Tiên sinh

 

Chương 9: Không tình cảm
 
Edit: Ơ hơ hơ
 

 
Tưởng Đồng tự cho mình là người rất vô vị, cô không có ham muốn gì, cũng không có sở trường gì. Múa cũng không thể nói là sở trường của cô được, bởi vì từ nhỏ cô đã học múa. Học múa vì cô nói thích múa, mẹ cô liền đưa cô tới cung thiếu niên múa cùng một đám nhóc. Cũng may cô học rất tốt, sau đó gia đình phát sinh biến cố, mẹ vẫn không để cô từ bỏ, vay mượn tiền xung quanh cho cô tiếp tục học.
 
Nhà cô vốn không ở đây mà ở một huyện thành nhỏ, mất bảy tiếng ngồi xe mới về đến nhà. Sau này có đường sắt cao tốc, chỉ mất ba tiếng. Cô rất ít khi về nhà, mẹ sợ cô chểnh mảng học tập. Mẹ cô thuê một mặt tiền nhỏ cạnh chợ bán đồ ăn sáng, chuyện buôn bán không tốt cũng chẳng xấu. Chỉ là gánh nặng tiền học của cô và tiền sinh hoạt hơi khó khăn, nhà cô lại có nợ bên ngoài. Mẹ đi mượn tiền ngoài cho cô đi học còn phải trả nợ cho người bố mê cờ bạc bỏ hai mẹ con cô mà đi.
 
Tưởng Đồng rất ghét tuổi thơ của mình, tuổi thơ của cô không có màu sắc. Người bố mê bài bạc còn thích uống rượu, khi uống say thì ở nhà nổi điên. Ông ta oán giận cuộc sống, đập đồ trong nhà còn đánh người. Sau đó cũng vì ra ngoài uống rượu cùng bạn bè, uống nhiều mà ngã chết.

 
Để lại một khoản nợ sau mông, và một đống chai bia trong nhà.
 
Mẹ bán nhà trả một phần nợ, đưa cô đi thuê một căn phòng nhỏ sinh sống, khi đó cô mới 13 tuổi.
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô lớn lên, sau đó được mẹ đưa ra khỏi huyện thành nhỏ này, đến thành phố lớn.
 
Nhiều người nói bé gái thiếu tình cha, thiếu cảm giác an toàn khi lớn lên sẽ thích người đàn ông hơn mình nhiều tuổi. Tưởng Đồng cảm thấy rất có đạo lý, có thể vì vậy mà cô mới thích Phó Ngọc Trình.
 
Chỉ là đáng tiếc, tình yêu không phải thứ mà một bên thích là bên kia phải đáp lại.

 
Hơn nữa từ lúc bắt đầu, Phó Ngọc Trình đã nói mình cần một mối quan hệ không tình cảm. Cô đồng ý, vì khi đó cô cần tiền, cần cảm giác an toàn tiền tài đem lại.
 
Tiền tài quả thực cho người ta cảm giác an toàn, Phó Ngọc Trình cho cô rất nhiều, ngoại trừ khoản tiền thư ký An đưa định kỳ, anh còn tặng quà cho cô.
 
Có lẽ Phó Ngọc Trình đối với cô quá tốt nên cô mới trở nên tham lam. Rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn có thể đóng được học phí kỳ tiếp theo là tốt rồi. Nhưng hiện giờ, cô mới phát hiện mình lại ngóng trông, chờ đợi anh đến, cô sẽ để ý mình có còn sức hấp dẫn với anh hay không.
 
Hoặc có lẽ thật sự như Trương Ái Linh nói, âm đạo là con đường đi đến trái tim của phụ nữ.
 
Cô vì quan hệ thể xác giữa hai người mà yêu Phó Ngọc Trình. Bởi vì dục vọng nguyên thủy nhất được thỏa mãn, tiến tới khát vọng tất cả của anh.
 

Nhưng khát vọng này lại trái với giao hẹn của hai người.
 
Phó Ngọc Trình sao có thể đồng ý?
 
Tưởng Đồng không biết, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối. Cô vừa gọi điện thoại cho mẹ, mẹ hỏi cô tiền gửi về nhà từ đâu mà có, cô trả lời là tiền mình đi làm thuê. Mẹ rất vui mừng, nhưng dặn cô không cần gửi tiền về cho bà nữa.
 
Cô nghiêng người, đã một tháng Phó Ngọc Trình chưa tới rồi.
 
Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.
 
Cô đưa tay tìm chiếc kính mắt đặt trên tủ đầu giường.
 
Buổi tối hôm đó anh xem TV ở phòng khách trước khi rời đi, tiện tay đặt kính mắt quên không cầm lấy, cô phát hiện ra lúc dọn dẹp phòng khách.
 
Cô cầm nhẹ chiếc kính, thấu kính bóng loáng, miếng đệm kính ở mũi rất mềm, khung kính bằng kim loại, sờ vào hơi lạnh.

 
Tay cầm kính của cô đặt lên ngực một lúc, cô ngồi dậy để nó về chỗ cũ.
 
Cô quyết định mình không thể như vậy, cô không nên nói chuyện tình yêu với Phó Ngọc Trình, không nên hy vọng anh đáp lại mình, càng không nên đau lòng vì anh.
 
Từ đầu bọn họ đã giao hẹn rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ đơn giản không tình cảm. Cô phải giống như Phó Ngọc Trình, ôn nhu săn sóc mà máu lạnh tàn khốc.
 
Cô nằm lại lên giường đắp kín chăn, cô có thể ngủ được rồi. Cô quyết định ngày mai phải múa thật tốt, sau đó gọi điện thoại xin lỗi Phó Ngọc Trình, xin lỗi cô không tuân theo giao hẹn, đồng thời đảm bảo sau này sẽ không tái phạm.
 
Cô hẳn nên học theo Phó Ngọc Trình, làm một người trưởng thành. Anh không dính líu đến tình cảm, cô cũng có thể làm được. Giống như mẹ cô đã nói, đây chỉ là một công việc, một phần giao dịch, cô cung cấp thân thể nên được trả thù lao.
 
Nếu là công việc, vậy nhất định không được mang tình cảm cá nhân vào đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận