Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa FULL


Nối lại tiền duyên.

Tuy rằng Kiêm Trúc cũng tin rằng duyên giữa mình và Hoài Vọng sẽ dứt ở đây, song sau khi nghe thấy câu trả lời của Thẩm Quất, thì vẫn thở ra một hơi.
“Xem ra ngươi rất hài lòng.” Thấy Kiêm Trúc nhìn sang, Thẩm Quất nói, “Nhìn ngươi có vẻ rất vui.”
Kiêm Trúc không phủ nhận.

Thẩm Quất hỏi tiếp, “Vậy thì tình lang của ngươi phải làm sau đây?”
Trong rừng như có một làn gió nổi lên, tiếng cây cỏ xột xoạt lướt qua.
“Tất nhiên là thuận theo tự nhiên thôi.” Tự nhiên hai hợp làm một.
Thẩm Quất nhìn y như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm điều gì khác.

Kiêm Trúc cũng không lên tiếng nữa, hai người ngồi trên sân cỏ một lúc, y canh thời gian đứng dậy, “Sao Thương Ngô còn chưa có trở lại?”
Y nói rồi định đi ra kết giới tìm người, còn chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Hoài Vọng ôm một đống gỗ trở lại.
Kiêm Trúc nhanh bước đi ra đón, “Sao hôm nay ngươi đi lâu vậy?”
Hoài Vọng không đáp lời, cúi thấp đầu đi lướt qua y chất gỗ xuống bãi đất trống, sau đó bắt đầu dựng nhà.

Kiêm Trúc nhìn thấy hắn không nói một lời, như là tâm trạng không tốt, bèn ôm tay áo đến gần, nghiêng đầu nhìn xem nét mặt của hắn, “Hỏi ngươi đó, Thương Ngô?”
Hiện tại tâm trạng của y đang tốt vô cùng, Hoài Vọng không để ý đến y, y bèn dùng cùi chỏ khều khều Hoài Vọng, “Huynh trưởng?”
Kẹt kẹt! Một khúc gỗ cứng bị kiếm ý cắt thành hai mảnh đối xứng, Hoài Vọng quay đầu liếc nhìn y một cái sâu thăm thẳm, trong ánh mắt có tí ti tủi thân.
Kiêm Trúc: …?
Vụ gì vậy?
Cách đó không xa, Thẩm Quất vẫn còn giữ dáng cá khô nằm trên đồng cỏ, thoáng đảo mắt sang hai người đang đứng bên kia ngươi liếc ta chọt, cô nhàn nhã nhướng máy, bàn chân nhỏ nhắn dưới làn váy còn hơi lúc lắc một cái tương đối là không thục nữ.
Tốc độ dựng nhà của Hoài Vọng rất nhanh, tấm ván gỗ linh hoạt dựng lên dưới sự điều khiển của pháp thuật,
Nghĩ đến việc Thẩm Quất ít nhiều gì cũng là cô nương, đâu thể nào để người ta ăn gió nằm sương được, Kiêm Trúc bèn lên tiếng nhắc nhở, “Nhớ dựng cho Thẩm Quất một gian nữa.”
Đường cạnh hàm của Hoài Vọng căng chặt, “Trước đó ngươi không có nói dựng cho Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù.” Không chờ Kiêm Trúc giải thích, hắn đã nói tiếp, “Xem ra ngươi rất thích cô ta.”
Kiêm Trúc cảm thấy Hoài Vọng thật sự càng ngày càng ngang —— ghen với đại sư huynh thì y còn hiểu được, trước thì là chim, giờ thì lại là tiểu cô nương, bệnh ghen tuông của Hoài Vọng đúng là quán triệt tư tưởng chúng sinh bình đẳng, hoàn toàn không phân biệt chủng tộc giới tính gì cả.
Chẳng trách ban nãy Thẩm Quất còn nói với y: Đừng ngó nghiêng lung tung, Hoài Vọng thích ghen lắm.

