Diêm Bất Độ tỉnh lại khi đêm đã hạ màn.
Thanh kiếm đá của hòa thượng được đặt về chỗ cũ, Không Thạch ngồi trước đống lửa một cách ngay ngắn và đang hầm cái gì trong bát sắt.
Dường như suốt mấy chục ngày vừa qua, trong hang động lờ mờ ánh tối, trước ánh lửa sáng bừng, thời gian như bị đóng đinh tại chỗ, mà hắn ta cũng bởi thế mà vĩnh viễn bị cố định tại một nơi.
Chỉ có một chỗ bất đồng với ngày thường: một mùi hương dễ chịu tản mác khắp bầu không gian trong hang động.
Oanh tạc giang hồ bao năm, bản thân đã tiếp xúc với vô số dược liệu quý hiếm trên đời, nên gã cũng lập tức nhận ra nguồn gốc của mùi hương ấy...
"Băng đỉnh xà liên, sen rắn đỉnh băng...!không hổ là cao tăng được ông trời ưu ái, ngay cả vật thần thoại thế này mà cũng kiếm được."
Thứ gã nói đến quả rất khó tìm, thường sinh trưởng tận sâu trong núi thẳm giá băng, được người dân xưng tụng là thánh dược trị nội thương.
Núi Tung Vụ không phải đất thiêng dưỡng hiền tài, vật này xuất hiện ở đây khả năng cao là nhờ công lao của tàn trận cổ xưa trên núi.
Có điều, băng đỉnh xà liên sở dĩ hiếm thấy chủ yếu không phải do sinh trưởng trong điều kiện ngặt nghèo, số lượng thưa thớt, mà bởi nó gần như cộng sinh với rắn sen- liên xà.
Công dụng của băng đỉnh xà liên lợi hại đến đâu thì liên xà độc đến đấy.
Chúng ưa thích kết bè kết đội, mỗi nhóm có số lượng liên xà tương đương số cánh hoa của băng đỉnh xà liên, ít thì mười mấy, nhiều thì mấy chục.
Núi tuyết vốn dĩ đã trắng rợp mắt người, mà đám rắn kỳ ba này còn trong suốt toàn thân, tốc độ phi phàm, cực kỳ khó đối phó.
Chưa nói đâu xa đến hòa thượng thanh tâm quả dục, ngay như Diêm Bất Độ dù có may mắn nhìn thấy thứ sen này thì cũng chưa chắc đã muốn xông pha đi lấy.
Vậy mà câu đố thời đại này lại có vẻ như không hề làm Không Thạch nhụt chí.
Hắn đem hầm cái vật trong truyền thuyết một cách nhẹ tâng, nét mặt không đổi lấy một lần, như thể đó chỉ là nấm dại có hình thù kỳ dị.
Rõ ràng mới hôm qua họ còn là kẻ địch.
"Tránh được cả liên xà...!Không Thạch, ngươi cũng giỏi đấy.
Xem ra trận đánh ngày mai bổn tọa có thể đánh thỏa thuê được rồi..." Diêm Bất Độ thở cũng khó mà vẫn không bỏ thói châm chọc.
Nói đoạn gã lại ngồi về trước bàn cờ, không rõ có phải do ghét bỏ bộ dáng nhếch nhác của mình khi dựa vào vách đá không nữa.
Gã gượng mình bằng một tay, dù mặt mày bệnh tật, nhưng thoạt trông cũng ra vẻ tiêu sái.
Thế cờ dang dở ban chiều trở nên lộn xộn trên bàn cờ sau cú ngã bất ngờ của gã.
Diêm Bất Độ không hất phăng số quân cờ còn lại mà chỉ dựa khẽ lên bàn cờ.
Lúc này Không Thạch đã nấu xong canh thuốc, liền thản nhiên lại gần.
Hắn ngồi xuống, đặt thìa đá vào bát và đưa cho Diêm Bất Độ: "Mời thí chủ dùng."
"Đại sư, trước bổn tọa yếu ớt ngươi cũng toàn bón cho bổn tọa từng thìa một, thậm chí còn vì bổn tọa mà đấu với liên xà.
Thế rồi sao tự dưng giờ lại xa cách thế?"
Không Thạch điềm tĩnh trả lời: "A Di Đà Phật, bần tăng có chuyện khác phải làm.
Dù tứ chi lười biếng thì hẳn thí chủ cũng biết phân biệt thứ tự ưu tiên."
Diêm Bất Độ đã quen với lối châm chọc hiền hòa của hắn.
Gã hừ lạnh, rồi cầm bát, uống một hơi cạn sạch.
Bát thuốc được ủ trong tuyết để đẩy về nhiệt độ vừa phải.
Dòng nước êm dịu trôi xuống dạ dày, hơi ấm trào qua xương cốt, làm Diêm Bất Độ thấy dịu hẳn cơn đau.
Chân mày nhíu chặt của gã lại giãn ra, khuôn mặt khoan khoái mơ hồ.
Tuy tính tình phách lối nhưng gã cũng sẽ không tốn thời gian vô ích.
Gã lập tức ngồi thẳng người và vận khí chữa thương trước bàn cờ.
Lần này, Không Thạch không giúp gã.
Không Thạch vẫn ngồi bên kia bàn cờ, chắp hai tay, niệm kinh trong yên lặng.
Nửa canh giờ sau, Diêm Bất Độ khạc ra mấy cục máu đen.
Những gân máu quái đản như đang từ từ rút đi và biến mất khỏi chân tay gã.
Mặt gã vẫn trắng bệch, nhưng ít nhất thì cơ thể không còn run nữa.
Bây giờ Diêm Bất Độ mới có thời gian liếc nhìn phía đối diện, để rồi nét mặt khựng lại ngay kế đó.
Tay hòa thượng vốn rất đẹp với ngón tay dài và khớp xương khỏe mạnh.
Trước kia đôi tay của hắn có thể nói là vui mắt vui tai trong mỗi lần hắn niệm kinh.
Nhưng hôm nay chúng đã không còn vừa mắt đến thế.
Hai tay Không Thạch lộ ra khỏi tay áo, rìa bàn tay trái có hai lỗ đen nhỏ sâu hoắm, cánh tay liền kề bàn tay đã sưng đen, gân xanh tua tủa.
Vết thương do rắn cắn.
Diêm Bất Độ im lặng nhìn vết thương của hắn.
Chốc lát, khuôn mặt ung dung dần biến thành nụ cười vặn vẹo, rồi lại trở thành phá lên cười khoái trá.
Gã cười sằng sặc đến độ phát ho, cười không thở nổi, như thể vừa được chứng kiến chuyện thú vị nhất trần đời.
"Đại sư, đây chính là công lý tuần hoàn? Là nhân quả ứng nghiệm? Sao bổn tọa lại cảm giác đây là trời cũng muốn giúp ta thế nhỉ?"
Liên xà cực độc, một khi bị cắn thì có chặt tay chặt chân cũng vô ích.
Lúc này Không Thạch đã xử lý vết thương tỉ mỉ, lại thêm nội công thâm hậu có thể áp chế nọc độc của rắn, nên hắn mới có thể trì hoãn đến bây giờ.
Tiếc rằng trì hoãn vẫn chỉ là trì hoãn.
Nếu có một người nội công thâm hậu phối hợp với chân khí trong cơ thể Không Thạch, thì còn có cơ may đẩy độc khỏi máu, bảo vệ tính mạng.
Tuy nhiên, tại dãy núi Tung Vụ mênh mang, chỉ có duy nhất hai người trong phạm vi trăm dặm.
Như vậy người có thể cứu Không Thạch, cũng chỉ có một mình Diêm Bất Độ.
Cục diện nào hay hơn cục diện này được chứ?
"Này tên trọc, biết bổ tọa đang nghĩ gì không?"
Không Thạch ngừng niệm kinh và bình tĩnh nhìn Diêm Bất Độ: "Thí chủ đang nghĩ, làm thế nào để khiến bần tăng phạm phải tham, sân, si."
"Chính xác.
Vừa khéo đang rảnh, để bổn tọa kể ngươi nghe."
Diêm Bất Độ cười rực rỡ.
Nụ cười này kết hợp với những gân máu chằng chịt trên người gã, đem lại cảm giác lạnh rợn người.
"Bổn tọa đã sớm nhìn thấu công pháp phá yểm bảo bối của các ngươi, nay có thể tự mình phá trận rồi xuống núi...!Vừa rồi bổn tọa đang nghĩ xem có nên đánh lén sau lưng nhà ngươi không? Tuy nhiên chiêu trò 'phản bội' vớ vẩn này sợ rằng đại sư còn chẳng buồn ghé mắt."
"Sau đó bổn tọa lại nghĩ, hay là làm bộ bị ngươi đánh bại và theo ngươi xuống núi.
Giáo chúng của ta đã phục sẵn dưới chân núi rồi, chúng chỉ cần thừa cơ hạ độc ngươi là bổn tọa có thể mang ngươi về giáo mà dạy dỗ từ từ.
Tiếc rằng tính tình đại sư ngay thẳng, chắc chắn sẽ không thoái nhượng.
Nhỡ đâu bổn tọa vô tình gϊếŧ chết đại sư thì chẳng phải rất thua thiệt à?"
"Cuối cùng bổn tọa lại nghĩ.
Chi bằng bổn tọa đến chùa Kiến Trần với ngươi rồi liều mạng gϊếŧ lão lừa trọc trụ trì, vậy thì hẳn ngươi cũng sẽ biến sắc được tí chứ?"
"...!Nào ngờ người tính không bằng trời tính, số phận trời xanh an bài còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn bổn tọa suy đoán."
Không Thạch vẫn sừng sững như núi: "Thấy thí chủ dư sức hàn huyên thế này...!xem ra băng đỉnh xà liên quả là danh bất hư truyền."
"Đại sư thế này là ngu thật hay ngu vờ thế? Giờ ngươi nào chỉ là xả thân nuôi hổ, mà phải nói là thả hổ về rừng."
Thuốc ngày một ngấm, bản thân Diêm Bất Độ cũng có công pháp uyên thâm, thành ra đôi mắt đỏ sậm của gã ngày một sáng bừng như quỷ hỏa.
Đoạn gã ôm mặt Không Thạc và ép đối phương đối mặt với mình.
"Hòa thượng tài năng nhất chùa Kiến Trần chết vì cứu bổn tọa, quả có thể trở thành sự kiện gây tranh cãi nhất thiên hạ đấy.
Nào, nhìn bổn tọa cho kỹ vào, nhân quả tuần hoàn gì đấy của ngươi chẳng qua chỉ là lời tự huyễn hoặc của kẻ yếu cựa mình mà thôi."
Chất độc lan truyền làm hai mắt Không Thạch mất dần ánh sáng.
Hắn hơi ngẩng đầu, không giằng ra khỏi bàn tay Diêm Bất Độ, cũng không tránh ánh nhìn của gã.
...!ung dung đến mức làm người ta bực bội.
"Đợi biến khỏi đây, bổn tọa nhất định phải tàn sát vô số người rồi châm lửa đốt sạch đám người quanh chân núi Hồi Liên.
Đại sư thì khác, nếu còn sống, đại sư có thể độ vô số người...!Nhưng tính ra, một mạng đổi một mạng thế này chẳng có lợi gì lắm."
Diêm Bất Độ muốn truy tìm sự căm ghét, hoang mang, hoặc hối hận trong ánh mắt Không Thạch.
Nhưng gã không thành công.
"Thử ngẫm mà xem, đợi bổn tọa loan tin này ra ngoài thì chùa Kiến Trần lại phải gánh bao lời thóa mạ của 'chúng sinh' đây không biết...!Nếu lòng ngươi thật sự có chúng sinh thì chi bằng hãy quỳ xuống cầu xin bổn tọa xem.
Biết đâu bổn tọa lại có hứng chia cho ngươi ít nội lực, để ngươi còn sống sót xuống núi thì sao."
Gã tiếp tục truy tìm cảm xúc lưỡng lự, lo lắng, hoặc van nài trong mắt Không Thạch.
Nhưng gã lại thất bại lần nữa.
Đắm mình trong nỗi khổ hồng trần cuồn cuộn, mà cặp mắt ấy vẫn không vướng bụi trần.
Hai gò má Không Thạch lạnh băng, sắc mặt hắn cũng bắt đầu xám xịt.
Liên xà cực độc.
Chất độc ngấm vào cơ thể sẽ khiến ngũ tạng thành bùn và gây ra nỗi đau như bị kiến cắn xé trái tim.
Rõ ràng hòa thượng đã đau đến mất tỉnh táo, nhưng sự ôn hòa trong xương cốt hắn lại không hề thay đổi.
Trong tình cảnh ấy, hai người vẫn đối đầu.
Diêm Bất Độ chống một chân xuống bàn cờ, eo khom lại, hai tay nâng má Không Thạch.
Khoảng cách giữa họ gần như thể sắp hôn, hoặc như thể bị gió từ phương bắc tràn về làm cho đóng đá.
Không Thạch điềm tĩnh nhìn đối phương.
Một phút chốc nào đó trong đời Diêm Bất Độ đã cảm tưởng như đối mặt với gã không phải một vật sống làm từ máu thịt, mà thật sự là một pho tượng Phật bằng đá.
Hắn ta quả là thách thức mọi lý lẽ.
Gã không nhìn thấu nổi.
Rõ ràng, gã mới là kẻ nhìn xuống với vị thế từ trên cao, vậy nhưng gã lại nảy sinh một cảm giác mơ hồ rằng mình mới là người bị thương xót.
Một khoảng lặng trôi qua.
Không Thạch lại mở miệng.
Song hắn không xin tha, hắn chỉ hiền hòa nói: "Thí chủ vừa uống thuốc, kinh mạch còn yếu ớt.
Thí chủ vẫn nên ngồi đàng hoàng mà vận công mới phải."
"Ngươi..."
Bốn bề trở lạnh, vẻ đắc ý tuột khỏi khuôn mặt gã.
Lần đầu tiên, gã không giấu nổi cảm xúc thật của mình.
Không nên như vậy.
Gã đã gặp quá nhiều kẻ thường ngày tỏ ra chính trực, vì nghĩa lớn; để rồi lại khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngoắc đuôi van nài khi bị dồn vào chỗ chết.
Một người phàm tục, dù sinh thời có anh dũng dám liều đến đâu, thì cái chết họ hướng tới cũng chỉ là cái chết trong chớp mắt.
Diêm Bất Độ hiểu hơn bất cứ ai sự khủng hoảng của cái chết kéo dài.
Tuy nhiên gã thậm chí không thể tìm ra dù một tia sợ hãi trong ánh mắt đối phương.
Diêm Bất Độ bỗng run lẩy bẩy, gã dần dần trở nên hoài nghi.
"Ta sẽ không cứu ngươi."
Gã lầm bầm, bờ môi ngập ngừng đầy bối rối.
"Ngươi đợi cũng vô ích, giả vờ thân thiện cũng vô ích.
Kẻ như ta sẽ không bao giờ đại ngộ triệt để, ngươi không hiểu hả? Ta sẽ không giúp ngươi, từ đầu ta đã không định giúp ngươi."
Không Thạch vẫn ngồi yên lặng niệm kinh.
"Ngươi sẽ chết ở đây, phơi thây ngoài hoang dã, không ai truy điệu, gánh nỗi ô nhục trăm năm.
Ngươi..."
Gã không chớp mắt, thả Không Thạch, liếm môi, giọng hơi mất ổn địn.
"...!Gã quái vật nhà ngươi thật sự chỉ là một khúc đá vô tâm sao hả?"
Không Thạch ngừng mặc niệm, nhẹ nhàng nói: "Hổ thẹn rồi, bần tăng thích ăn mơ hạnh, cũng coi như có hơi thở người sống."
Nếu không có cánh tay trái đã đen xì và thối rữa mà chỉ nghe mình ngữ điệu, thì sẽ tưởng chừng như hòa thượng vẫn mạnh khỏe bình thường.
Diêm Bất Độ chậm rãi ngồi trở về trên đệm cói, vẻ tươi cười không còn trên mặt.
Rõ ràng, Không Thạch đã nhìn thấu cơn nóng lòng của gã: "A Di Đà Phật.
Tâm thí chủ không vững, chi bằng chúng ta tiếp tục ván cờ để ổn định tinh thần đi thôi."
Diêm Bất Độ câm lặng.
Đối mặt với ván cờ dang dở và một tăng nhân hấp hối, gã đã hao tâm tổn trí mà lại chẳng thể tìm ra lời nào tàn nhẫn hơn.
Đe dọa, truy vấn, đều thất bại dưới tay hòa thượng đá đầu kia, và thậm chí là trở thành kiểu cách khoác lác khoe mẽ của một kẻ không có thực tài.
"Đến lượt thí chủ rồi."
Diêm Bất Độ ngạc nhiên nhìn Không Thạch.
Nét mặt hắn vẫn dịu dàng như từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào hang động.
Chốc lát, Diêm Bất Độ như bỗng ngộ ra.
Thế rồi gã lại chậm rãi nở nụ cười, nụ cười lần này đã thêm phần rầu rĩ: "Thì ra là thế.
Suốt một tháng nay, kẻ dày công tính kế, bán nghĩa bán công, uổng công vô ích...!cuối cùng lại chính là bổn tọa."
Bất kể là để lộ bản tâm hay miệt mài suy tính, thì tất cả đều là trò chơi tiêu khiển của mình gã.
Trước mặt Không Thạch, nào có cái gì gọi là thân quen xa lạ hay người lạ người thân.
"Không Thạch, từ lúc bắt đầu, kẻ trong mắt ngươi đã không phải là 'ta', đúng chứ?"
Một tháng vừa qua, những ôn hòa và dịu dàng của hắn là để hướng chung tới chúng sinh vô tướng.
Bất luận Diêm Bất Độ là đứa bé ba tuổi hay cụ già trăm tuổi; bất luận gã có quá khứ bi thương hay gian ác trời sinh; thì cũng đều chỉ là một khối đá bình thường trong mắt tên hòa thượng.
Từ khoảnh khắc bước vào hang, thái độ của Không Thạch vẫn y nguyên chưa từng thay đổi, không hơn, không kém.
Hay cho câu chúng sinh bình đẳng.
"Thiên hạ nói bổn tọa là kẻ vô tình nhất.
Giờ nhìn lại, đại sư ngươi mới xứng cái danh này."
Không Thạch mỉm cười: "Thí chủ quá khen rồi."
Thời gian trôi đầy hờ hững, hờ hững đến mức lạnh lùng.
Diêm Bất Độ chống cùi chỏ lên bàn cờ, mười ngón tay lùa vào tóc, sắc mặt không hồ hởi như ban nãy.
Gã cũng không cầm cờ, mà chỉ cắn răng và im lặng.
"...!Nếu thí chủ không nghĩ ra cách phá giải thế cục này, thì bần tăng xin có một đề nghị."
Hòa thượng hơi cúi đầu như quan sát trận cờ.
"Nói thẳng đi."
"Chẳng bằng, thí chủ thử làm một việc thiện đi, một thôi là đủ."
Diêm Bất Độ cười khẩy: "Quái lạ.
Ngươi rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện này thì chẳng bằng giữ sức mà sống thêm mấy nén nhang."
Hiện tại, bất luận là trên bàn cờ hay ngoài thực tế, thì tình huống giao tranh giữa trắng-đen, thiện-ác vẫn luôn bất phân thắng bại.
Đối mặt với một đối thủ không để lộ sơ hở, gã phải làm gì mới thắng được đây?
Mà thôi, gã mơ màng nghĩ.
Bất luận thế nào, không ngừng tấn công là được.
Lại thêm một hồi trầm mặc, rồi Diêm Bất Độ nắm chặt quân cờ nhuốm máu: "Đại sư này..."
Kết quả, lời chưa thể hoàn toàn bật ra, gã đã ngậm miệng ngay tức khắc.
Quá yên lặng.
Lặng đến bất thường.
Lửa cháy vẫn phát ra những âm thanh tanh tách, tiếng gió bão vẫn gào thét ngoài cửa hang.
Gần đống lửa là chiếc bát sắt còn dư lại ít thuốc, xa đống lửa là thanh kiếm đá nằm tựa vách hang.
Áo nhà sư quết đất, dính ít bụi bặm màu nâu xám.
Hết thảy còn nguyên, nhưng tiếng thở của hòa thượng đã mất.
Hòa thượng trông rất khoan thai, hai tay còn chắp.
Hắn ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, bộ dạng vẫn như núi vững.
Diêm Bất Độ chậm rãi thả quân cờ.
Quân cờ chạm xuống bàn cờ, phát ra một tiếng vang nhè nhẹ.
Chẳng qua, tiếng vang nhè nhẹ cất lên giữa khoảng không gian yên tĩnh lại chẳng khác nào tiếng sấm.
Cuối cùng họ cũng không thể kết thúc ván cờ này.
Cuối cùng, quay đầu lại, sẽ thấy mấy chục sớm tối đã qua thì ra chỉ là hoa trong gương, là trăng dưới nước, không điểm bắt đầu, không nơi kết thúc.
Gã sẽ vĩnh viễn không bao giờ thắng được.
Diêm Bất Độ ngồi im lặng trước bàn cờ, không nhúc nhích, mãi đến khi đêm dài qua đi, quầng sáng nhạt màu ánh lên trên mặt tuyết.
"Tên hòa thượng nhà ngươi...!ít ra cũng phải đợi ta đánh xong nước cờ này đã chứ."
Nói đoạn gã đứng lên, lẩm bẩm.
"Người ta nói cao tăng viên tịch sẽ khác người thường.
Nay xem ra cũng chỉ là một đống thịt chết đã bắt đầu thối rữa."
Sau đó, Diêm Bất Độ không nói gì thêm.
Đêm lặn, ngày sang.
Diêm Bất Độ chọn một sườn núi hướng dương ở kế cận, dùng thanh cự kiếm đào một cái hố đơn sơ rồi đem chôn Không Thạch trên núi.
Gã không lập bia mộ, chỉ dời bàn cờ qua coi như đánh dấu.
Lúc rời đi, gã thậm chí cũng không ngoảnh lại lấy một lần.
Tuy đã rời hang, nhưng thế gian rộng lớn, lần này, Diêm Bất Độ không để người xem của gã phải chờ đợi lâu.
Mùa đông đã qua đi, và rồi xuân qua thu tới.
Thời gian chớp mắt trôi qua, núi non còn sừng sững, chỉ khác ở chỗ lần này tuyết đã tan đi, để lại cỏ hoang xanh rờn bốn phía.
Ngôi mộ không ra hình mộ của Không Thạch bị cỏ dại lấp đầy, thoạt nhìn sẽ rất khó xác định được.
Nhưng Diêm Bất Độ vẫn dễ dàng tìm ra nó.
Gã vẫn mặc bộ quần áo năm xưa, gân máu xanh đen biến mất trả lại cho gã khuôn mặt diễm lệ thuở nào.
Dáng vẻ suy sụp của gã lúc bấy giờ tưởng như chỉ là ảo giác, giờ nhìn lại gã vẫn giữ nguyên bộ dạng tự cao tự đại thường ngày.
Chẳng qua tay gã có thêm một vò rượu và một con gà quay vàng ruộm.
"Sau khi xuống núi, bổn tọa gặp không ít chuyện kỳ ba."
Diêm Bất Độ ngồi khoanh chân, cố tình chừa ra một phần rượu thịt cúng tế hòa thượng.
Sau đó, gã thoải mái mở lời bằng giọng điệu tùy ý như thể hai người còn ngồi bên bàn cờ năm ấy.
"Bổn tọa còn gặp cả tiên nhân, nhà ngươi có tin không? Tiếc rằng người ta ghét mắt nhuyễn ngư yêu của bổn tọa nên bổn tọa chẳng thể nào cho ngươi cùng thấy."
Cứ nói chốc lát gã lại hộc máu một lần, rồi lại nốc một chén rượu nhằm vuốt xuôi hớp máu.
"Xưa ngươi hỏi bổn tọa định làm gì sau khi cưỡi gió thành tiên.
Nay, sau khi tận mắt chứng kiến cổ trận của thôn tiên, thấy mái ngọc nhà vàng, thì bổn tọa phải thú nhận đám thần tiên nhàm chán hơn đã nghĩ..."
Bàn cờ đá dựng thẳng trong trơ trọi, rượu chảy dài theo những rãnh đá khắc trên mình nó.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ.
Diêm Bất Độ phá lên cười tiêu sái.
"Tuy nhiên họ cho bổn tọa một thứ đồ chơi thú vị.
Bổn tọa truy tìm thị nhục đã lâu, đến khi chiếm được lại chẳng còn hứng thú.
Không bằng giữ lại cho thế hệ sau tranh đấu rồi thuận tiện quan sát thái độ của đám thần tiên.
Chuyện này nhất định sẽ gây bão táp một phen, nghĩ mà khoan khoái."
"Về phần Lăng giáo bổn tọa đã lo liệu xong rồi.
Đầu mối còn lại cũng được bổn tọa an bài thỏa đáng, bao gồm cả huyệt mộ bảo bối của bổn tọa.
Ban đầu xây mộ, bổn tọa vốn không chừa đường sống.
Giờ lại phải dọn bớt yêu vật, cắt giảm sát ý, tính ra còn khó hơn cả việc thiết kế bẫy rập nữa kìa."
"Chưa tới trăm năm sau, sẽ có toán người ùn ùn kéo đến.
Tuy nhiên chúng cũng chỉ có thể phát hiện ra ổ khóa mà thôi."
Nói đoạn tay áo gã vung lên, một món đồ xanh lơ được phóng ra ngoài.
Nó khảm sâu lên bàn cờ đá và tạo nên một lỗ lõm như quân cờ.
Ván cờ dang dở năm xưa cuối cùng cũng đến hồi chung cuộc, chẳng qua cục diện lại hệt thuở ban đầu.
Chỉ khác ở chỗ thế trận lần này do chính gã định đoạt: tam kiếp tuần hoàn, lại một ván cờ hòa.
"Còn chìa khóa, bổn tọa đặt chỗ nhà ngươi.
Để cho ngươi tự mình chứng kiến thế hệ sau tranh đoạt nhau sứt đầu bể trán như thế nào.
Mà tính ra, công đức đại sư dày, chắc chắn trăm năm sau sẽ lại được làm người, chưa biết chừng còn chính là một trong những thành viên tham gia tranh cướp đấy."
Dứt lời gã ngồi yên lặng, như đang đợi một câu trả lời.
Tất nhiên, không ai trả lời gã.
Dần dà, rượu đã uống cạn, thịt chỉ còn xương.
Diêm Bất Độ duỗi người và nhìn ánh chiều tà màu đỏ máu.
"Ăn thị nhục là có thể một bước lên tiên.
Nhưng cõi đời này không ai hiểu bổn tọa hơn chính bản thân mình- chắc chắn, một khi có được trường sinh thì chưa tới mấy tháng, bổn tọa sẽ lại trái ôm phải ấp, và rồi quên tiệt cái hang động vớ vẩn kia."
"Nhưng bổn tọa không tìm được hang động thứ hai như thế, nếu cứ quên mất vậy thì đúng là lãng phí."
Diêm Bất Độ châm tẩu thuốc, miệng nhả làn hơi trắng.
"Chuyện cuối cùng, liên quan đến 'làm việc thiện' ngươi đề cập.
Chỉ cần bổn tọa vẫn là bổn tọa, thì bất luận bổn tọa cho đi vật gì, miễn người nhận là một kẻ chính trực, thì chắc chắn gã sẽ không được chết yên lành."
"Một việc thiện là thanh danh lại tốt thêm một phần.
Hòa thượng, rốt cuộc đến cuối cùng, ngươi vẫn muốn độ ta...!đúng là mơ đẹp."
Sắc trời dần đậm, ánh lửa trên tẩu thuốc cũng dần tàn.
Diêm Bất Độ đứng lên và nhìn bàn cờ trước mặt.
Nụ cười của gã vô cùng ngả ngớn, cặp mắt đỏ bừng bừng sức sống, tà khí không giảm so với năm xưa.
"Cuộc đời của Diêm Bất Độ ta đây, gϊếŧ người vô số, không bao giờ hối hận; thấy chết không cứu, không bao giờ nuối tiếc.
Ngươi tin luân hồi, ta không tin; thế gian mênh mang ư, không thấy thì không thấy."
"Có điều vốn đã nhận ân huệ từ ngươi, nếu không trả ta sẽ thấy không thỏa đáng.
Thế cờ thiện của ngươi ta đây đã dùng ác giải.
Nhìn cho kỹ, Không Thạch.
Hôm nay ta sẽ làm việc 'đại thiện' đệ nhất thế gian."
Vẻn vẹn một giây sau khi dứt lời: kiếm khí ác liệt chợt bừng lên, không hề lưỡng lự.
Kiếm khí lần này hướng về chính gã- đâm xuyên nội tạng và trái tim của gã, làm máu đỏ văng vãi tứ tung.
Diêm Bất Độ đối nhân xử thế bằng phương thức tàn độc, chưa bao giờ biết đến chữ nhân từ.
Mà gã cũng chưa bao giờ cho bản thân mình là ngoại lệ.
"Tiếc rằng..."
Sau lần ho ra máu cuối cùng, Diêm Bất Độ cười trong lặng lẽ.
"...!ngôi mộ tiên của ta...!cũng tốn khá nhiều công sức."
Kiếm khí đánh nát vải vóc trước ngực gã ta, mấy quả mơ hạnh tròn cũng lăn vào vũng máu.
Mà trước ngực gã, bên rìa những hố máu đỏ đỏ đen đen, một vết bớt xanh đen nhìn nhện nằm sấp đang dần bị máu đỏ nhuộm thẫm.
Quỷ mộ bỏ trống mười năm, tiên duyên nửa đời gã đã tự tay cắt đứt.
Một đời kỳ tài, khi bỏ mạng lại chỉ có thể táng thân giữa đất trời, không quan không quách.
Màn đêm buông xuống, đồi núi như xưa.
Bàn cờ đá nằm yên chỗ cũ.
Chung quanh, cỏ dại um tùm, gió lành phảng phất.
__________
Tác giả có lời:
Suy cho cùng, ma đầu vẫn là ma đầu, mà cao tăng vẫn là cao tăng.