Lạc Trầm Dương vừa dứt lời, nín thở đợi Kiêm Trúc đáp lại.
Tầm mắt của các đồng môn xung quanh cũng tập trung hết vào hai người, không dám chớp mắt một cái: Tuy ai cũng nghe nói Kiêm Trúc đến vì “tình cũ”, nhưng vị “tình cũ” kia đã lâu rồi mà vẫn chưa xuất hiện, e rằng đó chỉ là lời đùa mà thôi.
Huống chi đảo mắt về phía đại sư huynh ưu tú nhất trong môn phái, không biết Kiêm Trúc có chút dao động nào hay không?
Trung tâm của ánh nhìn, góc nghiêng mặt của Kiêm Trúc được nắng chiều ấm áp màu quýt chiếu vào, trong phút yên tĩnh dường như hiện lên mấy phần ngượng ngùng.
Sự chú ý của tất cả mọi người dồn hết trên người Kiêm Trúc, theo bờ môi hé mở của y, con tim không hẹn mà cùng nhau nâng lên —— đặc biệt là Hà sư huynh, hít một hơi vào không dám thở ra, điên cuồng kêu gào trong đáy lòng: “Thương Dự huynh! Thương Dự huynh!”
Kiêm Trúc mở miệng, “Sư huynh, đệ…”
Song y còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên có một tia sáng trắng lướt qua từ phía chân trời, đáp xuống trước mặt hai người.
Lời chưa hết đã bị cắt ngang như vậy.
Thân hình cao lớn rắn rỏi như mang theo cả ngọn Thương Sơn, khí thế sắc bén như một thanh kiếm phủ kín sương trắng.
Không gian vốn đang yên lặng đột nhiên cứng lại.
Hoài, Hoài Vọng Tiên tôn…!?
Nhưng Hoài Vọng dường như không cảm nhận được tầm mắt bắn đến từ xung quanh.
Chắc là vì lần đầu tiên chiến tranh lạnh trong vòng mười mấy năm nay, hắn dõi theo đôi môi hé mở của Kiêm Trúc, trên mặt là vẻ hoảng hốt khó nén được.
Không còn kịp nhớ là đang dưới ánh mắt của tất cả mọi người, giọng nói Hoài Vọng căng thẳng, “Ngươi muốn ngoại tình sao?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Đùng đùng! Như có tia sét đột ngột nổ vang lên, tâm trí của các đệ tử đều bị quay cuồng bởi câu nói bất thình lình đó.
Mấy chục người đồng loạt hóa đá trong phút chốc, những bức tường hình người vây vòng quanh thành mấy vòng không có một chút động tĩnh.
Gió im lìm thổi qua, tiếng cành lá xào xạc không lọt vào tay.
Giờ khắc này trong đầu tất cả mọi người chỉ có một câu nói xoay quanh: “Ngươi muốn ngoại tình sao?”
Thế, thế là thế nào?
Có điều không để mọi người cảm thụ xong, đã nhìn thấy Kiêm Trúc nhếch môi mỉm cười, mặt không biến sắc nói, “Tên chồng cũ như ngươi sao còn lắm chuyện vậy?”
Đùng đùng đùng! Lại thêm một tia sét cuồn cuộn đánh vào lòng dạ của mọi người.
Bọn họ còn chưa bước ra được nỗi kinh hoàng vừa rồi, trước mắt lại một câu “chồng cũ” đánh cho hoảng hốt.
Mấy chục con mắt “xoẹt ——” cái chuyển hướng sang Hoài Vọng.
Nhưng lại trong thấy vẻ mặt của vị Tiên tôn cao cao không thể với tới của họ hơi rối loạn, “…nói linh tinh gì đó.”
Mọi người: …!!!
Không quan tâm đến việc hai người họ đã gây ra xung kích lớn đến mức nào trong lòng những người đang đứng xem, giờ khắc này trong mắt Hoài Vọng chỉ có một mình người đang đứng trước mắt hắn.
Hắn đối diện với ánh mắt của Kiêm Trúc, tất cả từ chuyện chiến tranh lạnh trong hôm nay phút chốc nổi lên trong lòng.
Hắn mất sức dần dần, dưới mắt của tất cả mọi người, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn lạnh tanh ửng lên đo đỏ.
Đốt ngón tay giấu trong tay áo đang buông xuống cong cong, cuối cùng Hoài Vọng cũng không kiềm được nữa, giơ tay lên định kéo Kiêm Trúc, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã miễn cưỡng bị tránh đi.
Kiêm Trúc ôm tay áo, “Chồng cũ, xin ngươi tự trọng.”
Hoài Vọng, “…”
Y nói xong rồi quay sang Lạc Trầm Dương đang đứng bên cạnh.
Tuy khung cảnh tỏ tình bị Hoài Vọng cắt ngang, song Kiêm Trúc không quên khởi đầu của câu chuyện.
Khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác thất thần trên khuôn mặt đoan chính đó, Kiêm Trúc thầm than nhẹ một tiếng trong lòng, “Đại sư huynh.”
Một tiếng đó của y chẳng những đánh thức Lạc Trầm Dương không khác nào đang nằm mơ, mà còn khiến Hoài Vọng thấp thỏm đứng bên quay qua.
Có một vài đệ tử đứng trong đám đông vây xem cũng lấy lại tinh thần, bả vai cứng ngắc thoáng nhúc nhích, rồi lại như mất đi tri giác va trúng đồng môn đứng bên cạnh.
Bộp, bộp… nhóm người đang đứng xiêu vẹo, lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, sực nhớ ra bọn họ đứng vây quanh ở đây hình như là bởi vì đại sư huynh muốn thổ lộ.
Mấy chục tầm mắt lại nhanh chóng hướng về phía đại sư huynh suýt chút nữa bị bọn họ lãng quên.
Đối diện với Kiêm Trúc, Lạc Trầm Dương từ từ nghiến chặt hàm răng, một hơi hít vào nghẹn trong khoang mũi.
Thoạt tiên hắn liếc nhìn Hoài Vọng Tiên tôn bên cạnh, lại đưa mắt quay về Kiêm Trúc, “Sư đệ, ta muốn biết câu trả lời của đệ.”
“Đa tạ sư huynh cất nhắc.” Kiêm Trúc mở miệng.
Lời vừa dứt, ý tứ hiển nhiên sáng tỏ.
Y thấy vẻ mặt Lạc Trầm Dương ảm đạm, cố gắng từ chối khéo léo nhưng không để mất đi sự linh hoạt, “Ta chẳng qua chỉ là một thoáng qua ngắn ngủi trong khởi đầu cuộc đời của sư huynh mà thôi.
Sư huynh tuổi trẻ tài cao, trên người lại mang trọng trách tông môn, sau này chắc chắn sẽ hào quang rực rỡ trong Tam giới, gặp được kim ngọc lương duyên mà số mệnh đã an bài.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Ý trên mặt chữ là: Không phải là ta quá tốt, mà là ngươi gặp quá ít.
Người ưu tú như ngươi, sẽ không thiếu hoa hoa cỏ cỏ.
Y nói xong lại dừng một chút nhìn Lạc Trầm Dương, bỗng hắn ngước mắt lên nhìn, “Nếu như ta lại cảm thấy rằng sư đệ chính là kim ngọc lương duyên của ta thì sao?”
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng bị gạt sang một bên không kiềm được lên tiếng, “Ảo giác.”
Kiêm Trúc quay đầu lại liếc nhìn hắn.
Hoài Vọng lại cụp mắt xuống đứng yên kế bên, ngậm miệng lại.
Trong vẻ thuận theo còn mang điệu bộ tủi thân khiến cho đám đệ tử đang nhìn lại được một phen hốt cả hoảng —— chết dở rồi, đây là Hoài Vọng Tiên tôn lạnh lùng cao quý vô tình trong lòng bọn họ sao?
Dưới mấy chục tầm mắt ngẩn ngơ thoát xác đó, Kiêm Trúc sâu sắc cảm thấy tình cảnh lần này đã mất đi lý do để tiếp tục kéo dài nữa, “Ta không có ý gì với sư huynh, cũng không muốn làm lỡ sư huynh.
Nếu như sư huynh nghĩ thông suốt rồi, thì ta vẫn lấy tình đồng môn đối đãi với huynh như xưa.”
Y nói rồi lướt qua Lạc Trầm Dương cất bước rời đi.
Các đồng môn đang đứng vòng quanh phía trước nhìn thấy Kiêm Trúc từng bước đi tới, thoáng giật mình rồi “soạt” cái tản ra, nhanh chóng nép thành một con đường cho y đi —— đây, đây là người có thể hàng phục Tiên tôn đó!
Trong lúc hành động quá mức vội vàng, có hai người thậm chí bất cẩn vấp chân, bóng người đong đưa đạp đồng bạn một cú.
Kiêm Trúc bật cười khuyên răn như ngày thường, “Sư huynh cẩn thận.” Nói rồi phóng người lên bay trở về Thương Sơn.
Đến khi bóng lưng biến mất đằng sau tầng tầng lớp lớp núi non, đám người như là bất chợt thả lỏng, rồi lại dồn dập nhìn về phía hai người Hoài Vọng và Lạc Trầm Dương đang đứng yên tại chỗ.
Đại sư huynh đứng đầu tỏ tình lại bị từ chối, vốn tưởng đây sẽ là một chủ đề cho mọi người bàn tán sôi nổi —— nhưng ngay khi bóng người lạnh lùng cao quý nào đó xuất hiện thì tất cả mọi chuyện đều trở nên bé nhỏ không đáng quan tâm.
Hoài Vọng bị bao quanh trong những ánh mắt ngờ vực và sửng sốt, nhưng lại hoàn toàn không để trong lòng.
Nội tâm của hắn sốt ruột hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Ngay khi biết Lạc Trầm Dương tỏ tình thì hắn đã lo sợ rằng trong cơn tức giận Kiêm Trúc sẽ đồng ý với Lạc Trầm Dương; ngay lúc này hắn bị bỏ lại ở đây, dục vọng muốn tuyên bố chủ quyền gần như sắp tung vỡ gông cùm xiềng xích lý trí, song lại bị chính hắn gắng gượng dằn xuống ngay bên điểm giới hạn.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay, mượn cảm giác nhoi nhói nhỏ xíu để nhắc nhở thần kinh.
Hít sâu một hơi, Hoài Vọng đang định phóng người lên bay đi, bỗng nhiên một cái đầu ngóc lên trong đám người.
Hứa sư tỷ thậm thà thậm thụt ló đầu thử thò bàn chân nhỏ bé ra, đánh giá sắc mặt của Hoài Vọng rồi chần chờ mở miệng, “Tiên, Tiên tôn… là người mà sư đệ muốn tìm sao?”
Hoài Vọng dừng lại, hẳn là nghĩ đến việc Hứa sư tỷ đã cho hoa cỏ, nên cũng không chú ý đến sự thăm dò của cô, “Đúng.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Shhh…! Tiếng hít khí lạnh đồng loạt vang lên.
Tuy rằng tin tức lộ ra từ trong đoạn đối thoại trước đó đã đủ để chứng thực suy đoán của mọi người rồi, nhưng khi nghe thấy Hoài Vọng chính miệng thừa nhận thì vẫn khó tránh khỏi rung động lần nữa:
Người kết làm đạo lữ với Kiêm Trúc, rồi người đã bội tình bạc nghĩa y, người khiến y phải ngàn dặm xa xôi đến tìm, lại Tiên tôn của bọn họ!
Tim của Hứa sư tỷ đập lên thình thịch, không biết là do căng thẳng hay là kích động.
Cô đã tưởng tượng ra hình ảnh mọi người chấn động trước mối quan hệ của hai người này từ lâu rồi, song không ngờ rằng cả hai còn một mối liên hệ khác nữa —— thành ra chính cô mới là người bị sốc!
Hứa sư tỷ đánh bạo, “Vậy, Tiên tôn thật sự bội tình bạc nghĩa với sư đệ sao?”
Dứt lời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Đồng sư tỷ đứng vên cạnh suýt chút nữa giơ tay lên bóp người tỷ muội tốt của mình: Câm miệng đi á á á á…! Ngươi không muốn sống nữa hả!
Ngoài dự liệu của mọi người, Hoài Vọng mím chặt đôi môi mỏng.
Một lọn tóc bạc trượt xuống bả vai của hắn, hắn im lặng trong mấy hơi, rồi phút chốc mở miệng, “Dẫu cho có làm mưa làm gió trên tiên đồ, thì kiếp này trong lòng ta chỉ có mỗi Kiêm Trúc mà thôi.”
Nói rồi không cho mọi người thời gian phản ứng, một vầng sáng trắng lóe lên cực nhanh tiến thẳng đến Thương Sơn.
…
Không còn hai nhân vật chính trên con đường nhỏ trước núi nữa, nhưng mấy chục người đệ tử đang tụ tập ở đó vẫn chưa tản đi ngay lập tức.
Ngay sau khi Hứa sư tỷ nghe thấy lời thổ lộ của Hoài Vọng thì vội túm chặt lấy vạt áo của mình hít sâu một hơi —— cút con mẹ nó đi chứ bội tình bạc nghĩa!
Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, Tiên tôn thừa nhận hắn có tình cảm với tiểu sư đệ ngay trước mặt mọi người!
So với sự vui vẻ tưng bừng của cô, thì Thường sư huynh ở cách đó không xa mới dần tỉnh lại trong ngơ ngác.
Hắn đang đè tay lên trên trái tim bé nhỏ bị kích thích thở ra một hơi, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì đó chợt cứng lại.
Sau đó “xoạt” cái quay đầu nhìn về phía Hà sư huynh bên cạnh, “Hà —— ”
Tiếng nói chợt im bặt đi.
Thường sư huynh há miệng ra hồi lâu không khép lại được, kinh ngạc nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Hà sư huynh.
Một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng mình, “…huynh bị làm sao vậy?”
Hai mắt Hà sư huynh mất hẳn tiêu cự, chẳng nói lên lời nhìn về hướng mặt trời lặn nơi xa xăm.
Một tia sáng màu vàng sậm soi vào trong đáy mắt hắn, khiến cho ánh nước mắt kia như đang lấp lóe chiếu chiếu.
Giọng nói đầy hoài nghi bản thân đứt quãng vang lên, “Ta đang nghĩ là… mấy ngày nay… cuối cùng thì ta đang hơn thua với ai chứ?”
Thường sư huynh, “…”
Kiêm Trúc bay về sau Thương Sơn nhưng không đi đến nhà gỗ mà đứng trên đài Tịch Hạc, vén tay áo lên tưới nước cho trong vườn hoa.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Tâm trạng của y lúc này vô cùng thoải mái.
Một phần là cuối cùng cũng nói chuyện rõ ràng với Lạc Trầm Dương; một phần khác là lúc Hoài Vọng không kiềm được bật ngửa ngồi dậy công khai ngay trước mặt tất cả người, giúp y xác định được một ít chuyện.
Cổ tay trắng gầy duỗi ra một đoạn từ trong tay áo rộng thùng thình, theo nhàn nhã chuyển động động tác tưới nước của y.
Khi Hoài Vọng chạy về đến thì đập vào mắt chính là khung cảnh đó.
Hình ảnh trước mắt và Kiêm Sơn trước đây từ từ chồng chéo lên nhau, tim hắn như sấm dậy trống dồn, thần kinh lại mơ hồ bị một bàn tay siết chặt.
Dừng một chút, song hắn vẫn cất bước đi đến chỗ bóng người cao gầy đó.
Động tác tưới nước của Kiêm Trúc ngừng lại, tiện tay đặt muỗng gỗ qua một bên, quay đầu nhìn Hoài Vọng đứng trước mặt mình không nói một lời nào.
“Chồng cũ có gì chỉ giáo?”
Đôi môi mỏng nhạt màu mấp máy, lồng ngực Hoài Vọng chập trùng mấy lần, cuối cùng bật ra hai tiếng, “Không có.”
“Không có thì thôi.” Kiêm Trúc nói dứt câu lại quay đầu lại.
Con dê đen đúng lúc ủn ủn dưới chân y, ngóc đầu lên cọ cọ vào chân y.
Kiêm Trúc khom lưng xuống ôm nó lên, vuốt ve bộ lông mềm mại trên người dê đen rồi cất bước hòng muốn rời khỏi.
Một bàn tay đưa ra ngăn y lại, “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Mang theo nó làm gì?” Kiêm Trúc vốn chỉ định ôm dê vuốt lông chút thôi, không suy nghĩ gì khác cả.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt căng thẳng của Hoài Vọng thì bất chợt cười lên, “Ngươi nghĩ sao?”
Bóng người đó dứt khoát xoay ngang chắn trước mặt không cho y đi.
Hoài Vọng biết mình bây giờ chắc chắn sẽ trông vừa ấu trĩ vừa tùy hứng.
Thế nhưng cảm xúc luôn luôn được khống chế khi đối mặt với Kiêm Trúc lại như cát vụn bay lung tung, không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn nữa.
Hắn có phần hoảng loạn: Kiêm Trúc ôm dê đen về nhà làm gì, lại muốn vào trong ảo cảnh nữa sao? Ôn lại quá khứ của hai người họ trong ảo cảnh, ngọt ngọt ngào ngào với “mình” trong ảo cảnh.
Có phải có ảo cảnh rồi, thì mình trong hiện thực đã trở thành có cũng được mà không có cũng được hay không? Cho dù có chia tay thật sự thì cũng không sao cả.
Hoài Vọng nói giọng khô khốc, “Ảo cảnh chỉ là giả thôi.”
Kiêm Trúc ôm dê đen rất tán thành, “Ảo cảnh như nước chảy, chồng cũ làm bằng sắt.”
Hoài Vọng, “…”
Hai người đứng trước vườn hoa giằng co đối mặt nhau một lúc, bỗng nhiên Kiêm Trúc bế dê đen nhét vào trong cánh tay của Hoài Vọng.
Hoài Vọng theo bản năng đưa tay ra đón lấy, thoạt đầu dê đen rời chủ nhân còn hơi hoảng loạn, bốn cái móng giẫm đạp lung tung.
Động tác ôm dê của Hoài Vọng hơi lộn xộn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Kiêm Trúc, dường như đang thắc mắc về ý nghĩa trong hành động này của y.
Kiêm Trúc nói, “Ôm chắc đó.”
Y nói rồi xoay người bước về phía vách núi bên cạnh.
Hoài Vọng ôm dê đen đang đạp tung tóe đi theo sau, “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Bỏ nhà đi trốn.”
Bước chân sau lưng dừng lại.
Sau đó bước dồn lên chạy vượt lên trên y, xoay người đứng ngăn trước mặt, “Đừng quậy.”
Kiêm Trúc híp mắt nhìn Hoài Vọng, cứ như là đang nói “cuối cùng thì ai mới là người quậy đây”.
Hoài Vọng nghẹn họng, mềm giọng xuống, “Đừng đi, bên ngoài không an toàn.”
Khóe môi hơi nhếch lên, “Không an toàn?”
Không chờ Hoài Vọng nói tiếp, Kiêm Trúc đã phóng bay lên.
Y quay đầu lại cản Hoài Vọng đang tính chạy theo, “Không được đi theo.”
Hoài Vọng ngừng lại.
Kiêm Trúc lại đối diện với linh lực đang rục rà rục rịch của hắn, “Thần thức cũng không được.”
Hoài Vọng, “…”
“Không thì ta sẽ không chỉ đơn giản là tức giận thôi.” Kiêm Trúc nói xong khẽ mỉm cười, “Khà khà khà khà khà.”
Hoài Vọng, “……”
Một vệt sáng nhanh chóng bay vút đi, bóng dáng Kiêm Trúc biến mất ngay trước mắt.
trên đài Tịch Hạc chỉ còn một mình Hoài Vọng đứng, gió sườn núi nhẹ nhàng cuốn mái tóc dài sau lưng hắn cùng ngoại bào lên.
Hồi lâu, trên đài vang lên một tiếng khe khẽ, “Be~”
Sau khi Kiêm Trúc rời khỏi Thương Sơn thì không đi đâu khác cả mà là đến một nơi quen thuộc.
—— thôn trang nhỏ ở gần thành Vị Đô, sân vườn nhỏ năm nào y và Hoài Vọng đến thả hà đăng cũng thuê.
Kiêm Trúc chào hỏi với Kinh thẩm kinh ngạc, rồi đi vào trong nhà, dọn dẹp sơ qua một phen chuẩn bị nghỉ lại.
Thường ngày thì thôn trang này hiếm khi có khách ngoài ghé đến, trước mắt không phải là ngày lễ hội trọng đại gì, ngoại trừ y ra thì không có khách gì đến.
Trong sân yên tĩnh, căn phòng chuyên để cho khách thuê được dọn dẹp sạch sẽ.
Kiêm Trúc ôm giường chiếu mình mang theo ra một lần nữa trải lên giường, rồi đi ra bàn đá ngoài sân lấy ấm trà ra nhàn nhã pha trà xanh.
Y ngả người vào ghế, nhắm mắt lắng nghe tiếng nước sôi “sùng sục sùng sục”.
Giờ này đã đã qua hoàng hôn, sắc trời u ám, gió đêm bên ngoài bờ ruộng xuyên qua vách tường thấp bé trong vườn thổi vào mặt, rất hợp lòng người.
Y đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có tiếng động ở ngoài cổng sân.
Kiêm Trúc mở mắt ra thì trông thấy Hoài Vọng mặc áo bạc bước vào cổng.
Chóp mày y nhướng lên, “Không phải đã bảo là không được đi theo rồi mà.”
Hoài Vọng không dừng bước, đi thẳng đến trước mặt y cúi người xuống dưới; “Đừng giận.”
Kiêm Trúc dựa người vào ghế lười biếng nhìn hắn.
Đêm tối mịt mờ làm nhòe đi đường nét tuấn mỹ sắc sảo của đối phương, lọn tóc mái màu trắng bạc buông xuống theo động tác khom lưng của hắn, có vài sợi rơi trước người Kiêm Trúc.
“Ta đã nói rồi, nếu như ngươi đi theo thì ta không chỉ đơn giản là tức giận thôi đâu.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng đó dắt tay y, “Tùy ngươi đánh mắng.”
Kiêm Trúc yên lặng nhìn người phía trên mình, sau mấy hơi y cười cười, “Rót trà cho ta đi.”
Hoài Vọng đáp lại một tiếng, buông tay y ra rót trà nóng vừa mới nấu xong bên cạnh cho y, rồi bưng đến trước mặt y.
Kiêm Trúc nhận tách trà, cụp mắt nhìn thấy nước trà trong veo nóng hổi, y dùng linh lực hạ nhiệt xuống, sau đó mím môi uống một hớp, rồi đặt tách trà sang bên.
“Đến giờ cơm rồi.”
“Ừm.”
Kiêm Trúc nhắc nhở, “Có phải ngươi nên đi nấu cơm rồi không?”
Hoài Vọng dừng một chút, “Hôm nay không nấu được không?”
“Tại sao không nấu?” Kiêm Trúc quay về phía hắn.
Hoài Vọng tức khắc ghé sát đến, “Trước đó chọc giận ngươi, nên bây giờ muốn dành thời gian ở bên cạnh ngươi.”
Khóe miệng Kiêm Trúc khẽ cong lên đáp lại một tiếng, không bảo hắn đi nấu cơm nữa.
Y để Hoài Vọng ngồi bên cạnh mình, cả hai cùng nhau ngắm nhìn những vì sao dần hiện lên trên màn trời đêm.
…
Một lát sau, trời đêm dần sâu.
Tiếng ếch kêu rền lên bên ngoài bờ ruộng, tiếng người trong thôn trang vơi đi.
Cách mấy bức tường bên ngoài sân, thi thoảng mới nghe được tiếng mẹ dỗ dành con nhỏ.
Kiêm Trúc đứng dậy, “Vào trong thôi.”
“Được.”
Hai người xoay người trở vào trong nhà, cửa phòng “lạch cạch” đóng lại sau lưng, bên trong một không gian không lớn chỉ còn lại hai người.
Kiêm Trúc bước mấy bước đi tới trước giường xốc chăn lên, rất nhanh có một bóng người áp đến sau lưng.
Y hơi sựng lại thoáng quay đầu, “Ngươi muốn lên giường cùng ta?”
Một bàn tay nắm bên sườn eo y, Hoài Vọng nghiêng đầu ghé đến, thấp giọng nói, “Không phải chúng ta vẫn như vậy sao.”
Kiêm Trúc khẽ cười một tiếng, “Cũng đúng nhỉ.”
Nhưng y vẫn chưa trở mình leo lên giường, chỉ xoay người lại quay mắt về phía Hoài Vọng.
Ánh nến trên bàn đong đưa, chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của y.
Hàng mi dài nhỏ nhẹ nhàng vỗ, như cánh quạt khiến lòng dạ người ta ngứa ngáy.
Một bàn tay níu trên vạt áo của Hoài Vọng, Kiếm Trúc kéo hắn đến gần mình thêm một chút nữa, hơi ngửa đầu.
Hoài Vọng cũng nương thế đó cúi đầu xuống, bàn tay khoác trên eo y trượt ra phía sau, tiến dần về trước đỡ áo lót của y.
Một tay Kiêm Trúc khoát trên vạt áo trước của hắn, một tay còn lại thì đặt trên vạt áo của mình, “xoẹt” một tiếng vạt áo lướt xuống, như là đang im lặng nói ra điều gì sẽ phát sinh tiếp theo.
“Hoài Vọng.” Kiêm Trúc kêu hắn một tiếng.
Chỉ hơi chuyển ý một chút, ánh nến trong phòng đã cái tắt vụt, sau đó y siết chặt vạt áo Hoài Vọng, nhắm mắt lại.
Đáy mắt Hoài Vọng tối tăm, bàn tay phủ sau lưng y hơi nắm chặt, cúi người xuống, mắt thấy bờ môi chỉ còn cách một đốt ngón tay là sẽ chạm nhau.
Trong bóng tối, hai mắt Kiêm Trúc lại phút chốc mở ra!
Bầu không khí ngọt ngào tức thì bị phá tan, người đối diện không dám tin mở bừng mắt, nhìn xuống cái vỏ kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của mình, rõ ràng là lấy thế đã lâu.
“Ngươi…” Hắn nhanh chóng muốn lùi lại, nhưng bàn tay đang nắm vạt áo của hắn lại cương quyết không cho hắn lùi nửa bước.
Kiêm Trúc ngước mắt lên cười, đáy mắt sáng tỏ lạnh lùng.
Cùng lúc đó, một tiếng “đùng——” thật lớn vang lên! Tâm hỏa hừng hực phá hỏng ô cửa chạm trổ cuốn vào trong phòng, thoắt cái đã bao vây người trước mặt.
Ngoài cửa sổ, một bóng người màu bạc được ánh trăng chiếu soi.
Ngoại bào chao liệng sau lưng, đôi mắt nhạt màu cháy bùng lên ánh lửa còn dữ đội hơn ngọn lửa đỏ thẫm kia.
Kiêm Trúc nghiêng đầu, lần này ý cười đã rõ ràng, “Hoài Vọng.”.