Kiêm Trúc nghĩ thế không khỏi than thở một câu, “Thẩm Quất nói chuẩn thật đấy.”
Ầm! Một tiếng vang thật lớn vang lên, một cái cọc gỗ xuyên thẳng xuống lòng đất.

Mặt đất bị sụp xuống thành một cái hố sâu, xung quanh còn kéo ra một vết nứt dài.
“…” Kiêm Trúc lặng lẽ nhìn vài giây, “Ta không dám kêu ngươi thả tâm hỏa ra nữa.” Sợ sẽ cháy rừng mất.
Hoài Vọng mím môi, nhổ cây cọc gỗ đó lên, không nói tiếng nào tiếp tục dựng nhà lên.
Kiêm Trúc thấy hắn lại chìm vào trạng thái suy sụp, hỏi lại chẳng ra nguyên nhân, bèn quay trở lại chỗ của Thẩm Quất, “Hắn bị làm sao thế?”
Thẩm Quất nhìn sang, “Tự tìm phiền não.”
“Có liên quan gì đến ta không?”
“Có mà cũng không có.”
“…”
Thôi được rồi, chắc là ai biết coi bói đều sẽ có chung một kiểu ăn nói.
Hoài Vọng dựng nhà xong, chỉ có phòng của Thẩm Quất là tách ra riêng.
Kiêm Trúc đúng ngoài cửa ra vào nhìn vào bên trong, phòng của y và Hoài Vọng nối liền với nahu, ở chính giữa có một vách ngăn cộng thêm một cách cửa để ra vào.

Y quay đầu lài nhìn Hoài Vọng đứng sau lưng, “Cánh cửa này để làm gì?”
Ánh mắt của Hoài Vọng đá sang bên, có vẻ như là vẫn còn đang hờn dỗi.

Hắn hơi dừng một chút rồi mới đáp, “Lỡ đâu buổi tối ngươi muốn tìm ta.”
“Đêm hôm khuya khoắt ta tìm ngươi làm gì?” Kiêm Trúc nhìn hắn cười trêu.
Cục dỗi kia còn to hơn nữa, “Nên chỉ là lỡ thôi.”
Kiêm Trúc động viên cổ vũ, “Ngươi đúng là lúc nào cũng kín kẽ.”
Xem gần đủ tiết mục tình cảm phức tạp rồi, Thẩm Quất lên tiếng nhắc nhở, “Có phải chúng ta nên bắt đầu thương lượng chuyện chính không?”
“Cũng được.” Tối nay ba người bọn họ ngủ lại một đêm, ngày mai phải trở về Tụng Các.

Biến số là thứ khó mà khống chế, chi tiết kỹ càng thì không thể vẹn toàn được, nhưng hướng đi đại khái thì có thể bàn bạc ra.
Kiêm Trúc kéo ống tay áo Hoài Vọng cùng nhau ngồi xuống, “Không phải lúc trước chúng ta đã bảo là tương kế tựu kế, đưa ngươi vào đó?”
“Ừm ừm~” Thẩm Quất.
“Nhưng sau khi thật sự tách ra rồi, thì chúng ta không thể nào bảo đảm được sự an toàn của ngươi.”
“Ta cũng đâu có khuyết tật, chuyện gì cũng phải dựa vào các ngươi.” Thẩm Quất nói, “Khi nào cần thì trong ứng ngoài hợp với ta là được rồi.”
Kiêm Trúc thấy vẻ mặt của cô ung dung, dường như đã nghĩ xong kế hoạch lẻn vào Tụng Các từ sớm.

Nhưng chắc do vướng phải chỗ khó là một bàn tay vỗ không, nên mới chờ mãi đến tận bây giờ, tìm được đồng minh vừa có thực lực mạnh lại vừa tương đối tin như y và Hoài Vọng.
“Có cách bảo đảm hơn nữa này.” Kiêm Trúc nhớ lại một thao tác nào đó quen tay hay việc, “Kẻ thế mạng.”
Hoài Vọng quay đầu lại liếc mắt nhìn y, không bình luận bất cứ một từ với loại hành vi bắt con dê nhổ lông mình (1) của y.

Thẩm Quất nghe hiểu, “Ý của ngươi là tìm thế thân thay ta?”
“Ít nhất có thể đảm bảo cho nhân thân của ngươi an toàn.”
“Thôi được rồi.” Thẩm Quất từ chối, “Thế thân dù sao cũng không phải chính mình.”
Người đang ngồi bên cạnh Kiêm Trúc,
chung quy không phải bản thân.” Hoài Vọng bỗng nhiên run nhẹ lên, cứ như là bị giẫm phải đuôi.

Kiêm Trúc, “…”
Thẩm Quất không hề để ý đến tiếp tục nói, “Huống chi có một vài việc ta cần tự mình xác nhận.”
Mỗi người đều mang một mục đích không giống nhau, Kiêm Trúc nghe vậy cũng không miễn cưỡng, “Ngươi nắm chắc là tốt rồi, cần chúng ta làm cái gì?”
“Nếu như ta bị đưa về, chắc chắn sẽ phải đối mặt với lão tặc kia.”
Kiêm Trúc hơi giật mình, đoán rằng “lão tặc” trong miệng cô chắc chỉ các chủ Tụng Các.
“Hắn nhiều lần cho sát thủ đến tìm ngươi, ngươi làm gì mà chọc phải hắn vậy?” Kiêm Trúc cảm thán, “Cái điệu không chết không ngừng này, hoặc là hắn chết hoặc là ngươi sống.”
Trong mắt Thẩm Quất lộ ra vẻ thưởng thức, “Ngươi nói hay thật đấy.

Ta chưa từng chọc phải hắn, mấy tên ngu thích giết bậy đâu cần lý do, đâu chia đối tượng.”
“Có lý.” Kiêm Trúc không truy hỏi nữa, chỉ hỏi Thẩm Quất cần hai người họ làm gì.
Đúng lúc không biết nên ra tay từ đâu, Thẩm Quất có mục đích nhằm vào các chủ Tụng Các, chưa chắc đã không phải là một loại phá cục.
Thẩm Quất suy nghĩ một chút, “Ở chỗ ta có một cái danh sách, các ngươi có thể khống chế những người trong này mà không để người khác phát hiện không?”
Kiêm Trúc hơi nhướng mày: Ngay cả danh sách sát thủ nội bộ của Tụng Các mà cũng có, ngọn nguồn giữa Thẩm Quất và Tụng Các e không chỉ đơn giản như ngoài mặt.
Một bàn tay trắng thuần xòe ra, Hoài Vọng ngắn gọn, “Lấy ra đi.”
“Cứ là thích những người đơn giản trực tiếp như các ngươi.” Thẩm Quất lấy từ trong tay áo ra một trang giấy lụa, xoẹt xoẹt vài nét bút viết xuống năm sáu cái tên, dáng vẻ hết sức thông thạo.
Viết xong danh sách rồi giao vào trong tay Hoài Vọng, Kiêm Trúc quay đầu sang nhìn, nửa người gần như muốn ngã vào lòng Hoài Vọng.
Ngón tay đè trên giấy lụa dằn xuống, Hoài Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn y.

Kiêm Trúc ngước mắt lên cười hỏi, “Sao nào, vẫn còn tức giận?”
Hoài Vọng không tránh khỏi sự tiếp xúc của y, thấp giọng “ừm” một tiếng.
Số tên trong danh sách không nhiều, Kiêm Trúc đảo mắt hai lần là đã thuộc lòng.

Y nhỏm người dậy, đang tự hỏi nên làm thế nào để cho con giông tố của Hoài Vọng nguôi ngoai, lại nghe thấy một giọng nói ngập ngừng vang lên.
“…ta giận ngươi vẫn có thể tựa vào.”
Kiêm Trúc nín cười, hơi nhích người ngồi gần người đó hơn một chút.
Thẩm Quất trước mặt: Ái chà chà~
Kiêm Trúc vẻ mặt nghiêm chỉnh không nhìn đến biểu cảm của cô, y hoàn toàn không hề muốn phỏng đoán hình tượng của mình trong lòng Thẩm Quất.
Người tu chân vốn không cần ăn uống đi ngủ, nhưng Kiêm Trúc là một con cá khô, mà nhìn dáng dấp của Thẩm Quất thì cũng không kém gì.
Sắc trời vừa mới hơi tối lại, bọn họ lại bắt đầu thương lượng xem buổi tối ăn cái gì.
“Mai phải tiến sâu vào hang hổ, chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Anh hùng sở kiến lược đồng, không ăn no cơm làm sao có thể ra chiến trường?”
Hoài Vọng thật sự nghe không lọt nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Quất nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu hỏi Kiêm Trúc, “Tình lang của ngươi không muốn làm bạn với chúng ta?”
Kiêm Trúc lắc đầu, “Con người hắn lúc nào cũng thật thà.”
Thẩm Quất, “?”
Lúc Hoài Vọng ôm theo một đống chim trĩ thỏ rừng trở về, cuối cùng Thẩm Quất cũng hiểu được ẩn ý trong lời của y.

Cô nhỏ giọng nói với Kiêm Trúc, “Tình lang của ngươi thật là tốt.”
Kiêm Trúc đứng dựa một bên, ôm tay áo nhìn Hoài Vọng bật cười khúc khích.
Hoài Vọng mím môi, nhóm một đám lửa lên bắt đầu làm đồ nướng.

Ánh lửa chập chờn, chiếu đỏ đôi bên gò má và hai tai hắn.

Buổi tối ba người ăn đồ nướng xong thì chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Quất chậm rãi xoay người đi vào phòng, “Ta không xen vào việc của các ngươi, nhưng đêm hôn đừng để lớn tiếng quá, ảnh hưởng đến ta nghỉ ngơi.”
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng hơi giật mình chưa kịp phản ứng lại, thì đã nghe Kiêm Trúc nói, “Bọn ta chia phòng ra ngủ.” Hắn mới chợt nhận ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Quất, lòng dạ nhất thời rần rần, có phần luống cuống.
Cửa phòng của Thẩm Quất “rầm” một tiếng đóng lại, để hai người đứng trước phòng.
Gió đêm mát mẻ thổi tan hơi nóng đang bốc lên, Hoài Vọng hưởng tụ sự mập mờ bí ẩn đó song lại có một cục mây đen tích tụ trong lòng không gạt đi đâu được.
—— nếu như Kiêm Trúc nối lại duyên xuyên, vậy thì hai người họ bây giờ là gì chứ?
Trong lúc hắn hãy còn đang dùng dằng, Kiêm Trúc đã nghiêng người nhìn hắn, “Mặc dù chia phòng để ngủ, nhưng chắc sẽ không đi qua cửa nhỉ?”
Thình thịch, Hoài Vọng giật mình trong lòng tạm thời thoát khỏi cơn sầu não, “Ta…” Hắn ngưng một lúc, “Ta sẽ gõ cửa.”
Kiêm Trúc thấp giọng khẽ cười, “Vậy thì ngài lịch sự quá.” Nói rồi y xoay người trở vào, “Ngủ ngon, huynh trưởng, có việc gì nhớ gõ cửa.”
“…ừm.”
Sau khi vào phòng rồi, Kiêm Trúc ngồi trên giường nhỏ chưa ngủ ngay.
Một là y vẫn chưa biết cuối cùng hôm nay Hoài Vọng đang một mình hờn dỗi chuyện gì, hai là y muốn xem thử xem Hoài Vọng đang một mình hờn dỗi nửa đêm có đến gõ cửa hay không.
Y ngồi trên giường hồi lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Mắt thấy giờ Tý đã qua hơn nửa, y bèn dứt khoát trở mình rời giường đẩy cửa đi ra ngoài.
Một bóng người đang đứng trên sân cỏ ngoài phòng —— bạch y buông xuống, giữa màn đêm lờ mờ tối, trông càng sáng trong hơn ánh trăng trên đỉnh đầu.
Hoài Vọng nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, Kiêm Trúc đi vài bước rồi dừng trước mặt hắn, nhìn thấy Hoài Vọng đang ngẩng đầu đối diện với bầu trời sao, nhắm mắt bấm ngón tay dường như đang tính toán gì đó.
Mi tâm của hắn càng lúc càng nhíu chặt, như là khổ não lại nghi hoặc.

Y kiên nhẫn chờ Hoài Vọng tính xong mở mắt ra, hỏi, “Ngài đang tính cái gì vậy?”
Hoài Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, “Không có gì.”
Kiêm Trúc lên tiếng khiển trách, “Ngài lén có bí mật nhỏ sau lưng ta!”
“…” Hoài Vọng, “Không có, ta vẫn chưa tính được gì cả.” Hắn nói dứt lời lại nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc một lần nữa tính cẩn thận.
Năng lực bói toán của Hoài Vọng xem như là hàng đầu trong Tam giới, e là chẳng thua gì Thầm Thù và Thẩm Quất.

Kiêm Trúc không biết trên đời này có cái gì mà hắn không tính ra được nữa —— trừ khi có liên quan đến bản thân Hoài Vọng.
Thế là y bèn đứng bên cạnh xem Hoài Vọng tính hết lần này đến lần khác, mi tâm càng lúc càng cau chặt.
Ngay trước hắn tính lần thứ sáu, cuối cùng thì Kiêm Trúc cũng đã không nhịn được giơ ngón trỏ ra chọc một cái lên mi tâm của hắn!
Mi tâm đang gồ lên theo phản xạ có điều kiện bị chọc giãn ra, Hoài Vọng che trán ngước nhìn y.
Kiêm Trúc hỏi, “Cuối cùng là ngài đang tính cái gì?”
Một hồi lâu trầm lặng.
Cho dù chẳng có một tiếng động nào, thì Kiêm Trúc cũng có thể cảm giác được tâm trạng bối rối đang lòng vòng đảo quanh trong không khí.

Y kiên nhẫn chờ đợi Hoài Vọng mở miệng, trong lòng thoáng có linh cảm rằng câu trả lời của người nào đó chắc chắn sẽ đặc sắc như bao lần.
Qua một lúc, mới nghe thấy Hoài Vọng gian nan mở miệng, “Tính nhân duyên của ngươi.”
Kiêm Trúc, “…”
Quả nhiên là đặc sắc.

Giờ thì y đã biết Hoài Vọng đang giận dỗi chuyện gì rồi —— chắc là đã nghe thấy lời bói của Thẩm Quất.
Hoài Vọng lại cụp mắt, “Nhưng ta tính không ra.”
Kiêm Trúc nhìn hắn một cái thật sâu… đó là bởi vì có liên quan đến ngươi đó.
Trong việc lớn thì Hoài Vọng quả quyết rõ ràng, nhưng trong chuyện tình cảm thì cứ chậm chạp hết lần này đến lần khác.

Y đang nghĩ xem có nên cho Hoài Vọng một ít gợi ý hay không, thì lại nghe ai kia khẳng định, “Ta còn không tính ra, thì chưa chắc người khác tính đã đúng.”
“…”
Ánh mắt Kiêm Trúc tức thì sắc bén: Không, chắc chắn phải đúng!
Y hít sâu một hơi kéo Hoài Vọng ngồi xuống, trong ánh mắt khó hiểu của hắn, hơi nghiêng đầu ngả đầu tựa lên bả vai hắn.

Cơ thể bên dưới phút chốc căng cứng, “Kiêm Trúc?”
“Nhìn sao thôi mà, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.”
“Vậy ta nên nghĩ gì?”
Kiêm Trúc bèn giơ tay chỉ lên những vì sao sáng ngời lấp lóe trên đỉnh đầu, “Ngài nên nghĩ là, những vì sao này giống ngài quá chừng.” Treo trên mây, cao xa không thể với đến.
Hoài Vọng dõi theo nhìn lên trời sao, “Ừm.”
Như mối tình đầu của hắn, giây trước chợt hiện, giây sâu tắt phụt.
Hai người không mang cùng một tâm trạng ngắm sao cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quất đẩy cửa ra nhìn hai người trên sân cỏ, “Ta không hiểu ý nghĩa của việc hai người các ngươi xây nhà cho lắm.”
Hai người, “…” Sau khi bàn bạc về kế hoạch xong xuôi, chỉ chờ đi đến Tụng Các là chia nhau ra tiến hành.
Nhưng vì tình hình chiến trận kịch liệt đột ngột xảy ra, nên ba người bèn cố tình kéo dài qua buổi sáng, đến gần tối mới lên đường.

Ba người họ còn làm ra vẻ như là lưỡng bại câu thương, thương tích khắp mình.
Trên khóe miệng của Thẩm Quất vươn vài vết máu, “Màu môi của ta thế nào?”
Kiêm Trúc không tiếc lời khen, “Trông ngươi rất có sức sống, đẹp hơn ma tu ta từng gặp rất nhiều.”
Thẩm Quất chưa từng thấy trào lưu dưới Ma giới, vui vẻ đón nhận, “Vậy sao~”
Hoài Vọng người khôn giữ mình quyết định giữ im lặng.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, mặt nạ lại một lần nữa được mang lên mặt, cả ba người cùng bay về hướng Tụng Các.
Hoài Vọng và Kiêm Trúc một trái một phải áp giữ Thẩm Quất, bước đi như tia sáng.

Không ai nghe thấy giữa tia sáng đó, có hai giọng nói trầm bồng du dương kẻ xướng người hoạ ——
Mái tóc dài mang màu mực của Kiêm Trúc theo gió nhảy múa sau lưng, “Tóc ta đen như gỗ mun~”
Thẩm Quất liếm liếm khóe miệng có vẽ vết máu, “Môi ta đỏ như máu~”
Hai người nói rồi thì quay sang nhìn Hoài Vọng kế bên, Hoài Vọng không phối hợp với màn diễn của hai người.

Cả hai bèn liếc mắt nhìn, ăn nhịp với nhau, “Da hắn trắng như tuyết~”
Hai người, “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hoài Vọng, “…”
Cứ thế cười cười nói nói trên cả quãng đường đi, cuối cùng thì cả bọn cũng tiến vào địa bàn của tổng bộ Tụng Các.

Ba người cùng thu vẻ mặt lại, nhập vai.
Tháp Tỏa Diêm là nơi giam giữ mục tiêu chung của Tụng Các, lần trước Kiêm Trúc và Hoài Vọng cũng có ghé ngang qua đây một chốc.
Mặc dù biết rằng người đặt ra nhiệm vụ là các chủ Tụng Các, song tất cả cùng giả vờ như không biết, tuân theo quy trình dẫn Thẩm Quất đến tháp Tỏa Diêm.
Trước khi đi đến tháp Tỏa Diêm, Kiêm Trúc hỏi Thẩm Quất, “Có cần pháp khí phòng thân gì không?”
Thẩm Quất cao quý, “Không có chuyện gì, bản phú bà không cần tiếp tế.”
Nhớ lại cả một nhà trân bào đáng kinh ngạc kia, Kiêm Trúc gật gật đầu, “Cũng đúng.”

Bên ngoài tháp Tỏa Diêm có đầy sát thủ canh gác chặt chẽ nghiêm ngặt, kiểm tra thận phận của Kiêm Trúc và Hoài Vọng xong thì kiểm tra đến thẻ bài trao thưởng.
Nhiệm vụ trên thẻ đập vào mắt, mặt của đám người phút chốc biến sắc, cùng nhau quan sát cô gái mặc y phục màu vỏ quýt, “Các ngươi chắc chắn là mình không bắt nhầm?”
Kiêm Trúc, “Chờ cho chủ nhân của nhiệm vụ xác nhận lại là biết thôi.”
Các sát thủ liếc mắt nhìn nhau: Hai người trước mặt là thành viên cấp Thiên, khi quay lại thì thương tích đầy người.

Tuy không thể tin được —— nhưng nhiệm vụ hao tổn vô số sát thủ cấp Thiên cứ như thế được hai người mới đến hoàn thành một cách dễ dàng, nhưng nghĩ đến việc cùng là người đứng hàng cấp Thiên, bọn họ lại cảm thấy cũng không phải là không thể.

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Nếu như hai người này thật sự hoàn thành nhiệm vụ, e là địa vị ở Tụng Các sau này sẽ vọt đến hàng đầu.
Người canh tháp nhanh chóng dẫn bọn họ đi vào, cũng nhốt Thẩm Quất vào phòng giam nghiêm mật nhất trong đó.
Sau đó hắn nói với Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “Hai vị trả thẻ trao thưởng lại cho Tổng vụ là có thể quay về nghỉ ngơi rồi, tiền thù lao thì chờ cho chủ của đơn hàng xác nhận xong là sẽ giao cho các ngươi sau.”
“Làm phiền rồi.”
Không dừng lại thêm, cả hai xoay người rời đi.
Trong hành lang dài, Kiêm Trúc đi phía trước, Hoài Vọng bước chậm lại nửa bước đi theo phía sau y.

Sợi dây thừng nhỏ trên mặt nạ buộc sau đầu ai kia, hai sợi dây nhẹ nhàng lắc lư.
Hoài Vọng chăm chú nhìn một lúc, lại cảm thấy chỗ đó hơi trống vắng.
Chờ hắn nhận ra, thì mới nhớ là Kiêm Trúc đã tháo sợi dây cột tóc nào đó —— thế thì để trống vẫn vừa mắt hơn rất nhiều.
Lối đi trong tháp Tỏa Diêm uốn quanh chạy xuống, để phòng ngừa có người đang bị giam giữ vượt ngục, xung quanh không có một cánh cửa sở, chỉ có tia sáng u ám từ ánh nến dọc đường.
Khi sắp đi ra khỏi tháp thì mới có ánh sáng xuyên vào, Hoài Vọng nhìn thấy bóng người phía trước đi vào vầng sáng sáng rực, dáng hình mông lung, hắn bỗng chốc choáng váng.
Kế đó Kiêm Trúc quay đầu lại kêu hắn một tiếng, “Chúng ta đi nhanh thôi, giao xong nhiệm vụ xong trở về nằm liệt giường làm cá khô.
“Ừm.” Hoài Vọng đáp một tiếng, đi vội hai bước tiến lên phía trước song song đi tới.
Nhưng trong đầu của hắn vẫn còn hiện lên bóng lưng ban nãy của Kiêm Trúc, chỗ đó trống đi đúng là rất vừa mắt, nhưng mà không nên để trống như vậy.
Vẫn thiếu một sợi dây cột tóc.
Trước đó hắn đã muốn làm cho Kiêm Trúc một sợi dây cột tóc khác rồi, nhưng vướng bởi việc vẫn chưa bày tỏ lòng mình nên không tìm được cớ để đưa.

Giờ nỗi lòng đã tỏ rồi, thì trái lại có thể quang minh chính đại mà đưa.
Huống chi lần này hung hiểm, bất ngờ khó liệu, vẫn nên nhanh chóng làm xong dây cột tốt thì hơn.
Hoài Vọng thầm hạ quyết tâm: Chuyện này không nên chậm trễ nữa, tối nay làm luôn.

Vừa lúc hai người mỗi người một, tiện để hắn âm thầm làm dây cột tóc.

Lúc đến Tổng vụ để giao nhiệm vụ, đúng như dự đoán lại thu được ánh mắt ngạc nhiên, “Hai ngươi hoàn thành rồi?”
Kiêm Trúc ra vẻ nguy hiểm khó nắm bắt, trong ánh mắt của những người kia lập tức thêm chút kính nể, “GIỏi thật đấy.”
Ghi sổ xong, bọn họ lại đưa Kiêm Trúc và Hoài Vọng ra ngoài.
Mới một hồi thôi mà sắc trời đã tối hẳn, Kiêm Trúc đi về hướng sân của cấp Thiên.
Y truyền âm cho Hoài Vọng: Thẩm Quất nắm được danh sách về các sát thủ, có lẽ người trong danh sách chưa chắc đã không biết Thẩm Quất.

Lần này tin tức Thẩm Quất bị bắt truyền đi, chúng ta cũng có thể quan sát thử thái độ của một số người nào đó.
Hoài Vọng đáp lại lời y: Sát thủ xưa giờ che giấu cảm xúc kín hơn người thường, giỏi ngụy trang, chẳng là sẽ không có biểu hiện dị thường quá rõ ràng.

Có điều là cẩn thận trăm bề thì vẫn luôn có sơ sót, cứ chờ có đầu mối gì không.
Kiêm Trúc cười cười: Đời người như vở kịch, chỉ có nhờ vào kỹ năng diễn.
Trong lúc cả hai trò chuyện đã tiến vào sân, y quay đầu nhìn Hoài Vọng một cái.
Trước đó vì để không bị quấy rấy đi vào mộng cảnh, nên mỗi người mới ở một phòng.

Lần này không dắt theo dê đen, không cần phải ở riêng nữa.

Huống chi hôm qua Hoài Vọng còn tích tụ buồn phiền trong lòng, không bằng tối nay thức xuyên đêm, hợp để khuyên bảo…
Ngay trước khi bước vào phòng, Kiêm Trúc dừng bước gọi Hoài Vọng, “Huynh trưởng.”
Y vừa gọi một tiếng, lại thấy Hoài Vọng dường như đang đầy bụng tâm sự, nhíu mày đi thẳng vào trong phòng mình, mắt thấy sắp đi lướt qua y.
Kiêm Trúc vội với tay vớt hắn lại, “Huynh đang suy nghĩ gì thế?”
“Sao cơ?” Hoài Vọng lấy lại tinh thần từ trong bản thiết kế dây cột tóc, ngẩng đầu nhìn y, “Không có gì.”
Kiêm Trúc không quá dây dưa trong vấn đề đó, y nói với Hoài Vọng, “A Hắc đã về rồi.”
“Ừm.”
“Buổi tối ta ở một mình trong phòng không có cảm giác an toàn, huynh có ở chung một phòng với ta không?”
Y nói dứt tiếng, trông thấy Hoài Vọng bỗng ngơ ngác, cần cổ dưới mặt nạ chậm rãi nhuộm lên một màu đỏ nhè nhẹ.

Đáp án rõ ràng rồi, Kiêm Trúc đang định quay người dẫn Hoài Vọng trở vào trong, thì người nào đó bỗng nhiên từ tốn lắc đầu, “Không được.”
Kiêm Trúc, “…”
Kiêm Trúc, “Gì?”
Hoài Vọng, “Tối nay ta muốn một mình tu hành.”
Sợ lại nghe thấy lời nói làm dao động ý chí của mình, hắn vừa nói xong đã không quay đầu đi ngay vào phòng, bóng lưng vừa kiên định vừa độc lập.
Không sao cả, chỉ một đêm thôi mà.
Hoài Vọng nghĩ: Dây cột tóc vẫn quan trọng hơn, để dành cho Kiêm Trúc một niềm vui bất ngờ.
Hắn lại nghĩ: Phải tranh thủ trước khi nối lại tiền duyên, đá kẻ đó ra khỏi thế giới của Kiêm Trúc.

Cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại.
Kiêm Trúc nhìn qua bóng lưng rời đi của hắn, ánh mắt bất chợt phức tạp mà sâu xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui