Tiên sinh



Chương 12: Đêm nay tôi ở đây
 
Edit: Cỏ
 
“Phó tiên sinh, tôi xin lỗi ngài vì trước đó đã vượt quá giới hạn. Tôi không nên làm trái với thỏa thuận của chúng ta mà mạo phạm ngài, tôi đã tự kiểm điểm mình. Tôi sẽ không mở miệng mạo phạm ngài một lần nào nữa, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận của chúng ta.”
 

 
“Nếu như ngài tha thứ, có thể gửi tin nhắn cho tôi. PS. Mắt kính của ngài bỏ quên ở đây, nếu có thời gian mời ngài tới lấy.” 
 
-
 
“Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu?” Tiểu Triệu nhìn kính chiếu hậu hỏi.
 
Từ lúc anh lên xe vẫn không nói một lời, ngồi ở ghế sau rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, lúc chạy trên đường cái Tiểu Triệu mới lên tiếng hỏi. 
 
Phó Ngọc Trình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon chớp tắt, chẳng hiểu sao anh chợt nhớ đến tin nhắn mà Tưởng Đồng gửi cho anh vào tuần trước. 
 
Hôm đó anh đang ở trong văn phòng xem văn kiện, lúc tin nhắn đến không có âm báo nhắc nhở, chỉ rung nhẹ hai cái.
 

Anh không nhúc nhích, sau khi đọc kỹ văn kiện mới cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Là tin nhắn Tưởng Đồng gửi tới, cô xin lỗi vì trước đó đã mạo phạm. Nội dung tin nhắn đơn giản, anh xem xong cũng không có biểu cảm gì, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.
 

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, giọng nói nhàn nhạt, “Về nhà đi.”
 
Tiểu Triệu đáp một tiếng, đảo tay lái.
 
-
 
Lúc bữa tiệc liên hoan kết thúc, đã là hơn chín giờ đêm.
 
Tưởng Đồng khoác chiếc áo lông dài màu sữa của cô, đứng sau sân khấu đợi nói lời tạm biệt với Tống Giai Giai. Tống Giai Giai ở trong trường, cô ấy muốn theo người trong trường trở về.
 
Tống Giai Giai mặc áo khoác tiến lên ôm cô, dán vào mặt cô nói chúc mừng năm mới sớm, còn nói đêm nay bọn họ định ra ngoài ăn mừng, hỏi cô có muốn đi cùng không.
 
Tưởng Đồng nhìn dáng vẻ hào hứng của cô ấy, liền bảo Tống Giai Giai gửi địa chỉ cho cô, cô về nhà thay váy trước. Nếu còn muốn đi, sẽ bắt xe đến.
 
Hai người nói lời tạm biệt, Tưởng Đồng đeo khăn quàng cổ rời khỏi hội trường. Đã đến giờ nghỉ, bên ngoài hội trường có rất nhiều người, đều cùng nhau đi bộ trong khuôn viên trường, vô cùng náo nhiệt.
 
Cô chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi về nhà.
 
Về đến nhà đã gần mười giờ, cô mở cửa mới phát hiện lúc ra ngoài quên tắt đèn trong phòng khách. Cô vứt túi đựng giày trên tay xuống đất, tháo giày ở cửa ra vào, chân trần giẫm lên sàn nhà cởi bỏ áo khoác.
 
Mặt đất rất ấm áp, cô bước trên sàn nhà một hồi, mới lấy điện thoại ra, cầm áo lông treo lên. Cô đi được vài bước, cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Tập trung nhìn kỹ, trên ban công có một người đang đứng.
 
-
 
Phó Ngọc Trình đang hút thuốc ngoài ban công. Anh nhìn cô từ lúc cô vừa bước vào cửa. Khi anh đến đã bỏ đôi giày thay ra vào tủ giày. 
 
Cô không phát hiện ra anh, đứng trước cửa cởi quần áo.
 
Anh không ngờ cô lại mặc đơn giản như vậy bên trong, lưng cô lộ ra, xương bướm theo động tác của cô giống như đang đập cánh. Trên cổ cô vẫn còn quấn khăn quàng cổ, đôi bông tai dài rũ xuống, lúc xoay người phát hiện ra anh, đôi mắt xinh đẹp mở ra thật to, lông mi dường như run rẩy vì sợ hãi. 
 
“Phó tiên sinh.” Cô nói, giọng nói run run.
 

Phó Ngọc Trình cũng không biết tại sao giọng nói của cô lại hơi run.
 
Anh há miệng nhả khói thuốc, cách cô một cánh cửa kín. Anh nói với Tiểu Triệu về nhà, Tiểu Triệu liền lái xe đưa anh về nhà. Xe vừa mở cửa, anh lại mở miệng.
 
Anh chợt nhớ ra rằng mắt kính của mình vẫn còn để ở đây.
 
Anh ấn đầu điếu thuốc vào trong chậu hoa để trống, mở cửa ban công đi vào phòng khách.
 
“Kính của tôi…” Anh mở miệng, còn chưa nói xong, Tưởng Đồng lập tức bước vào phòng ngủ để lấy cặp kính kia cho anh.
 
“Tôi đi lấy cho ngài.” Cô vội vã bước đi, chiếc váy đỏ và khăn quàng cổ cùng màu, theo động tác của cô mà bồng bềnh quanh người.
 
Phó Ngọc Trình nhìn cô bước vào phòng ngủ, lại vội vàng đi ra, cầm mắt kính lên và đến gần anh. Cô nhìn anh, đứng trước mặt anh đưa tay ra, “Kính của ngài.”
 
Anh cúi đầu nhìn bàn tay của cô, vừa nhỏ vừa mềm, anh đưa tay cầm mắt kính, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô.
 
Lành lạnh, trái tim Tưởng Đồng khẽ động. Cô giương mắt nhìn anh, áo khoác của anh còn chưa cởi ra, trên người mang theo một luồng không khí lạnh. Ngay cả khuôn mặt anh, cũng giống như bị đóng băng không có cảm xúc gì.
 
“Ngài đến đây lúc nào?” Cô mở miệng hỏi, “Tôi rót cho ngài một cốc nước nóng.”
 
Cô đi chân trần, giẫm lên sàn nhà, không để lại chút tiếng động nào, giống như một con mèo nhỏ. 
 
Sau khi Tưởng Đồng rót nước xong, cô đứng nguyên tại chỗ, nghi hoặc, “Sao Phó tiên sinh không ngồi?” Anh lại không để ý đến cô, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đêm nay cô rất đẹp, lúc bọn họ gặp nhau cô rất ít khi trang điểm. Trang điểm đậm đầy khiêu gợi như đêm nay lại càng hiếm thấy, đôi mắt với mí mắt dài được tô điểm cộng với đôi môi được tô son màu đỏ tươi, khiến anh thấy tim mình đập nhanh hơn.
 
Anh cau mày, thấy cô tiến lại gần mình, đưa tay kéo lấy cánh tay anh, cố gắng kéo anh ngồi xuống ghế sofa. Bàn tay của cô ấm áp, trượt xuống cánh tay anh, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay.
 

Trong lòng anh nhảy lên một nhịp, lật tay cầm ngược lại cổ tay cô, kéo cô sát vào mình.
 
Tưởng Đồng bị giật mình, cốc nước trong tay bị văng ra một chút, rơi xuống mặt đất. Không đợi cô nói gì, tay kia của Phó Ngọc Trình đã ôm eo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.
 
Ngước mắt lên lần nữa, chỉ thấy trong mắt anh đã nhuốm đầy dục vọng.
 
Anh kề sát vào trán cô, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng.
 
“Đêm nay tôi ở đây.” Anh nói.
 
Tưởng Đồng sững sờ, “Vậy tôi sẽ đi trải giường cho ngài.”
 
Anh giữ chặt cô, tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng, “Đừng vội.” Giống như dụ hoặc, hỏi cô, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi em.” 
 
“Ngài nói đi.”
 
“Em có thể dùng miệng giải quyết cho tôi không.” 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận