rong lớp học lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng giảng bài Động Nghênh.
Bài giảng từ trước đến nay luôn trôi chảy hôm nay chẳng khác nào bị nghẽn mạch.
Chú chim trắng bự kia quả nhiên không còn đập cánh phát ra tiếng động nữa, nhưng Động Nghênh lại cảm thấy mình còn bị quấy nhiễu nhiều hơn khi nãy nữa.
Kiêm Trúc ôm tay áo ngồi yên tại chỗ, trong tầm mắt của các đồng môn chỉ có một tấm lưng thẳng tăm tắp, không may mảy nhúc nhích.
Những ánh mắt lấp lánh hữu thần không giống như là đang nghe giảng bài, mà như là hành lễ nhìn chăm chăm với Động Nghênh.
Đây chắc là tiết học mà mọi người lắng nghe chăm chú nhất kể từ khi nhập môn đến nay.
Về phần thật sự nghe lọt tai được bao nhiêu thì chẳng biết được.
Hoài Vọng không để ý đến tâm trạng căng thẳng hồi hộp của bọn họ, giờ khắc này trong lòng hắn chỉ có mỗi niềm vui sướng khi có thể quang minh chính đại đứng trên bả vai Kiêm Trúc cùng nhau ngồi học.
Hắn cuộn mình trong hõm vai của ai kia, dưới móng vuốt là y phục đệ tử chất vải thượng thừa, cách hai lớp vải vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Kiêm Trúc.
Hoài Vọng ngồi chồm xuống, lại âm thầm lặng lẽ rúc vào bên gáy Kiêm Trúc.
Sư huynh sau lưng ngồi Kiêm Trúc, “…”
Sư huynh cố gắng để mắt nhìn thẳng, kiểm soát hai mắt của mình không để ánh mắt rơi vào hai người trước mặt.
Kiêm Trúc đảo mắt một vòng, nhìn các đồng môn đang ngồi học nghiêm túc, giơ tay lên tóm Hoài Vọng đang thư thư thả thả ngồi xổm trên bả vai của mình xuống đặt lên đầu gối.
Lập tức có vài cái lén nhìn kinh hoảng bên cạnh bắn sang.
Hoài Vọng bị cầm bỏ lên đầu gối, hơi phẩy cánh một cái, dùng thần thức hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Advertisement
Kiêm Trúc, “Ngươi quấy rối trật tự trong lớp.”
Hoài Vọng, “Nhưng ta không hề làm gì cả.”
“Sự tồn tại của ngươi đã đủ gây rối mất trật tự trong lớp học rồi.”
“…”
Một tiết học trong hoang mang lo sợ kết thúc.
Hôm nay đúng lúc giữa tháng, buổi chiều được nghỉ ngơi nửa ngày không phải lên lớp.
Kiêm Trúc đứng dậy mang theo Hoài Vọng rời đi, nhìn thấy bóng lưng đó biến mất sau cửa lớp, nhờ thế mà bầu không khí căng thẳng trong lớp học cuối cùng cũng thả lỏng.
Đến ngay cả Động Nghênh cũng rất mất hình tượng trưởng lão lau lau giọt mồ hôi nhỏ trên trán.
—— mặc dù trước đó mới trải qua cơn sóng to gió lớn “Tiên tôn chính là chồng cũ” rồi, cơn chấn động của việc Tiên tôn hóa chim không hề thua kém chuyện trước đó chút nào!
Khi Hoài Vọng lên tiếng thì trong lòng mọi người như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng ngặt nỗi Tiên tôn gần ngay trước mắt, nên mọi người vẫn chưa thể biểu hiện ra.
Chỉ có thể treo khuôn mặt hiếu học nghiêm túc chăm chú nghe giảng bài.
Trong nhóm học sinh có vài người đã tham gia Thanh Vân Thí, tất nhiên cũng đã gặp được con chim trắng đó, giờ đây bọn họ mới hậu tri hậu giác nhận ra: Thì ra thứ thoáng hiện bên cạnh Kiêm Trúc khi đó là Tiên tôn!
Phỏng đoán của Hứa sư tỷ đã được chứng minh, ngoài kích động ra thì còn vui mừng khôn xiết.
Cô quay đầu sang định giao lưu chủ đề mới cho tiểu thuyết với người ủng hộ lớn nhất của “Kiêm Gia Thương Thương” là Hà sư huynh, song lại nhìn thấy Hà sư huynh hai mắt đăm đăm ngồi yên tại chỗ, môi nửa há ra.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì…” Hà sư huynh lúng ta lúng túng nói, “Chỉ là ta chợt nhớ ra, hôm đó cả hai chúng ta cùng nhau đứng vây xem Kiêm Trúc sư đệ vạch nách Tiên tôn.”
Dứt lời, Hứa sư tỷ cũng lặng im.
Buổi chiều không có lớp, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đi thẳng về Thương Sơn.
Kiêm Trúc thấy mừng vì hôm nay được nghỉ, không để cho các đồng môn và trưởng lão chịu áp lực đến nhường này.
“Sau này ngươi không được đi theo ta học nữa.” Đợi Hoài Vọng hóa thành hình người đứng ngay trước mặt, Kiêm Trúc liếc hắn một cái.
Con ngươi nhạt màu hơi co rụt lại, “Vì sao chứ?”
“Vì sự phát triển bền vững của Lâm Viễn tông.”
“…”
Mắt thấy Hoài Vọng lại cúi gục xuống, Kiêm Trúc xoa xoa đầu chó của hắn, dắt người nào đó đi tới gần bàn đá nhỏ trong vườn hoa, pha ấm trà hoa nhài hình trái tim rót cho hai người.
Y kéo chủ đề trở về chuyện chính, “Nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, giờ nói chuyện trứng hai lòng đỏ của ngươi đi.”
Hoài Vọng bất mãn, “Đó không phải trứng hai lòng đỏ của ta.”
Advertisement
Kiêm Trúc nhảy qua lời kháng nghị của hắn, bắt đầu phân tích, “Bây giờ đã biết thân phận của hắn ta rồi, vậy thì rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ý nghĩa của việc thúc đẩy linh lực Doanh Châu tăng vọt, đi loanh quanh tìm người nhận truyền thừa nằm ở đâu?”
Hoài Vọng nghe vậy cũng sầm mắt xuống theo.
Im lặng hồi lâu, nước sôi bên cạnh đẩy nấm ấm trà vang lên một tiếng “lách cách”.
Mục đích cuối cùng của Thiên đạo chắc chắn là phá tan phong ấn một cách triệt để, hiện loạn Thiên viện.
Nhưng mất công mất sức nhiều như thế, đến cùng thì có liên quan gì đến việc phá tan phong ấn của hắn ta?
Muốn gây ra đại loạn trong Tam giới trong tình huống bị hạn chế hành động, nhân cơ hội chạy trốn, hay là muốn dụ dỗ người khác đọa ma trở thành con rối trong tay hắn ta, rồi an ổn ngồi sau tất cả?
“Ta cứ có cảm giác như là mình bỏ qua điều gì đó…” Kiêm Trúc ngón trỏ chống cằm, nhìn bóng cây trên đỉnh đầu lờ mờ phản chiếu trong tách trà trước mặt.
Y dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận hồi tượng lại từ ngày Cối Dữu gặp chuyện.
Những đoạn ngắn qua lại nhanh chóng vụt qua trong đầu y, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
Đang buổi trưa, tầng mây dày nặng chầm chậm trôi trên không, che khuất ánh nắng.
Ánh sáng tối dần đi, một cơn gió từ giữa núi rừng nổi lên.
Gió cuốn theo tầng mây, lại có tia nắng rực rỡ len qua những đám mây chiếu xuống.
Sau khi một cụm mây bồng bềnh mềm mại trôi đi, một vệt sáng chiếu xuống tách trà trên bàn đá.
Đúng lúc này Kiêm Trúc phút chốc mở toang mắt, đáy mắt soi chiếu vệt nắng bỏng mắt trên mặt nước.
Hoài Vọng đột nhiên cảm nhận được ngước mắt trông sang, lại nghe Kiêm Trúc mở miệng buông xuống hai chữ, “Ô Đồng.”
“…” Hắn tức khắc cảnh giác, “Ô Đồng thế nào?” Kiêm Trúc phẩy tay một cái, xua đi mùi chua loét lan tràn trong không khí, bổ sung thêm, “Ta nhớ lại đêm đó trong Thanh Hà môn, cảnh Ô Đồng đối chiến với Tôn giả.”
Đêm đối chiến đó Hoài Vọng không có mặt, nên hắn tạm thời gác trái tim nhạy cảm đa nghi sang bên, vẻ chăm chú lắng nghe.
Kiêm Trúc lần theo hồi ức chậm rãi nói, “Tôn giả của Thanh Hà môn đeo khuyên đồng lên người ma vật, thông qua ma vật dụ dỗ đệ tử ký khế ước, chuyển linh lực trên người bọn họ thành ma lực, gián tiếp hút ma lực bổ sung vào tu vi của mình.”
“Đêm đó Ô Đồng đả thương Tôn giả rất nặng, thực lực của đối phương vốn không đủ, sau lưng bỗng chợt hiện lên phù trận quen thuộc.
Phù trận vừa xuất hiện, các đệ tử như biến thành chất dinh dưỡng cho Tôn giả, bị hút tu vi bổ sung cho chủ thể.”
Hoài Vọng nghe vậy hơi suy nghĩ, “Cả hôm ấy ở Tụng Các.”
“Không sai.” Kiêm Trúc vừa nghe là biết hắn hiểu ý mình, “Thanh Hà môn là quá trình chủ thể đưa vào, còn trong mật thất Tụng Các là quá trình chủ thể phát ra.”
Kiêm Trúc nói rồi giơ một tay lên, chạc cây trên đỉnh đầu theo ý nghĩ của y bẻ gãy mấy cành rơi xuống tay y, y đặt mấy cành cây lên bàn sắp xếp.
“Thiên đạo làm chủ thể, còn những người tiếp nhận truyền thừa thì là cành cây.
Bên dưới cành cây lại rẽ ra nhiều nhanh nữa, tất cả đều lấy phù trận làm môi giới.”
“Giữa thân và cành có sự chuyển đổi linh lực với nhau, nhưng cuối cùng thì phát ra hay là thu vào vẫn phụ thuộc vào thân cây là chủ yếu.”
“Người tiếp nhận truyền thừa sẽ tăng vọt linh lực trong khoảng thời gian ngắn, thực ra không phải vì tu vi của bản thân người đó tinh tiến, mà là giữ một nguồn năng lượng khổng lồ do Thiên đạo lấy linh lực của mình cho nhánh bên dưới mượn tạm thời.”
Kiêm Trúc chợt dừng một chút, “Chờ đến đúng lúc, sẽ thu hồi lại cả gốc lẫn lãi bất cứ lúc nào.”
Ngón tay thon dài dò ra, đặt lên những cành cây tượng trưng cho thân cây nằm trên bàn dá.
Hoài Vọng cầm cành khô cụp mắt xuống, “Thứ gọi là truyền thừa chẳng qua là danh nghĩa mà thôi, mục đích của Thiên đạo là để nuôi nhốt tu sĩ.”
Từ “nuôi nhốt” dùng một lần cực kỳ chính xác, lại còn rất trực quan nữa.
Kiêm Trúc vỗ vỗ bụi trong tay, một lần nữa ôm tay áo ngả người dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn về phía biển mây mênh mông ngoài vách núim, “Dù sao cũng phải nuôi dê béo rồi mới mần.”
Hoài Vọng trầm giọng, “Chúng ta phải nắm chắc.”
Trước đây phạm vi hoạt động của Thiên đạo còn bị hạn chế, giờ thậm chí có thể hóa ra cả phân thân, có thể thấy được đã âm thầm rút đi bao nhiêu linh lực.
Tức là chờ đến lúc hắn ta phá tan được phong ấn hoàn toàn, thì cũng là lúc tu sĩ trong thiên hạ bị rút sạch linh lực.
Soạt, cành cây trên bàn bị quét đi.
Kiêm Trúc đưa tay vỗ vỗ mặt bàn, “Chúng ta bắt đầu chủ đề thảo luận thứ hai.”
Hoài Vọng thu gọn suy nghĩa, nghiêng người nhìn y, “Ngươi nói đi.”
Tâm tình có phần nặng nề nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đó của Hoài Vọng thì thoáng vơi đi ít nhiều.
Đầu ngón tay Kiêm Trúc chọt chọt lên mặt bàn, “Nếu như biết mục đích của hắn ta rồi, thì chúng ta phải thử suy nghĩ đối sách.”
“Chỉ có người thắt nút mới cởi nút được.” Hoài Vọng lời ít ý nhiều.
Kiêm Trúc gật đầu, “Thân phận của ta cũng bị Thiên đạo phát hiện rồi, sớm muộn gì cũng phải đối đầu trực diện.
Giờ chỉ có chúng ta liên thủ, mới có thể trấn áp được Thiên đạo.”
Sơn Hà kiếm là thần khí đã từng phong ấn Thiên đạo, trời sinh có tác dụng khắc chế hắn ta, Thiên đạo kiêng kỵ y, cũng càng không thể bỏ qua y.
Hoài Vọng nhìn Kiêm Trúc một lát, lập tức mài dũa tìm từ, “Cá nhân ta cho rằng, tu vi của ngươi có thể hơi tăng lên chút nữa.”
Kiêm Trúc bật cười, “Kiểu ý kiến như thế ngươi có thể nói thẳng.”
Y cũng cảm giác mình làm cá khô lâu quá rồi, sắp mọc mầm đến nơi.
Nếu như muốn đối kháng với Thiên đạo, chỉ mỗi Hoài Vọng tu vi kỳ Đại thừa thì chưa đủ ổn thỏa, càng nói chi đến y còn kém một cảnh giới.
Y cân nhắc, “Ta đã ngưng lại ở Hậu kỳ Hợp Thể lâu rồi, đúng là có thể xông lên Đại Thừa rồi.”
Y nói lời đó quá là qua loa hời hợt, cứ như là tâm huyết dâng trào.
Nếu như cho người ngoài nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng y bệnh không nhẹ, ăn nói hàm hồ.
Song Hoài Vọng nghe thấy thì vẻ mặt tương đối là tự nhiên, dường như cũng không thấy có chỗ nào không hợp lý.
“Có thể thử xem, không xông lên được thì thôi.” Hoài Vọng bổ sung, “Phải ổn định.”
Kiêm Trúc, “…”
Suy nghĩ kĩ chỉ trong chốc lát, y đứng dậy kêu Hoài Vọng theo, “Đến hàn đàm.”
Hàn đàm là nơi hai người từng gặp chuyện, Hoài Vọng vừa nghe đến đó lập tức căng thẳng, kéo tay y lại không người nào đó đi nữa, “Đi tới đó làm gì?”
“Không phải ta là kiếm sao?” Kiêm Trúc dứt lời thoáng im một chút, rồi lần nữa mở miệng, “Không phải ta là Sơn Hà kiếm sao? Khi đó ngươi lấy non sông đúc kiếm thì chắc là dùng Ly Hỏa, bây giờ muốn rèn đúc rèn luyện, chắc chắn không thể thiếu Ly Hỏa được.”
Advertisement
Kể từ sau khi biết thân thế là “Sơn Hà kiếm” của mình sau, thì y đã lập tức giải thích được mọi điều dị thường trước đó —— vì sao cái vỏ kiếm kia lại tương đối hợp mắt với mình, vì sao mình lại sinh ra phản ứng với Ly Hỏa, cùng với việc vì sao thức hải của mình lại là một vùng non sông tươi đẹp.
Kiêm Trúc xa xôi cảm thán, “Thì ra non sông vốn là bản thể của ta, ta còn tưởng là do ta yêu vùng đất này tha thiết.”
Hoài Vọng, “…”
Cái tay kia vẫn cầm cổ tay của y không buông, Hoài Vọng cau mày suy tư một hai, nói, “Ta xuống đầm với ngươi.”
“Đang có ý đó.”
Hai người đồng lòng với nhau, đi thẳng đến linh đàm.
Xuyên qua rừng thương ngô đến bờ ao, Kiêm Trúc dừng bước lại, nhìn mặt nước linh đàm gờn gợn sóng.
Hoài Vọng ngước lên nhìn mặt trời bên trên, đang vào buổi trưa, là lúc dương khí nặng nhất trong ngày, dùng nước lúc này để đúc kiếm là không thể tốt hơn.
Kiêm Trúc vui vẻ, “Có khéo quá không chứ?”
Hoài Vọng thấy y có vẻ rất có ý tưởng, “Ngươi có dự tính gì?”
“Chúng ta có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất.”
“…?”
Không chờ Hoài Vọng phản ứng lại, Kiêm Trúc đã cong môi mỉm cười, kéo tay áo của hắn “đùng” một tiếng nhảy vào trong đầm nước.
Dù đầm nước không đến mức lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ cũng nghiêng về mát lạnh, bao quanh thân thể của cả hai, là một độ lại tương đối dễ chịu.
Kiêm Trúc kéo theo Hoài Vọng rất nhanh đã đến gần đáy đầm, trước khi sinh ra phản ứng với Ly Hỏa thì thần thức của y đã thông qua hai bàn tay đang nắm của hai người truyền vào trong thức hải của Hoài Vọng.
Thần thức quấn quýt trườn lên, sống lưng Hoài Vọng chấn động! Trong thoáng chốc đã hiểu rõ ý của Kiêm trúc.
Thân thể của y đã hóa thành hình người từ sớm, nếu như muốn đúc kiếm thì chỉ có thể rèn đúc trong thần thức.
Mà cách thức ổn thỏa nhất, vừa khéo là tu chung với người đúc kiếm là Hoài Vọng.
…
Mấy ngày rồi xa cách, cộng thêm Kiêm Trúc chủ động, Hoài Vọng gần như không có phản kháng lập tức để thần thức của đối phương tùy ý quấn lấy mình.
Linh lực của hắn bao vây xung quanh Kiêm Trúc, bảo vệ thân thể của y.
Hai người ôm nhau dưới nước, dần dần chìm vào giữa tâm hỏa trong đầm.
Kiêm Trúc vịn bả vai Hoài Vọng, eo hông bị hắn ôm vào lòng, môi lưỡi bị mút liếm, dòng nước lành lạnh trong đầm chảy qua giữa khóe miệng đang dính vào nhau của hai người, âm thanh nhỏ vụn hòa tan trong nước.
Tóc đen tung bay, vạt áo tràn ra.
Không biết là bởi vì bị Ly Hỏa bên dưới nướng hay là vì điều gì khác, mà cả hai đắm mình trong đầm nước mát lạnh, nhưng thân nhiệt lại tăng lên cực nhanh.
Advertisement
Một tay Hoài Vọng đè sau gáy Kiêm Trúc, lưu luyến đảo qua hàm trên ấm mềm của y, hàng mi dưới nước rõ ràng từng sợi, phủ xuống một vòng bóng râm dưới mí mắt.
Một bàn tay còn lại thì lần theo bên eo của y —— soạt.
Đai lưng của y phục đệ tử màu xanh biếc bị một tay tung lên, bồng bềnh trong nước.
Kiêm Trúc lại không để ý tới việc đó —— thần thức của Hoài Vọng như rặng núi nguy nga đổ xuống, dẫn đường cho từng sợi Ly Hỏa cẩn thận bao phủ thức hải của mình.
Ý thức bị quay nướng từng bước sa vào, y để ngoại sam từ khuỷu tay trượt xuống, bay ra thật xa theo sóng nước.
Kiêm Trúc tuân theo bản năng của mình, leo lên ngọn núi hùng vĩ trước măt.
“A.” Một tiếng rên.
Không thể nói là đau đớn trong thức hải, hay là sung sướng ở chỗ nào khác.
Cả cơ thể giống như bị một ngọn lửa nồng nhiệt bao quanh, giọt mồ hôi nhỏ chảy ra từ thái dương Kiêm Trúc, nhưng rất nhanh đã hòa vào trong đầm nước.
Dòng nước lành lạnh trong đầm tràn vào hết đợt này đến khác, khi thì lạnh, khi thì nóng, cứ như là đưa mình vào hai lớp băng hỏa.
Chỉ có thần thức hùng hậu ôn hòa của Hoài Vọng mới có thể xoa dịu được linh lực sôi trào của y, khiến cảm giác khó chịu của y giảm bớt mấy phần.
Bọt khí đứt quãng tràn ra từ khóe môi, lần này lại không có cảm giác nghẹt thở.
Chỉ có khoái cảm ngập đầu đánh thẳng vào kích thức hải của y, theo động tác của Hoài Vọng thúc vào bình cảnh từng cái một, bình cảnh ứ đọng đã lâu mơ hồ có dấu hiệu thả lỏng.
Khoảng cách giữa đáy đầm và mặt đầm rất xa, nhưng lúc này trên mặt đầm lại bốc lên bọt khí “ục ục ục”, như nước đun sôi vậy.
Từng vòng sóng nước đánh vào bờ đầm, tiếng vang “ào ào ào” vừa gấp vừa nhanh, bọt nước bắn đi thật xa.
Ly Hỏa ở sâu dưới đáy đầm hừng hực, hai thân thể chìm rồi lại nổi.
Kiêm Trúc chỉ cảm thấy dấu ấn trong thức hải nóng đỏ lên, đúng như là đúc sắt thép.
Mãi đến khi lờ mờ cảm nhận được thức hải bị Ly Hỏa tái tạo, cả người như dục hỏa trùng sinh, y mới theo một cái bọt nước đột ngột đánh vào bờ ao, cần cổ thon dài ngả về sau, thất thần mở mắt ra trong vầng sáng trắng rực rỡ chói lòa.
…
Rào, hai bóng người nổi lên mặt nước.
Kiêm Trúc thoát lực vịn Hoài Vọng, nhờ hắn kéo mình về bên bờ hong khô nước trên người, lại lấy một bộ đồ mới từ trong túi chứa đồ ra khoác lên cho y.
Bên trong y mặc trung y của mình, ngoại sam của Hoài Vọng lớn hơn y cả một vòng, hờ hờ hững hững khoác trên bả vai y, vạt dưới chân còn rũ xuống quét trên mặt đất.
Hoài Vọng kéo tay y, ghé đến hôn lên mặt y, “Cảm giác thế nào?”
Kiêm Trúc chưa hết thòm thèm, “Rất sướng.”
Hoài Vọng, “…”
Vệt đỏ ửng tràn lên bên tai, Hoài Vọng nói, “Ý ta là thức hải của ngươi.”
Kiêm Trúc bừng tỉnh, lập tức ngượng ngùng cúi cúi đầu, kiểm tra thức hải một lúc.
Phát hiện ra quả nhiên tu vi tăng tiến hơn lần trước rất nhiều, đến ngay cả bình cảnh cứng đầu cũng có phần buông lỏng, nếu như thêm mấy lần nữa, thì không chừng có thể thật sự mượn chuyện ấy để xông pha lên Đại Thừa.
Y giơ một tay lên kéo vạt áo, “Trong Tam giới, chắc chắn là không có người thứ ba nào như chúng ta, miệt mài phóng túng.” Mượn chuyện thần giao xông lên Đại Thừa.
Kiêm Trúc nói dứt lời thấy mặt Hoài Vọng đỏ hơn nữa, không khỏi nói, “Đâu có gì đâu, tư tưởng của ngươi nên cởi mở hơn nữa.”
Hoài Vọng há miệng, nuốt câu “ta mắc cỡ thay người” trở vào.
Hai người sửa soạng một lúc, lại đi xuyên qua rừng thương ngô chuẩn bị vào phòng.
Đang đi khỏi rừng, bước chân Hoài Vọng dừng lại chuyển hướng về phía đài Tịch Hạc, “Quy Đình đến.”
Kiêm Trúc bèn kéo vạt áo theo sau hắn đi ra ngoài.
Tới đài Tịch Hạc, lập tức trông thấy Quy Đình chân nhân đang đứng bên ngoài kết giới Thương Sơn.
Quy Đình vừa định lên tiếng nói chuyện thấy Kiêm Trúc thì chợt nghẹn, vội ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt đi, nói với Hoài Vọng, “Quấy rầy Tiên tôn, thật sự là do chuyện xảy ra quá đột ngột.”
“Có chuyện gì.” Ở trước mặt người ngoài, Hoài Vọng lại quay lại cái điệu bộ lạnh lùng uy nghiêm kia.
“Vị Ất chưởng môn không khỏe trong người, bỗng nhiên đổ bệnh liệt giường, đệ tử Lạc Trầm Dương, Động Nghênh chân nhân chờ trưởng lão tới kiểm tra.”
Hoài Vọng cau mày, “Vị Ất bị bệnh?”
“Vâng.” Quy Đình nói, “Nếu như Tiên tôn có tiện, thì có thể…”
“Biết rồi, thì để bản tôn đi cùng ngươi.”
Hoài Vọng nói xong quay đầu bảo Kiêm Trúc về phòng nghỉ ngơi trước, mình thì đi cùng Quy Đình đến chủ phong của Vị Ất.
Nhìn thấy hai bóng người kia thoáng cái đã biến mất trước mặt, Kiêm Trúc lại không quay về ngay, mà khoác ngoại sam của Hoài Vọng đi đến vườn hoa của mình, thuận tay cầm gáo gỗ tưới hoa.
Thân hình thẳng tắp phủ ngoại sam đứng thẳng giữa vườn hoa, càng lộ rõ dáng người cao ráo.
Cổ tay trắng như men sứ duỗi ra từ trong tay áo bào rộng thùng thình, mái tóc dài màu mực phủ sau lưng, một vài lọn cuộn vòng trên đầu vai, người như vết son đậm nhạt trên bức tranh thủy mặc.
Giọt nước óng ánh từ mép gáo gỗ đổ thành dòng chảy xuống bùn đất dưới chân.
Kiêm Trúc cụp mắt, nhìn từng giọt từng giọt nước khúc xạ ánh nắng trên đỉnh đầu, một giọt to chừng hạt đậu soi chiếu khung cảnh xung quanh Thương Sơn.
Cổ tay y chợt ngưng, hốt nhiên xoay người phất tay lên —— tốc độ nhanh chóng, gần như để lại dư ảnh trên không, song lại bị người tới ngăn cản bằng một tay.
Cổ tay bị siết chặt kéo mạnh về phía trước, Kiêm Trúc nhìn khuôn mặt chẳng mấy xa lạ trước mặt.
Người tới huyền y tóc đen, ánh mắt lướt qua ngân sam đang khoác trên vai y, đôi môi đỏ cong lên, “Ngươi và hắn thật sự thân mật quá nhỉ…”
Kiêm Trúc mở miệng, “Thiên đạo.”
“A…” Một tiếng cười khẽ tự cuồn cuộn trong cổ họng Thiên đạo, một tay hắn ta bóp cổ tay Kiêm Trúc, đầu ngón tay nguy hiểm quét qua mạch máu y, cử chỉ toát lên mấy phần suồng sã, “Ta và hắn vốn là một thể, mà hắn là người, ta là thần.”
Thiên đạo nói cúi thấp đầu, tóc đen buông xuống ngoại sam của Hoài Vọng trên vai y, một tay còn lại nắm hàm dưới trơn nhẵn của y, tiếng nói như đầu độc, “Ta không truy xét ngươi lấy vỏ kiếm đâm ta hai lần.”
“Không bằng… đi theo ta?”.