Chương 17: Nói ít vậy
Edit: HKT
Hơi thở của cô nóng bỏng, dường như còn mang theo vị ngọt, bị anh nuốt hết vào ngực.
Sự ngọt ngào này như trộn lẫn độc dược, khiến anh nhất thời thất thần.
“Ừm…” Phó Ngọc Trình khó nhịn được nhíu mày.
Cái tay nhỏ của cô giống con rắn dọc theo eo anh bò đến giữa hai chân, chơi đùa vòng quanh, khiến anh hoàn hồn lại.
Phó Ngọc Trình chộp lấy bàn tay đang tác loạn giữa hai chân mình, nhìn thẳng vào ánh mắt ướt át của cô, giọng khàn khàn, “Em thật là…”
Anh nắm cổ tay cô, ấn cô lên tường, trán áp sát vào trán cô, “Thật to gan.”
Tưởng Đồng rung động, nhìn chăm chú vào đôi môi anh, dường như không nghe được lời anh nói, nhón chân ngẩng đầu hôn lên.
Hai đôi môi kề sát, mềm mại ấm áp. Anh không ngờ được cô sẽ hôn mình như vậy, tuy không có ý tránh né nhưng cũng bị cô va phải môi dưới đau nhói. Còn chưa đợi anh kịp phản ứng, cô đã vươn lưỡi liếm láp cánh môi anh.
Đợi anh mở miệng, cô liền đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng anh dây dưa.
Tưởng Đồng tránh thoát cánh tay đang nắm tay mình, vòng qua dưới nách ôm hôn anh.
Nước nóng xối lên lưng anh và cánh tay cô.
Phó Ngọc Trình bị cô hôn, cô cực kỳ chủ động, tựa như không xương treo trên người anh.
“Sấy khô tóc trước rồi ra ngoài đi.” Anh nhẹ nhàng đẩy Tưởng Đồng ra, duỗi tay tắt vòi hoa sen, xoay người đi lấy khăn tắm.
Tưởng Đồng đứng thẳng lên, bị anh bọc trong khăn tắm.
Chỉ có một chiếc máy sấy, “Em sấy tóc cho ngài,” cô bỗng nhiên nói.
Phó Ngọc Trình cười cười, nhận lấy máy sấy trong tay cô, “Tôi không cần, đợi lát còn phải tắm nữa.”
“Nhưng mà em, tóc dài như vậy, không sấy khô sợ sẽ cảm mạo.”
Anh mở máy ra, đứng sau lưng cô cầm tóc sấy. Tiếng sấy tóc vang lên bên tai, Tưởng Đồng nhìn vào gương, hai người đứng một trước một sau, anh cao hơn cô một cái đầu. Anh cúi thấp, nghiêm túc làm khô tóc cho cô, trong gương bọn họ giống như một cặp tình nhân thật sự vậy.
Nếu bọn họ không phải loại quan hệ này, nếu cô có thể chân chính trở thành bạn gái của anh thì tốt, cô cũng không cần đè nén tình yêu của mình nữa.
Tưởng Đồng không nhịn được, tưởng tượng đến đây, trái tim cô dường như bị bóp nghẹt, âm ỉ đau.
Phó Ngọc Trình không biết cô đau lòng, trong lúc lơ đãng giương mắt liếc vào gương, bốn mắt nhìn nhau. Cô dường như sắp khóc òa.
Anh tắt máy sấy, “Tôi kéo tóc em đau à?”
Tưởng Đồng lắc đầu, anh lại mở máy, càng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô hơn.
Tóc của cô đã dài hơn rất nhiều, từ khi biết Phó Ngọc Trình đến giờ cô chưa từng cắt đi. Cô mơ hồ nhớ, có lần sau khi hai người kết thúc “chuyện ấy”, anh có vẻ mệt mỏi vô cùng, nằm ngửa trên giường cầm tóc cô thưởng thức. Tóc mềm quấn quanh đầu ngón tay, được anh nâng lên mũi khẽ ngửi, sau đó anh thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài kia quá mức êm tai, êm tai đến nỗi tận bây giờ Tưởng Đồng vẫn nhớ rõ.
“Được rồi.” Anh tắt máy sấy, thả tóc cô xuống, khẽ khàng vỗ vai cô.
Tưởng Đồng dạ một tiếng, quay người ôm anh, ghé vào cần cổ anh hôn nhẹ. Chiếc lưỡi mềm liếm láp làn da khiến anh run rẩy.
Cô khẽ cắn, hàm răng nhẹ nhàng vuốt ve.
“Làm em đi, Phó tiên sinh.” Cô nhẹ giọng nói.
“Em rất muốn ngài.”
Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng Phó Ngọc Trình vẫn nghe rõ ràng.
Anh không nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Trong bóng tối, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc.
Tưởng Đồng quấn chặt lấy anh, đôi tay bám vào anh thở hổn hển, hơi nóng đều phả lên cổ anh.
Phó Ngọc Trình ngại cô ghì chặt, muốn kéo tay cô, nhưng không ngờ cô lại càng ép sát hơn, hai chân cũng quấn lấy eo anh. Bị anh đâm đến ngay cả thở cũng không thành tiếng, lại còn muốn nói.
“Phó… Phó Ngọc Trình…”
Anh đè cô, vật dưới thân được cô xoắn lấy sảng khoái đến nỗi muốn hét thành tiếng. Anh lùi lại, duỗi tay nắm cằm chờ cô hoàn hồn.
“Em gọi tôi làm gì?” Anh bóp mặt cô, sắc mặt khó coi.
Tưởng Đồng híp mắt thở dốc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, chiếc lưỡi mềm run run.
Phó Ngọc Trình không kịp đợi cô tỉnh táo liền chậc lưỡi đứng lên, lộn người cô lại, từ phía sau tiến vào.
Anh cắm rút quá vội vàng, Tưởng Đồng vài lần quỳ không được, trượt ra khỏi tay anh. Anh lại vớt cô trở về, cố định eo rồi đâm vào tiếp.
“Gọi tên tôi có thể khiến em lên đỉnh ư?”
Anh cắn răng mạnh mẽ làm cô.
Tưởng Đồng không hé răng, cô nói không ra lời.
Anh chọc rút một hồi, đột nhiên cúi người xuống túm lấy hai cổ tay cô, kéo về phía sau rồi tiếp tục đâm vào.
Anh kéo cánh tay nhưng vẫn để cô nằm sấp trên giường, dùng sức chuyển động. Anh tiến vào vừa gấp gáp lại sâu, Tưởng Đồng đột nhiên sinh ra khủng hoảng, không khỏi vùng vẫy muốn chạy trốn.
Phó Ngọc Trình sao có thể buông tay, hưởng thụ khoái cảm do thân thể vặn vẹo của cô đem lại, càng hung ác chọc rút hơn. Trong lòng anh nổi lên chút ác ý, há miệng nói, “Không phải muốn tôi làm em à, trốn cái gì?”
Tưởng Đồng không chịu nổi anh mạnh mẽ như vậy, há miệng rên rỉ xin tha.
Anh lại không thèm để ý, nới lỏng cổ tay cô, nắm lấy eo Tưởng Đồng tiếp tục cày cấy.
Đợi lúc anh bắn ra, Tưởng Đồng đã mềm nhũn. Anh buông tay, cô liền ngã xuống giường.
Phó Ngọc Trình cởi áo mưa ném xuống, suy nghĩ một chút, vẫn nằm nghiêng bên cạnh cô. Một tay chống cằm, cái tay kia cầm một lọn tóc của cô chơi.
Chơi một hồi, anh ngồi dậy kéo cô vào trong ngực.
Anh nhìn Tưởng Đồng, tiến tới bên tai cô dùng giọng nói cực khẽ thì thào, “Nói như vậy sẽ bị cắm, sau này vẫn nên ít nói đi.”