(yêu trong yêu quái, tài trong thiên tài)
______
Doãn Từ ngẩn người.
Quả thật y đã từng nghe nói đến cụm từ "kiếp đỗ quyên".
Chim quyên đẻ trứng vào ổ loài chim khác, đến khi được chim khác ấp chào đời thì chim quyên non sẽ cướp đoạt đồ ăn của chim non khác loài.
(*mình tra một hồi thì nó cũng chính là tu hú)
Truyền thuyết "kiếp đỗ quyên" bắt nguồn từ một vùng đất xa xôi- yêu vật không rõ gửi thân vào bụng người đàn bà, sau khi chào đời đứa trẻ này sẽ vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, ngoại hình khác xa anh em và cha mẹ.
Trong những đứa trẻ kỳ lạ này sẽ có hơn nửa sở hữu tài năng xuất chúng, sức ăn cũng vượt xa người thường.
Theo cách giải thích của Diêm Thanh thì cái cậu "A Tứ" kia hoàn toàn ăn khớp với lời đồn.
A Tứ sinh tại nhà họ Tô của thôn Tức, tên thật là Tô Tứ Cẩu, ngoại hình tinh tế, da thịt nõn nà.
Vấn đề ở chỗ ngay tại cái thôn hoang vu hẻo lánh này mà vợ chồng họ Tô cũng được cho là xấu xí có một trên đời.
Trông họ chẳng khác nào một cặp anh em ruột thịt cao to vạm vỡ, bẩm sinh đã đen như than, lông mày dày hơn ngón cái.
Đám con gái trong nhà cũng răng khểnh môi trề, ai nấy đều khó ưng con mắt.
Tô Tứ Cẩu nằm giữa gia đình này trông chẳng khác nào một con bồ câu trắng giữa bầy chim cút, nom mà gai mắt.
Một đứa trẻ như A Tứ nếu được sinh trong thành thì cha mẹ sẽ chỉ cho là có khiếu vượt trội.
Dù có phát sinh tranh cãi thì cùng lắm là người ta nghi ngờ người mẹ dan díu với ai thôi, chứ sẽ không nghĩ đến vấn đề yêu vật.
Nhưng ở nhà họ Tô, thằng con thứ tư này lại không khác gì yêu quái.
Thôn là thôn khép kín, mọi người quen biết tường tận nhà nhau, mỗi đứa trẻ sinh ra đều nằm dưới con mắt quan sát của cả làng, không đánh tráo gì được.
Tô Tứ Cẩu càng lớn càng thanh tú.
Hắn ta có đôi tay khỏe mạnh trời sinh, mà sức ăn cũng bằng một người lớn.
Nhà họ Tô nghèo, lại ghét bỏ đứa trẻ quái dị, cuối cùng quyết định mặc xác cho nó tự lên núi kiếm ăn.
Những người khác trong thôn cũng chắc mẩm hắn ta chỉ mang lại điềm xấu, nên không một ai chào đón.
Mỗi tội tính hắn ta cứ nhởn nha nhởn nhơ, rất giỏi bám víu cò cưa, ngồi không mà cũng có thể tự cười hềnh hệch.
Hắn ta chạy đó chạy đây cả ngày, mượn sức mình lên núi săn bắt, cuộc sống cũng nhờ thế mà êm ấm.
Thậm chí hắn ta còn vơ đâu ra được một người bạn mới.
Cha Diêm Thanh không biết cả nhóm lửa, chỉ biết sai bảo con trai.
Diêm Thanh còn nhỏ đã phải vừa làm việc kiếm tiền, vừa hầu cha ruột.
Cậu ta làm quần quật nguyên ngày mà chẳng được nổi mấy miếng cơm vào bụng, thành ra trông gầy hơn cả mèo hoang.
Cùng là những kẻ đem đến vận xui, do đó Tô Hữu Cẩu rất tò mò về Diêm Thanh.
Hắn ta nấp ngoài nhà họ Diêm nhìn lén hai ngày, để đổi được cục tức không xả đâu cho hết, liền thẳng tay kết bạn với người ta luôn.
Tô Hữu Cẩu lăn lộn quen trên núi nên rất biết kiếm ăn.
Nhờ có hắn ta mà Diêm Thanh mới được ăn thịt, không bị ông cha đốn mạt hại chết.
"Sau đó trong nhà gặp chuyện, chúng ta liền quyết định bỏ trốn cùng nhau.
May có A Tứ thạo đường núi, chứ mình ta thì chắc chắn không chạy thoát."
Kết thúc bữa sáng với tâm trạng nặng nề, Diêm Thanh nhẹ nhàng buông bát đũa: "Chúng ta sống nương tựa vào nhau được mấy năm thì li tán.
Chỉ có hắn biết ta chôn tiền sơn quỷ, cũng chỉ có hắn biết ta giấu giấy trong cửa sổ."
"Ra là vậy.
Vậy cái vị Tô Tứ...!khụ, A Tứ đấy có điểm nào khác đặc biệt không?"
Ánh mắt Thời Kính Chi sáng rực, dường như rất có hứng với "kiếp đỗ quyên".
Diêm Thanh hơi bất ngờ: "Không có gì ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn và lực tay khỏe.
Đầu óc...!nói sao nhỉ, A Tứ thuộc loại người vô tư lự.
Nhưng hắn rất tốt tính, tuyệt đối sẽ không chủ động gây hấn với ai."
Thời Kính Chi bận hỏi thăm A Tứ, không phát hiện ra ánh mắt sâu thẳm của đồ đệ.
Truyền thuyết "kiếp đỗ quyên" vốn đã mờ ám, không có nhiều ghi chép chốn dân gian, Doãn Từ từng điều tra, biết rằng kết cục của những kẻ này chỉ là chết mà không bệnh.
Sự xuất hiện của nó không có bất cứ mối liên hệ gì với địa điểm, tinh tú, hay là tiết khí, cũng không có quy luật nào.
Nhưng sau quá trình tìm hiểu y tình cờ phát hiện ra một sự thật.
Mỗi năm lại có một số ít những đứa trẻ bất thường chào đời, chúng đều có dung mạo xinh đẹp và tài năng vượt trội.
Dĩ nhiên những người này rất hiếm, ước chừng là một trên một triệu người.
Điều thú vị ở đây là tỷ lệ ấy không khác tỷ lệ xuất hiện yêu quái từ các loài khác mấy.
Thế nên Doãn Từ gọi họ là "yêu tài".
Doãn Từ là trẻ mồ côi, không biết mặt mình là được thừa hưởng từ cha mẹ hay là bị trời cao nhét vào.
Nhưng xem thái độ của Thời Kính Chi thì sư phụ xinh đẹp của y hẳn phải là một trong số các "yêu tài".
Trừ cái loại mạng dài như Doãn Từ ra thì những người khác hầu như không biết chuyện "yêu tài", tò mò là đương nhiên.
Thấy Thời Kính Chi nổi hứng với một thứ mình không hiểu rõ, Doãn Từ chẳng cớ gì phải ngăn hắn lại.
Chuyện lạ ở thôn Tức, yêu tài triệu người có một.
Hai sự kiện này đồng thời xuất hiện đã làm chứng cho cái thú vị của bí ẩn nơi này.
Ba người phái Khô Sơn lòng vòng trong thôn hết một canh giờ mà không phát hiện đầu mối mới, liền quay ra lục soát khu vực quanh thôn.
Đám mèo chuột hoang tối qua đã biến mất, thôn làng tĩnh lặng hơn khiến Doãn Từ bỗng có dự cảm chẳng lành.
Người lớn tuổi ấy à, trực giác tốt không linh nhưng xấu thì lại linh gấp.
Quả nhiên, vừa đến rìa thôn Tức bọn họ đã thấy hai cái bóng xuất hiện đằng xa.
Mặt trời đã nhú lên sắp kịch trần, nay trời không tuyết, tầm mắt bọn họ nhờ thế mà rất rõ.
Một bé gái chừng mười tuổi đứng giữa trời tuyết.
Cô bé mặc áo đỏ mới tinh, búi tóc hai bên đầu, trông đến là xinh xắn.
Chẳng qua thứ cô bé dắt theo thì thấy kiểu gì cũng không được đáng yêu cho lắm.
Nhìn sơ qua, thứ này giống một con ngựa non khỏe mạnh.
Đến gần, ba người mới nhìn rõ hình dạng của nó...
Một con chó đen hình thù quái dị.
Con chó cao to ghê gớm, bốn chân thon dài mà vạm vỡ, da lông bóng loáng bao lấy những bắp thịt chắc nịch của nó.
Mà thế vẫn thường, cái lạ là cái đầu của nó.
Con chó này không có mắt, mười mấy lỗ thủng nằm rải rác trên mặt trông như lỗ mũi.
Miệng nó ngoác dài và rộng, gần như chia đầu làm hai nửa.
Nó đang phun khói trắng, để lộ hàm răng bén nhọn.
Thấy Thời Kính Chi từ chớp mắt thành dụi mắt, từ dụi mắt lại sắp biến thành móc mắt, Doãn Từ quả quyết nắm cổ tay sư phụ.
"Sư tôn, ta gặp thứ này trong núi rồi.
Đúng là yêu quái đấy, trông thế này chắc mẩm là khuyển yêu."
"A Từ này, sách nói yêu quái toàn là vật đẹp nhất giống loài..."
Sống mấy trăm năm mà Doãn Từ chưa thấy yêu quái nào đẹp theo tiêu chuẩn loài người: "Thẩm mỹ của chó thì hẳn cũng tương đối...!chó."
Thời Kính Chi im như thóc.
Hắn chậm rãi quay đầu qua chỗ khác, cố phớt lờ ngoại hình quái dị của con chó đen kia.
Lúc này Diêm Thanh tiến lên trước hết, cậu ta nghiêm mặt, hơi cúi thấp người: "Tiểu muội muội, muội biết người nơi này đi đâu cả rồi không?"
"Biết đó, bọn họ đều ở thôn Nguyên Tiên!" Cô bé đáp giọng non nớt.
"Muội đến đón mọi người đi thôn Nguyên Tiên."
"Họ cứ đi vậy thôi sao? Không mang theo thứ gì?"
Cô bé chớp mắt mấy cái như không hiểu câu hỏi: "Thôn Nguyên Tiên có đủ mọi thứ, cần gì phải mang đồ thừa? Ca ca, mắt huynh rất đẹp, nhìn là biết có tiên duyên."
Diêm Thanh xoa đầu bé gái rồi lùi về chỗ cũ: "Ta chưa từng nghe nói đến thôn Nguyên Tiên, nếu gần đây có thôn làng nào thì không có chuyện A Tứ không biết."
Cậu ta không dám nói thẳng trước mặt cô bé.
Cũng may hai thầy trò nhanh nhạy, lập tức nghe hiểu ý cậu ta.
Nếu "thôn Nguyên Tiên" là một nơi ở tuyệt vời, thì A Tứ đã không để lại huyết thư như vậy.
Cô bé không nôn nóng, chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.
Thời Kính Chi toan dẫn người rời đi thì khuyển yêu bỗng sủa điên cuồng.
May thay kinh nghiệm dưới quỷ mộ đã giúp Thời chưởng môn bình tâm hơn không ít, lần này cũng chỉ loạng choạng thoáng chốc mà thôi.
Doãn Từ vừa đỡ sư phụ vừa cúi người rỉ tai: "Sư tôn, đằng xa vẫn còn người."
Ban nãy Thời Kính Chi dồn hết sự chú ý lên người con chó, không nhận ra có mấy luồng hơi thở khác bên ngoài.
Ngoại trừ con bé áo đỏ thì còn sáu luồng hơi thở kế cận.
Liếc mắt nhìn, Doãn Từ lập tức thấy rõ kẻ đứng gần họ nhất-
Kẻ này mặc áo trắng cồng kềnh, trên áo treo đầy dây trắng với những nút thắt phức tạp.
Gã đeo mặt nạ trắng, đầu đội mũ trắng cực cao, phong cách toàn thân dị hợm như hòa vào tuyết.
Sáu kẻ này bao vây xung quanh và đang chậm rãi áp sát.
Thời Kính Chi đã bắt đầu xoắn lưỡi: "Tiểu muội muội, chúng ta còn việc gấp, tạm không đi theo được."
"Vậy muội đành phải bảo A Hỏa cắn các huynh rồi." Cô bé buồn bã.
"Thôn Nguyên Tiên là một nơi chốn tuyệt vời, chỉ có kẻ xấu mới không thích đến.
Đúng không A Hỏa?"
Khuyển yêu nể tình sủa mấy tiếng.
Ngay sau đó, một tên áo trắng vung tay bổ về phía Thời Kính Chi.
Đòn tấn công của gã không có sát ý, cũng không mạnh, chẳng qua quỹ đạo ngoằn ngoèo như xương trật khớp.
Thời Kính Chi suýt thì không tránh kịp, bị đánh văng mặt nạ.
Diêm Thanh và cô bé nọ hít hà cùng lúc.
Quãng thời gian trong quỷ mộ Thời Kính Chi luôn đeo mặt nạ, chỉ tháo ra khi ngủ.
Mà Diêm Thanh thì ngủ sớm nên thật sự chưa thấy mặt Thời chưởng môn bao giờ.
Thời hồ ly lộ mặt khiến cô bé càng thêm vui vẻ: "Ca ca này cũng có tiên duyên! Chắc chắn mọi người sẽ thích huynh, mau đi cùng ta đi."
Thời Kính Chi liếc nhìn khuyển yêu, hỏi thẳng: "Tiên duyên của các ngươi đoán nhờ xem mặt à?"
Cô bé lắc lắc dây buộc chó, khuyển yêu ngoan ngoan ngồi im với cái miệng rớt đầy nước dãi.
"Đúng vậy, càng đầy tiên duyên thì ngoại hình càng đẹp, cũng càng mạnh nữa! Chắc chắn là ca ca đây rất mạnh."
Thời Kính Chi: "..." Tại hạ bất tài, gần đây mới bị một con cá tát.
Doãn Từ nhanh chóng lựa điểm quan trọng mà nói với Diêm Thanh: "Con nhóc này không có vẻ gì là nói dối.
Nếu lão tứ nhà họ Tô thật sự là 'kiếp đỗ quyên', thì rất có khả năng hắn còn sống nhờ vào khuôn mặt hắn."
Diêm Thanh chấn động.
Thời Kính Chi cũng dần bình tĩnh lại, hắn liếc đồ đệ và nô bộc: "Thôn Nguyên Tiên, tiên duyên...!Thôn các ngươi có tiên nhân?"
"Đương nhiên là có, chúng ta đời đời phụng dưỡng tiên nhân."
Con bé bĩu môi cứ như thể Thời Kính Chi hỏi mấy lời ngu xuẩn như "làm người thì có cần ăn cơm" không vậy.
"Tất cả khách đến thôn đều không muốn rời đi.
Bên ngoài vừa hôi hám cằn cỗi vừa rét lạnh, ghét chết...!Này, các huynh chuẩn bị xong chưa? Thôn được tiên nhân bảo vệ, nên không có người dẫn đường thì không tìm thấy được đâu."
Doãn Từ vốn đặc biệt nhạy cảm với truyền thuyết tiên nhân.
Nghe đến đây hứng thú trong y đã bị hoàn toàn bị khơi dậy, dù Thời Kính Chi không muốn đi thì y cũng phải bỏ sư phụ vào túi mang đi.
Y hắng giọng: "Tiểu muội muội, sư tôn ta không được khỏe, chỗ muội có linh dược gì không?"
Con bé như không nghe thấy lời y nói, còn chẳng buồn ghé mắt qua nhìn.
...!Khuôn mặt giả của Áo Da Quỷ cũng đủ bình thường, ít nhất là không đạt cấp bậc "có tiên duyên".
Thời Kính Chi bước lên chắn trước mặt đồ đệ.
Sau đó hắn nở nụ cười xán lạn nhất: "Các ngươi có linh dược trị bách bệnh không?"
Con bé cười ngọt ngào: "Có đó."
Nụ cười của Thời Kính Chi lại càng thêm tươi rói: "Vậy đi, chúng ta đến thăm thôn Nguyên Tiên mấy bữa, chưa biết chừng còn gặp bạn Diêm Thanh."
Doãn Từ và Diêm Thanh chỉ chờ có thế.
Ba người lên đường khi mặt trời hoàn toàn ló dạng.
Dưới ánh nắng rực rỡ, thôn Tức vẫn lẳng lặng nằm trong tuyết, tựa như một cái xác ve bị nghiền nát.
Sáu tên áo trắng kệch cỡm xếp thành hàng theo sau ba người, để lại hai hàng dấu chân ngay ngắn.
Người áo trắng cuối cùng có vẻ bị thương nên đi đường cực kỳ chao đảo.
Dấu chân gã thấm ra mủ và máu, như không phải vật sống, mà là một cái đã xác thối rữa từ lâu.