Nơi bị đôi môi đó chạm vào rợn lên một cảm giác ngứa ngáy âm ỉ, vệt đỏ ửng vô thức lan từ vành tai dần ra bên gò má.
Kiêm Trúc theo bản năng siết chặt cánh tay đang quàng trên eo mình của Hoài Vọng, hoảng hốt trong lòng: Xong rồi, ba ngày ba đêm.
Nhưng còn chưa hoảng được một lúc đã bị ý tứ trong câu nói của Hoài Vọng chấn động đến giật mình: …Hoài Vọng, nhớ ra rồi?
Y nhanh chóng quay đầu trở lại đi, giơ tay lay mặt Hoài Vọng, “Là sao, ngươi nhớ ra cái gì rồi?”
Tim Kiêm Trúc đập lên thình thịch, y đã chờ đợi lâu quá rồi, thay vào đó lại sợ chờ mong biến thành thất vọng.
Gương mặt tuấn túc đó bị y kéo đối diện với mình, trong đôi mắt là cảm xúc mà y quen thuộc —— yêu thương nồng nhiệt mà đậm đặc, ngay lúc này lại có thêm cảm giác xót xa và đau thương ngập tràn.
Mi mắt Hoài Vọng cụp xuống,, “Ta là đạo lữ của ngươi, ta chính là Thương Dự.”
Con ngươi Kiêm Trúc hơi co lại, cái đầu không thông minh này của Hoài Vọng thật sự nhớ lại được rồi!
Y còn chưa kịp chào đón niềm hân hoan này, bỗng nhìn thấy ai kia ngẩng đầu lên nhìn về phía Ô Đồng, ánh mắt hết sức đề phòng.
Cánh tay đang khoác ngang bên hông y chợt ghìm chặt lại, chặt đến độ nhịp thở của y thoáng hụt đi.
Kiêm Trúc, “…”
Cả người Hoài Vọng đầy ham muốn chiếm hữu, “Đây là đạo lữ của ta, mong ngươi tự trọng.”
Ô Đồng như vừa mới lấy lại tinh thần, nghe vậy bật cười một tiếng, “Đạo lữ bị ngươi bội tình bạc nghĩa?”
“Nhảm nhí!” Tim Hoài Vọng mới hơi loạn lên đã lập tức ôm chặt Kiêm Trúc hơn nữa, hắn cúi đầu hôn lên tai Kiêm Trúc, “Ta không có bội tình bạc nghĩa.”
Hắn vừa hôn, vừa nghiến chặt răng: Con chim xấu xa này, chỉ biết gây chia rẽ tình cảm của hắn và Kiêm Trúc!
Kiêm Trúc tưởng như mình là một cục móng giò bị Hoài Vọng ngậm vào miệng gặm gặm cắn cắn, y hơi nghiêng đầu đi tránh khỏi môi Hoài Vọng.
“Đúng rồi, ngươi chỉ đi trước một bước thôi.”
“…”
Dường như động tác đó kích động đến người nào đó, nên Hoài Vọng quay mặt y trở về phía mình.
Hắn không biết có phải Kiêm Trúc vẫn còn đang giận mình hay không, nhưng Kiêm Trúc giận cũng phải thôi —— hắn nhét y vào trong Kiêm Sơn, khi gặp lại còn đối xử với y như vậy, nói nhiều câu tổn thương y như thế.
Hắn kéo tay Kiêm Trúc, mười ngón tay đan nhau, chỉ sợ y chạy đi mất.
Đang định nói gì đó đã nghe thấy Ô Đồng mở miệng, “Kiêm Trúc.”
“Sao?” Kiêm Trúc bị Hoài Vọng giữ rất chặt, y khó khăn xoay nửa người trên của mình lại nhìn sang Ô Đồng.
Hoài Vọng bị ngắt lời, ánh mắt cũng dời qua theo.
Ô Đồng khẽ mỉm cười trước hai ánh mắt, “Chẳng phải ngươi bảo là tối nay ngủ lại chỗ ta sao?”
Bàn tay đang nắm tay y bỗng chốc siết lại! Kiêm Trúc cảm giác như xương cốt mình bị bóp kêu ra tiếng nhỏ.
Câu hỏi đó không có vấn đề nhưng trong tình cảnh này thì thế nào cũng có chút gì đó kỳ cục.
Bên khóe mắt là ánh mắt đầy chiếm hữu của Hoài Vọng, như là đang kéo lại cục xương bị Ô Đồng ngậm lấy vậy.
Trong lòng Kiêm Trúc đánh cái thịch: …lần này sợ là không chỉ bảy ngày bảy đêm rồi.
Hoài Vọng thấy y hắn không đáp lời, cúi đầu xuống nhìn y, “Ngươi muốn ngủ lại đây sao? Chúng ta không phải là không có chỗ, muốn về Thương Sơn hay Kiêm Sơn đều được cả.”
Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh nói với Ô Đồng, “Tối nay không ngủ lại nữa.”
Trước mắt thì y đã bị Hoài Vọng tìm ra rồi, cộng thêm việc hắn bất ngờ khôi phục ký ức, thì y đúng là không cần phải trốn trong Ma giới nữa.
Huống chi y còn đang định muốn hỏi Hoài Vọng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với hắn.
Ô Đồng liếc nhìn y rồi “ừm” một tiếng.
Kiêm Trúc giơ tay xoa xao cái đầu đang gục xuống của Hoài Vọng, giải thích với Ô Đồng, “Hắn bệnh nặng mới khỏi, chưa được chăm sóc nhiều.”
Hoài Vọng, “…”
Ô Đồng bật cười một tiếng, hất hất cằm với y, “Tùy ngươi.”
Hoài Vọng thấy Kiêm Trúc đồng ý rời đi với mình, nên không băn khoăn với cách dùng từ của y vừa rồi nữa.
Hắn thấp giọng giục, “Đi thôi, đi mau.”
Kiêm Trúc đáp một tiếng nói lời từ biệt với Ô Đồng, rồi gạt bàn tay đang nắm bên hông mình của Hoài Vọng, “Đi đàng hoàng nào.”
Bàn tay nào đó buông ra quyến luyến không nỡ rồi, trước khi cả hai rời đi Hoài Vọng còn quay đầu liếc nhìn đống đặc sản đang đặt trên bàn mà Kiêm Trúc mang cho Ô Đồng.
Hắn mím mím đôi môi mỏng, rồi nhanh chóng đi theo bước chân của Kiêm Trúc.
Bóng lưng hai người rất nhanh đã biến mất ở cuối con đường nhỏ trong hậu hoa viên.
Ô Đồng đứng yên tại chỗ, tầm mắt thoáng dừng trên đống đặc sản một lúc, rồi hắn quay lưng đi trở về tẩm cung.
“Vực chủ.” Liễu Việt ở phía sau hắn chần chờ kêu một tiếng, thấy Ô Đồng xoay đầu lại, hắn xin chỉ thị, “…mấy thứ này để ở đâu ạ?”
“Tất nhiên là gom lại.” Đôi mắt hẹp dài của Ô Đồng lướt qua, “Không thì sao?”
“Vâng, Vực chủ.
Thuộc hạ ngu ngốc!”
“Ừm.” Ô Đồng lười nhác đáp lại một tiếng, sau đó không quay đầu lại đi về phía tẩm cung của mình.
Vạt áo đỏ rực như lửa phất lên một góc chéo sau lưng hắn, rồi hòa vào trong đêm tối lờ mờ.
Rời khỏi Ma giới, Kiêm Trúc và Hoài Vọng bay bân trên Cửu Châu.
Kiêm Trúc nhìn nhà nhà đã lên đèn bên dưới, suy nghĩ về biến động bất ngờ trong hai ngày hôm nay —— đầu tiên là mình bất ngờ ngã ngựa, kịch bản mối tình đầu thơ ngây bể ngang, từ đó sinh ra mối nguy ba ngày ba đêm.
Sau đó là y trốn hắn đuổi, kết quả làm cho Hoài Vọng bất ngờ khôi phục ký ức, mối nguy ba ngày ba đêm bị loại bỏ.
Vốn dĩ đến đây thôi là tất cả cùng vui vẻ, nhưng ngặt nỗi Ô Đồng cứ cố tình duỗi tay ra khuấy một cái cho đục nước mới chịu.
Kiêm Trúc vừa nghĩ đến bộ dạng như chỉ hận không thể tháo gỡ y ra rồi nuốt vào bụng, khắc đầy dấu ấn đó của Hoài Vọng, lập tức thấy hãy còn run sợ: Giờ thì hay rồi, ba ngày ba đêm biến thành bảy ngày bảy đêm rồi.
Không được, y phải nghĩ cách để bịp cái bảy ngày bảy đêm mới được.
Đầu ngón tay nóng lên, lại là Hoài Vọng nắm.
Lòng bàn tay thô sần cẩn thận lần vuốt xương ngón tay y.
Hoài Vọng nói, “Ta muốn đến Kiêm Sơn, được không?”
Kiêm Trúc thoáng thu bớt tâm tư, “Được.”
Thoắt cái chuyển hướng, cả hai lập tức hóa thành vầng sáng vội vàng bay đến Kiêm Sơn.
Bước lên con đường nhỏ cỏ cây tươi tốt trong rừng, Kiêm Trúc xe nhẹ chạy đường quen xuyên qua khu rừng đi về mảnh vườn hai người đã từng ở, cõi lòng phút chốc bùi ngùi xúc động.
Chỉ mới mấy tháng vòng tới vòng lui một lượt, cuối cùng thì hai người cũng coi như đã quay lại.
Cành lá trước mặt tự động tách ra, tiểu viện yên tĩnh giữa núi đập vào trong mắt.
Cơ thể Hoài Vọng thoáng giật mình, có muôn ngàn loại cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong trí óc, viền mắt hắn nóng rực lên.
Từng gốc cây ngọn cỏ vẫn giữ dáng hình như lúc hai người vừa rời đi —— kế bên cây hoa đào cành lá xum xuê là một cái bàn một cái ghế nằm, nắp bình trà đặt trên bàn vẫn chưa kịp dọn.
Kiêm Trúc đang đứng trước cửa viện thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ trong vườn nhà mình, chợt bị Hoài Vọng ôm chầm lấy.
Hắn gác cằm lên bả vai y, khe khẽ cọ xát.
“Hoài Vọng?”
“Đừng động, để ta ôm một lúc.”
Thế là Kiêm Trúc để yên cho hắn tựa đầu vào hõm vai mình, từng chút cảm giác kinh hồn bạt vía nảy lên cùng với nỗi kích động.
—— đêm sâu người lặng, cô nam quả nam, sào huyệt tình yêu thân quen, liệu có phải là khởi đầu của bảy ngày bảy đêm hay không?
Y ổn định tâm trí mình lại, định đi bước nào tính bước nấy, y nắm cổ tay Hoài Vọng xoa xoa bóp bóp, nói lảng sang chuyện khác, “Sao ngươi nhớ lại được? Nói thử cho ta nghe.”
“Đi vào rồi nói.” Nhắc đến chuyện ký ức, Hoài Vọng đứng thẳng lên thả y ra, kéo y đi vào ghế nằm trong viện.
Ghế nằm rộng chừng một người rưỡi, sau khi Kiêm Trúc ngồi xuống Hoài Vọng nghiêng người tới gần, nắm một tay của y, khi này mới bắt đầu từ từ kể lại.
“Đêm qua sau khi ngươi chạy đi, ta tìm ngươi cả ngày.
Khi sắp đến tối thì ta mới nhớ ra ngươi muốn đến sông Thiên Thủy để thả hà đăng, bèn theo đó đến thành Vị Đô, chắc là ngươi cũng biết.
Kiêm Trúc gật gật đầu, tất nhiên là y biết, y còn chia ra mười mấy mảnh thần thức làm đón nhử, Sau đó thì sao?”
“Ta tìm được cái hà đăng mà ngươi thả, đi theo nó đến cuối sông Thiên Thủy.” Hoài Vọng hơi dừng,, “Cũng chính là Côn Lôn Dao Trì trong truyền thuyết.”
Kiêm Trúc từ từ ngồi dậy, “Thật sao?”
Lời đồn này đã nghe rất nhiều năm rồi, năm nào hai người đều thả hà đăng, nhưng chưa bao giờ tự mình đi tìm.
“Không chỉ như thế, mười hai ngọn hà đăng mà chúng ta từng thả mấy năm trước cũng ở đó.” Hoài Vọng nói, “Còn có mười hai mảnh thần thức bám vào hà đăng của ta.”
“Trong thần thức mang theo ký ức mười hai năm qua của ta, nên ta… đã nhớ lại tất cả.”
Kiêm Trúc ngẩn người: Vậy cũng được sao?
Trong thoáng chốc y ngẩn ngơ đó, trong bóng đêm mơ hồ Hoài Vọng nhìn y, cuối cùng hắn cũng kiềm lòng không đậu nghiêng người ghé đến phía trước hôn lên gò má của y từng chút một, rồi lần theo hàm dưới đáp xuống cổ.
“Ưm…” Kiêm Trúc rên khẽ lên một tiếng, với tay nắm ống tay áo của Hoài Vọng.
Nụ hôn của Hoài Vọng không còn vụng về như trước đó nữa, đã trở lại nhiệt tình và thành thạo của ngày xưa.
Dường như có một chuỗi ngọn lửa trong môi hôn, hắn biết rõ chỗ mà Kiêm Trúc thích, chỉ qua đôi lần đã trêu chọc y đến rối loạn hơi thở.
Kiêm Trúc từ trong cơn mê ly cụp mắt nhìn thấy ống tay áo trong mình… cứ có cảm giác, hình như hơi nhăn thì phải?
Y không nghĩ quá nhiều, chỉ khi Hoài Vọng kéo vạt áo y ra thì bỗng tỉnh lại: Chờ đã, bảy ngày bảy đêm!
Y nhanh chóng nắm chặt cổ tay của Hoài Vọng, cúi mắt đối diện với ánh mắt nồng đậm cảm xúc của Hoài Vọng, ép mình bình tĩnh lại, “Khoan đã.”
Suy tư cấp tốc xoay chuyển trong đầu, Kiêm Trúc tự hỏi trước mắt còn cách nào có thể bảo vệ được mình không nhỉ.
Hoài Vọng cứ như vậy nhìn y từ dưới lên, sau mấy hơi ngắm nhìn thì bỗng nhiên giơ tay lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay đang gác trên cổ tay mình, “Kiêm Trúc.”
Cái hôn này khiến Kiêm Trúc thoáng run lên.
Y vội lên tiếng, “Còn một vấn đề nữa.”
“Vấn đề gì?”
“Tại sao ngươi mất trí nhớ?”
“…”
Dứt lời, khu nhà nhỏ giữa núi rừng bỗng chốc chìm vào phút im lặng ngắn ngủi.
Dường như Hoài Vọng ngẩn người ra.
Khoảnh khắc khôi phục ký ức đó ngắn ngủi quá, lượng thông tin vừa khổng lồ vừa hỗn loạn, ùn ùn kéo đến như muốn nhấn chìm hắn, đến cả tuyến thời gian cũng rối loạn.
Hắn không ngừng cắt tỉa trong thức hải, mãi đến khi Kiêm Trúc lên tiếng hỏi hắn mới đột nhiên ý thức được: Độ kiếp trong năm nay, mà ký ức của năm nay vẫn chưa theo thần thức bám vào hà đăng.
Nói cách khác, trong ký ức của hắn vẫn còn thiếu mỗi một phần độ kiếp đó.
…
Kiêm Trúc thấy toàn thân hắn đông cứng lại thành một bức tượng màu trắng bạc trong màn đêm, ánh mắt tức khắc sắc bén, “Ngươi không nhớ rõ!”
Hoài Vọng hoảng hốt trong lòng.
Kiêm Trúc bỗng dưng bắt được một chút hi vọng sống, bắt đầu lên tiếng khiển trách, “Ngươi chẳng những không nói tiếng nào chạy đi, còn đơn phương xé bỏ khế ước đạo lữ, xóa đi nhân quả giữa chúng ta… tất cả những chuyện đó ngươi đều không nhớ hết sao?”
Theo mỗi một câu nói của y vang lên, tim Hoài Vọng càng lúc càng thắt lại.
Xé bỏ khế ước đạo lữ, xóa đi nhân quả, chỉ mới nghe thôi đã bạc tình bạc nghĩa.
Mà ngặt nỗi hắn lại không cách nào đưa ra được lời giải thích.
Cuối cùng thì tại sao hắn lại bỏ lại Kiêm Trúc?
Kiêm Trúc nói xong hắn không nói một lời, như đang chìm trong rầu rĩ và trầm tư, bèn giơ tay lên đẩy hắn qua một bên, đứng dậy đi vào nhà gỗ nhỏ.
Mới vừa bước được hai bước cánh tay chợt bị kéo lại, trên mặt Hoài Vọng lộ vẻ lo lắng, “Kiêm Trúc…”
Kiêm Trúc vỗ vỗ đầu chó của hắn, “Suy nghĩ kỹ một chút, trước khi nghĩ ra được lời giải thích thì chúng ta tạm thời không lên giường, nhé chồng cũ.”
Y nói dứt lời quay đầu trở vào trong nhà, “đùng” một tiếng cửa nhà đóng lại sau lưng.
Hoài Vọng đứng trong viện, gió đêm phất qua thổi cho nguội cái đầu tỏa nhiệt vì khôi phục ký ức của hắn.
Lúc này hắn mới nhớ ra, trong khoảng thời gian hắn “bội tình bạc nghĩa” đó, mình đã biến thành “chồng cũ”..