Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lâm Hoà Thuận sửng sốt một chút, đột nhiên kéo chặt tay áo hạ nhân kia:" Sao có thể, núi Phong Dương không hề có thôn trang nào ư, rõ ràng có một hộ thôn trang họ Lâm mà."
"Cô nương này không phải là điên rồi chứ?"
"Ta xem tám phần là điên rồi, trên núi Phong Dương mọc ra thôn trang kìa ha ha."
"Không phải điên thì chắc là hi vọng hão huyền, có lẽ biết Đỗ gia lắm tiền, nghĩ muốn lừa chút bạc tiêu ấy nhể.
Hoặc không thì nghĩ cách chui vào Đỗ gia làm thiếp ấy ha ha ha "
"Không biết là con cái nhà ai, việc này truyền đi chắc chả ai thèm lấy."
Tiếng thảo luận xung quanh truyền tới ngày một khó nghe, Lâm Hoà Thuận thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất hồi tưởng lại.
Lúc đó Vương thẩm hình như cũng nói không biết nàng là ai, cũng không biết đến nhà nàng, nàng chỉ coi bà ta toan tính lấy đồ, không hề nhận ra.
"Thiếu gia, có muốn giải người này lên quan không ạ? " người hầu cung kính xoay người hướng Đỗ Thư Xương.
Đỗ Thư Xương nhìn nàng ngồi xổm ôm đầu, nhíu mày chán ghét:"Bỏ đi, một người điên thôi.
Không nên để lỡ giờ lành."
Nhận được mệnh lệnh, người hầu kia gọi 2 người khác tới kéo Lâm Hoà Thuận tới ven đường sau đó làm bộ kiêu ngạo nói:"Hôm nay là ngày vui của thiếu gia nhà ta, thiếu gia tâm địa bồ tát không cùng ngươi tính toán.
Ngươi mau cút ra xa, lần sau để ta thấy nữa ta liền đem ngươi tới quan phủ, hừ."
Nhìn thấy Lâm Hòa Thuận chỉ biết ôm đầu đờ ra, người hầu kia cũng không nói thêm gì, khoát khoát tay để đội ngũ một lần nữa khởi hành, mọi người được mệnh lệnh lại diễn tấu sáo và trống vui vẻ đi tiếp.
Ấy vậy mà bách tính vây xem vẫn còn chưa tản ra, mọi người còn phi thường náo nhiệt thảo luận xung quanh Lâm Hoà Thuận nói cái gì mà tam đạo tứ.
Lâm Hoà Thuận ngồi xổm trên mặt đất mặc người ta chỉ trích, đột nhiên nàng nghĩ tới một việc, cấp tốc đứng lên chạy qua đám người mà hướng tiệm cầm đồ nhà mình.
Chạy qua hai dãy phố, Lâm Hoà Thuận thở hổn hển dừng ở trước cổng tiệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên kia là bảng viết chữ sơn đen Lâm Gia Cầm Đồ.
Nhìn vào phía trong thấy được người đang đứng cúi đầu cười chính là chưởng quỹ Vương Hỉ trước đây.
Nhìn thấy cửa tiệm vẫn còn, Lâm Hoà Thuận buông lỏng cảm giác, chân mềm nhũn ngồi ngay trước cửa tiệm, vỗ vỗ ngực đang cao hứng.
May quá ở đây không có gì khác biệt, chắc là cô cô của nàng cũng không xảy ra việc gì.
" Ê, ngươi ngồi đây làm gì, đến bên cạnh đi." Lâm Hoà Thuận vừa ngẩng đầu đã phát hiện Vương chưởng quỹ lúc này đứng ở cửa nhìn nàng với vẻ mặt chán ghét.
Lâm Hòa Thuận lấy làm kinh hãi vội hỏi:"Vương thúc, ta là Hòa Thuận, ngươi không nhận ra ta sao?"
Vương chưởng quỹ nghe xong căn bản không nhìn kỹ nàng, thái độ càng ác liệt: "Cái gì Hòa Thuận ta không biết, ngươi mau tránh ra, ở đây ảnh hưởng chúng ta làm ăn."
Lâm Hòa Thuận vừa nghe xong đã nóng nảy: "Vương thúc ngươi sao có thể không biết ta, đây chính là tiệm nhà ta mà, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?"
"Cái gì nhà ngươi, đây chính là tiệm của
Triệu phủ nhị nãi nãi." Vương chưởng quỹ cau mày nhìn chằm chằm cô nương trước mắt nói bậy nói bạ cái gì không biết, buồn bực mắng.
"Triệu phủ nhị nãi nãi? tiệm này rõ ràng viết Lâm gia hiệu cầm đồ mà." Lâm Hòa Thuận chỉ vào bảng tên.
" Cửa tiệm này là của hồi môn của nhị nãi nãi, tất nhiên viết lên là tên họ nhà mẹ đẻ rồi.
Mà nói cho ngươi biết nhiều vậy làm gì, nhị nãi nãi cũng có phải thân thích nhà ngươi đâu mà biết, ngươi mau đi đi bớt ở đây che cửa tiệm của ta không ta gọi người đuổi đấy." Vương thúc vừa dứt lời, trong tiệm liền chạy ra hai tiểu nhị một phải một trái đứng bên cạnh hắn.
Lâm Hòa Thuận cắn răng không cam lòng nhìn bọn hắn chằm chằm, nơi này chính là hy vọng duy nhất của nàng, tất nhiên là không chịu đi.
" Các ngươi làm việc thế nào vậy, ầm ĩ đến nhị nãi nãi, việc nhỏ này mà còn không làm được thì quản lý của hàng thế nào?" Trong tiệm bước ra nữ tử kiều diễm hoa lệ, mặt phúc thái, bên cạnh là một đại nha hoàn, xem bọn hắn trừng mắt bắt nạt mà quở trách.
Vương chưởng quỹ vội vàng mang vẻ mặt nịnh nọt hướng tới nữ nhân kia nói: "Vân cô nương, nha đầu điên này tự nhiên tới gây rối làm phiền đến nhị nãi nãi, ta lập tức đem nàng đuổi đi, nhị nãi nãi cứ vào phòng thưởng trà tiếp đi ạ."
Hắn mặt ngoài thì trưng vẻ mặt nịnh nọt nhưng trong lòng lại mắng đại nha đầu của nhị nãi nãi.
Đến chính hắn đường đường là một chưởng quỹ mà lại bị nha đầu này quở trách.
Mà đứa nha đầu này thường ngày rất được nhị nãi nãi yêu thích, luôn chẳng để hạ nhân họ vào mắt.
Đợi khi nào hạ quyết tâm đến xin nhị nãi nãi đem nàng cho đệ tam phòng làm tiểu thiếp, lúc đấy xem nàng ta còn đắc ý thế nào.
Nghĩ tới sau này thu thập nha đầu kia ra sao, Vương chưởng quỹ cười càng rộng, vừa định nịnh nọt nhị nãi nãi vài câu thì đã bị Lâm Hoà Thuận xông lên đẩy cho một chưởng, đầu đập vào ván cửa làm trước mắt hắn xuất hiện quá trời là sao.
" Mẹ, ngươi cái đồ điên còn đánh người, mau tới bắt ả lại cho ta." Vương chưởng quỹ sờ đầu hổn hển rống lên.
Người còn chưa kịp tới đã thấy Lâm Hoà Thuận ôm lấy nhị nãi nãi mà khóc không ngừng, nhị nãi nãi thì đứng ngốc ở đó không phản ứng gì còn nha hoàn Tiểu Vân ở bên cũng không biết làm thế nào.
Họ Vương kia không khỏi căng thẳng trong lòng, lẽ nào cái người điên này thật sự là thân thích của nhị nãi nãi, nếu không sao lại dám xông lên ôm người ta mà khóc?
"A!"
Còn chưa có nghĩ xong Vương chưởng quỹ liền nghe tiếng kêu thất thanh của nhị nãi nãi, nguyên lai hóa ra ban nãy bị doạ sợ ngẩn cả người.
Thuộc hạ mau chóng ba chân bốn cẳng tách Lâm Hoà Thuận ra, còn phòng trừ nàng gây chuyện gì mà áp nàng xuống mặt đất.
"Buông ta ra, cô cô, ta là Hòa Thuận.
Ta là nữ nhi của đệ đệ người, người không nhận ra ta sao cô cô." Lâm Hoà Thuận bị đè xuống đất ngọ ngoạy rồi khóc quát to.
Nhị nãi nãi còn chưa có chậm chạp đến như vậy, vừa nghe lời này của nàng đã nổi giận đùng đùng chỉ Lâm Hoà Thuận " Ngươi cái người điên này, đệ đệ ta đã sớm đổ bệnh qua đời năm 13 tuổi.
Ngươi thật đáng ghê tởm, lại dám lấy đệ đệ ta ra mà lừa gạt à.
Lão Vương đâu đem cái người điên này đánh cho ta."
" Để ta đánh nàng cho nhị nãi nãi hả giận." Mấy tên gia đinh xông lên liền đá thêm vài quyền lên người nàng, khiến bụi đất lăn đầy.
Lâm Hòa Thuận kéo lê thân thể đi trên đường, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời sắp xuống núi rồi.
Chạm vào vết thương trên người, nàng không khỏi nghĩ nếu ban nãy không phải bà chủ trà lâu bên cạnh sợ náo loạn máu đổ thành sông thì không chừng nàng đã bị chính cô cô mình ăn tươi nuốt sống.
Bất đắc dĩ cười khổ một cái, nàng tìm góc tường dựa xuống.
Trên người vừa đau, bụng cũng đói, lại một thân bì bị, nàng cảm giác mình khả năng sắp chết rồi.
Nghỉ ngơi một hồi, nàng vừa nghĩ tới người nhà mình mất tích trong một ngày liền vừa thương xót vừa phẫn nộ, nàng đứng lên hướng một nhà hiệu cầm đồ mà đi đến.
"Ông chủ, bán đồ vật."
Trong quầy, một ông lão đang coi sách ngẩng đầu nhìn qua quầy hàng, lão thấy một cô nương y phục cũ kĩ, khuôn mặt bị đánh sưng mắt nhìn mình chằm chằm.
Lâm Hoà Thuận vào tiệm cầm đồ tính toán bán ít tiền để ăn cơm và thuê phòng trọ, lại không nghĩ đến lão nhân kia chỉ liếc mắt một cái rồi cúi đầu xem sổ sách.
Mí mắt cũng không nâng lên một chút nói:" Cửa hàng ta không nhận vải vụn, chăn bông, miếng lót giày, ngươi đến nhà khác bán đi."
Vừa nghe được lời này Lâm Hoà Thuận tức giận đến sôi cả máu, ném chiếc vòng tay của mình lên quầy, không vui:" Ai bán vải vụn, ngươi mở to mắt ra mà nhìn đi."
Ông lão vừa nhìn cái vòng vàng kia, thái độ liền thay đổi, cầm lên nhìn từ trên xuống dưới, ông nhìn kĩ càng.
Sau khi xác định đích thực là vàng thật, ông hướng Lâm Hoà Thuận phun ra hai chữ:"Hai lượng."
" Hừ, ngươi coi ta là đồ ngốc à, vòng này tiền vốn lẫn công tính xuống đã hơn 50 lượng bạc trắng, ngươi lại chỉ thu có 2 lượng, còn chưa được nửa giá.
Ngươi nói cho cùng chính là công phu sư tử ngoạm ha, không sợ ăn nhiều no mà chết à? Không muốn mua ta đổi nhà khác, đừng tưởng thành Phong Dương có mỗi nhà ngươi là tiệm cầm đồ."
Ông lão kia chả nóng chả lạnh nói một câu:"Chỉ sợ lai lịch không rõ, có chút nguy hiểm."
" Ngươi đừng nói nhảm nữa, 22 lượng, không ta đi nhà khác." Lâm Hoà Thuận sớm đã không còn khí thế của đại tiểu thư, một phen kéo vòng tay liền muốn đi.
" Tám Lượng." Ông lão vừa nhìn Lâm Hòa Thuận là biết không dễ lừa, liền kéo vòng tay không buông.
"Hai mươi lượng."
"Mười lượng, không khác nhau là mấy."
"...!Mười tám lượng, thiếu ta không bán."
Hai người ngươi tới ta đi nói nửa ngày, cuối cùng chốt 15 lượng bán được vòng tay.
Lâm Hoà Thuận đem bạc cẩn thận giấu trong ngực, ra khỏi tiệm cầm hồ hướng khách điếm Duyệt Lai mà đi.
Duyệt Lai khách điếm ở thành Phong Dương cũng là khách điếm hạng nhất hạng nhì cho nên Lâm Hoà Thuận vừa đến đã suýt bị tiểu nhị đuổi đi.
Nàng lấy ra một lượng bạc ném lên quầy, tiểu nhị lập tức liền cười tươi như hoa.
Người bình thường một năm chắc chỉ tiêu có 1-2 lượng, Duyệt Lai khách điếm một gian phòng tận 300 văn một đêm, nhìn cô nương kia ném bạc dễ như vậy chắc cũng không phải người nghèo.
Lâm Hòa Thuận lấy một gian phòng lại để tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cùng nước nóng, tắm rửa một phen rồi ăn xả láng, lúc này mới ngủ thật sâu.
Không biết có phải do nàng quá mệt hay không mà lại ngủ rất ngon.
Chờ nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, rửa mặt hoàn tất, Lâm Hoà Thuận ăn vài thứ liền ra khỏi khách điếm.
Mặc dù đối với tình huống của chính mình còn có điểm không rõ ràng nhưng nhìn xem y phục trên người nàng tàn quá, chưa kể hôm qua còn bị đánh xanh tím cả mặt, may là giờ chỉ còn mắt trái sưng thôi.
Trước hết Lâm Hoà Thuận hướng tiệm vải mà đi, mua cho mình 2 bộ y phục rồi mới tới tiệm thuốc mua ít dược, cuối cùng là về lại khách điếm.
Bôi thuốc được vài lúc, vết thương trên người nhẹ đi không ít, Lâm Hoà Thuận nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ về chuyện mấy ngày nay, muốn tìm ra tung tích thật quá khó.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, loại sự tình quỷ dị này là quá xa vời đối với một cô nương như nàng.
Xét về mặt người trưởng thành mà gặp loại chuyện này có thể bị doạ điên rồi, còn tỉnh táo như nàng là may chán..