Tiễn Thần


Chỉ một lời nói "ngươi về rồi" của Thời Kính Chi đã đủ làm Doãn Từ đứng sững, trái tim một lần nữa như ngừng đập.
Dù đã biết Thời Kính Chi chính là nhóc câm ngày xưa nhưng y cũng chỉ giữ khư khư suy nghĩ ấy trong lòng.

Doãn Từ lo sợ điều bất ngờ "tình cờ" ấy sẽ trở thành sự thật, để rồi sau đó sẽ lại phá tan hy vọng của y.
Căn phòng cũ nát tờ mờ tối, bên ngoài bị bầy yêu quái bao vây.

Đứng bên trong, cảm giác như hết thảy đang diễn ra chỉ như một giấc mộng đẹp.
Qua mấy trăm năm xoay sở dưới trần, cuối cùng Doãn Từ cũng tìm thấy thiện ý của "số phận".

Thiện ý rất bỏng, làm y vô thức rụt tay, và cũng không khỏi nghi ngờ tính chân thật của nó.
"Nhóc câm?"
Doãn Từ cố gắng đặt câu hỏi trực tiếp, giọng y hơi khàn, âm thanh phát ra nhỏ hơn y tưởng tượng.

Kinh mạch đã chết từ lâu của y vừa được một luồng khí ấm – bắt nguồn từ lưng - chảy qua, kéo theo cảm giác như kim chích.
Thời Kính Chi ôm Doãn Từ chặt hơn.
Phong ấn được giải khiến màn sương tan, Thời Kính Chi tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ấy vậy mà, ham muốn mãnh liệt lại ngủ đông dưới đáy lòng.

Từ một con thú dữ mù lòa, nó hóa thành loài chó được huấn luyện, biết nghe lời, không thể cản trở suy nghĩ của hắn nữa.
Nhưng Thời Kính Chi vẫn không biết phải đáp lại thế nào.

Miệng lưỡi trơn tru thường ngày giờ cứng ngắc, làm hắn trở thành một tên cù lần thiếu lễ phép.

Có lúc hắn muốn giải thích buổi "tử biệt" ngày xưa, có lúc lại nghĩ hay cứ thẳng thừng tố giác quốc sư cho phải đạo.

Hơi ấm từ cơ thể Doãn Từ gần ngay gang tấc, hắn thấy chua xót trong lòng, muốn trêu rằng "giờ ta không nhận đồ đệ làm cha đâu", rồi suy nghĩ ấy lại bị "những năm qua ngươi sống thế nào" đè xuống.
Thời Kính Chi ước mình có tám cái đầu để có thể kể tất tần tật những chuyện đã qua thỏa thích.
Tiếc rằng, hình như cổ họng y bị vô vàn lời vụn vặt muốn nói nháo nhào chặn kín, thành ra cuối cùng chỉ phát ra một tiếng "ừ" ngắn ngủi.
Kỳ diệu thật, Thời Kính Chi thầm nghĩ.
Hắn của hồi ba tuổi muốn ôm Doãn Từ, có điều hai cánh tay không ôm hết được.

Giờ đây, hắn có thể thoải mái ôm người ta vào lồng ngực, thậm chí còn dư một tay để chỉnh lại mái tóc cho người ta.
Doãn Từ bất giác khẽ run, cơ thể hơi cứng ngắc, không nói thêm gì nữa.


So sánh với ngày xưa, nhìn riêng tư thế ôm giữa hai người họ thì có vẻ địa vị của hai người đã thay đổi.
Chỉ có sự ấm áp và sức sống là vẹn nguyên.

Sao trên đời còn tồn tại vận may thế này?
Một suy nghĩ quái dị nảy lên trong tâm tưởng của Doãn Từ - có lẽ nào Thời Kính Chi đã chết, mà y thì lại lỡ điên rồi? Cảnh tượng trước mắt không phải cảnh bình an chân thật, mà chỉ là ảo giác trong điên cuồng.
Y siết áo quần Thời Kính Chi, rồi bất cẩn nhéo vào cả da thịt hắn mà lại không dám thả lỏng hai tay.

Doãn Từ sợ sau khi buông tay, đối phương sẽ hóa thành làn khói, thành cát chảy, và rồi y sẽ không giữ được gì.
Thời Kính Chi bị siết đến mức phải hít sâu một hơi, và nhờ thế mà thông họng.

Hắn không vùng ra, chỉ bắt đầu lải nhải, coi như bù lại cho sự im lặng suốt hai bốn năm qua.
"Phương bắc không có hoa.

Đợi về Trung Nguyên rồi ta sẽ tìm cho ngươi một ít.

Bấy giờ nếu còn gặp hoa yêu thì vi sư chỉ cần nhấc cán cờ là có thể đâm xuyên nó, cho ngươi muốn bắt bao nhiêu cũng được."
"Ta biết vì sao ta sợ ma quỷ rồi.

A Từ, tại ngày xưa ngươi kể nhiều chuyện ma cho ta quá đấy, đến phong ấn còn không giấu được bầu không khí âm u từ đó..."
...
Những lúc nghỉ lấy hơi, Thời Kính Chi đảo mắt nhìn quanh đại trận u ám, thấy vài xác yêu ít ỏi và chiếc áo be bét máu của Doãn Từ.
Xác cổ nặng mùi ắt sẽ khác "xác" mới chết.

Nét mặt Trần Thiên Phàm có kinh ngạc chứ không có tức giận, như vậy những cái "xác mới" kia không bắt nguồn từ người vô tội.
Hắn đoán được đại khái nguồn gốc của chúng.
Tâm trạng hắn sa sầm, nhưng hắn không trách Doãn Từ tự làm mình bị thương, cũng không gặng hỏi chuyện bất tử.
Hắn chỉ nhẹ nhàng kể lại những khoảnh khắc ấm áp hơn hai mươi năm về trước, đến khi người trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, thả lỏng ra.
Thời Kính Chi phá phong ấn bằng bạo lực nên cơ thể suy nhược, nói chuyện cũng hao sức.

Dần dà, hắn chuyển từ ôm sang dựa dẫm.
"...!Được rồi, nghỉ chút đã."
Doãn Từ nhận thấy sự uể oải của đối phương, mà khói và cát thì chắc không mệt được.

Y không cho rằng bản thân khi điên sẽ để ý được nhiều chi tiết thế, vậy nên tâm trạng hoảng hốt của y cũng hóa thành tiếng thở phào.
Y buông Thời Kính Chi và dùng tay áo lau vệt máu đen trên mặt hắn.


Xong xuôi, y quan sát kỹ càng khuôn mặt của người đối diện như thể đây là lần đầu họ gặp nhau, mà y thì muốn tạc khắc đường nét của hắn vào trong trí nhớ.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Doãn Từ nhìn chằm chằm người ta cả buổi rồi mới nhận ra làm vậy không hay lắm nên liền hỏi hú họa một câu.

Thậm chí y còn muốn làm bộ ung dung như ngày trước, chẳng qua nếu giọng y không khàn khàn và nghèn nghẹn thì có khi Thời Kính Chi đã tin thật.
Thời Kính Chi liếc nhìn cái xác tan nát cách đấy không xa, đáy lòng run rẩy.

Hắn không biết đồ đệ mình lấy đâu ra tư cách để hỏi câu hỏi ấy – chẳng lẽ bất tử bất diệt thì không biết đau à?
Thời chưởng môn mặc kệ Doãn Từ sống hai trăm hay là hai chục năm, là Túc Chấp hay Doãn Từ.

Hắn chỉ biết học trò nhà hắn vừa xé tim hắn làm hai nửa, một nửa là đau lòng, một nửa là giận dữ.

Vậy nên hắn ngả về sau, ăn ngay nói thật: "Không ổn."
Doãn Từ tức khắc hoảng sợ, vội bắt mạch cho đối phương.

Nào ngờ Thời Kính Chi rụt tay về không cho y nắm.

Sau đó quay lưng về phía lão Trần, hắn dùng khẩu hình nói.
'Ta sống hơn hai mươi năm, người đầu tiên đối tốt với ta ngày nhỏ là A Từ, có lẽ người cuối cùng tốt với ta trước khi ta chết cũng chính là ngươi.

Giờ ngươi phanh thây mình, ta ổn thế nào được hả?'
"Phanh thây mình?"
Doãn Từ sực tỉnh, xem ra Thời Kính Chi không chỉ tìm thấy bản dục của mình.

Thời Kính Chi đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa y và con yêu quái, hẳn sẽ đoán ra nhiều điều...
Tiếng cồm cộp vang lên.
Lão Trần trước đài gỗ thấy hai người âu yếm mãi không xong thì không chịu nổi, thưởng cho mỗi người một cú cốc đầu.

Doãn Từ đang bận tập trung suy ngẫm đại sự thì được ban thưởng, sát khí xộc lên suýt không kìm lại được.
"Làm cái gì đấy hả? Gần xong rồi, khi nào xong hẳn hẵng ở đấy lải nhải."
Trần Thiên Phàm hồn nhiên ngó lơ tia sát khí.


Lão xả cho Thời Kính Chi một trận xong lại quay sang nhìn Doãn Từ.
"Đường nào tên nhóc này cũng không chết được, không cần ngươi lo ma chay, thế ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì? Lời nguyền rối sống của ta vẫn cần nguyên liệu, còn không mau biến ra ngoài làm chính sự đi!"
Thời Kính Chi tỏ thái độ khác lạ, hắn không bám dính đồ đệ nữa mà hùa theo lão Trần đuổi người: Thời chưởng môn lại nằm thẳng tắp trên đài gỗ, nghiêm túc nói: "Tiền bối nói đúng, tình thế nguy cấp, phải lấy chính sự làm trọng."
Nhất thời Doãn Từ cũng không biết cái gì mới được coi là "chính sự" nữa.

Trên đời còn chuyện nào quan trọng hơn việc tìm lại được người tưởng như đã mất hai tư năm trước à?
Nếu Diêm Thanh và Thi Trọng Vũ không ở bên ngoài, y đã liều mình xé bí điển ra làm nhiều mảnh nhỏ rồi trở về tiếp tục gặng hỏi Thời Kính Chi.

Nếu không phải vì tình huống không cho phép thì y hoàn toàn không muốn để tên nhãi ấy rời khỏi tầm mắt của mình.
Nhỡ lại đánh mất thì sao?
So sánh với Doãn Từ cứ mãi lo được lo mất thì Thời Kính Chi – kẻ nghiện vật bẩm sinh – lại bình tĩnh một cách bất thường.

Hắn trông như chỉ đang hồi tưởng quá khứ sau khi gặp được người quen xưa.

Dường như phong ấn nguy hiểm kia không liên quan gì đến hận thù và tình cảm dữ dội, cũng không ẩn chứa bất cứ dấu hiệu của một âm mưu nào.
"Đi đi." Thời Kính Chi bình thản giục giã.
Xem ra họ tạm thời chưa thể nói chuyện tử tế một khi nhiệm vụ trước mắt chưa hoàn thành.

Doãn Từ đã nhìn rất lâu, nhưng chỉ thấy đứa bé năm xưa bám dính lấy y không còn bóng dáng.
Y đành phải thở dài, thay một bộ áo quần sạch sẽ rồi bước vào màn tuyết.
Mà phía sau lưng Doãn Từ, Thời Kính Chi lại quay đầu.

Bà Vệ không ở gian ngoài, không ai đóng cửa chính.

Hắn bình tĩnh nhìn theo Doãn Từ cho đến khi bóng lưng y nhỏ dần và chìm trong tuyết.
Hắn vươn một tay, xòe năm ngón, vừa đủ để che khuất bóng lưng cao lớn của đối phương.
Rồi hắn lại chậm rãi nắm tay, khuôn mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.

Lần này, hắn không buồn quan tâm đến lão Trần vẫn luôn bàng quan đứng ngoài quan sát cũng như chẳng thèm để ý nụ cười của hắn có "bình thường" hay không.
Bản dục đã hiện rõ, giờ hắn biết phải làm gì để đạt được nó.

Từ giờ trở đi, hắn không còn phải loạng choạng chạy trốn cái chết, mà đã có thể lao đến đích đến do chính bản thân chọn lựa.

Sau hơn hai mươi năm, cuối cùng hắn cũng tìm về cho mình trái tim có thể hiểu trọn vẹn cảm xúc.
"Lời nguyền rối sống xin nhờ Trần tiền bối.

Phiền tiền bối làm nhanh, ta muốn mau chóng giúp đồ đệ xử lí bí điển."
Hắn muốn Doãn Từ, muốn giữ y bên cạnh.

Không phải để y trở thành vật sở hữu riêng của mình mà là một "con người" bằng xương bằng thịt.
Hắn muốn sống, muốn hơn bao giờ hết.

*
Cùng lúc đó, tại Dịch đô.
Gió xuân gõ cửa mọi nhà, nó xuyên thẳng qua lớp cửa son của phủ Quốc sư.

Giang Hữu Nhạc gác bút lông, nhìn điện thờ cách đó không xa lắm: chậu cây cảnh trên điện không gió mà lay, hoa nở rộ, cánh hoa đỏ thắm rung rinh khe khẽ và tỏa ra thứ mùi ngọt ngào xen lẫn một mùi hôi tanh thoang thoảng.
Giang Hữu Nhạc ngẩn người nhìn hồi lâu rồi bỗng thở dài, nét mặt pha trộn nhiều cảm xúc.
"Sư phụ, phong ấn của sư tổ bị giải rồi ạ?"
Thuộc hạ của hắn đeo mặt nạ tế trời, cất giọng lo lắng.
"Phải."
"Thời Kính Chi không sống được bao lâu, vốn phải một lòng mưu sinh.

Giờ đây hắn tìm ra bản dục, chưa biết chừng sẽ bỏ gần tìm xa, thậm chí đối địch với chúng ta..."
"Quả nhiên khó tránh khỏi mệnh trời."
"Nếu mệnh trời khó tránh thì trước đây sư tổ việc gì phải nghịch lẽ trời để phong ấn bản dục của hắn?" Người đeo mặt nạ có vẻ có mâu thuẫn với hai tiếng "mệnh trời".
Giang Hữu Nhạc hơi ngước mắt: "Ngươi biết bản dục là gì không?"
Người đeo mặt nạ nhìn sư phụ với vẻ nghi hoặc.

Câu hỏi này rất dễ, chẳng qua khi bị sư phụ hỏi thành lời thì hắn ta lại không dám trả lời bừa bãi.
Giang Hữu Nhạc: "'Bản dục' vốn dĩ đã không được sinh ra bởi số mệnh thì sao có thể đi trái số mệnh được?"
Người đeo mặt nạ khựng lại: "Xin sư phụ dạy bảo."
"Dục vọng trên đời rất phức tạp, thân xác con người khó lòng chứa chấp hết.

Thuật định dục là do thánh nhân tự mình thiết lập - ngươi sẽ xác định được bản dục của ngươi khi lần đầu tiên gặp điều tuyệt vời nhất.

Sự tập trung này sẽ giúp ngươi không bị quấy rối bởi vô số dục vọng khác nhau, từ đó sẽ giữ cho bản thân tỉnh táo."
"Định dục ở tuổi thiếu niên - cũng là lúc tính cách đã hình thành - thì người ngoài sẽ khó tác động lên.

Nhưng một đứa trẻ ba tuổi định dục thì khác.

Sư phụ ta đã phong ấn bản dục, mài mòn tâm và chí của cậu ta, qua đó giúp cậu ta ngăn chặn dục vọng.

Bản dục - bấy giờ đã trở nên mơ hồ - sẽ không tiêu hao toàn bộ tâm sức cậu ta, chúng ta có thể thuần hoá cậu ta dễ dàng."
Nói đoạn, Giang Hữu Nhạc ra dấu giữa không trung, hoa trên điện thờ lập tức nát tan, những cánh hoa rơi rụng đầy đất.
"Thời Kính Chi không giống Nữ vương Mật Lam - kẻ đã dành mười sáu năm đầu đời trong sự mê muội để rồi bỏ lỡ thời gian của mình.

Cậu ta cũng không giống Diêm Bất Độ, không sống cuộc đời liều lĩnh và hành động bừa bãi."
"Hiện giờ chí lớn đã thành, vạn sự đã sẵn, chỉ chờ gió đông*.

Người nọ biết được bao nhiêu, bên trong thân xác ấy có 'trái tim' hay không, thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến đại nghiệp của thánh nhân nữa rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận