Tiên Trù

“Đạo hữu, cái túi trữ vật này của ngươi lớn ra sao? Bao nhiêu linh thạch?”

“Năm mươi mét khối, một nghìn ba trăm linh thạch.”

“Đạo hữu, ngươi như vậy không ổn. Như vậy đi, một cái sáu trăm linh thạch, là chắc giá.”

“Cút.” Đối phương tức giận gầm lên, chỉ muốn ngay lập tức chém Nhâm Tiêu Dao trước mặt thành hai nửa cho hả giận.

Nhâm Tiêu Dao bĩu môi,” Dù sao cũng là người tu đạo, sao mà lại không có một tí giáo dưỡng nào thế này. Lý Phì chúng ta cũng không nên chấp nhặt với hắn làm gì.”

“Đại sư huynh, đối phương là dưỡng khí cấp chín đấy, cũng không cao hơn ngươi bao nhiêu đâu, chỉ có bốn cấp thôi mà, ngươi hay là thử chấp nhặt với hắn đi”

Nhâm Tiêu Dao phát bực, ngay lập tức giơ tay phát cho Lý Phì một cái,” Da lại căng quá phải không? Tôn chỉ của Hư Vô Phiếu Miểu tông chúng ta là đánh thắng được thì đánh, không được gây sự với người mà mình đánh không lại, không được nữa thì ta bỏ chạy, xem ai có thể chạy nhanh hơn ông mày nào, hiểu chưa hả?”

“À, hiểu rồi.” Lỹ Phì xoa nhẹ chỗ vừa mới bị đánh, cố ghi nhớ kỹ tôn chỉ mới nhất của Hư Vô Phiếu Miểu tông.

“Đạo hữu, cái túi trữ vật này của ngươi lớn bao nhiêu? Bao nhiêu linh thạch?”

“Bốn mươi mét khối, chín trăm năm mươi linh thạch.”

“Đắt thế, cao nhất là năm trăm linh thạch, nếu ngươi muốn bán thì ta sẽ mua một cái.”

Đối phương hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè cơn giận của mình xuống,” Đạo hữu, người tu đạo chúng ta không có thói quen mặc cả, chỉ có không nhìn ra bảo vật mà thôi, nếu ngươi không mua thì cũng đừng ở đó ngáng hết quầy hàng của ta.”

“Hắc, tiểu tử, thái độ phục vụ kiểu gì đấy? một tên dưỡng khí cấp bốn nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt ta tỏ thái độ sao?” Nhâm Tiêu Dao hai tay chống nạnh, vẫn đứng ở trước quầy hàng, thái độ trông rất ngang ngược.

Lý Phì bây giờ thì đã hiểu được ý tứ của câu mà đại sư huynh nói lúc nãy, đó là: thấy đánh không lại thì ta sẽ là cháu trai, thấy có thể thắng được liền đem đối phương làm cháu trai.

“Ngươi…Hừ!” Gặp phải người như thế này thì người bán hàng cũng chỉ có thể bực mình, thu hồi đống đồ vật đang bày trên quầy hang rồi quay đầu bước đi. Sau khi đi được khoảng ba bốn mươi thước, đến một quầy hàng khác rồi ngồi xuống.

Nhâm Tiêu Dao mang theo Lý Phì lão đảo đi tới, vẫn là quầy hàng của người vừa nãy,” Đạo hữu, cái túi trữ vật này của ngươi diện tích tối đa bao nhiêu? Bao nhiêu linh thạch ?”

Đối phương lại một lần nữa hít một hơi thật sâu,” Đạo hữu, túi trữ vật của ta bốn mươi mét vuông, chín trăm năm mươi linh thạch, đúng giá.”

"À..." Nhâm Tiêu Dao ngâm dài một tiếng, sau đó đưa hai tay bắt chéo trước ngực, chân phải hơi khuỳnh, chân trái đong đưa, đầu ngẩng lên nhìn trời, miệng không nói gì, rõ ràng là có ý muốn kéo dài thời gian.

“Đạo hữu, nếu như ngươi không mua, phiền ngươi hãy tránh ra để ta còn bán mấy món đồ này.”

“Không sao cả, ngươi cứ bán hàng của ngươi. Trong túi trữ vật của ta hiện giờ chỉ có chín trăm bốn mươi chín khối linh thạch, ta đang nhìn xem trên trời có thể sẽ rơi xuống một khối hay không thôi.”

Lý Phì cùng với chủ quán lặng đi một lúc. Linh thạch có thể từ trên trời rơi xuống như lời vừa nói sao? Cái thứ từ trên trời rơi xuống không gọi là linh thạch mà phải gọi là thiên thạch mới đúng!

“Tốt lắm tốt lắm, chín trăm bốn chín thì chín trăm bốn chín. Mau đưa linh thạch đây rồi cầm cái túi trữ vật đi đi .” Chủ quán thấy đối phương hai người, hơn nữa tu vi lại cao hơn mình, cũng chỉ còn cách nén giận.

“Sao không nói sớm, làm mất thời gian quá.” Nhâm Tiêu Dao lấy ra chín trăm bốn mươi chín khối linh thạch ném tới quầy hàng, cầm lấy cái túi trữ vật trong tay ước lượng.” Đạo hữu, ngươi vừa nói người tu chân chúng ta mua đồ không mặc cả, chậc chậc, vậy tại trong đảo mắt đạo hữu đã lại giảm giá vậy hả? Không thể kiên định với quan điểm của mình, con đường tu chân vấn đạo của đạo hữu…Ài…” Sau khi nói xong liền thở dài một hơi, lắc đầu đầy tiếc nuối, mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của đối phương, nghênh ngang rời đi.

“Sư huynh, sư huynh” Lý Phì toàn béo ú rung lên, chậm chạp chạy theo sau Nhâm Tiêu Dao, mắt thì nhìn theo túi trữ vật đang bị Nhâm Tiêu Dao tung lên hạ xuống.

“Làm sao vậy? Tìm đại sư huynh của ngươi có chuyện gì à?”

“Sư huynh, túi… túi trữ vật này là sư phụ bảo ngươi mua cho ta mà.”

“À, thế thì ngươi thử nói xem cái túi trữ vật này là ta đã bỏ ra bao nhiêu linh thạch để mua vậy ?” Nhâm Tiêu Dao đem cái túi trữ vật ném qua ném lại, không đưa cho Lý Phì.

“Chín trăm bốn mươi chín khối linh thạch.””

“Sao?” Nhâm Tiêu Dao liếc mắt nhìn Lý Phì, mắt tóe ra ánh sáng nguy hiểm.

“Chín trăm năm mươi, đúng, chin trăm năm… À, không đúng, là mua với giá một ngàn linh thạch đấy.” Lý Phì thấy sắc mặt đại sư huynh càng lúc càng khó coi, vội vàng cười theo, đem giá tăng lên thành một ngàn khối linh thạch.

“Ừm, Lý Phì sư đệ đã hiểu ra là tốt rồi.” Nhâm Tiêu Dao cười ha hả đem túi trữ vật cùng với năm khối linh thạch ném cho Lý Phì. Theo quy củ cũ thì thu nhập đoạt được chia cho hắn chín phần, Lý Phì được một phần.

“Sư huynh, hình như lão đầu kia bán công pháp đấy. Chúng ta chỉ biết chạy nhanh, không có công pháp cũng không được.” Lý Phì chỉ vào một lão đầu trông lôi thôi chẳng khác gì sư phụ ở phía trước nói, ở trước mặt lão đầu đó có đặt hơn mười cái ngọc đồng giản.

Lão giả tóc hoa râm, đạo bào trên người không mới cũng không cũ, tuy nhiên khắp nơi đều là nếp may, xem ra lão giả cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, có khả năng sẽ xuống mồ bất cứ lúc nào, tu vi của lão hiện giờ chỉ là dưỡng khí cấp năm, dĩ nhiên là khả năng lão có thể tấn cấp Đạo Cơ để tiếp tục vấn đạo là xa vời lắm.

“Lão nhân gia, bên trong mấy ngọc đồng giản của ngài là pháp thuật gì vậy? Đối với người tu đạo khác Nhâm Tiêu Dao thường không tôn trọng, thế nhưng đối với với một số vị tuổi đã cao, tiền đồ mờ mịt thì Nhâm Tiêu Dao lại cư xử rất lễ phép.”

Lão giả thấy rốt cục cũng có khách hàng tới hỏi thăm, mặt mày trở nên hớn hở, các nếp nhăn trên mặt trở nên tươi như hoa nở,” Hai vị thiếu niên anh hùng, công pháp của lão phu ở đây tương đối là toàn diện. Có thể nói cần cái gì cũng có, thực sự rất thích hợp với phong thái anh tuấn của hai vị.

Lão đầu khoa trương một lúc, Nhâm Tiêu Dao thì ngẩng đầu, ưỡn ngực, trong bụng như mở cờ, còn Lý Phì thì lại xấu hổ bởi vì đây cũng là lần đâu tiên có người ca ngợi hắn.

Lão giả cầm lấy một cái ngọc đồng giản, giới thiệu: “ Tiên Thiên Cầm Nã thuật, yêu cầu tu vi thấp nhất là dưỡng khí cấp ba, lúc mới đầu có thể trong khoảng ba cách trượng bắt giữ trọng lượng không…”

“ Cái này chúng ta không cần.” Nhâm Tiêu Dao lắc đầu, loại cầm nã thuật này so với Tiêu Dao thủ của mình thì còn kém xa.

Lão giả lại cầm lấy một cái ngọc đồng giản khác, “ Tham Vân Thủ, yêu cầu tu vi thấp nhất là dưỡng khí cấp hai. Có thể ngưng tụ linh lực tạo thành một bàn tay bằng linh lực, công kích xa nhất khoảng hai mươi trượng, theo sự gia tăng của tu vi…”

“Cái này cũng không cần.” Nhâm Tiêu Dao lắc đầu lần nữa, Tiêu Dao thủ không những có thể ngưng tụ linh lực thành bàn tay mà còn có thể ngưng tuh thành linh lực chuỳ (linh lực hình mũi khoan) hoặc là một hình dạng bất kì khác., có thể nói là thiên biến vạn hoá theo ý muốn của mình. So với Tiêu Dao thủ của mình thì Tham Vân thủ kém hơn rất nhiều.

Lão Giả lại giơ lên một cái ngọc đồng giản khác,”Linh Quy thuẫn, yêu cầu tu vi thấp nhất là dưỡng khí cấp một, có thể thúc dục linh lực tạo thành một cái hộ thuẫn hình mai rùa, có thể ngăn cản một kích của đối thủ cùng cấp, linh lực tiêu hao…”

“Cái này cũng không được.” Nhâm Tiêu Dao lại lắc đầu, Tiêu Dao bí quyết của mình trong giây lát có thể tạo thành giáp thuẫn phòng ngự với bất kỳ hình dáng nào, hoàn toàn có thể ngăn cản được một kích của phía công kích mà tiêu hao linh lực lại chỉ bằng một nửa, hiển nhiên Linh Quy thuẫn cũng còn kém xa Tiêu Dao bí quyết của mình. Mặc dù là lắc đầu nhưng trong nội tâm của Nhâm Tiêu Dao lại rất vui sướng. Qua đây có thể thấy rõ một điều đó là Tiêu Dao bí quyết, Tiêu Dao thủ, Tiêu Dao bộ của mình cũng không tệ lắm.

Lý Phì tuy nhìn qua thì có vẻ ngây ngốc đấy nhưng thực ra chính là một người rất thông minh, chỉ là bình thường dưới hung uy của đại sư huynh thì không thể không tạm tránh mũi nhọn đi thôi, lúc này sau khi nghe lão giả giới thiệu thì trong bụng cũng đang vui sướng lắm.

Lão giả đưa ra ba môn pháp thuật cũng không thể làm cho đối phương thoả mãn cũng cuống lên, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà buôn bán,cắn răng một cái, cầm lấy một cái ngọc đồng giản,” Tiên Thiên Ngự Nữ thuật, pháp thuật chuyên môn nhằm vào người tu đạo là nữ, mặc kệ là trinh nữ hay là liệt nữ, tất cả sẽ giống nhau đều biến thành dâm phụ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui