Thời Kính Chi bỗng thấy xót xa.
Suốt hành trình du ngoạn nhân gian, Thời Kính Chi hiếm khi đồng cảm với người khác.
Hỉ nộ ái ố của người đời luôn bị ngăn cách với hắn bởi một tấm lụa mỏng, hắn hết tiến lại lùi, nhưng vẫn nhìn không rõ.
Đáy lòng chẳng biết đến mùa xuân, mà xưa nay hắn lại chỉ cưỡi ngựa xem hoa trước sắc xuân bên ngoài, do đó hắn chỉ thấy dục của người ta mà không thể thấm nhuần vui buồn giận xót.
Có điều giờ khắc này đây, lớp vỏ của hắn bị cảnh trước mặt tróc xuống, làm hắn cảm thấy đau nhói cả người.
Nếu là mình, mình có ở lại không? Doãn Từ nữa, Doãn Từ thì sao?
Mối ràng buộc của duyên trần gây ra đau đớn đến vậy à?
Tô Tứ trong ảo cảnh tâm ma khóc quá thê lương, Thời Kính Chi không biết hắn ta khóc vì cha mẹ lừa dối, hay là vì chút dự cảm mơ hồ rằng mình đã bỏ lỡ thứ gì.
"Hắn chưa từng kể cho ta...!Tại sao hắn không đi theo phái Thái Hành sau khi bảo ta trốn kỹ..." Với khuôn mặt tái nhợt, Diêm Thanh run rẩy nói.
Thời Kính Chi im lặng hồi lâu: "Hắn đi rồi, ngươi có sống tiếp được không?...!Dù hắn có nỡ bỏ rơi người bạn thường chơi với mình, thì cũng chẳng đành lòng vứt bỏ người thân duy nhất."
Cả thế gian sẽ chỉ có một người duy nhất liêu xiêu chạy theo xe ngựa, để nói với hắn ta rằng đừng đi, đấy không phải nơi tử tế.
Vỏn vẹn một ngày, Tô Tứ đã có thêm một người thân, và cũng chỉ còn lại duy nhất một người thân.
Hắc xà đứng sững giữa không trung, đầu hơi chúc xuống, sát khí yếu đi, tâm trạng có phần hoảng hốt.
Cố gắng nhích lại gần hắc xà, Diêm Thanh nói với giọng điệu chua chát: "Ta thà chết còn hơn là trở thành tâm ma của hắn."
Thời Kính Chi vung cờ cản Diêm Thanh.
Lúc này hắn không cố tình làm ra vẻ, nhưng cử chỉ tự nhiên của hắn lại ẩn chứa khí thế của một chưởng môn: "Mãi mới ổn định được, ngươi đừng hành động bừa bãi...!Tâm ma của hắn chưa chắc đã là ngươi."
Sau đó, tâm ma của hai người đan xen, cảnh tượng lại biến hóa.
Tô Tứ giờ đây trông đã cao hơn, gò má Diêm Thanh cũng đầy đặn và khỏe khoắn hơn xưa, hai đứa bé mặc quần áo sơ sài mà sạch sẽ.
Bốn phía tối mờ, hình như chúng không có mặt trong thôn.
'Hôm nay Đàm thúc khen tay nghề của ta đấy,' Tô Tứ xắn tay áo, khoe khoang cánh tay mình, 'Thúc ấy bảo ta lớn lên tí nữa là sẽ chính thức nhận ta làm đồ đệ.
Nhưng mà ai thèm học mổ lợn chứ, sau này ta sẽ làm đại hiệp, thế mới là hãnh diện.'
Diêm Thanh còn chưa rũ bỏ hết nét ngây thơ mà chân mày đã sắp có cả nếp nhăn luôn rồi: 'Ngươi cởϊ áσ choàng ra đã, ta ngâm chung với áo quần hôm nay luôn.
Lát nữa ta còn phải rửa chân thay áo cho Đàm nãi nãi...!Đàm thúc mới nhận chúng ta nửa năm, còn tốt bụng cho chúng ta ở trong nhà thúc ấy, ngươi tém tém lại đi.'
Tô Tứ cười khì: 'Ngươi không hiểu, ta đây là nhân tài có thể gia nhập phái Thái Hành cơ đấy.'
'Người ta bảo luyện võ thì phải luyện càng sớm càng tốt.
Nếu ngươi thật sự muốn đi thì mai chúng ta có thể đến Dịch đô xem thử xem sao.' Do dự chốc lát, Diêm Thanh nghiêm túc đề nghị.
'Họ truy sát người họ Diêm khắp nơi, nếu mà vào phái Thái Hành thật thì ngươi định giả mù mỗi ngày hả? Chưa kể nhỡ ngươi không được vào thì sao, ta không thể mặc xác ngươi bên ngoài được.
Giờ chúng ta còn nhỏ, đợi thêm mấy năm cũng không hề gì- ít nhất cũng phải chờ ngươi lớn lớn chút, tự nuôi mình được rồi lại tính.'
Hai người cùng lứa, nhưng Diêm Thanh thiếu dinh dưỡng kinh niên, thành ra so với Tô Tứ thì Diêm Thanh trông chẳng khác nào một cậu nhóc mới chừng sáu, bảy tuổi.
Bị chạm nọc, Diêm Thanh giận xì cả khói: 'Tháng sau ta mười một tuổi rồi! Đợi lớn lên chắc chắn ta sẽ cao hơn ngươi.'
Trầm ngâm hồi lâu Diêm Thanh đã tìm ra cách trả đũa: 'A Tứ, thuộc bài hôm nay chưa? Mai sau làm đại hiệp thì không thể mù chữ được chứ.'
Tô Tứ lập tức gào ầm lên: 'Ô hay ông tướng này, sao tuổi còn nhỏ mà tính tình cáu bẳn như mấy lão hủ nho thế nhỉ?'
Thời Kính Chi vỡ nhẽ- mười một tuổi, vậy đây chính là khoảng thời gian mười năm trước.
Theo lời Diêm Thanh giải thích, sau khi cha qua đời, Diêm Thanh và Tô Tứ cùng rời khỏi thôn.
Hiện tại là năm hai người thất lạc sau vài năm sống nương tựa vào nhau.
Thấy Diêm Thanh lầm lì lôi sách vở ra, Tô Tứ bắt đầu run lẩy bẩy.
Mắt đảo một vòng, đứa bé túm chặt áo choàng: 'Tối ta phải ra ngoài, đang có chợ phiên ở phía bắc thị trấn, náo nhiệt lắm.'
Diêm Thanh biến sắc: 'Sáng ngươi vừa hứa với ta tối sẽ không ra ngoài.'
'Ngươi lại nghịch cái đống hạt hạnh đào của ngươi à? Tam Tử, bình thường thì thôi không nói, nhưng tối nay có chuyện quan trọng thật, không cần biết hung hay cát, ta nhất định phải đi.'
Tô Tứ mân mê túi tiền, cố tình làm những đồng xu trong túi cọ vào nhau và phát ra âm thanh lẻng xẻng, 'Đồ ở chợ vừa nhiều vừa rẻ, ta sẽ mua kẹo cho ngươi.'
'Đừng đi, không thì dẫn ta theo cùng.'
'Ngươi đi thì ai chăm sóc Đàm nãi nãi? Nãi nãi không vui là Đàm thúc cũng sẽ nổi giận, đến lúc đấy hai ta chịu đủ đấy.'
Tô Tứ vừa dọa vừa dỗ nhưng Diêm Thanh vẫn chịu bỏ qua, thằng nhóc siết chặt vạt áo Tô Tứ tuổi nhỏ: 'Ngươi đã hứa sẽ không ra ngoài rồi, ta linh cảm chẳng lành, thật sự.'
'BIết thế ta đã chẳng bảo ngươi giả mù rồi dẫn ngươi ra ngoài.
Lần sau mà gặp cái lão hòa thượng dạy ngươi xem bói thì ta chắc chắn sẽ tẩn cho lão một trận.' Tô Tứ nghiến răng nghiến lợi, 'Được rồi được rồi, mỗi mấy cái hạt hạnh đào, trò lừa đảo cả, xem ngươi sợ thế nào kìa.'
Tô Tứ đẩy tay Diêm Thanh: 'Ta đi lát rồi về.
Sắp hết năm rồi mà quanh đây cái gì cũng đắt, mãi mới thấy có chợ phiên..."
Diêm Thanh mím môi, hai người im lặng đối đầu.
Thuở ấy Tô Tứ cao hơn Diêm Thanh một cái đầu, nên Diêm Thanh bị chèn ép về mặt khí thế.
Dưới ánh nhìn ung dung của Tô Tứ, nét mặt Diêm Thanh đổi từ không dao động sang do dự, rồi lại thành vẻ thiếu tự tin trước câu tự vấn "có phải chăng mình đã thật sự gây rối bất hợp lý".
Tô Tứ vò đầu đối phương và chớp lấy thời cơ: 'Đừng nhiễu sự nữa, ngoan, không là ta giận đấy.'
Diêm Thanh nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn thả tay trong do dự: 'Thế...!ngươi nhớ về sớm đấy.'
Sau khi Tô Tứ rời đi, Diêm Thanh mới ngẩn người nhìn đôi tay mình và chậm rãi cắn chặt môi.
Cậu bé hầu hạ nãi nãi xong thì ra ngưỡng cửa ngồi đợi Tô Tứ về nhà.
Bóng đêm ngày một nặng nề, Diêm Thanh vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích.
Nhìn chằm chằm ra cánh cổng ngoài sân, nó siết chặt mấy hạt hạnh đào trong tay, nắm đấm nhỏ con đã bắt đầu trắng ởn.
Đúng lúc này, Diêm Thanh bên cạnh Thời Kính Chi khẽ run lên, đống con ngươi trên xích thịt đồng loạt xoay tròn một cách điên cuồng.
Thời Kính Chi khẽ chau mày, có vẻ đã hiểu ra điều gì.
Ngày ấy, Tô Tứ không bao giờ quay lại nữa.
Diêm Thanh ôm đôi mắt ngấn lệ đợi suốt một đêm.
Khi trời hửng sáng, cậu bé lại đi lùng sục khắp vùng xunh quanh mà không có kết quả gì.
Sợ Tô Tứ không tìm được mình, Diêm Thanh lại ngoan ngoãn về đợi trong nhà Đàm thúc.
Tiếc rằng, không có Tô Tứ- tên trợ thủ khỏe mạnh bẩm sinh, Đàm đồ tể cũng không muốn nuôi không một tên đầy tớ mù lòa.
Do đó chưa được bao lâu thì Diêm Thanh đã bị đuổi đi.
Xách theo tay nải, Diêm Thanh nhỏ tuổi đã đứng đờ đẫn rất lâu, cuối cùng xoay người, một mình tiến về phía phái Thái Hành cư ngụ.
Bên kia, tâm ma của Tô Tứ đã bổ sung hoàn chỉnh cho mảng khiếm khuyết trong hồi ức của bạn mình...
Đêm hôm ấy, Tô Tứ bỏ ra hơn nửa số tiền mình tích cóp được để mua một chiếc khóa trường mệnh sơ sài ở chợ.
Cậu nhóc đặc biệt dặn dò người bán hàng phải dùng giấy đỏ bọc kín rồi đem nhét vào ngực áo một cách đầy trân trọng.
Nhưng, Tô Tứ còn chưa đi được hai bước thì đã thấy xe bò xe lừa đâm sầm vào nhau, các thương nhân ôm hàng hóa, giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy.
Những tiếng gào thét thất thanh, những ánh lửa đỏ bừng xé toạc đêm tối.
Xung đột xảy ra giữa giáo Xích Câu và Lăng giáo đã lan đến cả chợ phiên.
Tô Tứ chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Không có người lớn làm chỗ dựa, nó bị dòng người hỗn loạn xô đẩy đến mức suýt rơi vào vòng đao kiếm.
Cuối cùng giáo Xích Câu giành được ưu thế, gϊếŧ sạch giáo đồ Lăng giáo.
Lúc thu dọn chiến trường, một giáo đồ của giáo Xích Câu hô lên một tiếng rồi xách Tô Tứ nằm choáng váng giữa đống thi thể ra ngoài: 'Nhãi này tướng mạo ngay thẳng, thể trạng không tồi, là vật liệu gϊếŧ người tốt.'
Quần áo Tô Tứ thuộc kiểu thô kệch, lại còn vừa phải lăn lộn qua máu và bùn đất nên thoạt trông đã biết không phải con nhà giàu, rất tiện ra tay.
Tô Tứ tỉnh lại ngay khi bị xách lên và cố gắng giãy giụa ngay sau đấy.
Tiếc rằng giáo Xích Câu không phải phái Thái Hành, sẽ không bàn bạc phải trái với nhà ngươi- người nọ tung chưởng, lúc mở mắt lần nữa Tô Tứ thấy mình đã bị dẫn đi xa khỏi chợ phiên không biết bao nhiêu dặm đường.
Cảnh vật xung quanh mỗi lúc một mờ và dần dần đánh mất trật tự thời gian.
Bốn bề là thảm cảnh, vô số khuôn mặt hoặc mỉa mai hoặc thống khổ hiện lên.
Màu sắc trộn lẫn máu me, sự vật xoắn vào nhau, tạo thành một khuôn mặt già nua và to lớn.
Nhìn xuống từ trên cao, lão già mang đến cảm giác áp lực đến nghẹt thở.
Hắc xà cúi gằm mặt, thân thể co ro.
Thời Kính Chi nhận ra khuôn mặt này, đó là mặt của Ô Huyết bà.
Tại cảnh tâm ma mất kiểm soát, giọng Ô Huyết bà vẫn khản đặc như thường: 'Lão thân chưa từng nhìn lầm người.
Tính cách của ngươi hoàn toàn phù hợp để vào thần giáo của ta.
Ngươi thích chạy thì cứ chạy, thoát được cũng xem như là bản lĩnh của ngươi...'
Cảnh tâm ma ngày càng xiêu vẹo, gần đến bờ sụp đổ.
Hình ảnh luân phiên một cách điên cuồng, ngày càng khó nhìn được rõ.
Tô Tứ thật sự bỏ chạy.
Sau khi khổ luyện võ công, hắn phá bỏ hàng rào canh phòng hết lần đến lần khác và ẩn nấp trong những xó xỉnh tối tăm bẩn thỉu nhất của giang hồ.
Có điều, hiển nhiên giáo Xích Câu- giáo phái đứng đầu ma giáo- cũng không phải hạng tầm thường.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, lần nào cũng như lần nào, Tô Tứ chưa trốn được hai, ba tháng thì đã bị bắt trở về.
Ô Huyết bà không buồn đếm xỉa đến sự bướng bỉnh của hắn, khả năng trong mắt bà ta, hành động này chẳng khác nào một kiểu huấn luyện hiệu quả.
Bắt rồi lại chạy, chạy rồi lại bắt.
Tô Tứ chạy trốn hết mười năm, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
'Gần đấy năm rồi, dơ dáy giang hồ chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn thấu? Cậu bạn không rõ sống chết của ngươi, và cái thứ gọi là mộng Thái Hành, đã sắp thành ma chướng...!Thôi được rồi, nếu ngươi từ bỏ mọi thứ dễ dàng thì cũng đã không xứng với vị trí này...'
'Tiểu tử, ngươi là thiếu giáo chủ mà lão thân ta tự mình lựa chọn.
Ngươi rồi cũng sẽ tự mình quay lại...'
Nghe đến đây, Diêm Thanh sững người.
Tâm ma của cậu ta đã hoàn toàn bị bóng tối từ phía Tô Tứ nhấn chìm.
Trong tâm ma sắp sụp đổ, giọng Ô Huyết bà cất lên mỗi lúc một vang như tiếng sấm giáng xuống đỉnh đầu.
'Xưa nay nhân quả chẳng tuần hoàn, suy cho cùng, thiện giả chẳng đợi được thiện báo, ác giả cũng không bị ác báo.
Ngẩng đầu không thấy quỷ thần, làm xằng cũng được, hẳn là ngươi phải hiểu rõ chuyện này hơn ai hết...'
Lòng người sẽ lưu sẹo.
Miễn ngươi tự mình trải qua các loại tội lỗi thế gian, thì những kỳ vọng và ngây ngô của ngươi sẽ tan vỡ và không thể nào hàn gắn lại.
Năm năm đủ để nghiền nát một người.
Mà lý tưởng của phần lớn nhân sĩ danh môn chính phái trên thế gian này, đều dựa vào lòng nhiệt huyết và trái tim dũng cảm chưa một vết rách.
Nhưng còn Tô Tứ, vô luận trẻ tuổi đến đâu thì hắn cũng đã đối mặt với rất nhiều mặt trái xã hội, bản thân hắn đã nhiễm phải thói nghi kỵ u ám không thể khống chế.
Do đó, đời hắn đã định sẽ lỡ duyên với phái Thái Hành.
Hắc xà rít một tiếng dài, huyết lệ chảy xuống.
Nó bỗng quằn quại trên bãi đá như phát điên, như thể muốn cạy bỏ lớp vảy trên người mình.
Tiếc rằng sau một hồi cuồng loạn, nó không những không thể rũ bỏ được lớp vảy mà lại còn có thêm mấy vết thương đầm đìa máu.
Thời Kính Chi không tiếp tục che chở cho Diêm Thanh, hắn nhìn khuôn mặt khổng lồ được hợp thành từ vô số những cảnh tượng thê thảm, sắc mặt trống rỗng.
Si sinh oán, oán mà vô chủ, sẽ cắn trả bản tâm.
Rốt cuộc, "si" của Tô Tứ sinh ra bởi không thấu thiện ác, hay vì nhiệt huyết đã tàn mà lại vẫn không nỡ buông bỏ chút tham vọng cuối cùng về "đạo trời soi tỏ", không muốn thân mình chìm vào ác đạo?
Diêm Thanh siết chặt đất bùn trên đỉnh núi, đỉnh núi nhiều đá vụn, mười ngón tay cậu ta chảy máu đầm đìa.
Xích thịt không tấn công Tô Tứ nữa, thay vào đấy, chúng xoắn vào nhau và quay đầu, hướng về phía chủ nhân của mình với sát khí dày đặc.
Tội ác thế giác đúc thành khuôn mặt khô quắt với lưới xích thịt núc ních những mắt quỷ đỏ đậm đan xen xung quanh, tạo nên một bức tranh địa ngục sừng sững.
Huyết lệ nhầy nhụa dưới nền, vạn vật hỗn độn.
Vậy mà, trong kẽ hở của cảnh tâm ma tán loạn, một kẽ trời xanh vẫn rực rỡ hiện lên.
Sạch sẽ và vô tình.
Hai tay chống cột cờ, Thời Kính Chi bỗng thấy tức ngực.
"Ngươi không phải tâm ma của hắn, hắn đang oán hận mệnh trời."
Thời Kính Chi lẩm bẩm, cũng không nhìn Diêm Thanh.
Tại chốn trần gian hiểm ác này, Diêm Thanh không những không phải tâm ma của Tô Tứ, mà còn là chút hồn nhiên cuối cùng của hắn.
"Diêm Thanh, ngươi thì ngược lại...!ngươi không oán vận mệnh trớ trêu, mà hận bản thân mình vô dụng."
Rõ ràng đã có mặt trong mỗi bước ngoặt mệnh số của đối phương, vậy mà Diêm Thanh vẫn không thể cứu vãn bất cứ thứ gì.
Mười năm trôi qua, trần gian biến đổi, nhưng vẫn có thấy thấp thoáng dấu vết của những ngày xưa cũ.
Con mắt quỷ của nhà họ Diêm vẫn bị khinh ghét, Diêm Thanh vẫn là chuột chạy qua đường, chỉ có thể sống lay lắt nhờ làm bộ mù lòa.
Rõ ràng cậu ta đã vào phái Thái Hành- chính phái võ lâm ngay thẳng nhất, nhưng cuộc đời cậu ta vẫn như chèo ghe ngược dòng, chỉ riêng việc đắp lên thân mình một lớp vỏ bọc giả dối đã hao tổn hết mọi sức lực của cậu ta.
Lửa giận của Diêm Thanh đã nhen nhóm từ mười mấy năm trước và cho đến nay chưa từng tắt lịm.
Phẫn hận lâu năm đối với bản thân mình đã trở thành căn bệnh trầm kha.
Bây giờ, nghe thấy lời Thời Kính Chi, Diêm Thanh mới quẹt mắt và bất giác nở nụ cười.
Giẫm lên tâm ma của mình, cậu ta loạng choạng đứng lên như đã mất cảm giác đau.
Một nhãn cầu đỏ thẫm nát bét dưới chân Diêm Thanh, phát ra tiếng vang dính dớp.
Diêm Thanh đi về phía hắc xà và chậm rãi ôm nó.
Xích thịt vùng lên trói chặt hai người, khiến họ không tài nào nhúc nhích.
"Cuối cùng lại vẫn là vật họp theo loài," Diêm Thanh nhắm mắt, "Chúng ta không khác nhau, chẳng qua chỉ là vừa cam chịu số phận vừa không cam lòng...!A Tứ, từ giờ về sau ngươi có ta giúp đỡ."
Họ đều còn sống, sau này, dù chỉ là vùng vẫy trong vô vọng thì cũng không còn cô đơn một mình nữa.
Cuối cùng lớp vảy trên mình rắn mới dần lơi lỏng, vảy đen tróc xuống, để lộ máu thịt bầy nhầy trên người Tô Tứ.
Xích thịt đã hoàn toàn ngừng lại, tuy chưa thể thu hồi nhưng cũng sẽ không tấn công người khác.
Thở dài, Thời Kính Chi chậm rãi thu cột cờ trong tay.
Hắn đến gần hai người đang thoi thóp, nhìn Tô Tứ khép hờ đôi mắt nằm trên vũng máu tươi: "Tô Tứ, còn nghe được không?"
Tô Tứ ngước mắt và gật đầu yếu ớt.
Thời Kính Chi bình thản nói: "Ta muốn hỏi ngươi, nếu ngươi được trở về cái ngày gặp Thi Trọng Vũ, thì liệu ngươi có chọn đi theo cô nương ấy không?"
Tô Tứ ngẩn người, sau đó hắn nở một nụ cười gần như mỏi mệt.
Hắn lắc đầu không hề do dự.
Thời Kính Chi đứng yên chốc lát rồi cúi đầu thi lễ một cách trịnh trọng với hai người.
"Đa tạ hai vị giải đáp nghi hoặc trong lòng."
Doãn Từ đứng đằng xa, nhận thấy sự tình bất thường, y liền động thân đến gần: "Còn chưa phát hiện ra nhị chủ sân si, sao sư tôn đã đánh thức họ?"
Tâm ma được giải trừ sẽ khiến sân si dần tan biến.
Mất mục tiêu, yêu chủ sẽ tự động rời đi.
Đầu mối về Diêm Bất Độ cũng theo đó biến mất.
"Vì không cần họ nữa," Quay lưng về phía Doãn Từ, Thời Kính Chi cố kiềm chế cảm xúc mất tự nhiên, "Họ vốn bị thương nặng, để họ nghỉ ngơi trước cũng được."
Nhìn bóng lưng đối phương, Doãn Từ nhạy bén nhận ra hắn không ổn: "Người sao vậy?"
"A Từ, ta không hỏi về tâm ma của ngươi.
Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện- vì sao ngươi không thấy bất ngờ trước chuyện 'ta không có tâm ma'?"
Giọng Thời Kính Chi hơi run rẩy.
"Ngươi đã phát hiện tình trạng của ta từ lâu rồi, phải không?"
Khi xưa hắn còn cho rằng Doãn Từ lạnh nhạt.
Nay xem ra, tách rời trần thế, bình chân như vại, chẳng phải cũng chính là tả bản thân hắn đó ư.
Lồng ngực Thời Kính Chi âm ỉ nhức nhối.
Sự biến dị của tâm ma dùng chính sức mạnh nội tâm làm củi đốt.
Diêm Thanh và Tô Tứ đã là nỏ mạnh hết đà, khúc mắc trong lòng được phá giải là cảnh tâm ma ắt sụp đổ tức thì.
Những mảnh vỡ đục ngầu bay lả tả, tựa như một trận tuyết đen.
Nhị chủ sân, si mang theo pháp thuật của Diêm Bất Độ, làm cho tâm cảnh của một người trở nên dao động.
Đây là một con đường chết, ẩn chứa ác ý không thèm che giấu, nhưng nó vẫn có thể dẫn người ta giác ngộ ra cơ duyên của mình.
Tại tâm ma cách đây không lâu, chứng kiến tiếng khóc thê lương của đứa bé, cái nặng nề của sự tuyệt vọng bởi biệt ly, Thời Kính Chi lại bất giác nảy sinh lòng hâm mộ vô hình.
Để rồi chỉ trong khoảnh khắc, những hình ảnh từ khi mới sinh ra đến giờ xoẹt ngang qua tâm trí hắn.
Từ cái đần độn, lấy lòng, và cảnh giác khi còn bé, đến những phiến lá đỏ dập dờn như cánh bướm bay trong mơ mơ màng màng, rồi lại đến mái tóc chảy dài lấp lánh sao quấn quýt lẫn nhau, và cuối cùng dừng lại trên phóng khoáng và thích thú trên đầu tượng Phật.
Trong vòng xoáy của những cảm xúc vui sướng, luôn chỉ có mình Thời Kính Chi đứng trơ trọi giữa trung tâm.
Ký ức của hắn về "người khác" đều trở nên mờ mịt.
À, phải, mình muốn có một đồ đệ, để cảm nhận mối ràng buộc duyên trần.
Đồ đệ là ai cũng được cả.
Chỉ cần đạt được mục đích, thì sự yêu mến của mình, sự lệ thuộc và âu lo của mình, có cho ai cũng được.
Hắn ngồi tít trên cao, mà lại đòi được hưởng chút ngọt ngào, đúng là làm việc không đến nơi đến chốn.
Tiếc rằng ràng buộc trần duyên lại là ràng buộc của trần duyên.
Chẳng đích thân lăn lộn bụi trần, thì tư cách gì nói đến trần duyên?
Sau khi vào trận, thật ra Thời Kính Chi đã mang máng nhận ra.
Những tâm tư mà hắn tích góp nhiều năm, không có điểm đến, không có lối ra, cũng chưa từng hiển hiện.
Dần dà, chính hắn cũng lười phân biệt các loại tình cảm bị đè nén ấy, mà chỉ gọi chung chúng là "tuyệt vọng".
Khi đau đớn và hồ đồ trộn lẫn, tâm nguyện ban đầu cũng trở nên mịt mù, ma chướng phàm tục cũng bởi thế không xuất hiện.
Doãn Từ không hề kinh ngạc, phải chăng vì đã nhìn thấu bản chất của hắn? Đứng trước một "sư phụ" thế này, Doãn Từ đã nghĩ gì? ...!Thì ra, không biết suy nghĩ của người khác là chuyện gây bồn chồn đến độ này sao?
Những lần thăm dò thân mật và lo lắng, và đề phòng trước kia đều hóa nước chảy qua kẽ ngón tay, chỉ để lại sự trống vắng không tả được thành lời.
Tham chủ giúp hắn phất mây giăng che mắt, du͙ƈ vọиɠ tan đi, lộ ra bản tâm trống rỗng.
Có lẽ đây là lúc để bước bước đầu tiên.
Bước tiếp đi, một thân một mình, không màng hết thảy, suy cho cùng không sinh ra được tâm ma thì cũng chẳng chạm được tới thâm tình.
Thời Kính Chi xoay người nhìn Doãn Từ, nở nụ cười nhưng vành mắt lại đỏ lên.
"A Từ, ngươi tiếp tục đi tìm nhị chủ sân si," Hắn nhẹ nhàng nói, "Giờ có ta ở đây, chúng sẽ không rời đi vội."
Doãn Từ không nhúc nhích.
Thời Kính Chi không cần giải thích thêm- ngay tại khoảnh khắc hắn dứt lời, vô số bụi gai trắng ởn lập tức bắn lên từ dưới chân hắn và bắt đầu lan rộng trong điên cuồng.
"Vô Trần ngôn" nói hỏi trời hỏi mình, đừng hỏi chúng sinh.
Giờ đây, hắn muốn oán trời giận mình, mà yêu hận sân si đan xen lại vẫn được thêm vào hai chữ "chúng sinh" một cách khoa trương.
Bụi gai trải dài đầy tuyệt vọng, nó tỏa ra cảm xúc lưu luyến không sẵn lòng rời trần thế, và cả sự kiên quyết ương ngạnh.
Chúng trườn lên núi đá, quấn quanh những cái cành trơ trụi, lan thẳng tới chỗ đèn đầu lâu to lớn, như muốn chiếm đoạt hết thảy vạn vật.
Chỉ trong nháy mắt, bụi gai đã lan tràn khắp các đỉnh núi xa gần, giăng kín những khoảng đất mênh mông, và hướng đám gai nhọn hoắt thẳng lên trời.
Cũng trong nháy mắt này, lớp phòng bị lâu dài của Thời Kính Chi tan rã.
Ngay trước mắt Doãn Từ, hắn tự tay ném trái tim vào trần thế, để rồi chỉ khiến nó vỡ ra thành ấm ức, không cam lòng, và cả giải thoát văng đầy dưới đất.
Như tuyết rơi giữa quần thể núi rừng.
Tâm cảnh không an, sân si nhất thời, tất thành tâm ma.
Thời Kính Chi nắm chặt một cây gai tâm ma, gai nhọn xuyên qua tay hắn làm máu chảy đầm đìa.
"Mau tìm đi," Thời Kính Chi lặp lại.
Sắc mặt hắn trắng xanh, lúc cười trông rất xấu.
Giọng nói run rẩy của hắn còn nhen nhóm chút gì đó nghẹn ngào.
Doãn Từ không đi.
Không biết vì sao mà so với một thoáng choáng ngợp khi nhìn thấy tham chủ, thì Thời Kính Chi lúc này rõ ràng trông thảm thiết hơn, nhưng cũng lại sống động hơn.
Sống động đến mức Doãn Từ không nỡ lòng bỏ hắn lại một mình.
Doãn Từ cẩn thận băng qua đám bụi gai, và rồi lại giống như lúc còn mù hai mắt, y nắm lấy cổ tay hắn.
"Sư tôn chỉ là sinh tâm ma, chứ không phải bị tâm ma cắn trả."
Y hành động dứt khoát, giọng nói thản nhiên: "Nếu muốn tìm, thì cùng tìm là được."