Tiên Trù

Tiếng ồn ào trong tửu lâu chợt tắt, khách nhân ở lầu ba ai ai cũng quay đầu nhìn Nhâm Tiêu Dao.

“Tên bại gia tử này là ai vậy? Ít nhất cũng phải một..hai..một trăm Linh thạch a? Chỉ vì một bữa cơm thôi sao?

“Đồ phá của! Cũng không sợ bị no chết đi a!”

“Bà nội nó! Tên này cũng đủ đẹp mặt a. Người khác đều là gọi từng món, ta từng thấy qua một vị gọi một bàn đồ ăn đã là ngưỡng mộ lắm rồi, lần này thì phục sát đất luôn.”

“Ah? Người này nhìn quen quen a, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

Tiểu cô nương cũng bị cách gọi món của Nhâm Tiêu Dao hù hoạ mà trợn mắt há mồm, chẳng qua là ngay tức khắc vẫn có phản ứng, cuốn quýt cầm thực đơn, lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng quay lại nói với hắn lần nữa: “Khách… khách quan, số thức ăn ngài gọi, tính tổng cộng hết là hai trăm bốn mươi mốt khối linh thạch.”


“Ta biết, làm nhanh lên một chút, ta không có thời gian đâu.” Nhâm Tiêu Dao thản nhiên nói và lấy ra hai trăm bốn mươi hai khối Linh thạch để trên bàn. Cho dù là đi tới đây quan sát thì tiền thưởng cũng phải có chứ, ai biết được đầu bếp nơi này có thói quen cho nước vo gạo vào hay không đây!

Ngay lập tức, câu nói của Nhâm Tiêu Dao khiến cho mọi người kinh bỉ một hồi, “Không có thời gian? Không có thời gian mà ngươi còn gọi nhiều món ăn như vậy?”

Tiểu cô nương cầm thực đơn cuốn quýt chạy xuống, thiếu chút nữa đã té ngã trên đường, xem ra cách Nhâm Tiêu Dao gọi món thật có chút khiếp sợ a.

Bỏ qua những ánh mắt xung quanh, Nhâm Tiêu Dao ngồi trên ghế, thần thái tự nhiên. Chẳng qua, thời gian lên thức ăn ở Tuý Tiên Lâu không thể nào khen được, có lẽ không tính là chậm nhưng so với Phiêu Miểu Lâu thì kém rất xa a.

Ba phút sau, có một tên tiểu nhị bưng một cái mâm đi tới, trong mâm cũng không đựng thức ăn, mà là các loại thức uống.


“Một vò Tiên Nhân Tuý hai mươi năm, một vò Tiên Nhân Tuý mười lăm năm, một vò Tiên Nhân Tuý mười năm, một vò Tiên Nhân Tuý năm năm, một ly thức uống Băng Mộng, một ly Trà Đắng, một ly Thanh Lục Trấp.”

Khi tiểu nhị để một vò rượu lên bàn, Nhâm Tiêu Dao liền mở ra để nhâm nhi, thưởng thức. Tiên Nhân Tuý hai mươi năm? Hương vị cũng tạm được, thành phần so với Lão Oa Thiêu tinh khiết hơn nhưng thiếu chút cay nồng, kém chút bạo liệt. Bổ sung linh lực? Lão Oa Thiêu cũng có công dụng này, hơn nữa so ra còn tốt hơn không ít a. Năm khối Linh Thạch thì hơi mắc, còn khó uống hơn Lão Oa Thiêu mười năm, trước tiên thu lại đã.

Tiên Nhân Tuý mười lăm năm? Độ tinh khiết còn thua một chút với vò hai mươi năm, uống cũng tạm được, bốn khối Linh Thạch thì quá mắc. Thôi quên đi, bốn khối cũng là tiền , vẫn là thu lại a.

Tiên Nhân Tuý mười năm, năm năm? Bỏ đi, không cần phải thu vào túi trữ vật, để trên bàn là được rồi.


Băng Mộng, Trà Đắng, Thanh Lục Trấp? Ba cái này thì không tệ, có lẽ thích hợp với phái nữ hơn, so với rượu Thanh Mộng của Phiêu Miểu Lâu cũng không khác nhau lắm. Bà nội nó! Mấy thứ này đều được miễn phí a. Không được rồi, về sau rượu Thanh Mộng cũng phải miễn phí.

Vừa mới nhấm nháp hết một lượt thức uống thì thức ăn được bưng lên như nước tràn lên bàn.

“Đây là món gì? Cũng không ai báo tên hết vậy?” Nhâm Tiêu Dao ăn một khối ruột non xào, cũng không biết là thịt con gì, miệng nhai xoành xạch, thứ này cũng không ngon lắm, còn thua đồ ăn do Cao Thủ làm.

“Đây là Bạo Tiên Oa, đây là cá Thích xối mỡ, cua lột chiên giòn, Thiết Bối Chi xào lăn…” thật sự đã làm khó cho tiểu cô nương vì phải giới thiệu tên của gần một trăm món ăn.

Chẳng qua là, dù cho tinh thần chuyên nghiệp của tiểu cô nương này rất đáng khen nhưng sắc mặc của Nhâm Tiêu Dao ngày càng khó coi. Mỗi món ăn đều gắp một miếng rồi bảo tiểu nhị bưng xuống, nhiều món ở đây cũng không tính là khó ăn, đối với người phàm tuyệt đối là cao lương mỹ vị. Nhưng so với thức ăn của Phiêu Miểu Lâu mà nói thì chênh lệch rất lớn. Có thể không chút nể nang mà nói rằng, chỉ cần tên Cao Thủ luyện nấu ăn qua ba ngày là có thể làm đồ ăn ngon hơn ở đây gấp mấy lần. Cách nắm giữ hoả hầu, cách nêm nếm gia vị đúng là không thể nào so sánh được với Phiêu Miểu Lâu. Tới lúc này Nhâm Tiêu Dao mới hiểu được tại sao có người lặn lội ngàn dặm đường xa đến Phiêu Miểu Lâu ăn cơm. Thật sự là đồ ăn bên ngoài quá khó ăn đi, bản thân mình ngày nào cũng ăn mấy thứ trong “tông môn”, tất nhiên không cảm giác được gì nhưng đi ra ngoài ăn một hồi mới sâu sắc cảm nhận được a.

Thật ra vấn đề này rất là đơn giản. Đầu tiên, đầu bếp của Phiêu Miểu Lâu toàn là người tu đạo, bọn hắn xào rau bằng linh lực, lại biến hoá tuỳ tâm. Mà đầu bếp ở Tuý Tiên Lâu này chỉ là phàm nhân mà thôi, so sánh hai cái như là ngày đêm khác nhau. Thứ hai, những gia vị ở Phiêu Miểu Lâu cũng không phải là gia vị bình thường, nói về thành phần thì một loại gia vị đơn giản nhất cũng do mười mấy loại tài liệu phối với nhau, còn loại phức tạp thì có đến mấy chục hay mấy trăm loại tài liệu, hơn nữa những thứ phối đồ gia vị rất nhiều loại không phải vật ở thế tục. Tuý Tiên Lâu gì đó, nói tới nói lui cũng chỉ dùng đồ vật thế tục, rồi tìm một ít thịt Yêu thú làm nguyên liệu chính mà thôi, quả thực là phung phí của trời a.


Nhâm Tiêu Dao lắc đầu, đi khỏi Tuý Tiên Lâu với vẻ thất vọng, sau đó đi vào một tửu lâu khác tên Thừa Hoan Lâu, tuỳ ý chọn mấy món ăn, hắn nếm mấy ngụm rồi thất vọng lần nữa mà đi về, đồ ăn còn không bằng cả Tuý Tiên Lâu, chỉ được xem là mỹ vị nhân gian thôi, chẳng qua là Thừa Hoa Lâu cũng hiểu rõ việc này nên chỉ lấy của hắn năm trăm kim tệ mà thôi. Tửu lâu thứ ba là Cuồng Khách Cư cũng không được, cấp bậc cũng chỉ cỡ Thừa Hoa Lâu, rượu ở đây chỉ là nồng hơn một chút mà thôi.

Ra khỏi Cuồng Khách cư, hắn lấy mười khối linh thạch mua hơn một trăm cái ngọc khí. Những ngọc khí này chủ yếu mang về đựng một ít máu huyết của yêu thú cùng với mấy loại thiên tài địa bảo.

Bây giờ đã là chạng vạng, nếu như chậm rãi chạy về hướng Đông thì trở lại Phiêu Miểu Tông cũng là sáng sớm rồi. Nghĩ tới đây, Nhâm Tiêu Dao bỏ qua ý nghĩ ở lại nơi này một đêm, hắn ly khai Tử Y phường thị, cũng không đi theo đường chính mà trèo đèo lội suối đi thẳng một đường về phía Phiêu Miểu Lâu, tốc độ chạy bộ cũng tương đương với cao thủ võ lâm ở thế tục . Sở dĩ hắn chạy chậm là vì phát hiện có mấy người rất nhiệt tình, đã chạy hơn hai mươi dặm rồi mà vẫn còn bốn người đi theo đưa tiễn. Mà những người tiễn đưa này cũng khiến Nhâm Tiêu Dao có chút dở khóc dở cười, bốn người phía sau có một gã là dưỡng khí thất đoạn, một gã dưỡng khí lục đoạn thậm chí còn một tên ngũ đoạn, ba người này luôn bám theo mình từ lúc vừa ra khỏi Tuý Tiên Lâu, mấy kẻ này ắt hẳn là người của Tuý Tiên Lâu, xem ra mình cùng Vương gia thật sự rất có duyên. Còn người cuối cùng vì khoảng cách khá xa nên hắn không thấy rõ tu vi, chỉ là cảm giác có người theo sau mà thôi, hiển nhiên người này cũng ba kẻ kia cũng không phải là một bọn.

“Đứng lại!” Khi Nhâm Tiêu Dao vừa dừng ở một cái sơn cốc, tên dưỡng khí thất đoạn là một người trung niên mặc hoàng bào đã chặn trước mặt, mà hai tên dưỡng khí lục, ngũ đoạn đứng sóng vai ở sau lưng của hắn.

Nhâm Tiêu Dao bất đắc dĩ thở dài, xem ra mình giả bộ hồ đồ cũng không được rồi. Hắn buông thần thức ra, cẩn thận cảm thụ ở sau lưng, ngưng tụ thần thức thành một đường, tỉ mỉ quan sát. Quả nhiên sau lưng mọi người một trăm mét có một kẻ đang ẩn sau núi đá, tu vi cỡ bát đoạn, kẻ này mình cũng có ấn tượng, chính là khi mình mua đan dược hắn cũng ở đó, chắc là do mình đã lộ ra tiền tài. Quả nhiên là tiền tài động nhân tâm thật không sai a.

Lúc này hắn cũng không chú ý tới thần thức dị thường của mình, chỉ biết rằng tu luyện công pháp của Hư Vô Phiêu Miểu Tông sẽ khiến cho thần thức mạnh hơn những kẻ cùng giai, cụ thể là mạnh bao nhiêu thì không rõ lắm, dù sao Nhâm Tiêu Dao bây giờ cũng chỉ là thuộc hàng thái điểu mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận