tin, không tin.

Lạc Viêm Hành đưa tay ôm lấy vợ mình, nhìn đám người Khâu Nguyên Phượng ra lệnh: "Trước đừng để lộ ra chuyện này, đặc biệt là tiểu thư bên kia, không nên nói cho nó biết, khi không xác định được, phong tỏa tin tức, A Hoàng!"

Cô gái ngửa đầu: "Dạ!"

"Con dẫn người tiếp tục đi tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, Đỗ Vương cùng Đinh Trạm hai người các con trước xử lý chuyện trong bang, những người còn lại nghĩ biện pháp ổn định tình thế, Tiểu Hải thân chịu trọng thương, đến nay hôn mê bất tỉnh, ta tin tưởng các con có thể làm được!"

Tám người đồng thời gánh vác trách nhiệm nặng nề, gật đầu lĩnh mệnh, sau đó nhanh chân cùng nhau đi ra, Nhạc Tử Tuyền thu lại vẻ mặt bi thương, vừa đi vừa cắn răng nói: "Tôi đã tra rõ, là Lam Băng bán đứng chúng ta, năm đó khi Hải ca lên đã nói Thanh bang cùng Lam bang dã tâm quá lớn, lại không tuân thủ kỷ luật, cho nên kéo bọn hắn vào danh sách đen của Long Hổ, nhưng cũng không chèn ép họ, bất quá hai bang hội thấy đối phương thế lực đơn bạc, nên cố ý xâm chiếm lẫn nhau, rồi liên tục chèn ép, kết quả hai bang hợp lại thành một, thành lập bang Thanh Lam, Lam lão nhị cầm đầu, Lam lão đại đã sớm bị Hải ca cho vào ngục giam, Lam lão nhị thẹn quá thành giận, sớm muốn giết Hải ca rửa sạch sỉ nhục trước kia, mà Lam Băng, chính là ‘ Tam gia ’ bangThanh Lam Lam lão tam!"

"Thiệt hay giả? Nguyên Phượng, cô ta không phải người yêu cậu sao? Tôi nhớ được Valentine mấy tháng trước các ngươi đã lên giường rồi mà, làm sao lại. . . . . . ?" chân mày Đỗ Vương nheo lại chất vấn.

Lam Băng cùng bọn hắn vào sinh ra tử hơn mười năm, có thể xem là phụ tá thứ mười, giờ lại thành kẻ địch.

Khâu Nguyên Phượng chán chường thở dài: "Các cậu không ngờ, tôi liền có thể nghĩ đến sao?" Lam Băng chính là Lam lão tam, điều này sao có thể? Mấy tháng trước bọn họ còn thân mật dưới trăng, nhưng ngày kia cô ấy quả thật muốn giết anh, hôm nay còn chưa rõ Hải ca sống chết ra sao, tại sao có thể như vậy? Còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy cô là ở trung học cơ sở, cô luôn lạnh lùng, nhàn nhạt, không cùng người khác thân cận, cô độc như vậy, nhưng không mất vẻ đơn thuần, thật ra thì từ khi nào cô ấy liền bắt đầu tìm cách báo thù chứ?

Mười một năm, che dấu đủ sâu.

"Các cậu cũng đừng hỏi hắn nữa!" Đông Phương Hoàng liếc đoàn người một cái, Nguyên Phượng đã rất tự trách, aizz, có gì so với bị người yêu phản bội khổ sở hơn sao?

"Tôi cũng tin tưởng Hải ca còn sống, nhớ ngày kết bái anh ấy đã nói gì sao? Anh ấy nói xem như chỉ còn một hơi thở, bò cũng cố gắng bò , nếu như anh ấy chết rồi, sẽ báo mộng cho chúng ta, cả Long Hổ đều đang đợi anh ấy, chị dâu ,cha mẹ anh ấy và các anh em trong bang cũng đang đợi anh ấy, làm sao có thể chết được?" Trí Viễn vỗ vỗ bả vai Khâu Nguyên Phượng, bày tỏ an ủi.

Mười người, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, bọn họ còn chưa chết, anh ấy liền không thể chết được!

Đi đến nơi không có người sau, Khâu Nguyên Phượng móc chiếc nhẫn cầu hôn trong ngực ra, cười nhạo một tiếng, hung hăng ném đi, Lam Băng, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đội trời chung, cô tốt nhất cầu nguyện Hải ca không có việc gì, nếu không nhất định sẽ để cô chôn theo!

"Đùng!"

Trong phòng bệnh, thân thể mảnh mai ngồi liệt trên mặt đất, nâng tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay khàn khàn nói: "Lạc Vân Hải, anh là tên lừa gạt, anh cho rằng như vậy em sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh cho rằng anh có thể nhắm mắt sao? Em cho anh biết, không có cửa đâu, em sẽ không để anh nhắm mắt , một ngày em không sung sướng, anh liền một ngày đừng mơ tưởng nhắm mắt, đời này em đều muốn anh mang đầy tội ác, là anh phá hủy cuộc đời em!"

Khổ sở cầm lấy nhật ký, chẳng lẽ giữa chúng ta chỉ còn lưu lại những hồi ức này sao? Làm sao anh có thể ích kỷ như vậy? Hay là trong lòng anh, một đời một thế chỉ là ngắn ngủi như thế? Đã từng nhiều người hâm mộ em như vậy, có gia thế hiển hách, bạn trai hoàn mỹ nhất trên đời, nhưng bây giờ trở thành người đáng buồn nhất.

Đã từng trong thế giới của em đều là màu trắng đen , là anh đã vẽ lên nhiều sắc thái, hôm nay anh ngay cả một màu trắng cũng không chịu lưu cho em, chỉ còn một màu tối đen như mực, làm sao anh có thể ác tâm như vậy? Tại sao có thể. . . . . . Nhìn những ghi chép từng ly từng tý, sau đó gỡ bút ra hướng cổ tay hung hăng đâm xuống, cảm thụ được máu chảy, cô cũng rất muốn đi cùng anh, nhưng cô không thể, những người kia đã chịu không được đả kích nữa.

Một cái lại một cái, cho đến khi đầm đìa máu tươi mới thu lại, quả nhiên, có thể giảm bớt đau đớn trong lòng không ít, có lẽ có một ngày khi thương tích đầy người, ông trời liền trả anh lại cho cô.

Bến tàu núi Phổ Đà, hai bóng dáng đi xuyên qua đám người, chàng trai vạn lần không muốn đi, còn cô gái thì phấn khởi tung tăng.

"Nhanh lên một chút, sáng sớm chim non mới có côn trùng ăn, tôi cảnh cáo anh, đứng ở nơi này không được nhúc nhích, rồi giơ bảng hiệu lên, giơ mông ưỡn ngực!" Tay nhỏ bé vỗ mạnh cái mông anh một cái, hôm nay không tin sẽ không dụ được khách.

Quả nhiên, người đàn ông vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít cô gái đến xem, xem đến đỏ mặt đỏ tai.

Lạc Vân Hải nghiêng đầu cắn răng nghiến lợi mắng một câu rồi mới quay lại cười với những du khách, coi anh là cái gì? Ngưu Lang* sao?

*Ngưu Lang: trai bao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui