Mép dây lụa được dịch lên, Hoài Vọng điều chỉnh lại nhịp thở hơi loạn của mình, dùng răng ngậm dây lụa nhẹ nhàng kéo.
Bên dưới lỏng hơn một chút, Hoài Vọng cụp mắt mình, hàng mi dày gần như che đậy tâm tình đậm đặc nơi đáy mắt.
Hắn nhìn tóc mái của Kiêm Trúc bị hơi thở của mình gạt sang, để lộ đôi mày nhu hòa đẹp đẽ bên dưới.
Đang nhìn, chợt Kiêm Trúc cười cười, “Huynh trưởng.”
Tiếng gọi khẽ dó như đánh thức Hoài Vọng, hàm răng hắn nhả ra.
Kiêm Trúc, “Tính chim chưa sửa?”
Hoài Vọng, “…”
Trên mặt Hoài Vọng toả nhiệt, lui ra một ít.
Hắn còn chưa kịp mừng vì Kiêm Trúc đang bị che mắt nên không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình, thì lại nghe ai kia nói, “Huynh trưởng, hình như huynh đỏ mặt.”
Lúc này Hoài Vọng mới nhận ra, thần thức Hậu kỳ Hợp Thể của Kiêm Trúc cũng có thể thấy rõ tất cả.
Nhiệt độ trên mặt hắn lại tăng lên mấy phần, Hoài Vọng không đáp lời lại, mím môi quay đầu đi.
Kiêm Trúc lại nở nụ cười.
Tuy y bị che mắt, nhưng tất cả những gì xảy ra trước mặt thì vẫn thấy rõ rõ ràng ràng —— từ khi Hoài Vọng cúi người, đến bắt đầu ngậm dây lụa.
Thậm chí y còn có thể thấy rõ đôi môi mỏng gần như kề sát vào mắt mình của Hoài Vọng, bởi vì căng thẳng nhè nhẹ run, bờ môi khô ran như bị đốt nóng.
Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng ngồi chếch với mình, vành tai đỏ hồng thấp thoáng lộ ra dưới làn tóc.
Chẳng biết cái tên này lại dùng lý do gì để tự thuyết phục mình đây nhỉ?
Y dựa vào tường như cười như không nhìn về phía Hoài Vọng, Hoài Vọng không có nhìn y, cũng không nói gì.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, mỗi nhất cử nhất động của đôi bên thậm chí mỗi một hơi thở cũng được phóng to đến vô hạn, thần thức của kỳ Hợp Thể và Đại Thừa sẽ không bỏ qua cho bất cứ chi tiết vụn vặt nào.
Tiếng vải áo ma sát xột xoạt, âm thanh xiềng xích sau lưng lướt qua vách tường, bởi vì buồn ngủ mà Kiêm Trúc ngáp một tiếng khe khẽ, tất cả đều như là từng cây đinh sắt khiêu khích thần kinh của Hoài Vọng.
Phút giây này không có người ngoài, đối với hắn mà nói thì động tĩnh rất nhỏ như thế vừa là một niềm vui bí mật, cũng vừa là loại dày vò dài lâu.
…
Nhưng rất nhanh sau đó, bầu không khí vi điệu khi chỉ có hai người đã phá vỡ.
Có động tĩnh ở bên ngoài vọng vào, Kiêm Trúc cùng Hoài Vọng cùng chỉnh lại vẻ mặt.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, có ba người tới, người đi dẫn đầu, hẳn là dẫn đường của Tụng Các.
Còn có hai người theo phía sau, chắc là người mà Thanh Hà Môn phái tới đón cả hai.
“Chính là hai người này.” Người của Tụng Các dừng ở ngoài cửa.
Hai người bên ngoài hình như là đang cẩn thận xác nhận thân phận của hai người họ, một người trong đó nói, “Không khác với miêu tả, có cả vỏ kiếm nữa, chắc là bọn chúng không sai.”
Tên còn lại gật đầu, “Đi thôi, dẫn bọn chúng đi gặp Tôn giả.”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa leng ka leng keng, hai người đi vào.
Một người còn đang bàn chuyện tiền thù lao với người của Tụng Các, “Toàn bộ tiền công chờ bọn ta dẫn hai kẻ này trở về phục mệnh xong rồi mang đến sau.”
“Ừm.”
Tiếp đó, Kiêm Trúc và Hoài Vọng được mang ra khỏi tháp.
Sau khi ra ngoài tháp rồi, người của Tụng Các dẫn cả hai bay xẹt qua bầu trời tổng bộ.
Người đến tiếp ứng vừa rồi cũng bị bịt mắt tạm thời, đến lúc này Kiêm Trúc mới phát hiện ra trên dây lụa có hạ phù chú, để phòng ngừa tu sĩ dùng thần thức dò xét.
Y im lặng một giây: …cấp bậc phòng ngự quá thấp, suýt chút nữa y đã bỏ quên.
Tu vi của Kiêm Trúc cao hơn mọi người ở đây một đoạn dài, khi thần thức dò ra vẫn chưa bị phát hiện.
Hơn nửa bố Tụng Các cục thu vào trong mắt —— cứ ba bước đi tới là có một là một trạm năm bước là một đồn, thủ vệ nghiêm ngặt, các góc khuất đều có người qua lại kiểm tra, bố trí canh phòng hết sức chặt chẽ.
Chắc hẳn là do Tụng Các nhận đơn quanh năm, không tránh khỏi kết thù, đề phòng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Thăm dò được hơn phân nửa bố cục của Tụng Các, chẳng mấy chốc mà hai người đã bị mang ra khỏi nơi này, đi ra địa phận của Tụng Các.
Nhóm người đến đón hai người họ kèm cập hai bên theo đường cũ đi về Thanh Hà Môn, tông môn quen thuộc rất nhanh đã đập vào trong mắt.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng theo hai kẻ đó lướt qua ngọn núi phía trước, đi đến trước điện đằng sau núi của tên “Tôn giả”.
Vừa mới đáp xuống đất, Kiêm Trúc tỉnh lại ngay đúng lúc đó.
Y nhúc nhích tay, “Ưm…”
Người đứng bên cạnh đang áp giải y cảm nhận được động tĩnh, cười lạnh một tiếng, “Tỉnh đúng lúc lắm, bọn ta khỏi mất công đánh thức ngươi.”
Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng vẫn còn “hôn mê”, y đoán chắc là Hoài Vọng không biết nên giả vờ tự nhiên khéo léo tỉnh lại như thế nào, nên bèn lấy giúp người làm niềm vui đá hắn một phát, “Huynh trưởng, tỉnh lại đi, chúng ta bị bắt cóc!”
“…” Hoài Vọng bị y đá mi tâm nhăn lại, ngẩng đầu lên.
Hai kẻ áp giải hai người đã mất kiên nhẫn, đưa cả hai đi thẳng vào trong điện.
Vừa vào cửa điện, ánh nắng sáng sủa trong phút chốc bị khóa lại ngoài điện, ánh sáng và nhiệt độ đột ngột chuyển sang âm u hơn.
Qua thêm đoạn hành lang phía trước, tất cả dừng lại dưới một cái ghế bằng ngọc thạch.
Hai kẻ đón người hồi bầm, “Tôn giả, đã đưa người tới!”
Không đợi Kiêm Trúc bình tĩnh lại tỉ mỉ quan sát người trước mặt, đã nghe thấy một giọng nói già nua, “Lột dây đang bịt mắt bọn chúng xuống.”
“Dạ!”
Dây lụa che trước mắt rơi xuống, quang cảnh được nhìn bằng mắt thường trở nên rõ ràng.
Trói buộc mang từ trước mắt hạ xuống, mắt thường nhìn thấy cảnh tượng biến được rõ ràng.
Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn về phía tên “Tôn giả” trong truyền thuyết kia, chỉ thấy hắn ta tóc hoa râm, mặc áo lụa màu đen viền vàng.
Nét mặt của hắn ta già nua, trên xương gò má đã có thể nhìn thấy lốm đốm đồi mồi, cho dù là giọng nói hay là xương cốt tuổi tác phải được trăm ngàn năm tuổi, nhưng kỳ là trên mặt hắn ta không có nếp nhăn.
Kiêm Trúc dời ánh mắt: Sao còn có người chỉ biết chăm sóc da cục bộ vậy.
Ánh mắt của tên Tôn giả đó đảo qua hai người bên dưới, “Các ngươi chính là hai kẻ đã làm hỏng kế hoạch của bản tôn?”
Hoài Vọng chưa kịp lên tiếng đáp lại, Kiêm Trúc điều chỉnh xong biểu cảm mù tịt chả biết gì, “Ý đại nhân là gì?”
Tôn giả híp híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo âm u chằm chập vào y.
Kiêm Trúc chỉ cảm thấy như có một con rắn độc trơn tuột đang dọc theo sống lưng mình trườn thẳng lên quấn lấy cổ mình, lưỡi rằn “khè… khè…” liếm láp động mạch yếu ớt bên gáy, lạnh tanh nhớp nháp.
“Ngươi thật sự không biết?” Tôn giả gằn giọng nói.
“Ta chưa từng gặp đại nhân, sao biết được đại nhân đang nói gì.”
“Bí cảnh Doanh Châu.”
Kiêm Trúc bừng tỉnh, “Đã đi rồi.”
Uy thế nặng nề xông thẳng về phía y, “Ngươi là kẻ đã bẻ hết mấy thanh kiếm không vỏ đó?”
Cơ thể Kiêm Trúc lảo đảo một cái, như không chống nổi mình, “Ta làm gì có được năng lực như thế, tất cả là do vỏ kiếm đánh gãy.”
“Hử?” Nghe được thông tin có gì, uy thế dày đặc tạm thời thu hồi.
Vỏ kiếm tự nhiên khi không bị chụp mũ khẽ run lên.
Ánh mắt của Tôn giả dời về phía vỏ kiếm bên eo Kiêm Trúc, sau đó hắn ta giơ tay hút một cái, vỏ kiếm từ xa bay vào trong tay hắn, dường như không hề phản kháng.
“Nhận chủ rồi?” Ánh mắt tham lam khi đảo qua vỏ kiếm ngưng lại trong thoáng chốc, trái lại càng tàn nhẫn.
Kiêm Trúc khổ não, “Nó luôn thích tự quyết định như vậy.”
Tôn giả ngước mắt lên nhìn y, “Ý của ngươi là, vỏ kiếm cưỡng ép nhận ngươi làm chủ nhân?”
Kiêm Trúc không chút chột dạ nào gật đầu.
Tôn giả cẩn thận quan sát, như đang muốn xác nhận thật giả trong lời nói của y —— nếu là thật, thì người tu sĩ thanh y trước mắt mắt này không khỏi quá may mắn.
“Ngươi…” Tôn giả đang định mở miệng, bỗng sực nhớ ra bên cạnh y vẫn còn một người nữa, nhưng từ khi tiến vào điện đến giờ chưa từng lên tiếng.
Hắn ta lại quay sang tu sĩ bạch y bên cạnh Kiêm Trúc, tướng mạo của người này bình thương, thế nhưng tu vi đã là Hậu kỳ Trúc Cơ.
Song chẳng biết vì sao, vẫn luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác nhìn không thấu.
“Đây là kẻ nào?”
Kiêm Trúc giành nói trước khi Hoài Vọng mở miệng, “Đây là ngu huynh.”
Hoài Vọng, “…”
Tôn giả, “Vì sao hắn không tự trả lời, mà phải để ngươi nói?”
Kiêm Trúc, “Huynh ấy bị câm.”
Bàn tay đang bị còng sau lưng của Hoài Vọng hơi nhúc nhích.
Kiêm Trúc sợ là Hoài Vọng vừa mở miệng sẽ không che giấu được khí thế bá vương lạnh lùng thanh cao kiêu ngạo của hắn, thoáng cái là bị bắt được sơ hở.
Y tiếp tục bịa, “Khi vỏ kiếm này nhận chủ, thì nói muốn cướp thứ quý giá nhất của ta.
Tôn giả nghe vậy cau mày, không hiểu vì sao kẻ trước mặt lại nhắc đến chuyện đó, nhưng liên quan đến linh khí, nên hắn ta không lên tiếng ngắt lời.
Kiêm Trúc vừa nói vừa đau thương liếc nhìn Hoài Vọng, “Huynh trưởng của ta trời sinh có một giọng ca như chim vàng anh, khi mở miệng ca hát có thể khiến cho giao nhân trong biển phải tự ti mặc cảm, từ nhỏ đến lớn thứ mà ta quý nhất chính là giọng nói đó của huynh trưởng.
Y cụp mắt, “Vỏ kiếm chọn chủ, lấy vật đổi vật, nó chọn ta là chủ nhân, lại cướp đi giọng nói hay của huynh trưởng ta.”
“…”
Tôn giả nhịn không được nhìn chằm chằm hai người một lúc, đặc biệt là Kiêm Trúc, càng xem càng cảm thấy tức tối vô cùng.
Hắn ta vốn định mang hai tên tán tu phá hỏng kế hoạch của mình đến đây, ngàn đao bầm thây để tiết mối hận trong lòng, tiện đường chiếm đoạt vỏ kiếm quý thành của mình.
Có điều bây giờ, hắn ta lại cảm thấy chỉ là hai tên tán tu Trúc Cơ hoàn toàn không xứng để hắn ta phải tự mình động thủ.
Hắn có một dự định khác —— có lẽ sẽ càng làm hắn vui hơn nữa.
“Các ngươi đúng là huynh đệ tình thâm.” Giọng nói khàn khàn như cái ống thổi bị vỡ vang vang trong điện.
Kiêm Trúc làm như nghe không thấy ác ý trong lời nói của hắn ta, “Dù sao cũng sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.”
“À.” Tôn giả tầm mắt dời về phía Hoài Vọng bên cạnh, “Ngươi mất đi giọng nói, mà khi không y lại được một món linh khí, ngươi có hận không?”
Đôi môi mỏng của Hoài Vọng động đậy, lại nhớ đến mình là một “người câm”, bèn lắc lắc đầu.
Trong điện đột nhiên bùng lên một trận cười ha ha, tiếng cười chói tai, cấn vào trong tai khiến người ta đau đớn, “Hay, hay cho một đôi huynh đệ tình thâm! Bản tôn sẽ giúp các ngươi, cho các ngươi đồng sinh cộng tử!”
Hắn ta kêu hai tên thuộc hạ đang chờ bên cạnh, “Dẫn bọn họ đi nuôi Tự Ma Quật.”
Kiêm Trúc buông thõng mắt, đáy mắt lướt qua một vệt tối mờ.
“Rõ!” Cái kia hai tên thuộc hạ lập tức bắt lất hai người Kiêm Trúc, Hoài Vọng.
“Trong Tự Ma Quật toàn là ma vật mất không chế, đã đói bụng nhiều ngày rồi, hẳn là các ngươi cũng đủ cho bọn chúng ăn no nê.” Trong tiếng nói của Tôn giả nhuộm ý hả hê, “Huynh đệ các ngươi đã yêu thương như thế rồi, vậy thì hãy để cho các ngươi chứng kiến đối phương bị ma vật gặm nhắm từng chút một đến không còn gì.”
—— ma vật mất khống chế.
Kiêm Trúc phút chốc nhớ lại lời Tẫn Hỷ từng nói “có thể dùng đám kia”, y nghĩ rằng đám ma vật mất khống chế đó là hàng thứ phẩm, chăn nuôi thất bại không thể khống các đệ tử được.
Không được xử lý, mà còn bỏ hết vào trong Ma Quật.
Y nghe vậy làm ra vẻ sợ hãi, cơ thể còn run lên nhè nhẹ rất có quy luật, “Ma vật… tại sao nhân giới lại xuất hiện ma vật?”
“Kẻ sắp chết, đó không phải là thứ ngươi nên quan tâm.” Tôn giả đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ mà nói.
Hai tên thuộc hạ giữ tay của hai người họ dùng sức đẩy một cái, định đẩy Kiêm Trúc và Hoài Vọng xuống dưới.
Kiêm Trúc giằng co, “Chẳng lẽ ngươi là ma tu?”
Có lẽ là hai chữ “ma tu” động chạm đến tên Tôn giả kia, hắn ta đột nhiên cười khảy, “Ha ha, ma tu… thứ sinh vật thấp kém đó cũng xứng được đánh đồng với bản tôn? Chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng trên con đường thành thần của bản tôn mà thôi!”
Hắn dứt lời, hai người Kiêm Trúc đã bị mang xuống dưới.
Trong khoảnh khắc rời khỏi điện, sự chú ý của Kiêm Trúc hoàn toàn bị thu hút vào câu nói sau cùng của hắn ta.
Lời giải thích cũng thật là quen thuộc.
Hai người bị kéo xuyên qua một kết giới bí ẩn đằng sau núi, Ma Quật lập tức xuất hiện ngay trước mặt.
Phía trên một hố sâu to lớn còn được một lớp kết giới bao trùm, đáy hố đầy rẫy ma khí ngập trời, ma vật phải đến ngàn con mất đi thần trí, đang đấu đá lung tung trong đó, cắn xé lẫn nhau, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tê cả da đầu.
Hai kẻ đưa hai người họ đến thẳng tay đẩy một cái, Hoài Vọng và Kiêm Trúc lập tức rơi xuống Ma Quật.
Hai kẻ đó họ xuống xong chưa đi ngay, đứng bên trên lấy đá khắc ảnh ra, trông điệu bộ có vẻ như là chuẩn bị ghi lại toàn bộ quá trình hai người bị gặm cắn từng chút một, rồi mang về phục mệnh với Tôn giả.
Ngay thoáng chốc rơi vào trong Ma Quật, Hoài Vọng chấn đứt dây thừng trói người, dựng một cái lồng phòng hộ bảo vệ xung quanh cả hai.
Kiêm Trúc hóa một ảo giác, để ứng phó với hai kẻ khắc ảnh phía trên.
Hai người họ an toàn rơi xuống đáy hố, ảo giác trước mắt vẫn còn đang diễn cảnh hai người bị gặm cắn đến không còn gì như thế nào.
Kiêm Trúc đứng xem tấm tắc lấy làm lạ: Hoài Vọng còn đỡ, bởi vì thay đổi khuôn mặt nên không phải là hình dạng vốn có, nhưng khuôn mặt của mình thì không thay đổi, bây giờ tận mắt nhìn khuôn mặt đau đớn của bản thân khi bị ma vật gặm nhấm, cứ cảm thấy quái quái ở đâu.
Đang nhìn, cổ tay bỗng dưng bị Hoài Vọng siết chặt! Sức lớn đến mức khiến Kiêm Trúc đau nhói.
Y quay đầu thì nhìn thấy Hoài Vọng đang nhìn chằm chằm ảo giác trước mặt, từ đáy mắt dậy lên vẻ sắc lạnh tàn độc nóng nảy, như là đang đè nén sát khí, không để những kẻ phía trên phát hiện ra đầu mối.
Linh lực mênh mông xung quanh không khác nào một cái vỏ da đựng đầy khí, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hai người trong ảo giác đã bị gặm nhấm chỉ còn sót lại một bộ xương trắng, người đang ghi chép bên trên dường như đã hơi mất kiên nhẫn nhanh chóng lấy đá khắc ảnh trở lại phục mệnh.
…
Đợi người bên trên rời đi, linh lực cả người Hoài Vọng cuối cùng cũng như là túi hơi bị đâm thủng “đùng” một cái nổ tung!
Ma vật xung quanh thoáng chốc tan xương nát thịt, đến ngay cả thi thể đều hóa thành bụi.
Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn sang Hoài Vọng, thấy sắc mặt hắn căng thẳng, gần như không áp chế lệ khí cả người nổi.
Kiêm Trúc ngẩn ra, chính y còn không cảm giác được gì, không ngờ chỉ là ảo giác thôi đã kích thích Hoài Vọng.
Y không tránh khỏi tay Hoài Vọng, chỉ dùng một tay còn lại phủ lên ngón tay dùng sức đến trắng bệch, cọ cọ an ủi, “Ảo giác thôi.”
Hoài Vọng hơi thả lỏng, nhưng vẫn không buông tay, “Ta biết.”
Kiêm Trúc dừng một hơi, lập tức học theo điệu bộ của phật tử liến thoắng, “Thôi thôi, tụng một đoạn kinh, ảo giác tan đi.”
“…” Y nói xong, tâm trạng của Hoài Vọng hơi dịu hơn một chút.
Tiếp đó Hoài Vọng cúi đầu kéo tay Kiêm Trúc nhìn thử —— trên cổ tay gầy trắng trẻo bị hắn siết ra dấu tay, hắn hơi ngưng người, đầu ngón tay đè lên trên, “Đau?”
“Không sao.” Kiêm Trúc nói rồi rút tay về.
Y thấy ánh mắt của Hoài Vọng vẫn chăm chú vào cổ tay của mình, mày cau rất chặt, bèn đút tay vào trong tay áo ngẩng đầu quét mắt nhìn xung quanh.
Ma vật khắp nơi đang không ngừng liên tục đâm đầu vào lồng phòng hộ, không có một cơ hội đến gần.
Kiêm Trúc, “Nhìn thấy mà không ăn được —— cảm giác đồng cảm quá mạnh, đang không vui rồi.”
Mi tâm Hoài Vọng giãn ra, không nói gì chỉ liếc nhìn y.
…
Ma vật ở nơi này đều là bị đào thải ra, nhưng lại không được xử lý sạch sẽ, chỉ để nuôi ở đây.
Không biết là không xử lý được, hay là có tác dụng nào khác.
Nương theo tiếng “rầm rầm” do ma vật đâm vào lồng phòng hộ, Kiêm Trúc ôm tay áo hỏi xa xăm, “Ngài nói xem “con đường thành thần” trong miệng bọn chúng là gì?”
Hoài Vọng, “Phi thăng?”
Kiêm Trúc không đồng tình, “Phi thăng thì nói phi thăng đi, thành thần gì chứ? Thế không phải là làm màu à.”
“…” Hoài Vọng không có cách nào phản bác.
Kiêm Trúc lại sực nhớ ra, “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Rời khỏi nơi này trước đã.”
“Cũng được, tạm thời kệ ma vật ở đây đi, chờ chúng tay thần long vẫy đuôi rồi quét hết luôn một thể.”
“Ừm.” Hoài Vọng vừa dứt lời nắm cánh tay của y, hai người biến thành vệt sáng rời khỏi đây thật nhanh.
Một lần nữa trở về giữa rừng đằng sau núi, Kiêm Trúc nói, “Ở lại Thanh Hà Môn một lúc đi, chúng ta biến về hình dạng lúc trước.”
Hoài Vọng, “Hình người?”
Kiêm Trúc, “Chíp chíp.”
“…”
Hai người một lần nữa hóa thân về chú chim trắng to và chú chim xanh nhỏ, vỗ cánh bay đến bên ngoài viện của Nhược Tân, tổ chim của hai người dựng vẫn, Kiêm Trúc bay thẳng vào.
Ô Đồng đang nghỉ ngơi trong viện, nghe thấy động tĩnh quay đầu liếc nhìn.
Đáy mắt tối om có một tia sáng lóe qua, dường như đang nói: Nhanh thế đã về rồi?
Kiêm Trúc vỗ cánh phành phạch đáp lại hắn.
Mới vỗ được hai cái, đã cánh của chú chim trắng từ trên đỉnh đầu đáp xuống cắp mạnh trở lại, “…”
Kiêm Trúc quay đầu nhìn Hoài Vọng, “Ta nói chuyện với Ô Đồng ngài có ý kiến?”
Hoài Vọng mắt nhìn phía trước, “Không có.”
“Cánh của ngài không nói như vậy.”
“…”
Trong lúc hai người nói chuyện Ô Đồng vẫn nhìn sang bên này.
Hoài Vọng ngước mắt đối điện, Ô Đồng bỗng nhiên quay về phía hai người phủi cánh một cái, một vệt màu xanh như ẩn như hiện giữ lớp lông chim màu tím thẫm.
Lồng ngực Hoài Vọng chập trùng hai hồi, nghiêng đầu chăm chú nhìn Kiêm Trúc mấy hơi, rồi tức thì cúi đầu hung dữ mổ một cái ——
Kiêm Trúc bị mổ “chíp chíp” một tiếng! Sức của Hoài Vọng lần này khác với trước đó, y cảm thấy trên đỉnh đầu cứ như có một cọng lông bị rút xuống.
Tốc độ của Hoài Vọng rất nhanh, mổ y xong lại quay lưng đi, cúi đầu không biết đang làm gì.
Chờ cho Kiêm Trúc nhảy đến trước mặt hắn thì Hoài Vọng đã ngẩng đầu vẻ mặt chính trực nhìn y.
Kiêm Trúc khởi binh vấn tội, “Có phải ngài mổ rụng lông ta không?”
Hoài Vọng, “Không có.”
Kiêm Trúc nửa tin nửa ngờ nhìn hắn mấy lần, nhưng mà trên cái mặt chim đó chẳng thể thấy được gì, y không truy hỏi thêm nữa.
…
Lần này hai người không đi tìm Ô Đồng, nhưng bất ngờ là hắn lại bay về phía hai người họ, đáp xuống trước mặt Kiêm Trúc.
Hoài Vọng không ưa hắn, hắn cũng không thèm để ý tới Hoài Vọng, chỉ nhìn Kiêm Trúc, “Các ngươi đi ra ngoài một chuyến là để lăn lộn trong Ma Quật?”
Kiêm Trúc tự nhủ trong lòng rõ thế.
Nhưng không ngờ là cảm giác của Ô Đồng nhạy đến vậy, chỉ một chút ma khí nhàn nhạt cũng nhận ra.
“Dọc đường đi ngang qua.”
Y trả lời xong tưởng là Ô Đồng sẽ như bình thường không truy hỏi nữa, nhưng lại nghe hắn hỏi, “Ở đâu?”
Kiêm Trúc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng: Có thể nói được không?
Hoài Vọng nhìn Ô Đồng đối diện, đôi bên đối mắt trong chốc lát, Hoài Vọng nói ra vị trí Tự Ma Quật.
Ô Đồng phẩy phẩy cánh, đảo qua hai người, “Yên tâm, bây giờ chưa đi đâu.”
Kiêm Trúc lần nữa hoài nghi không biết có phải hắn đã biết chuyện gì không.
Bên kia sân phát ra tiếng động, Ô Đồng quay đầu thoáng nhìn, lập tức bay trở về trong viện, vừa đậu trên cây, Nhược Tân đã từ trong nhà đi ra.
Trông dáng vẻ của Nhược Tân như là dự định mang Ô Đồng đi ra ngoài, hai người thương lượng một lúc, Ô Đồng theo cô ta rời đi.
Kiêm Trúc xem bóng lưng dần xa của Ô Đồng, như có điều suy nghĩ nói với Hoài Vọng, “Ngài có cảm thấy Ô Đồng phối hợp với Nhược Tân nhiều hơn không?”
Mặt Hoài Vọng vô cảm, “Ửm, đã sắp sánh kịp nhiệt tình như lửa.”
“…”
Hai người phía trước cứ vậy rời đi, Kiêm Trúc tò mò hành tung của bọn họ.
Hoài Vọng hỏi, “Đi theo xem thử?”
“Không cần.” Kiêm Trúc nói rồi bay trở lại tổ chim, “Hôm nay đi đường mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi lấy sức.” Y rũ lông, “Huống chi cũng đã trao đổi phương thức liên lạc rồi, có chuyện gì hỏi thẳng Ô Đồng luôn cũng được.”
Hoài Vọng cụp mắt nhìn y một lúc, sau đó phịch một tiếng nhảy vào trong tổ, chen lấn làm xẹp cả bộ lông của Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc khoan hồng độ lượng không so đo với hắn.
Sau khi Ô Đồng rời đi không bao lâu, Kiêm Trúc bèn khởi động thần thức hòng muốn bắt liên lạc với hắn.
Nhưng không biết tại sao, Ô Đồng vẫn luôn không đáp lại.
Ngay khi Kiêm Trúc cho rằng mình không được trả lời, thì truyền tin bỗng nhiên được nối, “Có việc gì?”
Kiêm Trúc phấn chấn một chút, “Huynh đi ngàn dặm đệ lo lắng, tình hình của huynh thế nào, chim ở đâu?”
Ô Đồng vẫn một điệu quý chữ như vàng như cũ, “Ngoài điện.”
“Ngoài điện” mà hắn nói không cần phải nghĩ nhiều, chỉ có thể là ngoài điện của tên “Tôn giả” kia.
Kiêm Trúc hiểu, xem ra tên Tôn giả kia lại triệu tập các đệ tử mang theo ma linh đi tới điện của hắn.
Kiêm Trúc còn muốn hỏi thêm gì đó, Ô Đồng đã lên đường, “Trở về nói sau.”
Coi bộ là không tiện đưa tin, Kiêm Trúc không cố chấp, đáp lại một tiếng rồi cắt đứt liên lạc, quay đầu lại báo tin cho Hoài Vọng biết.
Hoài Vọng nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, “Chờ bọn họ trở hỏi thăm một chút.”
…
Một lần chờ này là đến khi bóng đêm hạ màn.
Khi Nhược Tân mang Ô Đồng trở về, sắc trời bốn phía thế mà đã tối mịt.
Nhưng thị lực của Kiêm Trúc không bị ánh sáng xung quanh ảnh hưởng, có thể thấy rõ trạng thái tinh thần của Nhược Tân dường như không được tốt.
Cô ta trở về viện xong không bắt chuyện với Ô Đồng, để mặc cho hắn bay lên chạc cây, còn mình thì vào phòng nghỉ ngơi.
Đợi cô ta về phòng rồi, Ô Đồng đậu trên cành cây của Kiêm Trúc và Hoài Vọng.
Đầu tiên là hắn liếc nhìn hai người đang chen chúc trong tổ chim —— rõ ràng không nói gì, nhưng dường như Kiêm Trúc nhìn thấu được một tiếng “chậc” từ trong ánh mắt của hắn.
Ô Đồng điều chỉnh lại biểu cảm rất nhanh, nói với hai người, “Đệ tử đi vào trong được, linh lực bị khuyên đồng hút ra chuyển hóa thành ma khí, tiếp đó bị tên “Tôn giả” hút hết vào trong cơ thể mình.”
Kiêm Trúc bỗng nhiên nhớ lại một công pháp tà môn có tên là “Hấp Công Đại pháp” trong tiểu thuyết.
Y tự lẩm bẩm, “Chẳng trách lại bảo, ma tu chỉ là “chất dinh dưỡng” trên con đường thành thần của hắn.” Thực chất dự định luyện hóa toàn bộ đệ tử trong tông môn thành ma, rồi để cho mình sử dụng.
Ô Đồng nghe vậy híp híp mắt.
Kiêm Trúc ngước mắt, “Còn gì nữa không?”
Ô Đồng, “Không còn gì khác.” Hắn nói xong không nán lại thêm, xoay người đập cánh bay đi.
Kiêm Trúc nhìn thoáng qua hướng hắn bay khỏi—— bóng dáng màu đen đó mang theo khuyên đồng, không trở vào trong sân để nghỉ, mà là dần dần hòa vào trong bóng đêm âm u.
Chỉ có ánh sáng đỏ trên khuyên đồng là đường sáng duy nhất lay động giữa bóng cây.
“Hoàn nhìn?” Hoài Vọng lạnh giọng.
Kiêm Trúc dời tầm mắt hơi nhích mình dưới chiếc cánh màu trắng bạc của hắn, “Ngài có cảm thấy màu lông của Ô Đồng sáng bóng mượt mà hơn trước đó không?”
“Ha ha.”
Không chờ Hoài Vọng lại một lần nữa vỗ cánh chim lùa gió xung quanh, Kiêm Trúc nhanh chóng bổ sung, “Nhưng mà ta còn thích như ngài hơn.”
Hoài Vọng sửng sốt, lông đuôi bất giác run lên, “Ta thế nào?”
Kiêm Trúc, “Thuần khiết không chút tì vết, như chú chim hoà bình.”
Hoài Vọng lấy lại bình tĩnh, “Còn gì nữa không?”
Kiêm Trúc hừ nhẹ, “Còn có chim vàng anh bé nhỏ biết ca hát~”
Hoài Vọng, “…”.