Kiêm Trúc sửng sốt: Phong cách này, quen quá ta.
…Ô Đồng?
Y nhìn Ô Đồng, hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy y.
Đáy mắt đen kịt của Ô Đồng soi bóng chú chim xanh như cục lông bông xù một cách rõ ràng —— linh lực vừa đỡ hắn đó, trừ khi là hắn bị đánh đến tàn tật mất hết tri giác thì mới có chuyện không hề phát giác.
Đối diện với tầm mắt sâu xa đó, Kiêm Trúc cảm thấy trên mình có thứ gì đó đang từ từ tróc ra…
Hai người đối mắt chỉ trong một hơi, Kiêm Trúc giữ nguyên hình dạng chú chim xanh không nhúc nhích: Chỉ cần y không thừa nhận, thì y không phải là người.
Quá trình đối mắt rất nhanh đã bị cắt ngang.
Tên Tôn giả ở bên kia lần theo vị trí của Ô Đồng quăng công kích ầm ầm! Ô Đồng dời tầm mắt ra khỏi Kiêm Trúc, bật người phóng lên đón tiếp Tôn giả đằng trước.
Sau khi hắn bẻ gãy khuyên đồng áp chế mình xong ma khí trên người tăng vọt, khí thế còn đậm hơn vừa rồi mấy lần.
Nhân lúc hai người đánh nhau túi bụi, Kiêm Trúc ở bên cạnh bí mật quan sát: Táng tận lương tâm như thế, trong người ắt có việc khác thường.
…
Tu vi của Ô Đồng cũng ở kỳ Hợp Thể, trong lúc tranh đấu ma khí quanh quẩn bên người, dung hợp thông suốt, hoàn toàn khác biệt với ma khí do tên Tôn giả kia dưỡng thành.
Song vì kẻ đó hút ma khí trong một thời gian, còn hút tu vi trong người của đệ tử, thực lực tăng mạnh nên có thể mơ hồ đối kháng lại Ô Đồng.
Kiêm Trúc nhớ lại ma vật bị càn quét gần như không còn gì trong Tự Ma Quật, có một suy đoán về thân phận của Ô Đồng chậm rãi hiện lên trong đầu.
Y đang quan sát trận đấu từ bên ngoài, truyền tin mới vừa cắt đứt lần nữa nối lại, giọng nói của Hoài Vọng vang lên trong thần thức của y, “Ngươi có chuyện gì không.”
Kiêm Trúc xem đến miệt mài say mê, “Có chuyện.”
Vừa dứt lời y lập tức cảm giác được tâm trạng căng thẳng của Hoài Vọng truyền vào thần trí của mình, Kiêm Trúc nhanh chóng bổ sung, “Ăn dưa xem kịch.”
Bên kia ngẩn ra, sau đó mới nhận ra được y nói “có chuyện” là có ý gì.
Hoài Vọng hỏi, “Tình hình chỗ ngươi thế nào?”
Trong mắt Kiêm Trúc thoảng qua bóng người mạnh mẽ màu đỏ sẫm đó, khẽ thở dài, “Ta luôn tưởng rằng Ô Đồng là một chú chim ngầu, giờ ta mới phát hiện ra là mình sai hoàn toàn.”
Hoài Vọng, “?”
“Hắn là một người rất ngầu.” Sợ Hoài Vọng nghe không hiểu, Kiêm Trúc tâm lý thêm vào, “Ô Đồng biến thành một mỹ nam tử, đánh nhau với tên Tôn giả kia.”
Trong thần thức yên tĩnh thật lâu.
Hoài Vọng không nói một lời nào, tiếp đó truyền tin bị cắt đứt một cách gọn gàng.
Kiêm Trúc, “Hoài Vọng???”
Không chờ y truyền tin lại một lần nữa, phía trước đã phát ra một âm thanh to lớn.
Ma khí đôi bên chạm vào nhau, cung điện bị san thành bình địa, mặt đất bị tạc ra hố sâu, vết nứt lan tràn mấy chục mét từ trung tâm.
Ma khí theo làn sóng chấn động vừa rồi lan tràn ra xung quanh, Kiêm Trúc đậu trên chạc cây, cọng lông chim màu trắng bạc đang phất phơ trong gió, bị thổi ngược ra phía sau.
Y cảm thấy lông tơ trên cả người mình như muốn bay hết cả lên.
Một cái lồng phòng hộ nho nhỏ dựng lên trước mặt, gió giật lướt qua hai bên.
Kiêm Trúc đứng phía sau, mặc cho sóng to gió lớn y vẫn vững như bàn thạch giữa chìm chìm nổi nổi.
Không phải là đu đưa thôi sao, có đưa đu hơn nữa thì có đu đưa được như y không?
Ô Đồng đang trong trận đánh hình như vừa thoáng nhìn y trong giây lát, tốc độ quá nhanh, Kiêm Trúc cũng không biết có phải là ảo giác của mình không.
Y không nghĩ quá nhiều, chỉ để sự chú ý vào tình hình chiến trận ngay giữa sân.
Tu vi tăng mạnh lên cực nhanh trong quãng thời gian ngắn khiến cho căn cơ của tên Tôn giả đó hoàn toàn không ổn định như Ô Đồng, thế cuộc dần dần nghiêng về phía Ô Đồng.
Tôn giả thấy thế đột nhiên ngừng lại, môi mấp máy niệm chú thuật, sau lưng từ từ hiện lên một phù trận rất lớn, lơ lửng bay lên trên đỉnh đầu của hắn ta.
Ô Đồng cũng ngừng lại, quan sát phù trận đó vẻ mặt nghiêm nghị.
Kiêm Trúc đứng xem từ đằng xe, tiếc là y không quá tinh thông với mấy loại phù trận như vậy —— tuy cao hơn trình độ của tu sĩ bình thường, nhưng kiểu phù trận kỳ dị hiếm thấy như thế này thì chắc là chỉ có Hoài Vọng nhận ra.
Y lại nhìn sang vẻ mặt của Ô Đồng: Ờ, trông còn ngơ ngác hơn cả y nữa, thế thì không sao rồi.
Khi cái phù trận khổng lồ đó bay lên trời, dòng khí xung quanh trì trệ, lập tức có một dòng hiệu lệnh đột ngột phát ra từ trong trận, các đệ tử bị thương nằm rải rác dưới đất dồn dập bò lên, đáy mắt hiện lên ánh sáng mờ màu đỏ tươi.
Tất cả ma linh trước đó bỏ chạy quay trở lại đây, khuyên đồng trên cổ hiện lên ánh sáng màu đỏ, các đệ tử bị điều khiển rút tế kiếm ra, như mất hết cảm giác đau, đồng loạt tấn công về phía Ô Đồng trong sân.
Ô Đồng cau mày, “Chậc.”
Một cây giáo Kim Ô thình lình xuất hiện trên tay, xoay người quét tức thì hất tung tất cả mọi người xuống đất.
Nhưng các đệ tử bị điều khiển nhanh chóng bò lên, một lần nữa công kích Ô Đồng.
Nhân cơ hội đó Tôn giả cúi người tập kích —— hắn ta rút vỏ kiếm ở bên hông ra.
Mũi vỏ kiếm sắc bén, bén ngót, gần như xé rách không khí đâm thẳng vào Ô Đồng đang nghiêng người để lộ sơ hở!
Gần người chỉ một hơi, trong giây lát khi mũi vỏ kiếm sắp đâm trúng Ô Đồng, vỏ kiếm trong Tôn giả bỗng nhiên co rụt về đằng sau.
Ô Đồng đẩy lùi các đệ tử, quay đầu tức thì nhìn thấy vỏ kiếm trượt khỏi lòng bàn tay của Tôn giả, “Phụt phụt…” Quay ngược lại đâm vào buồng tim của hắn ta, gần như đâm xuyên thấu.
Ô Đồng, “…”
Hắn nhếch khóe môi cười nhạo, “Đến biểu diễn tự sát cận cảnh?”
Tôn giả không bao giờ ngờ rằng sẽ có chuyện như thế này, hắn ta trợn to mắt gần như muốn nứt toác, không dám tin cúi đầu nhìn xuống đang vỏ kiếm đâm xuyên qua ngực mình.
Vỏ kiếm reo lên ong ong.
Đâm xuyên qua ngực hắn ta xong lại rút ra, trôi nữa nổi giữa không trung.
Kiêm Trúc ở đằng xa hân hoan: Không hổ là con trai lớn, không chịu thua kém.
“Sao, sao lại…” Tôn giả nuốt một ngụm máu xuống.
Vết thương trên người hắn ta rất sâu, đòn đánh đó tổn thương nguyên khí của hắn ta, nhưng chỗ bị đâm xuyên qua là ngực phải, vẫn chưa đến mức mất mạng.
Một mặt hắn ta dùng linh khí trên người đệ tử cấp tốc chữa trị cho vết thương của mình, một mặt dự tính một lần nữa khống chế vỏ kiếm.
Nhưng vỏ kiếm hoàn toàn không bị hắn ta chế ngự, réo lên một tiếng “ong ong” rồi đáp xuống chém thẳng về phía hắn ta!
Tôn giả hiểm trở tránh ra, nhưng ở ngay một khắc tiếp theo lại bị một ngọn lửa mãnh liệt vót qua cạnh vai.
Hắn ta đau đớn rên rỉ “ặc ặc” lui lại mấy chục bước.
Ô Đồng một tay cầm giáo, một tay nắm ngọn lửa Cửu Liên cháy hừng hực, đáy mắt tăm tối hơn cả bóng đêm soi ánh lửa, hiện lên tà tính và buông thả, “Ma vật thấp kém.”
Hắn nói rồi, lại chuyển ánh mắt sang vỏ kiếm vô cùng chủ quan năng động đang lửng lơ giữa không trung.
“…”
Kiêm Trúc ở ngoài xa xa phẩy cặp cánh nho nhỏ màu xanh: Chuyện vỏ kiếm làm có liên quan gì đến y cơ chứ? Y chỉ là một chú chim xanh bé nhỏ, không biết gì hết cả.
Giữa sảnh là một trận hỗn chiến, mà lúc này ma khí đã ngập trời trong Thanh Hà Môn, ma linh vừa mới ra đời phút chốc bạo phát khắp nơi.
Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, xem ra trứng mà y mai phục đã nổ rồi.
Y vốn định vạch trần ma khí mà Thanh Hà Môn vẫn đang một mực che giấu, khiến cho bọn họ không thể ốc còn không mang nổi mình ốc, không tiếp tục giấu diếm được nữa.
Đến sáng mai khi các môn phái lớn tập trung ở đây, Thanh Hà Môn có trăm miệng cũng không thể bào chữa được, tình cảnh chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Nhưng Ô Đồng trước mắt thò ngang một chân vào, chơi còn lớn hơn y nữa.
Mấy quả trứng mà y gài liên tục nổ đó đã góp công tăng thêm mấy phần rối cho tình hình đã đủ lộn xộn.
Kiêm Trúc nghĩ thầm: Cũng coi như là không phụ sơ tâm, ngày mai khách quý tám phương đến cửa, có thể gọi thêm một món chính.
Ô Đồng huynh, thật sự không tệ.
…
Ma linh bạo phát xung quanh thu hút sự chú ý của những người khác trong tông môn, rất nhanh đã có trưởng lão và hộ pháp từ bốn phía chạy đến.
Tẫn Hỷ nói với Tôn giả đang ở chính giữa, “Tôn giả! Có ma vật nở ra khắp nơi trong môn phái, không biết ở đâu ra.”
Tôn giả nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Ô Đồng đối diện, ánh mắt hung tàn độc ác, “Là ngươi giở trò quỷ?”
Ô Đồng không phủ nhận, lần nữa nhấc thanh giáo lên, song phương ập vào đánh nhau.
“Khống chế hắn!” Tôn giả phát lệnh với xung.
Không chờ các trưởng lão hộ pháp quanh đó quậy lại, vỏ kiếm lơ lửng trên không bỗng nhiên lao xuống quét ngang —— chỉ với một cái vỏ kiếm đã khiến cho mấy người tu sĩ kỳ Xuất Khiếu ở đây bay ngược ra ngoài!
Tôn giả nhìn Ô Đồng chòng chọc, “Ngươi đã làm cái gì?”
Đầu giáo sắc bén của Ô Đồng đâm thủng áo bào màu đen của hắn ta, lỗ thủng khiến cho kẻ trước mặt có mấy phần chật vật.
“Không thể trả lời.”
Cánh Kiêm Trúc lại vẫy lên: Ngầu cực!
Y vốn không có ý định hiện thân, tình hình trước mắt thiên về phía Ô Đồng, cộng thêm sự giúp đỡ của vỏ kiếm, Ô Đồng không đến nỗi không đánh lại bọn họ.
Kiêm Trúc giương cánh bay lên không trung, đang định nhìn quanh quan sát tình hình tổng thể trong Thanh Hà Môn, vị trí của những người ở dưới bỗng nhiên thay đổi.
Bảy người trưởng lão, hộ pháp lấy người lập trận.
Trên cơ sở trận đầu tiên trong bốn mươi chín trận của Đạo gia dung hợp với trận pháp Thất Sát, lấy thân của bảy người làm trận, vòng vây càng thu nhỏ, áp lực bên trong càng tăng lên, người bị vây trong đó chỉ thấy trời đất u ám, âm khí quẩn quanh, theo thời gian dần khó thoát ra ngoài.
Trong đống tàn tích bên dưới, trận pháp dần dần hình thành, các đệ tử bị khống chế xung quanh cũng đồng loạt niệm phù chú, hộ pháp để kết trận.
Kiêm Trúc thấy nét mặt Ô Đồng có vẻ nóng nảy.
Loại nóng nảy này y rất quen, giống y như đồng môn trong học đường phát cáu lên khi không giải được đề vậy.
Xem ra kiến thức về lý thuyết của kẻ ngầu này không ổn rồi.
Đến mà không vào thì là ghẹo bẩn.
Kiêm Trúc đứng yên tại chỗ, sau đó tranh ngay khoảnh khắc trận pháp đó kết thành mắt đáp xuống, xông vào trong trận.
…
Một tia sáng lóa lên.
Ô Đồng chỉ thấy có một bóng lưng đáp xuống trước mắt, tràn ra như đóa sen xanh.
Làn tóc đen như mực tung bay, thanh y trải ra, một sợi dây cột tóc màu bạc điểm xuyết một viên hồng vẽ ra một đường cong xinh đẹp.
Đốt ngón tay trên cây giáo của hắn chợt buông.
Kiêm Trúc ngước mắt lên đối diện với tầm mắt vừa kinh vừa sợ của tên Tôn giả kia, khẽ mỉm cười, “Mua một tặng một, mở gói bất ngờ.”
Tôn giả cắn răng, “…ngươi chưa chết?”
Hắn ta vừa nói dứt lời chợt quay sang vỏ kiếm ở bên cạnh, tỉnh ngộ! Lúc này không còn chỗ xoay sở nữa, thôi thúc những người ở quanh đó đồng thời phát động trận pháp.
Thập nhị đô Thiên môn của trận Thất Sát chuyển động.
Kiêm Trúc để mình vào trong đó chỉ thấy hoa cả mắt, từng luồng gió lạnh lướt qua dưới vạt áo, linh lực khắp nơi cuồn cuộn lao nhanh, lại có vô số công kích kéo tới xen kẽ.
Y đang khó khăn tìm kiếm cửa Sinh, một giọng nói trầm thấp đằng sau vang lên, “Vì sao vào đây?”
Kiêm Trúc quay đầu, chỉ thấy tóc mái rũ xuống trán Ô Đồng, lướt qua đôi mắt hẹp dài sắc bén của hắn.
Vết máu trên mặt hắn vẫn chưa khô, ánh mắt sắc bước ngóng đến, dường như có thể đâm thủng người khác.
Kiêm Trúc, “Ngứa cánh, quạt bừa phát.”
Ô Đồng, “…”
Nói xong, Kiêm Trúc tiếp tục nghiên cứu trận pháp dưới chân.
Đang lúc này thần thức khẽ động, Hoài Vọng ở nơi khác gọi y.
Lúc Kiêm Trúc mới nhớ lại viên ngọc bội mình cho Hoài Vọng lúc trước, nếu một bên trong đó gặp phải nguy hiểm, thì một bên khác cũng sẽ cảm nhận được.
Thoắt cái phấn khởi lên: Tại sao lại quên mất mình còn viện trợ cực mạnh bên ngoài chứ?
Thần thức được kết nối, Kiêm Trúc truyền trực tiếp cảnh tượng trước mặt sang cho Hoài Vọng, “Nhanh nhanh nhanh, giúp ta ăn gian đi!”
Tình hình ở bên y truyền đến không mảy may thiếu sót, Hoài Vọng nhìn thấy y đang ở Thập nhị đô Thiên môn của trận Thất Sát, hết sức nguy hiểm —— gợn sóng truyền đến từ trong thần thức hơi loạn.
Sau đó hắn dằn xuống bình tĩnh lại, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy Ô Đồng tuấn tú khôi ngô đứng sau Kiêm Trúc, “…”
Sóng linh lực ở trong thần thức truyền đến còn dữ dội hơn vừa rồi.
Kiêm Trúc: Tín hiệu xảy ra vấn đề?
Nhưng chỉ trong một hơi Hoài Vọng đã bình tĩnh lại.
Hắn trầm giọng mở miệng, chớp mắt không rối chỉ huy, “Ngươi vào Càn Lục, hắn vào Chấn Tứ.”
Kiêm Trúc không hề ngập ngừng với lời của hắn, bước một bước ra, tiện đó thuật lại cho Ô Đồng, “Ô Đồng huynh, Chấn Tứ Cung.”
Ô Đồng liếc mắt nhìn y, như là đoán được gì đó, sau đó dựa theo chỉ thị của Hoài Vọng bước vào trong cửa trận.
Trận pháp thiên biến vạn hóa, theo biến đổi của phù chú trong miệng tên Tôn giả thay đổi trong giây lát.
Giọng nói của Hoài Vọng có lo lắng, nhưng không mất trật tự, bắt kịp sự thay đổi của trận pháp dẫn đường cho Kiêm Trúc và Ô Đồng qua lại.
Kiêm Trúc vừa phá trận, vừa phải phân tinh lực ra điều khiển vỏ kiếm đại sát tứ phương, loạn phạt chém lung tung.
Cùng lúc đó, ma linh trong Thanh Hà Môn bạo loạn, chướng khí mù mịt khắp nơi, đệ tử chưa bị khống chế chạy trốn lung tung
Cùng lúc đó thanh hà bên trong ma linh bạo.
Loạn, một mảnh bẩn thỉu xấu xa, còn chưa thụ khống đệ tử bốn phía chạy trốn.
Thời gian trôi qua như cát mịn.
Dưới màn đêm nửa đen nửa đỏ đột nhiên lướt qua một tia sáng trắng, linh lực hùng hậu bao phủ như sóng biển ập đến, thoáng cái trút xuống từ trên đỉnh đầu, tạt những ma lực vẩn đục văng ra! Cơ thể của những kẻ lập trận chấn động bị hất tung ngã xuống mặt đất, tên Tôn giả đó học ra một họng máu đỏ sậm.
Trong trận, ánh mắt Kiêm Trúc sáng lên, “Hoài Vọng!”
Ở một bên khác, Ô Đồng ngước mắt.
Làn áo màu bạc từ trên đỉnh đầu nhanh chóng đáp xuống, trong mắt Hoài Vọng soi bóng Kiêm Trúc, với tay ra cách không túm một cái, miễn cưỡng phá hỏng một cửa trong trận pháp.
Hắn cưỡng ép bước vào trong trận pháp dừng trước mặt Kiêm Trúc, giá rét sương buốt bao phủ cả người, như là vội vã chạy về một mạch, ngoại sam không còn gọn gàng như ngày thường, hơi thở hơi rối.
Kiêm Trúc chớp mắt an tâm: Học bá đến rồi, y đã chuẩn bị sẵn sàng nằm không để thắng.
Còn chưa mở miệng, một cánh tay đột nhiên đặt sau eo, tiếng nói của Kiêm Trúc nghẹn trong yết hầu.
Hoài Vọng đè y trước người mình, gần như là nửa ôm, mái tóc bạc buông xuống, tay áo bào rộng rãi vây Kiêm Trúc vào trong lồng ngực, “Ta mang ngươi ra ngoài.”
Hoài Vọng ghé vào bên tai y nói, ánh mắt như lưỡi dao mỏng lia qua Ô Đồng sau lưng Kiêm Trúc.
Ô Đồng không e dè nhìn ngược trở lại, còn nhếch môi cười cười, “Thì ra là Hoài Vọng Tiên tôn…”
Hoài Vọng động đậy môi, tay càng ôm Kiêm Trúc chặt hơn.
Kiêm Trúc cảm thấy hơi nghẹt thở, y bới móc được trong lời của Hoài Vọng, “Không chỉ mình ta, còn phải mang cả Ô Đồng huynh ra ngoài nữa.”
“…” Tầm mắt Hoài Vọng lại trở sang y, lúc mở miệng như là nghiến răng nghiến lợi, “Bản tôn biết.”
Ô Đồng cười chế nhạo.
Hoài Vọng vừa trở về, trận pháp đó tan rã tiêu tan như là phá băng vậy.
Kiêm Trúc nhìn không hiểu, để Hoài Vọng mang mình đi ra ngoài.
Tôn giả đứng trên không trung, vừa rồi bọn họ nói chuyện không hạ thấp giọng, xưng hô với Hoài Vọng cũng theo đó vọng vào trong tai hắn ta.
Sắc mặt hắn ta chợt biến, “Hoài Vọng?”
Hoài Vọng chẳng thèm nhìn hắn ta một cái, chỉ ôm eo Kiêm Trúc dịch sang một bên.
Kéo y cách cực xa Ô Đồng.
Kiêm Trúc như lướt qua mặt đất như cây chổi chà, “…”
Y thành tâm đặt câu hỏi, “Ngài đang làm gì vậy?”
Hàng mi Hoài Vọng cụp xuống, “Phòng ngừa ma khí xâm nhiễm.”
Ô Đồng ôm ngực, “Ha ha.” Lấy cớ vụng về như thế, đến hắn còn chẳng buồn bóc.
Song trước mắt còn có sạp hàng lớn hơn nữa chờ bọn họ thu dọn, khúc nhạc dạo ngắn ngủi hôi chua đó rất nhanh đã được lược qua.
Có Hoài Vọng ở đây rồi, Kiêm Trúc không cần phải nhúng tay nữa, ban nãy Ô Đồng đối chiên cũng đã bị thương không nhẹ, nên lúc này cả hai cùng lui sang một bên.
Vỏ kiếm một lần nữa trở về tay Kiêm Trúc, y búng tay một cái, “A Duẩn, khổ thân mi phải nằm gai nếm mật.”
Ô Đồng đúng bên cạnh quay đầu, “Ngươi gọi nó là gì?”
Kiêm Trúc nhiệt tình giới thiệu với, “Đây là đồng minh tốt của ta, A Duẩn, tên đầy đủ “Đoạt Duẩn”.”
Ô Đồng sinh ra nghi vấn với định nghĩ “đồng minh tốt” trong miệng y.
Thực lực kỳ Đại Thừa của Hoài Vọng đối với bất cứ một ai cũng là áp đảo, bây giờ hắn khống chế tên Tôn giả kia rồi, lưỡi kiếm Vấn Nhàn soi gương mặt già nua suy yếu của hắn ta, ép hỏi kẻ bày mưu đặt kế sau lưng.
Tôn giả cắn chết không nói, dường như chắc chắn ra trước khi Hoài Vọng dụ mình nói ra được sẽ không dám làm gì mình.
Trong lúc hai người đó đối mặt nhau, Kiêm Trúc và Ô Đồng ngăn cản những người còn lại trong Thanh Hà Môn —— còn những đệ tử bị điều khiển, thì hai người tạm thời chưa giải quyết.
Nói là vô tội, nhưng vẫn không hoàn toàn vô tội, Kiêm Trúc nghĩ đến trải nghiệm quan sát lối sống trong Thanh Hà Môn mấy ngày gần đây, cùng với việc người của Thanh Hà Môn sinh ra ý định giết người cướp đồ trong bí cảnh, lòng dạ lập tức không còn chút thương hại nào.
Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách.
Chân trời dần dần hiện lên một đường sáng màu bạc.
mắt thấy trời hửng sáng, đêm sắp tàn.
Ánh nắng yếu ớt phá tan tầng mây chiếu sang mảnh đất tàn tạ này, dường như chuẩn bị vẽ một chấm hết cho trận hỗn chiến.
Tôn giả bị lưỡi kiếm chặn ngay mệnh môn, hắn ta thấy tất cả mọi chuyện trước mắt đã không thể cứu vãn được nữa, đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ, “Hay lắm, Hoài Vọng Tiên tôn lại cấu kết với người của Ma giới, nếu như chuyện này lan truyền vào trong chính đạo, ngươi phải giải thích thế nào đây?”
Tầm mắt ngấm sự cay độc quanh quẩn giữa ba người họ, Tôn giả cười to, “Hôm nay ngươi kết liễu bản tôn ở đây cũng được, nhưng ma khí ngập trời như vật, bên ngoài sớm đã đồn là ma tu quấy phá, giờ cũng vừa khéo úp lên đầu Ma giới, Hoài Vọng nhà ngươi có liên can trong đó rồi, dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa!”
Hoài Vọng không nói gì, tròng mắt nhạt màu bình tĩnh không dao động, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Ô Đồng đứng cạnh, dường như hiểu được lý do hắn đến đây.
Ánh mắt của y khiến Ô Đồng chú ý, Ô Đồng hỏi, “Ngươi nhìn cái gì?”
Kiêm Trúc dời mắt, “Không có gì, thấy ngươi rất ngầu.”
Ô Đồng, “…”
Hắn hơi ngớ ra, rồi quay đầu sang chỗ khác không nói chuyện với Kiêm Trúc.
Sau một lúc, Ô Đồng lại nói, “Các ngươi không nên tham dự vào, từ đầu vốn không liên quan đến các ngươi.”
Kiêm Trúc không ủng hộ, “Đi qua cũng đi qua rồi, sao có thể bỏ lỡ được?”
Ô Đồng nói, “Các ngươi đi nhanh đi, còn lại để ta thu dọn.”
Kiêm Trúc cười cười, “Thế chẳng phải đúng như ý muốn của hắn sao, chụp mũ lên đầu Ma giới các ngươi.”
Ô Đồng xì một tiếng, “Chả phải lần đầu, thêm cái nữa thôi cũng không bao nhiêu.”
Kiêm Trúc, “Cũng được, nhưng không cần.”
“…”
Ô Đồng còn định nói gì đó, Kiêm Trúc đã ôm tay áo ngóng mắt ra chân trời đang ngày một sáng lên, “Ô Đồng huynh, chúng ta nên trở về làm chim thôi.”
Ô Đồng, “?”
“Khách quý đến rồi.”
Như là để đáp lại lời của y, sóng linh lực mãnh liệt từ phương xa kéo đến, có thể mơ hồ nhìn thấy ráng màu mây lành, một tia sáng xuyên qua bình minh.
Kiêm Trúc “bịch” một tiếng biến trở về chú chim xanh, Ô Đồng hơi giật mình, rồi cũng lập tức biến trở về con chim màu tím đen.
Hai cục lông lại đậu trên chạc cây.
Đỉnh đầu Kiêm Trúc vẫn còn cắm cọng lông vũ màu trắng bạc của Hoài Vọng, Ô Đồng thoáng liếc mắt sang, thật ra hắn vừa chợt muốn hỏi xem đó là gì, “Hoài Vọng đánh dấu mốc cho ngươi à?”
“Ta cũng không biết nữa, chắc là hắn muốn bày tỏ áy náy.”
Ô Đồng cười giễu cợt đang định nói gì đó, nhưng bỗng dừng lại.
Ánh mắt của hắn ngừng trên cọng lông chim màu trắng bạc trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
…
Trong chốc lát, người của các đại tông môn đã nhận lời đi đến.
Chắc là cách dùng từ trên vải gấm quá bừa bãi, phối màu còn rất đậm phong cách thư khủng bố, người đến ai cũng lên máu nóng.
Đám người ùng ùng kéo đến Thanh Hà Môn, trước mặt là ma khí ngập trời.
Sắc mặt của tên Tôn giả chớp mắt xơ xác, không hề dự tính đến cảnh tượng sát phạt công khai như thế này.
Ma khí bao phủ Thanh Hà Môn, các đệ tử trong môn bị ma vật điều khiển, ma linh nở ra vẫn đang lẩn trốn xung quanh, khuyên đồng chuyển hóa linh lực phát ra ánh sáng đỏ, thậm chí hắn ta còn chưa kịp xóa bỏ chứng cứ.
Âm mưu định ụp lên đầu Ma giới cứ như vậy phá sản.
Các tông môn có mặt bao gồm Lâm Viễn, Thiên Khuyết, Bồng Lai, Thiên Âm, Vô Cực Tiêu Dao, Chiếu Dương Sơn… cơ bản toàn là danh môn chính tông, tội nghiệt trước mắt không chỗ che giấu.
Nhạc Tâm Tiên tử của Bồng Lai cau đôi mày ngài, “Chuyện gì thế này? Đây chính là “Thánh tôn tái hiện” mà Thanh Hà Môn nói đến?”
Trưởng lão của Tiêu Dao vung phất trần ra, “Bên trong Thanh Hà Môn nhiều ma vật như vậy, đến ngay cả những đệ tử này cũng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ!”
Lâm Viễn Tông cũng có người tới, Kiêm Trúc nhìn thấy thế mà là người quen.
Động Nghênh chân nhân chắp tay hỏi Hoài Vọng, “Tiên tôn, chuyện gì vậy ạ?”
Giọng nói của Hoài Vọng vang vọng ra khắp sân, “Thanh Hà Môn âm thầm nuôi ma, điều khiển đệ tử, cướp tu vi của người khác, đọa ma tà hành.”
Qua mấy câu, nhân chứng vật chứng có đủ, mọi người trong Tam giới ồ lên:
“Làm ác đến mức này, thiên lý khó dung!”
“Nhân chứng vật chứng có rồi, nhất định phải nghiêm trị!”
“Lúc trước còn tường là Ma giới gây chuyện, không ngờ ác ma hoành hành ở ngay Nhân giới.”
…
Kiêm Trúc quan sát cảnh tượng đoàn kết hữu nghị hoành tráng trước mặt, Ô Đồng bên cạnh mở miệng, “Ngươi đã làm gì?”
Kiêm Trúc không tiếc rẻ chia sẻ việc thiện của mình cho hắn, còn biểu diễn thư mời của mình cho hắn, “Có phải rất có trình độ hay không?”
Ô Đồng xem xong im lặng thật lâu, khi nhìn về phía tên Tôn giả ở trung tâm kia, thì ánh mắt đã từ căm ghét biến thành thương hại.
Các đại tông môn ở đây chứng kiến, oan khuất ụp lên đầu Ma giới cuối cùng cùng cũng gỡ xuống.
Ô Đồng nói với Kiêm Trúc, “Lần này coi như ta nhận của ngươi một phần tình.”
Kiêm Trúc, ” Cùng lắm là giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Ý là không có ý định ghi lại phần nhân tình đó.
Ô Đồng không nói nữa.
Ở trung tâm, tên Tôn giả kia thấy không thể cứu vãn, lặng thinh trong mắt trái lại trở nên điên cuồng.
Hắn ta đột nhiên bật cười ha ha, mọi người chung quanh cảnh giác cầm pháp khí nhằm về phía hắn, Vấn Nhàn của Hoài Vọng găm vào cần cổ hắn, một dòng máu đỏ thẫm tràn ra.
Trong mắt Tôn giả tràn ngập ác ý, hắn ta nhìn Hoài Vọng, “Tất cả đệ tử trong môn của ta đã lây nhiễm ma khí, chỉ cần ta không thu hồi mệnh lệnh, bọn chúng chỉ là cái xác không hồn chẳng khác gì ma vật.
Tiên tôn có thể giết ta, vậy ngươi định xử lý đám đệ tử đó thế nào đây?”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
—— giết hết tất cả? Cho dù là đối phương nhiễm ma khí, thì hành vi đó đặt ở chính đạo chúng nhân gian cũng không khỏi có phần tàn nhẫn.
Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng nữa, không ai đồng ý bước vào vũng nước đục này.
Tôn giả vừa ho ra máu vừa tùy ý cười thành tiếng, hắn ta muốn định dùng điều này để ép buộc Hoài Vọng, muốn hắn ngay trước mặt những người của chính đạo, rơi vào cảnh nghiệp chướng đầy mình.
Ô Đồng “chậc” một tiếng, “Cho nên nói mấy kẻ danh môn chính đạo này đúng là phiền phức, đổi lại là ta, dứt khoát một đao chém hết.”
Không cùng đường không thể tranh luận sai đúng.
Kiêm Trúc vỗ vỗ cánh, “Dù sao thì ngươi cũng rất ngầu.”
“…”
Ô Đồng nhìn cục diện rơi vào bế tắc trước mắt, hắn nói, “Thôi, vẫn nên để ta…”
“Bây giờ ngươi ra thì chỉ có làm hiệp sỹ gánh nồi thôi.”
“Hừ, chứ không lẽ chờ tên cựu tình nhân đó của ngươi đứng thành tượng điêu khắc?”
Kiêm Trúc cứ có cảm giác là Ô Đồng đang sỉ vả Hoài Vọng, nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu được, dù sao thì Hoài Vọng lúc nào cũng nhằm vào Ô Đồng.
Y phủi phủi lông tơ không nói chuyện, nở nụ cười hướng mắt ra chân trời.
Đúng lúc này mặt trời mọc ở đằng Đông, phía chân mây chợt hiện lên ánh vàng.
Hươu kêu lên réo rắt, chuông đồng ngân du dương dài lâu.
Hoài Vọng đưa lưng về hướng mặt trời mọc, bóng người cao ráo thẳng tắp dát một lớp vàng mỏng, thân hình không mảy may lay động, dường như đã sớm biết người tới là ai.
Mọi người xung quanh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy tăng bào màu vàng lồng lên một đám mây vàng rực.
Trong mấy hơi đó, có một cụm vàng bay tới trước mặt.
“Vạn Phật Tông!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Cục lông màu xanh là Kiêm Trúc đang đậu trên chạc cây, nhìn bóng người quen thuộc trên đó.
Thiên Cương Địa Sát một trăm lẻ tám hòa thượng xếp hàng ngay ngắn, vây khắp bốn hướng của Thanh Hà Môn.
Phật tử dẫn trước vòng người, kim quang trấn linh, tay nâng tháp hàng yêu phục ma chín tầng.
Tăng bào của hắn không gió vẫn phất phơ, cười đến hiền từ vô cùng, “A di đà phật, bần tăng đã bảo sẽ siêu độ cho các ngươi từ lâu rồi mà.”.