Miếng ngọc bội này nào chỉ là quen thuộc.
Đối với Lạc Trầm Dương mà nói, cho dù đến tận bây giờ thì hắn vẫn nhớ trong lễ Phù Hoa lần đó, nước chảy đầu cầu, sư dệ của hắn vốn định đưa miếng ngọc bội cho hắn xem thử, thì ngay giây sau đã bị cắt ngang.
—— tên tu sĩ họ Thương chẳng biết ở đâu lòi ra, kéo tay Kiêm Trúc hỏi “không phải bảo muốn tặng cho ta sao?”
Ý nghĩ của việc tặng ngọc bội không phải bình thường, thứ đồ vật tinh xảo kề cận bên mình như thế, chỉ có thể tặng cho những người gần gũi.
Nhưng khi đó Kiêm Trúc cất ngọc bội đi, Lạc Trầm Dương đã cho rằng tu sĩ họ Thương đó cũng không nhận được ngọc bội.
Nhưng không ngờ rằng ngay lúc này lại bắt gặp hắn đeo bên hông.
Hơn nữa còn ôm một người không biết là ai.
Lửa giận thoắt cái vọt lên trong lòng Lạc Trầm Dương, xưa nay hắn luôn luôn ôn hòa hữu lễ ở trước mặt người ngoài, nhưng giờ khắc này thật không nhịn được.
Hắn tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào Hoài Vọng, “Sư đệ tặng ngọc bội cho ngươi, ngươi lại lén đệ ấy lén lén lút lút ôm áp người khác trong tửu lâu, ngươi có xứng với đệ ấy không?”
Hoài Vọng, “…”
Sự im lặng của hắn trong mắt Lạc Trầm Dương, như là khi không thể nói nên lời sau khi bị vạch trần ngay mặt.
Lạc Trầm Dương vừa quay sang phía Kiêm Trúc, giờ hắn cũng thấy người này ngứa mắt, “Hừm, hoàn toàn không bằng sư đệ ta.”
Kiêm Trúc, “…” Cảm ơn huynh đã để mắt như vậy.
Một vài đồng môn phía sau dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết “sư đệ” trong miệng Lạc Trầm Dương là Kiêm Trúc.
“Sao vậy đại sư huynh?”
“Người này có quan hệ gì với Kiêm Trúc sư đệ thế?”
Lạc Trầm Dương không muốn thừa nhận hai người đó có một mối quan hệ sâu hơn nữa, chỉ xem như là Kiêm Trúc nhìn nhầm người, tặng ngọc bội cho sai người.
Hắn quay đầu nói với mọi người, “Không có quan hệ gì, bèo nước gặp nhau, cầm ngọc bội của sư đệ ta mà thôi.”
Một người sư huynh cau mày, “Ăn trộm?”
Tất cả mọi người, “…”
Kiêm Trúc nhìn người đó một cái thật sâu sắc: Hơi bị ngây thơ quá rồi.
“Không liên quan gì đến ngươi.” Một giọng nói lạnh lùng đúng lúc vang lên.
Bàn tay đang ôm eo Kiêm Trúc của Hoài Vọng vẫn không buông ra, cũng không lấy ngọc bội xuống.
Bệ vệ nắm bên hông y, để lộ mối quan hệ không bình thường của hai người.
Lạc Trầm Dương nắm chặt nắm tay, “Sao ngươi có thể như vậy?”
Từ trước đến giờ Hoài Vọng không thích giải thích quá nhiều, hắn ôm Kiêm Trúc nghiêng người đi vào gian riêng bên cạnh, “Y không ý kiến.”
Vốn cùng là một người, ý kiến gì thế nào.
Huống chi… bàn tay đang nắm eo Kiêm Trúc của Hoài Vọng hơi thu vào một chút.
Chỉ sợ là Kiêm Trúc cũng chẳng quan tâm việc mình thân mật với ai.
Người y thích có phải là hắn đâu, hắn biết người đó là “Thương Dự”.
…
Kiêm Trúc vừa bị Hoài Vọng đẩy vào trong gian ăn riêng, vừa thầm cảm thán trong lòng: Hoài Vọng đúng là lạnh nhạt trước sau như một, với những người mà mình không thèm quan tâm, thì chỉ có ba nguyên tắc cơ bản ——
Mắc mớ gì đến ngươi, ăn thua gì đến ta, liên quan đếch gì đến hắn.
Lạc Trầm Dương thấy hai người một điệu chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả, lồng ngực phập phồng lên xuống, nói với Hoài Vọng, “Thương đạo hữu nên tự lo lấy mình đi, ta sẽ nói cho sư đệ.
Đệ ấy xứng đáng được người tốt hơn trân trọng!”
Tên họ Thương đó di tình biệt luyến cũng tốt, để cho tiểu sư đệ thấy rõ bộ mặt thật của hắn, biết rằng mình mới là tốt nhất.
Lạc Trầm Dương nghĩ thế xoay người nói với các sư huynh đệ, “Đi thôi, chúng ta cũng vào chỗ ngồi thôi.”
Kiêm Trúc và Hoài Vọng ngồi trong gian kế bên, mặt đối mặt.
Thông qua khe hở trên tấm màn trúc ngăn cách hai gian có thể loáng thoáng nhìn thấy khung cảnh ở gian bên cạnh, Kiêm Trúc ngước mắt lên lập tức nhìn nhóm của Lạc Trầm Dương đang ngồi trong gian đằng lưng Hoài Vọng.
Cạch, một tờ thực đơn đáp xuống trước mặt y.
Hoài Vọng nói, “Ăn gì, ngươi chọn đi.”
Kiêm Trúc dời tầm mắt.
Lại đến phân đoạn mà y thích nữa, y vội vàng vén tay áo lên cúi đầu quẹt lên thực đơn.
Trước tiên là chọn một vài món đặc trưng của quán, sau đó dựa theo khẩu vị của Hoài Vị chọn thêm vài món nữa, “Cho một bát canh Tam Tiên (1) đi, ngài thích ăn.”
“Ta thích?” Hoài Vọng ngước mắt lên nhìn y.
Kiêm Trúc chợt ngớ ra: Sau khi Hoài Vọng mất trí nhớ chưa từng ăn canh Tam Tiên.
Bèn đổi giọng, “Nhìn có vẻ như ngài sẽ thích.”
“…”
Hoài Vọng nể mặt đáp lại một tiếng.
Tửu lâu này ăn nên làm ra, mà còn đang trong giờ cơm.
Nên hai người phải chờ mãi một lúc, thì đồ ăn đã gọi mới lục tục bưng lên.
Kiêm Trúc giới thiệu món ăn cho Hoài Vọng, tiểu nhị lại bưng hai đĩa vải ngâm đường nho nhỏ vào, “Lúc nãy đã làm phiền hai vị, cái này là để nhận lỗi.”
“Đa tạ.” Kiêm Trúc cảm ơn một tiếng, ghim quả vải bỏ vào miệng một ngụm nuốt trọn, thịt vải lành lạnh ngòn ngọt, vào miệng tươi mát thơm ngon.
Y ăn hai ba cái đã xong, lại nói với Hoài Hoài Vọng, “Ngài nhanh ăn cái này đi, ngon lắm.”
Vừa dứt lời, lại có thêm mấy quả vải được bỏ vào trong đĩa của y, “Ngươi ăn đi.”
“Ngài không ăn?”
“Ta không thích ăn.”
Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng chằm chằm, sao y không biết Hoài Vọng không thích ăn vải?
Sức nhớ lại hôm nay ai kia có gì đó hơi khác lạ, y híp híp mắt như cười như không, “Không lẽ bởi vì ngài muốn cho ta ăn, nên mới nói là mình không thích ăn?”
Hoài Vọng dừng một chút, đôi môi mỏng lộ ra dưới nửa cái mặt nạ mím lại, “Ăn của ngươi đi.”
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Như là vừa mới biết yêu nhưng lại không giỏi thể hiện, song vẫn muốn từng chút từng chút bộc lộ tấm lòng mình, mong Kiêm Trúc sẽ phát hiện.
Kiêm Trúc mỉm cười đón nhận tấm lòng của hắn, cúi đầu ăn mấy trái vải.
Thịt vải đầy đặn, khi y cắn vào thì bất cẩn để tràn ra một ít nước, đang định lấy khăn giấy lau đi, thì một cánh tay vươn qua mặt bàn.
Hoài Vọng cầm khăn giấy nhẹ nhàng chấm chấm vào khóe miệng y, sau đó rút tay lại.
Kiêm Trúc hơi sững người.
Tờ khăn giấy đó bị ngón tay thon dài siết đến hắn nếp nhăn, rất nhanh đã bị vứt qua một bên, “Tiện tay.”
…tay với qua cả cái bàn mà còn “tiện tay” được, thế không “không tiện tay” của Hoài Vọng có phải đến tận dưới lầu không?
Mọi hành động cử chỉ lời nói của hai người vẫn không hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của người ngoài, gian kế bên cũng có thể khi loáng thoáng nhìn thấy.
Kiêm Trúc vừa đặt cái đĩa qua một bên, lập tức nghe thấy một sư huynh ở gian bên lên tiếng, “Đại sư huynh, đừng nhìn nữa.”
“Đúng đấy, chúng ta lo ăn của chúng ta, không cần phải để ý đến chuyện của người khác.”
Cạch.
Bát sứ bị dằn mạnh xuống bàn, Lạc Trầm Dương nói, “Nếu như không phải bởi vì sư đệ… thì ta chẳng buồn quan tâm.”
“Ây, đại sư huynh, huynh thích Kiêm Trúc sư đệ chứ?”
“Chưa đủ rõ sao.” Chắc nghĩ đến Kiêm Trúc không có mặt ở đây, nên lúc Lạc Trầm Dương không hề e dè, “Ta đang theo đuổi sư đệ.”
“Khụ!” Một con tôm đã được bóc vỏ suýt chút nữa kẹt trong cổ họng.
Kiêm Trúc sặc một cái, để đũa xuống uống ngụm nước trà cho trôi xuống.
Hoài Vọng cũng dừng động tác ăn cơm lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào y.
Cách một tấm màn hết sức vô dụng, cuộc trò chuyện bên kia vẫn còn tiếp tục: “Vậy thái độ của sư đệ như thế nào?”
“Đệ ấy không từ chối ta.”
Nhiệt độ trong gian bên cạnh đột ngột giảm xuống.
Tay đang cầm đũa của Kiêm Trúc hơi run lên: Y không phải, y không có!
Chẳng lẽ “theo đuổi y” như lời mà Lạc Trầm Dương nói là thi thoảng lại đến gần đó hả? Vậy thì làm sao mới tính là từ chối hắn cho được chứ, không lẽ y phải nói là “sư huynh, làm phiền huynh đừng xuất hiện trong tròng mắt của ta” à”
Người ngồi kế bên vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện ở bên này, nên Kiêm Trúc không tiện lên tiếng, chỉ có thể dùng thần thức truyền âm với Hoài Vọng tối sầm cả mắt trước mặt mình: …đừng nhìn ta như vậy, nếu như ta nói ta cũng ngạc nhiên lắm, ngài có tin không?
Hoài Vọng cúi đầu nhấp một ngụm canh: Ha ha.
Kiêm Trúc: …
“Không đúng?” Giọng nói của một sư huynh khác ở gian bên cạnh vang lên, “Nhưng không phải Kiêm Trúc sư đệ đến để tìm chồng trước của mình sao? Rỏ ràng là dư tình còn chưa dứt, trong tiểu thuyết cũng có nói…”
“Tiểu thuyết mà ngươi cũng tin.” Lạc Trầm Dương cau mày nói, “Đệ ấy luôn miệng nói tới tìm người, nhưng ngươi có thấy đệ ấy tìm chưa?”
Cái này thì đúng là không có.
Người còn lại cẩn thận mở miệng, “Cứ xem như tiểu thuyết không phải thật đi, nhưng mà ta cảm thấy chuyện Kiêm Trúc có người trong lòng không phải là giả.”
Người ngồi bên cạnh đẩy tay khều hắn một cái, ra hiệu đừng nói nữa.
Hắn mới chợt phản ứng lại nhanh chóng đổi giọng, “Ây, cho dù có người trong lòng đi nữa, cũng đâu phải không thay đổi được đâu!”
“Đúng thế, đại sư huynh là đệ ưu tú nhất trong chúng ta, thủ tịch ngay dưới chưởng môn, sau này có khi còn được tiếp quản Lâm Viễn tông.
Có lẽ là trước đây Kiêm Trúc sư đệ chưa từng thấy người giỏi như sư huynh, giờ đã gặp được rồi, sao có thể thật sự thờ ơ không động lòng?”
Sắc mặt Lạc Trầm Dương hơi dịu xuống, “Để ta xem thử lần rèn luyện sau có tìm được thiên tài địa bảo gì, chờ rèn luyện xong trở về, ta sẽ chính thức thổ lộ với sư đệ.”
Lạch cạch, đũa Kiêm Trúc va nhẹ vào mép bát.
Y ngước mắt lên quan sát vẻ mặt của Hoài Vọng, trông thấy Hoài Vọng đã quay trở lại trạng thái ban đầu hồi sáng, “…”
Y với tay múc đầy canh cho Hoài Vọng, “Ăn nhiều vào.”
Hoài Vọng cụp mắt nhìn bát canh y đưa đến tận miêng, nhớ lại câu nói nọ trong ảo cảnh.
Hắn mở miệng, “Cho đại lang?”
Kiêm Trúc, “…”
Y truyền âm cho Hoài Vọng: Ta không thích sư huynh, nếu như huynh ấy thổ lộ ta sẽ từ chối.
Hoài Vọng đáp: Ta biết.
Tất nhiên là Kiêm Trúc không thích Lạc Trầm Dương, người mà y ngày nhớ đêm mong là một người khác, hắn vẫn luôn biết.
Thấy tâm trạng của hắn vẫn không tốt lên, Kiêm Trúc bỗng đặt bát xuống.
Hoài Vọng thấy y ngưng đũa, trong lòng chợt nảy lên chút mất mát, bắt đầu ngẫm lại xem có phải lúc nãy mình không nên khó chịu như vậy không, không nên làm như thế không.
Khắc sau, lại nhìn thấy Kiêm Trúc đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh mình.
Hoài Vọng ngẩn người, sau đó bị Kiêm Trúc đẩy qua một chút.
Kiêm Trúc đẩy hắn vào trong, “Nhích vào chút đi.”
Hắn bèn theo lời Kiêm Trúc nhích người vào trong.
Kiêm Trúc với tay lấy bát của mình sang để ngồi song song với Hoài Vọng, rồi bóc hai con tôm bỏ vào bát hắn, “Ngài đừng không vui mà.”
Cục tủi hờn trong lòng Hoài Vọng thoắt cái tan hết, thấy thế thì đâu còn gì không vui được nữa.
Hắn đáp một tiếng rồi cầm đũa lên, cúi đầu ăn tôm đã bóc vỏ.
Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng bị vuốt lông một cách dễ dàng như thế, khóe môi cong cong: Thích ghen mà dễ dỗ như vậy, đáng yêu lạ.
…
Chủ đề gian kế bên cũng được cho qua trong vài câu nói, không còn nhắc đến Kiêm Trúc nữa.
Kiêm Trúc bên này ăn cơm tối cùng Hoài Vọng, trong lúc lơ đễnh tay chân hai người thi thoảng còn đụng nhau mấy lần.
Tâm trạng của Hoài Vọng đã quay lại trạng thái trước khi ăn cơm.
Sắc trời đã tối đen hoàn toàn, đèn đuốc sáng rực lên trên con phố dài, chợ đêm thành Lộ Tê đã bắt đầu rồi.
Hai người cơm nước xong xuôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, các sư huynh đệ sát bên vẫn còn chưa đi.
Muốn đi đến đầu cầu thang phải đi qua gian riêng của bọn họ, Kiêm Trúc vốn đang định để mắt nhìn thẳng cùng Hoài Vọng đi, nhưng hai người vừa mới bước ra khỏi ra gian riêng, đã bị bị Lạc Trầm Dương liếc mắt cái bắt được.
Lạc Trầm Dương để đũa xuống nhìn về phía Hoài Vọng, “Thương đạo hữu.”
Hoài Vọng dừng bước lại, đón nhận ánh mắt của hắn.
Lạc Trầm Dương lại nhìn sang Kiêm Trúc bên cạnh, tầm mắt lần nữa trở về Hoài Vọng, “Nếu như ngươi đã tìm được chân ái rồi, thì ta sẽ chúc phúc cho hai người các ngươi, nhưng mong ngươi đừng tiếp tục làm phiền sư đệ ta nữa.”
Kiêm Trúc cho rằng Hoài Vọng sẽ không đáp lời, lại nghe thấy từ dưới mặt nạ phát ra một tiếng, “Đa tạ lời chúc phúc.”
Kiêm Trúc: …
Mọi người: …
Lạc Trầm Dương hơi nghẹn họng.
Nhất thời hắn không biết là người trước mặt, mặt dày quá, hay là đã thật sự từ bỏ sư đệ của hắn.
Xem như là phòng ngừa vạn nhất, hắn lên tiếng cảnh cáo, “Bây giờ sư đệ đã là kỳ Xuất Khiếu rồi, ngươi biết không?”
Hoài Vọng không nói gì, im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu.
Không phải Xuất Khiếu, là Hậu kỳ Hợp Thể.
Kiêm Trúc thấy hắn lắc đầu không biết hắn đang có suy nghĩ, chắc cũng đang có ý đồ xấu tính trêu chọc người ta.
Lạc Trầm Dương đối diện cười nhẹ một tiếng trào phúng, “Quả nhiên là ngươi không quan tâm.” Sau đó hắn nói, “Lâm Viễn Tông ta là tông môn lớn nhất thiên hạ, mà sư đệ và ta cùng là đệ tử tài năng xuất chúng trong tông môn, cho dù phóng mắt ra cả giới tu chân này, thì thiên phú cũng là số một số hai.”
Lần này Hoài Vọng không có phản ứng gì, làm như đang suy nghĩ về trình độ của cả giới tu chân này.
Lạc Trầm Dương thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói, “Bây giờ ta đã sắp đến Hậu kỳ Xuất Khiếu rồi, bàn về thiên tư tu vi, cũng chỉ có ta mới có thể xứng đôi với sư đệ.”
Vốn dĩ Kiêm Trúc không có ý định lên tiếng, nhưng y nghe Lạc Trầm Dương nói mấy câu mà chẳng câu nào rời tu vi, không nhịn được mở miệng, “Đạo hữu, tu vi không phải là tất cả.”
Lạc Trầm Dương không nhận ra y, nghe vậy không đồng tình, “Trong giới tu chân nói chuyện bằng thực lực.”
“…” Tự nhiên Kiêm Trúc không biết phải nói với hắn như thế nào.
Y không phải là Vị Ất, có nghĩa vụ giáo dục Lạc Trầm Dương, huống chi chưa chắc Lạc Trầm Dương đã chịu nghe lời mình nói.
“Đi thôi.” Bên cạnh vang lên một tiếng nói lành lạnh, sau đó cổ tay y bị Hoài Vọng kéo lại.
Chắc là ý thức được đoạn hội thoại này không cần kéo dài thêm nữa, nên Hoài Vọng không buồn nhiều lời với Lạc Trầm Dương, kéo Kiêm Trúc nhanh chóng rời khỏi gian riêng đi xuống lầu dưới.
Lạc Trầm Dương mắt thấy bóng lưng hai người biến mất ở đầu cầu thang, không cản bước lại nữa.
Ra khỏi tửu lâu, một lần nữa hòa mình vào chợ đên phồn hoa.
Kiêm Trúc bị Hoài Vọng túm cổ tay, cảm giác lòng bàn đang kiềm bên cổ tay mình hơi dùng sức.
Cũng không phải là tâm trạng không tốt, trái lại như là có chút lo lắng, buồn bực.
Kiêm Trúc nghĩ không thông, không biết lời của Lạc Trầm Dương vừa rồi có chỗ nào chọc trúng Hoài Vọng.
Nếu như nói đến tu vi, thì Hoài Vọng là tu sĩ Đại Thừa đệ nhất thiên hạ, đâu có gì phải lo lắng về chuyện tu vi đâu.
Hoặc là mình đã nói cái gì khiến cho Hoài Vọng để ý? Y ngẫm lại thì thấy hình như mình đâu có nói gì sai.
Đám đông rộn ràng lui tới bên người, Hoài Vọng kéo y đi trong dòng người, chỉ như là đang dạo quanh lung tung không có mục đích.
Kiêm Trúc bước vội một bước đi tới phía trước hắn, quay đầu lại nhìn vào cảm xúc trong đáy mắt hắn, “Ngài đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
“Lời của sư huynh nói ngài không cần để ý.”
Đi về phía trước ra vài bước, Hoài Vọng mở miệng, “Ta không để ý lời của nó.”
Không để ý sư huynh, thế là để ý lời của mình? Kiêm Trúc suy nghĩ lại một lúc, y cũng chỉ nói mỗi câu “tu vi không phải là tất cả” mà thôi, chẳng lẽ Hoài Vọng không đồng ý với mình.
“Ta có nói sai cái gì không?”
“Không có.” Hoài Vọng đáp “không có”, bàn tay đang siết chặt tay y lại nắm càng chặt hơn.
Kiêm Trúc nói đúng là không sai.
Song, bởi vì không sai, hắn mới càng thêm sốt sắng trong lòng.
Tu vi không phải là tất cả, Kiêm Trúc không để tâm những thứ đó, hắn vẫn luôn luôn biết.
Nếu không phải thế thì y đã không vừa ý người chồng trước có tu vi kém mình.
Nhưng Hoài Vọng nghĩ lại, một người không thú vị như mình, đã không biết làm Kiêm Trúc vui vẻ, còn không hiểu những chuyện hồng trần mà Kiêm Trúc thích, ưu thế duy nhất e rằng cũng chỉ có mỗi thân tu vi này mà thôi.
Tuy nhiên, Kiêm Trúc lại không thèm quan tâm đến thứ đó.
Vậy thì mình còn điểm nào để người ta thích đâu cơ chứ?
…
Hai người theo dòng người xô đẩy đi về phía trước, Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng lại chìm đắm vào ưu thương chẳng biết ở đâu ra, bèn thay đổi chủ đề, “Mấy ngày nay là lễ hội gì sao?”
“Sao cơ?” Hoài Vọng lấy lại tinh thần từ dòng suy nghĩ của mình.
Kiêm Trúc ngó nghiêng xung quanh —— có không ít đứa trẻ cầm gậy pháo từ đầu đường chạy qua, pháo hoa “xì xì xẹt xẹt” xán lạn chói mắt, tia lửa bắn tung tóe.
“Không biết.” Hoài Vọng đáp.
Kiêm Trúc quay đầu tiện tay túm lại một người qua đường, “Huynh đài, hôm nay là ngày lễ gì sao?”
Người qua đường bị y túm thoạt tiên là liếc nhìn hóa trang của hai người họ, “Người tha hương? Ây cũng không đúng nữa, từ ngày hôm trước đến hai ngày sau đều là ngày Hạ Tang, tứ hải Cửu Châu đâu cũng có tập tục này cả.”
Đang giữa hè, tiếng ve kêu âm thanh, đêm hè nóng bức mà ồn ào, thế nào cũng phải một lý do để thả lỏng một chút.
“Không tính là ngày lễ, chỉ có thể xem như là một loại tập tục mà thôi.” Người qua đường bổ sung.
“Đa tạ.” Nói lời từ giã với người đó xong, Kiêm Trúc quay đầu cảm khái với Hoài Vọng, “Ngươi xem, con người lúc nào cũng có thể tìm cách sáng tạo niềm vui cho mình.”
Hoài Vọng “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hàng quán kéo dài dọc bên đường, đèn lòng màu vỏ quýt chiếu con đường sáng ngời.
Có đứa trẻ cầm gậy pháo hoa nhốn nháo đùa giữa len lỏi chạy trong đám đông, rồi được người đi đường cạnh đó nhắc một tiếng “cẩn thận”.
Hoài Vọng tránh né trong dòng người, nắm cổ tay Kiêm Trúc kéo y đi vào bên trong, hơi nghiêng người che chở cho ai kia.
Kiêm Trúc sâu sắc cảm nhận được sự cẩn thận của hắn phải là số một thế giới này, ít nhiều gì thì mình cũng là Hậu kỳ Hợp Thể, đâu đến nổi bị gậy pháo nổ cháy chứ.
Y bật cười một tiếng.
Hoài Vọng nghe thấy âm gió rất nhẹ dưới lớp mặt nạ của y, cúi đầu nhìn y, “Ngươi cười cái gì?”
“Ta vui thì cười thôi.”
Mặt nạ màu xanh nước biển che khuất tia sáng ấm áp hai bên, tỏa ra đôi phần dịu dàng, Hoài Vọng bất chợt rộn ràng trong tim.
Rõ ràng không nhìn thấy mặt Kiêm Trúc, chỉ là cách một cái mặt nạ thôi mà tim hắn cũng có thể đập nhanh đến vậy.
Tiếng cười đùa huyên náo của trẻ nhỏ hòa vào đám đông dần xa, Hoài Vọng đối diện với ánh mắt đong đầy ý cười của Kiêm Trúc, tiếng nói của mọi người xung quanh vẫn ồn ào, song lại dần dần nhỏ đi trong tai hắn.
Chỉ còn lại tiếng va đập ngày một nhanh hơn trong lồng ngực hắn, thình thịch, thình thịch…
“Kiêm Trúc.” Hoài Vọng cụp mắt gọi y một tiếng.
Kiêm Trúc ngước mắt lên, “Có chuyện gì thế?”
Không chờ hắn mở miệng, bỗng nhiên từ đằng xa xa giữa trời vang lên một “vèo”, âm thanh như tiếng còi chợt kéo dài.
Hai người quay đầu nhìn —— đùng! Một cụm pháo hoa màu lam đậm nổ vang giữa trời đêm, đang rơi vào đáy mắt hai người.
Ngay sau đó là mấy tiếng “đùng đùng” nặng nề vang lên, pháo hoa liên tục nở rộ thành cụm trong đêm, như ánh sao rải rác giữa màn đêm.
Kiêm Trúc đang ngắm, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào kéo tay áo Hoài Vọng, chỉnh góc nhìn của Hoài Vọng, “Ta cho ngài xem cái này đặc biệt này.”
“Cái gì?”
Y thoáng ngả người về phía trước, chăm chú nhìn Hoài Vọng.
Sau lưng Hoài Vọng là vòm pháo hoa bao phủ, như đàn đom đóm tụ rồi lại bay, đèn hoa rực trời (2).
Kiêm Trúc mở to mắt mình, “Ngài nhìn trong mắt ta, có pháo hoa đặc biệt nè~”
Hoài Vọng nhìn vào trong mắt y, giây phút này trong ánh mắt Kiêm Trúc ngoại trừ pháo hoa ra chỉ còn soi bóng mình.
Hắn bỗng chợt nhớ lại nụ hôn còn dang dở trong ảo cảnh.
Cảm giác chưa trọn vẹn cảm nhận được khi ấy thoáng chốc đầy tràn, như là từ trăng khuyết đến trăng tròn —— hắn mong rằng người Kiêm Trúc nhìn thấy chỉ là mình mà thôi, hắn không muốn làm thế thân của ai cả, cũng không muốn để kẻ nào nhanh chân đến trước.
Chỉ hơi suy nghĩ, tình ý lại càng khó dằn nén hơn nữa.
Hoài Vọng giơ một tay còn lại lên phủ trên mắt Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc hơi giật mình, “Ngài đóng cửa pháo hoa thịnh thế của ta rồi.”
“Kiêm Trúc.” Giọng trầm thấp ẩn chứa cảm xúc ý tứ không giống như bình thường, Hoài Vọng gọi tên y.
Kiêm Trúc chợt cảm nhận được, ngừng nói.
Tiếng đùng đùng vẫn còn nổ vang trên đỉnh đầu, pha lẫn tiếng người ồn ào xung quanh, sóng người lui tới chảy trôi.
Dưới vòm trời màu lam đậm, thành Lộ Tê sáng ngàn vạn ngọn đèn đêm.
Sau đó y cảm giác mặt trên mặt nạ bị chạm vào một cái thật nhẹ.
Hoài Vọng che mắt y, cúi người xuống, cách mặt nạ để một cái hôn rơi trên môi y..