Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Hai tay Mục Cẩm giữ chặt vai cậu, ánh mắt chân thành nhìn cậu: “Nếu ta nói, ta đã giải thích rõ với phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý cho em ở lại kinh thành, em sẽ lựa chọn thế nào?”

“Thảo dân về núi Lăng Vân chuyên tâm tu đạo, tâm ý đã quyết.”

“Nói như vậy, cuối cùng vẫn là em tự muốn rời đi?”

Mạch Sương rũ mắt xuống, nói: “Hôn sự của thảo dân và điện hạ, vốn là hoang đường.”

Mục Cẩm cười khổ: “Cho nên, bây giờ cái hôn sự hoang đường đó kết thúc, là em được giải thoát rồi, đúng không?”

Mạch Sương trầm mặc.

“Em không nói, tức là thừa nhận?”

Hai người không nói gì nữa, trong phòng vô cùng im ắng. Mục Cẩm nhìn chằm chằm vào Mạch Sương, động đậy môi: “Vậy em, có từng động tâm với ta không? Dù chỉ một chút thôi cũng được?”

Câu hỏi này, hắn vẫn luôn muốn biết câu trả lời, nhưng lại sợ chân tướng sẽ làm mình thất vọng.

Thần sắc Mạch Sương vẫn tĩnh lặng, giống như bức tượng phật trong chùa miếu vậy: “Thảo dân tu tập đạo pháp hơn mười năm, từ lâu đã buông bỏ thất tình lục dục của thế tục hồng trần.”

Đáp án dù rất uyển chuyển, nhưng ý tứ bên trong cũng rất rõ.

Mục Cẩm thất vọng lùi ra sau từng bước, vẻ mặt mê mang. Trước đó không lâu, hắn còn ngập tràn vui sướng đi gặp cậu, giờ này khắc này, hắn lại rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Cho nên, ngay từ câu đầu tiên Mạch Sương đã nói, điện hạ không nên tới đây.

Phải, hắn không nên tới. Niềm hy vọng lướt qua trong khoảnh khắc đó, đến cuối cùng vẫn biến thành nỗi thất vọng.

Mục Cẩm quay người rời đi, tim đang rỉ máu, mỗi một bước đi đều thấy đau đớn. Lần đầu tiên hắn yêu người khác, cho dù đã rất cẩn thận, nhưng vẫn hãm sâu trong đó không thể kìm lòng.

Mục Cẩm rời đi không bao lâu, Lý Thâm lại quay về phòng, đối diện với ánh mắt Mạch Sương, hỏi: “Nói rõ rồi?”

“Ừm.”

Lý Thâm nhìn lươt qua bàn cờ: “Nếu ván cờ vẫn chưa bị loạn, vậy chơi tiếp thôi.” Hắn ngồi xuống, nhìn Mạch Sương, nói: “Ta nhớ là đến lượt đệ hạ quân cờ.”

Mạch Sương nói: “Ván cờ này, ta thua rồi.”

Lý Thâm cười: “Ván cờ vẫn chưa chơi xong, sao đã kết luận sẽ thua? Còn nữa, kỳ nghệ của đệ tinh xảo vô cùng, từ nhỏ đến lớn ta chưa thắng đệ được mấy lần.”

“Nhưng bây giờ nếu ta chơi cùng huynh, chắc chắn sẽ thua.”

Lý Thâm nhìn bàn cờ, vẫn vươn tay lấy một quân cờ đen từ trong hũ đựng cờ: “Khi đánh cờ, người mà kỳ nghệ không tinh tất sẽ thua, còn người kỳ nghệ tinh thông, nếu không chuyên chú tập trung cũng vẫn bị thua. Mạch Sương, trong lòng đệ còn lâu mới bình tĩnh giống như ngoài mặt.”

Mạch Sương hơi mím môi, không nói gì.

Lý Thâm thu dọn các quân cờ trên bàn, nói: “Chuyện của ta ở kinh thành chỉ ngày mai là xong, ngày kia khởi hành về núi Lăng Vân, trong hai ngày này, đệ nên suy nghĩ thật kỹ đi. Tu tập đạo pháp, nếu không thể tĩnh tâm được, chỉ phí công thôi.”

Lúc chập tối, khi mặt trời sắp khuất bóng, có người đến gõ cửa, bên ngoài là một nam tử ăn mặc giống tiểu tư, nói là chủ tử của mình muốn gặp cậu, mời cậu đi cùng.

Mạch Sương đi cùng nam tử ăn mặc giống tiểu tư kia đến một căn phòng trong một tửu lâu, bên trong đã có người chờ từ trước, ánh sáng quá mờ, người kia quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ mặt.

Nhưng Mạch Sương vẫn nhận ra, đó là đương kim thánh thượng.

Mạch Sương quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng.”

Người ngồi trên ghế thái sư nói: “Bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Mạch Sương đứng dậy, hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

Hoàng đế ngồi trên ghế thái sư dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc: “Ngươi có biết tại sao hôm nay trẫm phải đích thân đến gặp ngươi không?”

“Thảo dân ngu dốt, xin Hoàng thượng nói rõ.”

“Hôm qua Mục Cẩm đến Ngự thư phòng xin tha cho ngươi, trẫm nói với nó, giữa Thái tử vị và ngươi, chỉ có thể chọn một. Ngươi đoán xem, nó chọn cái gì?”

Mạch Sương nói: “Điện hạ một lòng vì triều đình, tất nhiên là lấy giang sơn xã tắc làm trọng.”

Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng: “Một lòng vì triều đình, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, nếu nó thật sự có thể nghĩ vậy, trẫm cũng không cần phải lo lắng.”

“Điện hạ hiểu được nặng nhẹ, xin Hoàng thượng yên tâm.”

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn ra xa, nhớ lại những chuyện năm xưa: “Nói đến nói đi, cũng là lỗi của trẫm. Năm xưa cha ngươi đỡ thay trẫm một mũi tên, trẫm đã hứa kết thân cùng Doãn gia, vốn định phong đại huynh trưởng của ngươi làm Phò mã, nhưng vì nha đầu Viện Thanh kia tùy hứng, nên âm soa dương thác phong ngươi làm Thái tử phi. Nếu biết Mục Cẩm sẽ mê đắm ngươi như vậy, trẫm đã không làm thế.”

“Mục Cẩm là Thái tử, đợi sau này trẫm băng hà, nó sẽ là thiên tử, ngoại trừ thống trị thiên hạ, còn phải gánh vác trọng trách kế thừa hoàng tự. Nó thích nam tử, điều này không có gì sai, nhưng nó chìm đắm sâu quá, trẫm sợ nó không dứt ra được, bỏ lỡ cả đời này.” Hoàng đế nhìn Mạch Sương. “Trẫm nói vậy, ngươi có hiểu không?”

“Hoàng thượng dụng tâm lương khổ, thảo dân hiểu.”

“Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?”

“Sáng sớm ngày kia thảo dân sẽ rời kinh, quay về núi Lăng Vân chuyên tâm tu đạo.”

“Ừ, cũng tốt.” Hoàng đế bưng chén trà lên, mở nắp chén nhấp một ngụm, lại nói tiếp. “Nghe Mục Cẩm nói lần này phá được vụ án của Doãn Thăng, không thể bỏ qua công lao của ngươi, vậy trẫm sẽ âm thầm ban thưởng cho ngươi, thế nào?”

Thái giám bên cạnh lập tức đi đến cạnh bàn, mở cái rương trên bàn ra, bên trong chính là vàng, tối thiểu cũng phải có nghìn lượng.

Mạch Sương nói: “Thảo dân không giúp được gì cho việc phá án, không dám kể công, xin Hoàng thượng thu hồi.”

“Thứ trẫm đã ban thưởng không lý nào lại thu hồi, một nghìn lượng vàng này, ngươi hãy nhận lấy, đủ để cuộc đời sau này của ngươi cơm áo không lo.”

Cái gọi là ban thưởng đó có lẽ cũng chỉ là ngụy trang. Mạch Sương không thể từ chối được, chắp tay nói: “Thảo dân tạ ơn ân điển của Hoàng thượng.”

Trở về khách điếm, Lý Thâm nhìn chiếc rương đựng vàng kia, suy nghĩ sâu xa: “Nếu là Hoàng đế ban thưởng cho đệ, sẽ không có đạo lý thu hồi đâu. Dù sao đã lâu rồi đạo quán chưa được tu sửa, vừa vặn có thể dùng số vàng này để tu sửa. Mạch Sương, đệ thấy sao?”

Mạch Sương bưng chén trà nóng lên, nhấp một ngụm: “Toàn bộ cứ để sư huynh an bài đi.”

“Vậy được, cứ làm thế đi.”

Hôm sau, Mạch Sương đến hiệu sách nhỏ nằm ở phía sau con phố sầm uất, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách im lặng đọc.

Bên cạnh có thêm một người, Mạch Sương ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Lan Châu với y phục màu xanh.

Mạch Sương đứng dậy, chắp tay nói: “Hóa ra là Cảnh huynh, nhiều ngày không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Cảnh Lan Châu cười ôn hòa: “Ta luôn vô ưu vô lo, nhưng còn huynh, sắc mặt không tốt lắm, gặp chuyện phiền lòng à?”

Mạch Sương rũ mi xuống, nói: “Đừng nhắc tới nữa.”

“Vậy không nhắc tới nữa.”

Cảnh Lan Châu ngồi xuống ghế đối diện cậu: “Dạo này có dự định gì không?”

Mạch Sương rót một chén trà cho hắn: “Ngày mai tại hạ sẽ rời kinh, e rằng sau này sẽ không trở về.”

Cảnh Lan Châu cũng không kinh ngạc, chuyện này hắn cũng hiểu rõ. “Về núi Lăng Vân à?”

“Phải.” Mạch Sương nhìn Cảnh Lan Châu. “Vậy Cảnh huynh có dự định gì không? Muốn tiếp tục ở nhân gian hay là?”

“Nơi nào ta cũng có thể đi, hôm nay ở kinh thành, không biết chừng ngày mai ta còn đến núi Lăng Vân sớm hơn huynh đấy.”

Mạch Sương cười nhẹ: “Vậy tức là, sau này vẫn có thể gặp lại Cảnh huynh.”

“Đương nhiên rồi, duyên phận giữa chúng ta chưa hết, dù là chân trời góc bể chung quy cũng sẽ gặp lại.”

Cáo biệt Cảnh Lan Châu, trở về khách điếm. Lý Thâm giơ một chiếc áo lông cừu màu trắng trong tay lên, đưa cho Mạch Sương: “Sáng sớm mai khởi hành, đệ thu dọn mọi thứ đi, cái áo lông cừu này cũng cầm lấy, đường xá xa xôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải ăn gió nằm sương đấy.”

Mạch Sương tiếp nhận: “Đa tạ sư huynh.”

“Ta xuống dưới gọi mấy món ăn, lát nữa đệ xuống ăn một chút.”

“Được.”

Mạch Sương đi vào trong phòng, Đông Linh cũng vào theo, tiếc nuối nói: “Công tử, chẳng lẽ cậu cứ đi như vậy sao?”

Mạch Sương gấp chiếc áo lông cừu lại: “Nên đi chung quy cũng phải đi thôi.”

“Nhưng mà em luôn cảm thấy, cậu cũng đâu phải không có tình cảm với điện hạ, chỉ là cậu che giấu quá kỹ, cho nên người khác không nhìn ra được, cả điện hạ cũng không nhìn ra.”

Mạch Sương im lặng suốt một khắc, rồi mới bâng quơ nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Đông Linh phồng má lên, bất bình nói: “Hoàng thượng cũng thật là, sớm không nói muộn không nói, lại hạ chỉ ép buộc cậu và điện hạ phải xa nhau vào đúng lúc này.”

Mạch Sương gấp áo lông cừu xong đặt lên sạp, quay sang nhìn nàng: “Nói ít mấy câu, đi thu dọn đồ đạc đi.”

Bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói trầm thấp gọi: “Thái tử phi!”

Mạch Sương vừa nghe đã nhận ra là giọng của Trần bá, Đông Linh nhanh nhẹn ra mở cửa, người ngoài cửa chính là Trần bá.

“Thái tử phi, cuối cùng lão nô cũng tìm thấy cậu.” Hai mắt Trần bá ánh nước, có lẽ phải hỏi thăm rất lâu mới biết Mạch Sương đang ở đây.

“Trần bá, ta không còn là Thái tử phi nữa, sau này nên đổi cách xưng hô đi.”

Trần bá nói: “Lão nô nhất thời nhanh miệng, mong Doãn công tử đừng trách.”

Đông Linh thấy Trần bá nóng ruột như thế, không nhịn được bèn hỏi: “Trần bá, ông đến tìm công tử nhà tôi có chuyện gì à?”

“Đúng vậy, đúng là có chuyện.” Trần bá nhìn về phía Mạch Sương, thở dài nói. “Hôm qua điện hạ hồi phủ xong vẫn tự giam mình trong phòng, sai người mang mấy bình rượu vào phòng rồi không ra ngoài nữa, lão nô có gọi cửa nhưng hắn không trả lời, buổi tảo triều hôm nay hắn cũng không đi. Lão nô, lão nô thật sự rất sợ điện hạ xảy ra chuyện gì, lại không dám bẩm báo Hoàng thượng, mới đến tìm Doãn công tử.”

Sắc mặt Mạch Sương hơi thay đổi, Mục Cẩm sa ngã như vậy, nếu bị Hoàng thượng và văn võ bá quan biết được, chắc chắn những kẻ hữu tâm sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Đông Linh lắc lắc cánh tay Mạch Sương: “Công tử, nếu đã như vậy, cậu mau đi xem Thái tử điện hạ đi, nếu không, nếu để xảy ra chuyện gì thì không kịp hối hận đâu.”

Mạch Sương cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, vội nói: “Ta đi cùng ông.”

Trở về phủ Thái tử, trời đã tối đen. Trần bá vội vàng dẫn Mạch Sương tới chủ phòng, Viên Ngọc Chi đang đứng bên ngoài gõ cửa: “Điện hạ, điện hạ, chàng mở cửa ra…”

Viên Ngọc Chi thấy Trần bá dẫn Mạch Sương về đây, tức tối hỏi: “Ông tìm hắn tới làm gì?”

Trần bá nói: “Lương đệ, lão nô thật sự không nghĩ ra được cách nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn điện hạ giam mình trong phòng không ăn không uống chứ.”

Viên Ngọc Chi trừng mắt với Mạch Sương một cái, không nói gì nữa.

Mạch Sương đi đến trước cửa phòng ngủ, giơ tay đẩy, bên trong đã bị khóa, gõ cửa: “Điện hạ.”

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Mạch Sương nói với Trần bá: “Làm phiền Trần bá mang một thanh kiếm đến.”

“Lão nô đi ngay.”

Trần bá mang trường kiếm tới. Mạch Sương cầm chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, cắm vào trong khe cửa, cổ tay dùng lực mạnh một chút, chốt cài cửa bên trong gãy thành hai đoạn, đẩy nhẹ một cái, cửa mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui