Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa FULL


12.
Từ sau ngày hôm đó, Kiêm Trúc phát hiện thời gian Hoài Vọng tĩnh tọa lâu hơn thường ngày.
Hơn nữa hình như đối phương không quá chú ý đến mình —— cho dù y có dí sát vào nói chuyện với Hoài Vọng đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ đáp lại hai tiếng mà không nhìn mình.
Cứ như vậy gần nửa tháng qua đi, Kiêm Trúc sâu sắc cảm thấy tiếp tục như thế thật sự sự hòa hợp đồng hương với nhau, thế là sau khi Hoài Vọng kết thúc một vòng đả tọa, y ôm tay áo từ đằng xa thong thả bước tới.
“Thương Dự huynh.”
Mi mắt nhạt màu run run rồi mở toang ra, ánh mắt Hoài Vọng khi đối diện y thì thoáng ngưng lại trong giây lát, sau đó dời sang hướng khác, “Có chuyện gì.”
Kiêm Trúc đi thẳng tới bên cạnh Hoài Vọng ngồi xuống, “Gần đây ta làm ngươi không vui à?”
“Không có.”
“Nhưng mà ngươi chẳng nói chuyện với ta gì cả.”
“…bận tu hành.” Ánh sáng mặt hồ cách đó không xa chiếu lên sườn mặt tuấn tú, thoạt nhìn không chê vào đâu được.
Kiêm Trúc đưa mắt nhìn hắn mấy hơi, lại ló đầu ghé sát vào hơn nữa, “Có ý kiến gì ngươi cứ nói thẳng với ta, ta rất biết tiếp thu góp ý.”
Hơi thở ấm áp phả và bên gò má, bên tai Hoài Vọng bỗng dưng nóng lên, quay đầu đi, “Thật sự không có.”
Advertisement
Hắn vừa xoay đi, vành tai ửng hồng tức khắc rơi ngay vào trong mắt Kiêm Trúc.

Kiêm Trúc chớp mắt một cái, điểm chú ý tức khắc bị kéo đi, hết sức tò mò duỗi ngón tay ra chọc chọc, “Thương Dự huynh, sao tai huynh đỏ…”
Bốp, ngón tay vươn ra chưa kịp chạm vào vành tai đã bị phủi xuống.
Hoài Vòng phất tay theo bản năng rồi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng giật mình bất ngờ trước tiếng vang đột ngột đó.
Kiêm Trúc sững sờ trong giây lát, sau đó từ từ rút tay về.

Y thấy Hoài Vọng cụp mắt có vẻ hơi luống cuống, bèn nói, “Xin lỗi, vô thức muốn chọt thử.”
“Ừm.” Sống lưng Hoài Vọng cứng nhắc, như định nói gì đó song đến cuối cùng lại không nói gì cả.
Kiêm Trúc nhìn dáng vẻ bứt rứt của hắn, tinh ý đứng lên chào tạm biệt, rồi xoay người đi vào trong rừng.
Tầng tầng lớp lớp cành lá trên đỉnh đầu lọc ánh nắng, vạt áo lướt qua bụi cỏ dưới chân.

Kiêm Trúc hồi tưởng lại cái phủi theo ban năng của Hoài Vọng khi nãy, trong lòng thầm tự nhủ Thương Dự huynh quả nhiên là không gần người ngoài, không thích bị người khác đụng vào.
Bóng người màu đảo mắt cái đã hòa vào trong rừng.
Bên hồ, Hoài Vọng nhìn theo hướng người nào đi mất.

Bàn tay phủi người ta không dùng nhiều sức, song khoảnh khắc này lại như thiêu như đốt.
Hắn ngồi dưới đất một lúc lâu, nhưng đến cùng tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại đả tọa.
13.
Sau khi quay về khu vườn nhỏ trong rừng, Kiêm Trúc lại bắt đầu hí hoáy với hoa cỏ.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng y lại bứng một vài cây hoa cỏ đẹp đẽ trong núi mang về cắm trong vườn nhà mình.

Nhưng mặc cho y xoay trở sửa sang thế nào, thì mấy gốc hoa cỏ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, còn không tốt bằng ngày xưa.
Kiêm Trúc ngồi xổm trước vườn hoa, duỗi ngón trỏ ra khều hoa lá một cái, “Xem ra dưa hái xanh không ngọt.”
Đang nói, y bỗng nhiên cảm giác được gì đó quay đầu, trông thấy một người khoác áo bạc đứng ngay cổng vuờn, “Thương Dự huynh?”
Từ sau khi Hoài Vọng cất nhà gỗ xong chưa từng đến khu nhà nhỏ này bao giờ, ánh mắt hắn rơi xuống vài cành cây ngọn cỏ thưa thốt, như có thoáng chốc không biết nói gì.

Sau đó hắn bước đến, “Hoa không trồng như vậy được.”
Kiêm Trúc đứng dậy, thấy hắn đã trở lại như bình tường, khúc nhạc dạo ngắn ngủi vừa rồi âm thầm qua đi.

Y nương theo lời Hoài Vọng hỏi tiếp, “Vậy phải cắm thế nào?”
Hoài Vọng không đáp lời y, chỉ khom người trồng hoa non lại giúp y.
Trông thấy đám hoa cỏ lại một lần nữa “chết đi sống lại”, tâm trạng Kiêm Trúc phất lên hẳn, không kiềm được khen, “Ngươi giỏi quá, cái gì cũng biết.”
Vành tai ló ra trong làn tóc dường như bị nhuộm một lớp đỏ mỏng, “Ngươi thích hoa?”
“Mấy thứ đẹp đẽ ai không thích?” Kiêm Trúc vui vẻ.
Ngón tay đang sửa sang hoa cỏ thoáng dứng, Hoài Vọng không tiếp lời, chẳng biết là nghĩ đến cái gì.
Advertisement

Hoa cỏ bứng về chỉ còn một gốc chưa trồng, Kiêm Trúc ngăn động tác tiếp tục trồng cây của Hoài VỌng, cầm hoa cỏ đi vào trong nhà, “Mấy cái này để lại một ít trang trí.

Thương Dự huynh, sao ngươi còn đứng ngây ra đấy vậy, vào nhà đi.”
Hoài Vọng bèn theo đi vào.
Vào nhà, hắn mới phát hiện trong phòng ngoại trừ giường ra còn bày một cái bàn giản dị, trong góc nhà đặt một cái giá nhỏ, Kiêm Trí đang trang trí hoa cỏ lên đó.
Bàn nằm dưới cửa sổ, ánh sáng sáng sủa.

Thấy tầm mắt Hoài Vọng chuyển sang, Kiêm Trúc mở miệng, “Cái đó bày cho ngươi đó.

Ngươi đọc sách, ta nằm ngủ, chúng ta phân công sárõ ràng.”
Hoài Vọng, “…”
Sự phân công lắm lỗ hổng không lối ra đó rất nhanh đã bị gạt sang bên.

Kiêm Trúc vừa nói vừa cười đùa, “Tất nhiên, nếu như Thương Dự huynh muốn ngủ cũng có thể lên giường nằm, giường rộng rãi lắm.”
Bàn tay đang đặt trên thoắt cái nắm chặt, Hoài Vọng trầm giọng, “Nói bậy gì thế.”
Kiêm Trúc cười hì hì, “Nào có nói bậy?”
Hoài Vọng đang tính mở miệng, lại chợt ngừng lại.

Hắn nhớ lại đêm đó Kiêm Trúc ngã vào lồng ngực của mình nhưng trông chẳng mấy để tâm —— không biết có phải là với ai cũng vậy hay không.
Tâm cảnh vững vàng của hắn bỗng nhiên hơi nóng nảy lên.
Kiêm Trúc nói dứt lời thấy người trước mặt cụp mắt chẳng bết đang suy nghĩ gì, bèn đúng lúc không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Y nghĩ, người như Thương Dự huynh chắc chưa bao giờ chung giường với người khác, chẳng có phần để ý chuyện đó.
Mặc dù mình cũng chưa từng chung giường với ai, nhưng nếu như là Thương Dự huynh, trái lại y lại không thấy ngại.
Sửa sang trong nhà xong, cả hai lại đi ra ngoài.
Kiêm Trúc nhìn sân vườn trống không, không kiềm được phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa, “Ngươi xem cái góc kia kìa, có hợp để bày một cái ghế, một cái bàn đá không?”
Hoài Vọng trông y đúng kiểu “suy nghĩ thì nhiều, hành động lại ít”, yên lặng bước ra ngoài cổng đi tìm nguyên liệu làm cho ai kia một cái bàn.
Trong một buổi chiều, trong vườn chẳng những có thêm một cái bàn đá, mà còn thêm hai cái ghế nằm.

Bàn chuyển qua bên cạnh một gốc hoa đào, có sự chăm nom của Hoài Vọng, cây hoa đào mới dời đến cắm rễ sinh trưởng ở đây, xanh um tươi tốt.
Xử lý khu vườn nhỏ xong xuôi, hai người đứng trong sân nhìn quanh một vòng, lần này lại thật sự có cảm giác như hai người sống chung.

Không biết có phải là đã làm cho Hoài Vọng sinh ra cảm giác như thuộc về hay không, mà trong lúc Kiêm Trúc ở trong nhà, vẫn thường hay nhìn thấy Hoài Vọng ngồi trong sân.
Có đôi lúc là đang tu hành, có đôi lúc là cầm quyển sách nằm trên ghế dựa xem.
Thi thoảng y mắt chạm mắt với Hoài Vọng qua ô cửa sổ, y cười với đối phương, đối phương lại mím môi cụp mắt tiếp tục đọc sách.
Cứ như là không có quá nhiêu giao lưu, song lại như là đã quen với sự tồn tại của người còn lại vậy.
14.
Hai người có một cái sân chung, thỉnh thoảng lại cùng nhau chăm sóc.

Nhưng tài nguyên trong núi có hạn, muốn bố trí trong vườn ngoài sân thì vẫn còn thiếu không ít thứ.
Kiêm Trúc đang lo không biết đặt gia cụ như thế nào, thì đã được Hoài Vọng rủ đi xuống núi cùng.
Rời khỏi Kiêm Sơn đến thành trấn quen thuộc, Hoài Vọng vẫn đội duy mạo che mặt trên đầu.

Kiêm Trúc không dịch dung, dửng dưng đi trên đường, một lần nữa thu hút ánh mắt quan tâm từ xung quanh.
Bản thân y lại không hề có tự giác, duỗi cổ ra ngó nghiêng trái phải.

Đang khi ngắm nghía khắp nơi, bỗng có cái duy mạo từ trên đầu đội xuống.
“…?” Lụa trắng chắn mất tầm nhìn phía trước, Kiêm Trúc xốc màn che lên nhìn về phía Hoài Vọng đi bên mình, “Thương Dự huynh, làm cái gì vậy.”
“Quá bắt mắt.” Lúc Hoài Vọng dỡ duy mạo xuống thì đã thay đổi dung mạo khác.
Lúc này Kiêm Trúc mới ý thức được đang có không ít tầm mắt hướng về phía hai người họ.

Nghĩ đến việc hắn không thích bị người khác chú ý, lần này y không từ chối duy mạo nữa, ngoan ngoãn đội trên đầu.
Có duy mạo che chắn, tầm nhìn phút chốc thu nhỏ lại.
Kiêm Trúc càng tò mò thò đầu ngó nghiêng ra xa hơn, cả người chìm trong đám đông chen chúc  lật đi lật lại.

Đang nhìn, thì đoàn người phía trước như sắp chen ngang giữa y và Hoài Vọng.
Cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
Không đợi Kiêm Trúc phản ứng lại, bàn tay đó đã níu chặt lấy y kéo y đến bên người.

Bàn tay nắm y khô ráo dày rộng, hai người tách khỏi đám đông bước về trước mấy bước, Hoài Vọng mới buông y ra.
Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng, ngoại trừ vệt đo đỏ không quá nổi bật bên tai ra, thì vẻ mặt của hắn không có gì là khác thường.
Y dời mắt đi.

Những thứ cần mua đã được mua xong rất nhanh.
Đang trưa, mùi thơm thoang thoảng bay ra từ những hàng quán ven đường.

Kiêm Trúc dần không nhấc nổi chân nữa, Thương Dự huynh…”
Hoài Vọng nhìn ra ý của y, dừng bước chân trên đường về quay đầu dẫn y vào trong quán ăn, “Đi thôi.”
Kiêm Trúc lập tức vui vẻ rạo rực đuổi theo, “Ngươi hiểu ta~”
Hắn quay đầu liếc nhìn Kiêm Trúc, cách tấm màn che mặt, không khí vui vẻ của y gần như phả vào mặt, “…ừm.”
Vào trong quán ăn, gọi đồ ăn xong thức ăn rất nhanh đã được lên bàn.

Kiêm Trúc vén tấm lụa che mặt lên, xắn tay áo lên bắt đầu vùi đầu ăn.
Hoài Vọng không có d/ục vọng ăn uống nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn y ăn.
Rõ ràng là tướng ăn tương đối càn rỡ, nhưng rơi vào Kiêm Trúc thì lại không vẻ thô tục.

Không biết có phải là do tướng mạo của y xuất chúng hay không, mà Hoài Vọng lại thấy khá là hợp mắt.
Đang cúi mắt nhìn, hắn lại đột nhiên cảm nhận được mấy ánh mắt khác nữa.
Hoài Vọng liếc nhìn quanh, những người ngồi các bàn gần đó đều đang nhìn Kiêm Trúc, trong mắt chẳng thiếu sự choáng ngợp.

Mi tâm hắn hơi cau lại, trong lòng không hiểu sao lại lướt qua một chút không thích.
Trong lúc những người đó quan sát, Kiêm Trúc đã như gió cuốn mây tan ăn xong đồ ăn trên bàn, giơ tay thả duy mạo xuống định đứng dậy, “Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiểu nhị thấy thế chuẩn bị bước lên lấy tiền.
Hoài Vọng còn chưa kịp đưa ngân lượng ra, một tên công tử bàn bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, “Để ta trả cho.” Hắn nói rồi nhìn Kiêm Trúc, khuôn mặt đỏ ửng, “Xem như là kết giao bằng hữu, không biết ý vị công tử này như thế nào?”
Kiêm Trúc sửng sốt, đây là lần đầu tiên y gặp chuyện như thế này.
“Không cần.” Một giọng nói ở bên cắt ngang khung cảnh ngưng đọng này.

Một tay Hoài Vọng đưa ngân lượng ra, một tay níu cánh tay Kiêm Trúc lập tức đứng lên.
Đưa tiền xong hắn dùng người mình ngăn người lại, không chờ những người bên cạnh lên tiếng nữa đã dứt khoát vớt cánh tay của Kiêm Trúc đang trong tình trạng ngơ ngác đi ra khỏi quán ăn.
15.
Mãi đến khi cả hai đi ra phố lớn, bàn tay đang vớt tay y mới từ từ buông ra.
Kiêm Trúc quay đầu lại nhìn, trên mặt Hoài Vọng rõ ràng là không vui.

Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, màu đáy mắt lạnh hơn hẳn bình thường.
Y vốn không quen không biết những người đó nên tất nhiên không có ý để cho người ta trả tiền rồi, song không ngờ Thương Dự huynh còn kích động hơn mình nữa.
Kiêm Trúc suy nghĩ một chút, ló đầu hỏi, “Vì sao ngươi không vui?”
Thấy Hoài Vọng không nói lời nào, y tiếp tục phỏng đoán, “Có phải ngươi cảm thấy hắn đang dùng tiền sỉ nhục chúng ta hay không?”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng không tỏ rõ ý.

Hai người đi chừng mười thước, hắn dừng một chút bỗng nhiên lại mở miệng, “Nếu ngươi muốn cái gì có thể nói cho ta biết, ta mua cho ngươi.”
Kiêm Trúc nhất thời được thương mà lo: Khoan đã, này đã vượt qua phạm vi ân tình lui tới rồi.
Y đoán vẻ mặt Hoài Vọng, “Sao Thương Dự huynh tốt với ta vậy?”
Hoài Vọng không đáp lời y, hai người đi về phía trước vừa khéo đi ngang qua quán trà, người kể chuyện cầm thước gõ bàn một cái, “đùng”! Đang để tình chàng ý thiếp, tiểu thuyết tình yêu.
Truyện đang đến hồi tâm ý tương thông, nghe người kể chuyện kể răng, “Vị lang quân kia cũng thẳng tính, nói: Ta có ý với khanh, nếu không thích, sao chỉ tốt với mỗi mình khanh như thế?
Dứt lời, khách trong quán ồ lên.
Kiêm Trúc chợt bật cười, quay đầu nói đùa với Hoài Vọng, “Ngươi nghe xem, câu đó có hợp cảnh quá không?”
Nói rồi cũng thấy vành tai Hoài Vọng đỏ lên trong tràn tiếng cười, “Nói hưu nói vượn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui