Tiên sinh

Chương 19

 
Edit: HKT
 
Đầu năm tuyết rơi một trận lớn, phủ một tầng dày trong sân. 
 

 
Người giúp việc quét tuyết ở sân, Phó Tư Minh đứng đó, nhìn những khối tuyết bị xúc ra, xếp thành một đống bên đường, chờ xe rác mang đi. Đột nhiên cậu nhớ lại chuyện khi còn bé.
 
Cậu cùng mẹ làm người tuyết. Mẹ mặc áo lông vũ trắng, cầm khăn quàng cổ, trang phục của cậu chất lên người tuyết. Bà nắm tay cậu, sờ cái mũi lạnh cóng đến mức đỏ ửng lên của cậu, sau đó hôn gò má cậu.
 
Cậu cố gắng hồi tưởng, muốn nhớ lại hình dáng của mẹ nhưng nhớ không ra.
 
Cậu chỉ nhớ mùi thơm trên người mẹ.
 
Lúc bà ôm cậu ngồi trên ghế dương cầm, dạy cậu đánh đàn, trên người có mùi thơm.
 
Là loại hương thơm làm cậu cảm thấy an tâm.
 
Cậu nhắm mắt lại, ngửa đầu tắm trong ánh mặt trời, hưởng thụ sự ấm áp chốc lát này.
 

Khi Phó Ngọc Trình bước vào sân liền thấy Phó Tư Minh đang ngửa đầu phơi nắng. Tóc cậu nhuộm thành màu hạt dẻ, đuôi tóc ngắn ngủn rũ trên lỗ tai, được mặt trời chiếu lóe lên ánh sáng màu vàng.
 
Anh tháo găng tay ra bỏ vào túi, gật đầu chào hỏi với quản gia đang bận rộn bên kia. Sau đó anh đến gần cậu, duỗi tay xoa đầu tóc đang bị mặt trời chiếu nóng lên, “Màu tóc rất đẹp.”
 

Phó Tư Minh mở mắt ra, chớp mắt nhìn thẳng vào mặt trời khiến mắt cậu nở lớn.
 
Cậu cúi đầu xuống, há miệng gọi, “Chú.”
 
Phó Ngọc Trình ‘ừ’ một tiếng, hỏi cậu, “Ba cháu ở nhà không?”
 
“Trong phòng làm việc.” Cậu híp mắt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
 
Phó Ngọc Trình gương mặt tươi cười, vỗ vỗ vai cậu, “Đi thôi, cùng chú vào?”
 
Phó Tư Minh lắc đầu, cậu không muốn đi vào.
 
Phó Ngọc Trình cũng không ép buộc, gật đầu, “Vậy cháu ở đây chờ một lát, chú và ba cháu nói chút chuyện. Đợi lúc nữa cùng ăn cơm chung đi.”
 
Cậu gật đầu, nhìn theo Phó Ngọc Trình bước vào phòng khách. Xuyên qua cửa phòng rộng mở, cậu thấy Phó Ngọc Trình gật đầu với Phó Tư Viễn đang đứng trên cầu thang rồi bước lên. 
 
Dường như nhận ra ánh mắt cậu, Phó Tư Viễn lập tức nghiêng đầu trừng mắt.
 
Cậu không nhịn được bật cười, sự khoái trá phát ra từ nội tâm. Tiếng cường sang sảng khiến những người quét tuyết trong viện cũng phải quay đầu lại nhìn. 
 
Phó Tư Minh cười một hồi, đã lâu cậu không vui vẻ như vậy.
 
Đã là học sinh cấp ba nhưng một chút tiến bộ cũng không có, chẳng khác gì khi còn nhỏ, ghen tỵ và tức giận đều viết rõ ràng trên mặt, diễn trò mặt mũi cũng không làm được, khó trách Phó Ngọc Trình không thích cậu.
 
Khi còn nhỏ cậu từng đối nghịch với Phó Tư Viễn một thời gian. Anh ta dám trừng cậu, cậu liền trừng lại, anh ta dám mắng, cậu liền mắng lại. Bây giờ ngẫm lại thật sự quá ngây thơ. 
 
Cũng không biết lúc ấy cậu có dũng khí từ đâu mà dám đối nghịch với Phó Tư Viễn. Cậu nghiêng đầu nghĩ lại, có lẽ bởi vì Phó Ngọc Trình. 
 

Cậu từng ở chung với Phó Ngọc Trình một thời gian, là lúc cậu vừa mới trở lại cái nhà này. Sau đó Phó Ngọc Hằng lấy danh nghĩa ba cậu mang người về, Phó Ngọc Trình vẫn thường xuyên tới thăm cậu. 
 
Thật không hiểu vì sao Phó Ngọc Trình lại thích cậu, người từ con riêng trở thành cháu trai.
 
Không bao lâu sau, Phó Ngọc Trình đi ra, mắt nhìn Phó Tư Minh còn đứng ở đó chưa hề nhúc nhích chút nào. Anh nhíu chặt chân mày, đi tới gần, “Về mặc thêm áo khoác, đi thôi.”
 
Phó Tư Minh lắc đầu, cậu mặc áo lông, không lạnh.
 
Cậu đi tới cạnh Phó Ngọc Trình, “Chú nói gì với ông ấy?”
 
Lông mày của Phó Ngọc Trình lại khẽ nhíu, anh vừa đi vừa nói, “Cũng không có gì, hỏi anh ấy chuyện tảo mộ năm nay.”
 
Phó Tư Minh hiểu rõ, không hỏi nữa. Đoán chừng Phó Ngọc Hằng lại lấy cớ thân thể không thoải mái không có cách nào đi. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy Phó Ngọc Trình thật đáng thương, là em trai mà lại có người anh chẳng ra hồn gì cả, phí bao nhiêu tấm lòng. Lại nghĩ đến chuyện người anh không nên thân đó là ba mình, cậu bật cười.
 
Phó Ngọc Trình nhướn mày nhìn cậu.
 
Phó Tư Minh phát giác không ổn, lắc đầu xin lỗi, hỏi anh, “Buổi tối tới chỗ chú ăn cơm nhé?”
 
“Thèm tay nghề của dì Vương chứ gì.” Phó Ngọc Trình cười mấy tiếng.
 
Phó Tư Minh lại cười, hỏi anh tiếp, “Tết năm nay cháu ở cùng chú nhé, giải quyết bớt cho chú túi sủi cảo tồn một tuần của dì Vương.”
 
Lúc Phó Ngọc Trình mới dọn ra ngoài được vài năm vẫn còn đến ăn tết cùng bọn họ, sau đó không tới nữa. 
 
Phó Ngọc Trình nghe xong liền nhướn mày, giơ tay đập bả vai cậu, mắng, “Tiểu tử thối.”
 

“Cháu thật sự cho rằng chú không biết nấu cơm?”
 
Phó Tư Minh bị anh đập một cái lảo đảo, lại thấy mặt mày anh tươi cười liền đụng trở lại, trả lời, “Biết nấu cơm còn ăn sủi cảo một tuần ư?”
 
Xe dừng bên ngoài, cách một đoạn, đường không có người. 
 
Phó Ngọc Trình không ngờ cậu dám đáp trả mình, không hề phòng bị, thiếu chút nữa bị cậu đánh ngã. Phó Tư Minh thấy anh suýt chút nữa ngã sấp thì lập tức cất bước chạy. Cậu chạy biến đi khiến Phó Ngọc Trình tức giận không hề nhẹ, cười mắng một tiếng, gọi, “Cháu chạy cái gì?”
 
Phó Tư Minh quan tâm đến anh mới là lạ, cậu chạy thẳng tới chỗ Tiểu Triệu dừng xe, trèo lên ngồi yên. 
 
Tiểu Triệu bị cậu dọa sợ hết hồn, lời còn chưa kịp nói cậu đã ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn xong rồi. 
 
Không bao lâu sau Phó Ngọc Trình cũng tới, vòng qua đầu xe trợn mắt nhìn cậu một cái. Phó Tư Minh làm như không thấy.
 
Tiểu Triệu không rõ tình huống, đợi Phó Ngọc Trình lên xe mới hỏi anh có về nhà không, sau khi có được câu trả lời thì nổ máy chạy lên đường. 
 
Dì Vương thấy Phó Tư Minh tới thì vui vẻ cực kỳ, khăng khăng nói cậu đã gầy đi, hôm nay phải làm một bàn thức ăn đầy đút no cho cậu.
 
Phó Tư Minh cười đi cùng bà vào phòng bếp lại bị bà đẩy ra ngoài, muốn cậu nói chuyện với Phó Ngọc Trình, không được phép ở phòng bếp quấy rối.
 
Cậu chẳng biết làm sao, đành phải ngồi nói chuyện với Phó Ngọc Trình ở phòng khách.
 
Phó Ngọc Trình trợn mắt nhìn cậu một hồi, cậu có chút không chịu nổi, gãi đầu xin lỗi.
 
Thấy cậu nhận lỗi, Phó Ngọc Trình cũng không làm căng nữa, cười uống trà, “Trêu cháu đấy.”
 
Phó Tư Minh trong lòng nói cháu còn không biết chú trêu sao, trên mặt cũng mang ý cười, nhìn xung quanh phòng khách, “Từ lúc chú dời tới đây cháu còn chưa qua đâu.”
 
Lại hỏi anh, “Sao chú bỗng dưng nhớ đến việc chuyển nhà?”
 
Phó Ngọc Trình đặt chén trà xuống, “Căn hộ trước kia quá lớn, không ở hết.”
 

“Chú vẫn nên mau mau tìm cho cháu thím nhỏ đi, sinh mấy đứa bé náo loạn liền ở kín chỗ.” Cậu cười nói. 
 
Phó Ngọc Trình không để ý tới cậu, “Lo bao đồng.”
 
Suy nghĩ một chút, lại nói, “Năm nay trở về thăm mẹ cháu đi, lâu như vậy rồi không về, cháu cũng đã lớn thế rồi.”
 
Phó Tư Minh thu lại nụ cười, dạ một tiếng,
 
“Năm sau hãy đi, chỗ anh trai chú sẽ nói cháu và chú cùng đi công tác.”
 
“Được, cảm ơn chú.”
 
Phó Ngọc Trình ừ một tiếng, thấy tâm trạng cậu không tốt liền không nói chuyện này nữa, ngược lại hỏi cậu có bạn gái chưa. 
 
Phó Tư Minh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có ý cười, “Chú còn chưa kết hôn mà, cháu sốt ruột tìm bạn gái làm gì?”
 
Phó Ngọc Trình nghe xong liền lườm cậu, cười mắng cậu không biết lớn nhỏ.
 
Lúc ăn cơm tối, dì Vương quả nhiên làm một bàn thức ăn, có thể so với mâm cơm giao thừa.
 
Phó Tư Minh ăn no căng, liên tục xua tay nói ăn không vào nữa rồi. Dì Vương lại lấy trong tủ lạnh ra hai hộp bánh ngọt bà tự làm để cậu mang về.
 
Cậu nhận rồi dì Vương mới hài lòng đi dọn bàn.
 
Trước khi đi, Phó Ngọc Trình cho cậu áo khoác của mình để mặc. Cậu lại nói chuyện muốn ở chung với Phó Ngọc Trình.
 
Phó Ngọc Trình cũng biết chuyện trong nhà cậu, nhưng vẫn có chút khó xử. Lúc trước Phó Ngọc Hằng lấy danh nghĩa ba cậu đón người về. Nhiều năm như vậy, tuy anh không có con nhưng lại nuôi Phó Tư Minh như con mình, dĩ nhiên muốn cậu sống vui vẻ. Nhưng rốt cuộc cũng không phải do anh sinh, anh không có lập trường tranh với Phó Ngọc Hằng.
 
Phó Tư Minh thấy anh như vậy, “Cháu đã trưởng thành rồi, có thể quyết định nơi mình sống, chú nhỏ. Cháu ở nội trú cũng vì không muốn trở lại bên kia, chỉ cần chú chịu thu nhận cháu là được.”
 
Cậu nói như vậy Phó Ngọc Trình cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức gật đầu, đồng ý năm sau chuyển tới đây ở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận