Tiên sinh


Chương 6: Phó tiên sinh
 
Edit: Ô hô hô
 
Nhưng cả hai người đều không ngờ BCS mới lại rất lạnh.
 

 
Hai người làm trên giường một lúc, chờ Phó Ngọc Trình đeo bao liền thấy hơi khó chịu, anh nhìn Tưởng Đồng, không hé răng, khi đâm vào cô mới “Hửm?” một tiếng, cảm thấy hơi lạnh.
 
Phó Ngọc Trình ôm lấy cô một hồi, bỗng nhiên mở miệng, “Tôi không thích như vậy.”
 
Tưởng Đồng che mặt, cô đến cửa hàng tiện lợi không tìm được loại hai người thường dùng, nên tiện tay cầm một hộp thôi.
 
“Hơi dày… Lại còn hơi chặt…” Anh cau mày vài lần, ngồi dậy rời khỏi người cô.
 
Tưởng Đồng thấy anh tháo bao ra ném vào thùng rác mới mở miệng nói, “Em quên mua, lúc về mới vào cửa hàng tiện lợi mua.” Không chỉ lạnh mà còn có chút mùi cao su.
 
Phó Ngọc Trình ngồi ở mép giường, quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, chỉ đưa tay xoa eo cô.
 
“Xin lỗi mà, nếu không ngài cứ thế mà tới đi.” Cô nhìn chân giữa của anh vẫn dựng thẳng, do dự nói. Thấy anh không nhúc nhích, cô bạo gan đưa tay sờ cái đó của anh.
 

Phó Ngọc Trình thật sự sững sờ, cười ôm cô lên để cô dựa vào mình, anh xoa mặt cô, “Trước đây tôi không biết là em to gan như thế đấy? Giả bộ ngoan ngoãn hả.”
 
Mặt Tưởng Đồng đỏ lên, tựa vào bả vai anh, nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng, “Vậy cuối cùng thì ngài có muốn không?”
 
Phó Ngọc Trình bị cô hỏi nổi ý đồ xấu, xoay người đè cô xuống giường, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Vậy em phải nghĩ thật kỹ, ngộ nhỡ mang thai thì em có đồng ý chịu trách nhiệm không?”
 
Cô đưa tay ôm lấy bờ vai anh, hỏi anh, “Ngài không thích trẻ con à?”

 
Anh đưa tay nắm chặt cằm cô, xoa mặt cô, siết chặt môi cô, “Em không sợ tôi làm em lớn bụng rồi chạy sao?”
 
Cô lắc đầu, động tác càng dũng cảm hơn, mở hai chân vòng lấy eo anh ma sát.
 
Phó Ngọc Trình nhìn cô chu miệng nhỏ, màu đỏ hồng trơn bóng, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Anh yên lặng nhìn cô, bỗng há mồm cắn xuống môi cô.
 
“Ưm.” Tưởng Đồng bị anh cắn đau không khỏi nhăn mày.
 
Anh buông ra, ôm lấy gò má cô hôn lên.
 
Tưởng Đồng ngẩn ra, hai người rất ít khi hôn môi. Thông thường anh tìm đến cô, hai người tắm xong, nằm xuống giường trêu chọc một hồi liền làm tình. Cô luôn nghĩ là anh không thích, cũng không biết hôn môi.
 
“Ngây ra làm gì thế.” Anh hơi lùi lại nhìn dáng vẻ cô sững sờ ngây ngốc, vỗ nhẹ lên mặt cô, “Há miệng.” Anh hôn lên một lần nữa, đưa lưỡi thăm dò khoang miệng cô, quấn quýt cùng cô.
 
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, hô hấp hai người đều vô cùng nhẹ, cô mở to mắt nhìn anh nhắm mắt, rung động trong lòng ngày càng mãnh liệt.
 
Cô nhẫn rồi nhịn, không dám nói ra. Nhưng lại cảm thấy dưới thân anh cứng đến nỗi cộm lên, cô đưa tay cầm tay anh chạm vào nơi tư mật của mình.
 
“Vào đi… Phó tiên sinh…” Nhận ra anh không chịu tiến công, cô gần như cầu xin, thấp giọng nói, “Em, em muốn ngài…”
 
Cô nâng eo nâng mông nuốt lấy nơi đó của anh, dương vật vào gần một nửa, cô ghé sát bên tai anh, không thể nhịn được nữa, “Phó tiên sinh, em… Em yêu ngài.”
 
Phó Ngọc Trình buông cô ra gần như ngay lập tức, thân dưới cũng lùi ra theo.
 
Anh nhìn Tưởng Đồng, nhìn vẻ mặt cô si mê nhìn mình, anh há miệng, tuy không đành lòng nhưng vẫn nói ra.
 
Anh nói, “Tưởng Đồng, em như vậy khiến tôi khó xử.”
 
-

 
-
 
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tưởng Đồng vẫn nằm trên giường không di chuyển.
 
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Phó Ngọc Trình xỏ dép đi vào phòng khách và tiếng cửa đóng lại.
 
Cô cuộn người lại, nhẹ thở dài trong lòng, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
 
-
 
-
 
Sáng ngày hôm sau, cô làm bữa sáng như thường lệ, nấu cháo thịt, cắt củ cải ngâm đặt lên bàn ăn.
 
Bảy giờ rưỡi, Phó Ngọc Trình từ phòng khách đi vào phòng tắm rửa mặt. Tưởng Đồng chờ anh ra khỏi phòng tắm, cầm quần áo anh muốn mặc lên, nhìn anh đeo cà vạt giống ngày xưa.
 
Anh ra phòng khách, đi ngang qua bàn ăn, Tưởng Đồng mở miệng gọi anh, “Phó tiên sinh, ăn xong bữa sáng rồi hãy đi.”
 
Anh quay đầu lại cười vô cùng khách khí, “Không được, hôm nay công ty có chút việc.”
 
Cô đã quen thuộc với câu nói này, cô biết Phó Ngọc Trình rất bận, anh cũng rất ít ở lại ăn bữa sáng. Cô cũng rất quen thuộc với nụ cười này của anh. Quen thuộc đến mức khiến cô lập tức nhớ tới lời nói ngu ngốc mình nói tối hôm qua.
 
Đây là nụ cười xa lạ khi cô và Phó Ngọc Trình không quen biết, là nụ cười khách khí như có khe vực sâu ngăn cách giữa hai người.
 
Anh đứng ở huyền quan thay giày, cô cầm lấy khăn quàng cổ định đeo cho anh.
 
Có tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cô đi ra mở cửa.
 

Trước mặt là thư ký của anh, An Tình.
 
Sau khi cô ta nhìn thấy cô, lập tức cười chào hỏi, “Chào Tưởng tiểu thư.”
 
Tưởng Đồng mở miệng chào lại, cô ta nói gì đó với Phó Ngọc Trình cô không nghe rõ. Cô giơ tay muốn đeo khăn cho anh lại bị anh cầm lấy, “Để tôi tự làm.”
 
Anh không đeo lên, cầm khăng quàng tạm biệt cô.
 
“Tôi đi đây.” Anh nói.
 
An Tình cũng tạm biệt cô, đứng ngoài cửa vịn vào cánh cửa, nói: “Hẹn gặp lại, Tưởng tiểu thư.”
 
“Hẹn gặp lại, thư ký An.” Cô nói.
 
Cửa đóng lại, cô quay về ngồi xuống bàn ăn, ăn cháo một mình.
 
Trong phòng rất yên tĩnh, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
 
Kết thúc rồi. Cô nghĩ.
 
Cô đưa tay lên che mắt, cực kỳ hối hận, hối hận đến mức tim quặn đau.
 
Nấu cháo mặn như thế, chẳng trách anh không muốn ở lại ăn.
 
-
 
-
 
An Tình đi cùng Phó Ngọc Trình xuống lầu, hỏi thăm Tiểu Triệu ở dưới lầu một chút, ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn.
 
Phó Ngọc Trình ngồi phía sau, Tiểu Triệu khởi động xe, lái nhanh ra đường cái của tiểu khu.
 
An Tình cúi đầu xem bản ghi nhớ, nửa ngày sau không thấy Phó Ngọc Trình đáp lời. Cô ta ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, anh tựa vào cửa xe, nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì.
 
Sáng sớm cô ta đến nhà Phó Ngọc Trình tìm anh, dì Vương mở cửa nói tối qua anh ra ngoài chưa về. Cô ta chau mày suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Tiểu Triệu mới biết tối qua anh ra ngoài tìm Tưởng Đồng.

 
Tiểu Triệu tới đón cô ta mới biết sáng sớm hôm nay Phó Ngọc Trình vốn nên bay cùng cô ta ra nước ngoài để thảo luận dự án.
 
Cô ta cúi đầu lướt điện thoại.
 
Nhìn dáng vẻ này của Phó Ngọc Trình, hẳn là anh và Tưởng Đồng kết thúc rồi.
 
Cũng là lẽ thường tình, nhưng không biết Tưởng Đồng có cam tâm tình nguyện kết thúc hay không. Cô ta suy nghĩ một chút, ấn tượng đối với Tưởng Đồng không sâu, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên xinh đẹp, có vẻ ngoan ngoãn, cũng không biết tính cách ra sao.
 
Phó Ngọc Trình gọi cô ta thuê phòng cho Tưởng Đồng là lần đầu tiên cô ta thấy cô.
 
Ừm, không ngờ Phó Ngọc Trình lại thích loại hình này, ngẫm lại cẩn thận lại thấy hợp tình hợp lý. Cô ta nghĩ vậy.
 
Phó Ngọc Trình đã 33 tuổi, bố mẹ mất từ lâu, anh đứng thứ hai trong nhà, bên trên có một người anh trai vô dụng, bản thân anh không có bạn gái cũng không ai thúc giục anh. Nói không chừng người ta còn ước gì cả đời này anh đừng kết hôn.
 
Cô ta nhớ đến người anh trai không có gì ngoài kiêu ngạo của Phó Ngọc Trình, không khỏi thầm lắc đầu.
 
Cô ta đi theo bên cạnh Phó Ngọc Trình nhiều năm qua, từng bước đi tới địa vị ngày hôm nay tuy không nói có thể đọc tim anh nhưng ít ra vẫn biết anh có ý gì.
 
Cho nên từ đầu cô ta đã không để tâm đến Tưởng Đồng, chỉ nghĩ là Phó Ngọc Trình tìm một bạn tình cố định, giải quyết nhu cầu sinh lý.
 
Phương diện này của anh và người anh trai giống nhau, đầu tiên muốn sạch sẽ, thứ hai cần ổn định.
 
Hơn nữa, anh cũng không phải người sẽ hy sinh vì phụ nữ, anh thích loại quan hệ trao đổi ổn định này hơn. Không ai nợ ai.
 
Anh rất bình tĩnh, đối với một lãnh đạo là chuyện tốt. Nhưng cô ta lại không nhịn được nghĩ, đối với một người bạn trai, quá mức bình tĩnh thì sao có thể tiến triển quan hệ hai người được? Cô ta từng nghe dì Vương kể vài câu, bạn gái cũ của anh đã là chuyện từ thời đại học, hai người ở bên nhau vài năm, dì Vương đã gặp cô gái kia rồi. Nhà gái yêu cầu tách ra, chia tay trong hòa bình, cũng chưa từng thấy Phó Ngọc Trình khó chịu.
 
Cô ta hơi vui mừng vì mình vứt bỏ tâm tư từ sớm, không dây vào phương diện này.
 
Như vậy, điều quan trọng trước mắt là Phó Ngọc Trình và Tưởng Đồng đã kết thúc chưa đây?
 
Suy cho cùng thì anh và Tưởng Đồng quen nhau như thế nào?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận