Tiên sinh


Chương 1: Anh xong chưa?
 
Edit: Malbec 
 
Lúc Tưởng Đồng ra khỏi phòng học mới phát hiện ra tuyết rơi. Trên mặt đất tuyết rơi xuống một lớp không dày không mỏng, bốn phía đều là một màu trắng xoá.
 

 
Tống Giai Giai đi ra cùng cô thở dài một tiếng, hỏi cô có muốn ăn cơm cùng nhau không.
 
Tưởng Đồng lấy điện thoại ra xem, thấy không có tin nhắn liền đi tới nhà ăn với cô ấy. Cô chiếm được chỗ, đi chọn món ăn với Tống Giai Giai, đặt canh thịt bò nóng hầm hập lên bàn, mới uống một ngụm, điện thoại đặt trong túi rung lên.
 
Cô uống canh thịt bò, lấy điện thoại ra xem.
 
“Bạn trai cậu à?” Tống Giai Giai một tay bấm điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô một cái lại cúi đầu ăn cơm.
 
Tưởng Đồng đáp một tiếng ậm ờ, sau khi xem tin nhắn lại bỏ điện thoại vào trong túi.
 
Canh thịt bò uống được nửa đã bị cô đẩy ra, Tống Giai Giai nhìn cô, thấy cô cầm điện thoại gõ mới nói, “Cậu đừng chờ tớ, đợt lát nữa tớ còn muốn đi uống ly trà sữa.”
 
Tưởng Đồng trả lời tin nhắn xong, gật đầu, “Vậy tớ đi trước.”
 


“Ngày mai có muốn đi dạo phố không?” Tống Giai Giai hỏi cô.
 
Tưởng Đồng lắc đầu, “Nói sau đi, ngày mai tớ phải ngủ bù.”
 
Tống Giai Giai cười, vẫy tay nói bye bye với cô.
 
---
 
Về đến nhà vẫn chưa tới sáu giờ, cô khép quyển sách đang mở trong phòng cất đi, đổi toàn bộ vỏ chăn ga giường trong phòng, mở tủ lạnh ra kiểm tra còn nước khoáng không. Nhìn một vòng, lại quyết định dọn dẹp phòng khách một lần, lấy một đôi dép lê nam từ trong tủ giày ra, để ở cửa ra vào. Bày biện xong lại cảm thấy quá tận tâm, lại đặt về tủ giày, định đợi anh tới rồi lấy ra.
 
Thu dọn xong, cô đứng trên ban công nhìn xuống phía dưới. Tuyết còn tung bay bên ngoài, trong phòng khách yên tĩnh, cô đứng một hồi lâu, sau khi điện thoại đặt trên ghế sofa vang lên một tiếng mới xoay người.
 
Cô cầm điện thoại lên kiểm tra.
 
“Không cần chờ tôi.”
 
Tính cả dấu chấm câu, toàn bộ năm ký tự.
 
Cô mím môi, cầm điện thoại gõ chữ.
 
“Vâng, Phó tiên sinh.”
 
Cô không chờ nữa, ôm vài cuốn sách đặt vào đầu giường phòng ngủ, cầm áo ngủ đi tắm rửa. Tắm rửa xong, cô đứng trước gương xem kỹ chính mình.
 
Người trong gương khuôn mặt mỹ lệ. Cô bóp eo xoay người, ngược lại dáng người coi như quyến rũ, hai mông căng đẹp, bộ ngực… Cô đưa tay nắm chặt nâng lên, dường như hơi rũ xuống, cô thở dài, cảm thán lực hút trái đất mạnh mẽ. Cô xích lại gần tấm gương, cẩn thận nhìn mặt mình, càng nhìn càng không cảm thấy hài lòng. Cô nở nụ cười, khóe môi vểnh lên, trên gương mặt hiện lên hai lúm nhỏ, vẫn tính là trẻ tuổi.
 
Cô để trần cơ thể sấy tóc, đợi sấy khô tóc, nước trên cơ thể cũng gần như khô rồi. Cô mặt váy ngủ lên, ra khỏi phòng tắm.
 
Tựa trên giường đọc sách một lát, cô khép sách lại, vén chăn lên đi lấy một cái áo ngực trong tủ quần áo, sau khi mặc vào mới an tâm quay về nằm.
 
Mười giờ đêm, cô khép sách lại đặt lên tủ đầu giường, cầm điện thoại lên kiểm tra có thông báo wechat không, trả lời tin nhắn mấy bạn học, lướt vòng bạn bè một lát.
 
Vẫn không có tin nhắn.
 
Cô đứng dậy tắt đèn, đặt di động trên tủ đầu giường.
 
--- 
 
Một giờ hai mươi phút trong đêm, Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.

 
Một mảng đen như mực, trong phòng khách yên tĩnh, không thấy người tới đón mình ngày xưa. Anh đứng ở cửa khẽ thở dài, tự mình lấy dép lê trong tủ giày.
 
Anh tiện tay đặt áo khoác đang khoác trên cánh tay lên ghế sofa, mở đèn phòng tắm rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ Tưởng Đồng. Anh rón rén, hình như đang tìm đồ.
 
“Phó… Phó tiên sinh?”
 
Tưởng Đồng chống người dậy, xoa mắt mở đèn ngủ.
 
“Đánh thức em à?” Thấy cô tỉnh, anh dứt khoát đến gần cô, dùng mu bàn tay xoa mặt cô, “Áo ngủ của tôi không có trong phòng khách, em đặt ở đâu rồi?”
 
Tay của anh hơi lạnh, sau khi lướt qua mặt cô liền thu tay lại.
 
Tưởng Đồng vén chăn lên, “Trong tủ treo quần áo của em, em cho là ngài không tới nên không treo lên.”
 
Anh không trả lời, chỉ gật đầu, đợi cô tìm ra áo ngủ đưa cho mình, mới đi vào phòng tắm.
 
Lúc anh ra khỏi phòng tắm, Tưởng Đồng bưng nước chanh đã pha vào phòng ngủ rồi. Anh cầm ly nước uống mấy ngụm, nhẹ nhàng đặt lại lên tủ đầu giường, tiện tay tắt đèn.
 
Tắt đèn đi, phòng ngủ cũng không phải một màu đen kịt mà là tối tăm mờ mịt, hình dáng hai người là hai khối màu đen, lúc ôm lấy nhau biến thành một khối.
 
Hai người dây dưa một hồi lâu, Tưởng Đồng túm lấy cái gối lên gối đầu, thuận theo anh nắm eo mình trêu chọc. Tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng nặng nề, Tưởng Đồng đột nhiên kéo căng eo lại gần anh, ngâm một tiếng thật dài, Phó Ngọc Trình thở gấp rên rỉ một tiếng theo, đi vào trong thật sâu theo cô, kéo căng mông hạ eo xuống mấy lần, mới buông cô ra lùi ra. Tưởng Đồng nằm trên giường thở mấy lần, nghĩ anh đã ổn rồi liền muốn xoay người xuống giường, không ngờ lại bị kéo lại.
 
“Phó tiên sinh?” Cô bị kéo lại nằm dưới người anh, nhìn anh.
 
Phó Ngọc Trình ném bao cao su đã dùng đi, đưa tay lấy ra một cái trong tủ đầu giường mở ra mặc lên, vỗ eo của cô, “Xoay người.”
 
Đây chính là không có ý tốt.
 

Thế là Tưởng Đồng ngoan ngoãn xoay người, bày xong tư thế. Anh đưa tay sờ phía dưới cô, tách hai ngón tay ra, lại tự mình tiến vào lại. Ra vào mấy lần, anh cúi người đưa tay đến trước ngực cô mới phát hiện cô mặc áo ngực. Ngồi dậy mở móc áo sau lưng cô ra, “Giơ tay lên.” Anh chọc cô một cái, kéo váy ngủ cô lên muốn cởi ra. Tưởng Đồng cắn môi nâng cánh tay lên, anh cầm lấy kéo từng món đồ xuống.
 
Anh lại đè lên lưng cô lần nữa, nắm lấy nhũ hoa của cô đi vào trong.
 
Tưởng Đồng quỳ hồi lâu, dần dần không quỳ nổi nữa, không nhịn được kéo tay anh phủ trước ngực mình, “Phó, Phó tiên sinh… Ngài xong chưa…”
 
Phó Ngọc Trình không lên tiếng, mím môi “làm”.
 
“Xong ngay đây.” Anh đẩy tay cô ra, lại nắn bóp một hồi lâu.
 
Đợi anh kết thúc, thở hổn hển rời khỏi cơ thể cô, Tưởng Đồng mới mềm nhũn ngã xuống giường.
 
Phó Ngọc Trình ngồi trên giường một hồi, “Muốn tắm cùng nhau không?” Anh xuống giường, vỗ bắp chân của cô.
 
Tưởng Đồng lắc đầu, cho dù dưới thân dính một mảng mồ hôi, cô cũng không có sức ngồi dậy.
 
Cửa phòng ngủ mở, đèn từ phòng tắm chiếu vào cửa. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tưởng Đồng mới bò dậy từ trên giường, mặc áo ngủ vào, mặt đối mặt với Phó Ngọc Trình đứng ở cửa phòng tắm. Cô nở nụ cười với anh.
 
Phó Ngọc Trình nhìn cô cười đến mức sững sờ, thấy mặt cô đỏ lên, tóc cũng rối bời, đưa tay chỉnh lại tóc thay cô, ngữ khí nhàn nhạt, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận