"Số tiền đó, đủ để cho em trả học phí rồi chứ?" Hách Kính Nghiêu mỉm cười hỏi.
Tô Chỉ Hề nhẹ gật đầu, úp mở nói: "Tôi sẽ tìm cách để trả lại cho anh."
"Hả? Có liên quan gì đến tôi sao?" Hách Kính Nghiêu chợt nhíu mày.
Tô Chỉ Hề nhịn không được bật cười.
"Đúng, không liên quan đến anh!" Cô nhấn mạnh thêm vào chữ "Anh".
Anh không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần cô nhớ rõ là tốt rồi, cô sẽ tìm cơ hội để trả lại cho anh.
Tô Chỉ Hề nghĩ, ngẩng đầu nói: "Thiếu gia Hách, tôi phải quay về để đi học rồi."
"Tôi không nỡ rời xa em." Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, "Lần sau muốn gặp em, phải đợi tới lúc nào?"
Sắc mặt Tô Chỉ Hề hơi hồng, mắt cô lấp lánh để lại một câu: "Cái đó, không biết bao lâu..."
Nói xong, cô nhanh chóng chạy mất.
Ở sau lưng vẫn có một ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cô, khiến cho nhiệt độ trên mặt Tô Chỉ Hề không giảm bớt mà còn tăng thêm.
...
Buổi chiều khi đi học, Tô Chỉ Hề không thể tập trung, thỉnh thoảng cầm điện thoại, nhìn tin nhắn thông báo của ngân hàng cười ngây ngô.
Thẩm Uẩn San ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ thúc vào tay cô: "Chỉ Hề, cậu bị làm sao vậy, sao cứ nhìn điện thoại rồi ngẩn người? Không giống cậu tý nào!"
Tô Chỉ Hề vội vàng cất điện thoại, ra vẻ bình tĩnh: "Không có gì."
"Gạt người." Thẩm Uẩn San nhìn cô chằm chằm, đột nhiên như phát hiện ra vùng đất mới, nói: "Có phải cậu đã thổ lộ tình yêu rồi không?"
"Tớ không có!" Tô Chỉ Hề vội vàng phản bác.
"Nhìn dáng vẻ của cậu giống như là có chuyện." Thẩm Uẩn San nhìn cô, "Một tuần không thấy, cậu trở nên lơ đãng mất tập trung. Nói, có phải cuối cùng vị bạch mã hoàng tử kia đã bị cậu lay động rồi không?"
Người Thẩm Uẩn San ám chỉ, là Ninh Dịch Thần. Bình thường Tô Chỉ Hề luôn an phận, rất ít khi tiếp xúc với người khác, nhưng cô và Thẩm Uẩn San gần đây rất hợp ý, quan hệ cũng không tồi, cho nên Thẩm Uẩn San biết rõ sự tồn tại của Ninh Dịch Thần, cũng chẳng có gì lạ.
Mấy tháng trước, lúc Ninh Dịch Thần tỉnh lại, Thẩm Uẩn San còn nói, cuối cùng mây mờ trăng cũng sáng tỏ rồi.
Nhưng Tô Chỉ Hề không nói cho cậu ta biết, Ninh Dịch Thần và em gái cô là Tô Liên Hề đang ở cùng một chỗ.
Sau khi nghe câu hỏi của Thẩm Uẩn San, trong mắt của cô xẹt qua vẻ ảm đạm, cô gượng cười lắc đầu: "Không phải anh ta."
"Không phải anh ta, vậy là ai?" Trong lòng Thẩm Uẩn San như bị thiêu đốt cháy hừng hực, "Cậu bỏ ra nhiều thứ vì người đàn ông đó như vậy, hơn nữa điều kiện của cậu cũng tốt, chẳng lẽ tên đó còn ghét bỏ cậu? Anh ta thật sự là hoàng tử sao?"
Tô Chỉ Hề lắc đầu: "Tớ cứu anh ta là chuyện của tớ, điều đó không có nghĩa là anh ta phải báo đáp lại tớ."
Thẩm Uẩn San trừng mắt nhìn cô, chỉ tiếc vì rèn sắt không thành thép: "Tô Chỉ Hề, sao cậu lại khờ như vậy!"
"Chỉ cần anh ta tỉnh lại là tốt rồi, như vậy, mọi cố gắng của tớ đều có ý nghĩa." Tô Chỉ Hề lẩm bẩm nói, cũng không biết mình đang thuyết phục Thẩm Uẩn San hay là đang thuyết phục chính mình, "Thật sự đấy."
Thẩm Uẩn San suy nghĩ: "Chẳng lẽ anh ta là loại người đáng khinh như vậy sao? Lấy oán trả ơn với cậu?"
Tô Chỉ Hề lắc đầu: "Không phải. Anh ta là người tốt."
Ninh Dịch Thần đối xử với Tô Liên Hề rất tốt, anh ta bao dung và cưng chiều cô ta hết mực.
Cho nên, lúc trước khi anh ta và Tô Liên Hề ở cùng nhau, cô mới thương tâm như vậy, bởi vì, cô cảm thấy nếu không phải Tô Liên Hề giở trò, sự bao dung và cưng chiều này, vốn dĩ nên thuộc về cô.
Về sau cô dần suy nghĩ cẩn thận hơn, cho dù Ninh Dịch Thần biết rõ người cứu anh ta là cô, cũng chưa chắc sẽ yêu cô như yêu Tô Liên Hề.
Anh ta là người tốt, chỉ là bọn họ vô duyên.