Đến buổi đêm động thủ, trước khi đi Ngụy Vô Tiện gọi Giang Trừng lại.
Y móc ra từ trong lòng ngực hộ tâm kính đưa qua cho Giang Trừng.
Y nói: "Dùng xong trả ta!"
"..."
Giang Trừng dừng một chút, nhận lấy nhét vào trong lòng ngực, gật đầu: "Ừ."
Trong kế hoạch của Giang Trừng, để bảo đảm Ôn Trục Lưu là người thứ nhất uống rượu hạ mê dược, chưa đến canh ba bọn họ trước tiên đã trốn ở xung quanh hầm rượu, Giang Trừng vòng qua cửa có duy nhất một thủ vệ, lẻn vào trong phòng.
Ngụy Vô Tiện ẩn trong bóng tối, đợi đến lúc thấy người lấy rượu đến gần, liền bắt chước chim đỗ quyên kêu ba tiếng, nhắc nhở Giang Trừng đem dược cho vào trong vò rượu Ôn Trục Lưu thường uống.
Hết thảy tiến triển đều vô cùng thuận lợi.
Giang Trừng nghe được tín hiệu hạ dược, lắc mình trốn vào chỗ sâu trong mấy cái giá để vò rượu cao lớn.
Một lát sau, ngoài cửa liền truyền đến vài câu nói chuyện phiếm, cùng với âm thanh sột sột soạt soạt mở cửa.
Giang Trừng nhìn từ trong khe hở ra thấy hai bóng người.
Một người ngáp một cái thật to, mang theo buồn ngủ nói: "Ôn tiên sinh chuẩn bị ngủ à? Hôm nay sao đến sớm như vậy?"
Tu sĩ lấy rượu mở ra vò rượu Giang Trừng mới vừa hạ dược, lắc đầu nói: "Còn không phải mấy ngày hôm trước tông chủ tới, sau đó công tử của chúng ta an ổn hơn, hôm nay không gọi đám oanh oanh yến yến của hắn huyên náo phòng trong ầm ĩ nữa.
Hiếm khi Ôn tiên sinh có được giấc ngủ ngon."
Người nọ nói: "Khà khà, ta nói, nhiều mỹ nhân như vậy công tử của chúng ta có thể thỏa mãn được hết họ sao? Phải nghỉ ngơi một chút.
Còn không bằng..."
Còn lại đều là lời khó nghe.
Giang Trừng nhíu mày nhìn tu sĩ kia lấy một bình ngọc đựng rượu, đổ rượu ngon vào, bưng rượu cùng thủ vệ đàm tiếu, đẩy cửa mà ra.
Ngoài cửa im lặng một lúc, chợt truyền đến tiếng thủ vệ lầm bầm lầu bầu, tiếp theo tiếng bước chân xa dần, Giang Trừng liền biết là Ngụy Vô Tiện đang dụ người nọ rời đi, lập tức nhân cơ hội chạy từ trong hầm rượu ra.
Không chờ giáp mặt cùng Ngụy Vô Tiện, hắn nắm chặt chuỷ thủ trong tay áo, một đường hướng tới chỗ ở của Ôn Trục Lưu mà đi.
"Meo..."
Thủ vệ kia rút kiếm vòng đến sau phòng, vạch ra bụi cỏ có dị động, liền thấy một con mèo hoang cả người đen nhánh cúi đầu ăn cái gì đó.
Nhận thấy được có người tới gần, nó đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng, một đôi con ngươi vàng sáng ở trong bóng đêm cực kỳ bắt mắt.
Thủ vệ kia cả kinh, suýt nữa thì rút kiếm đâm thứ kia.
Cho đến khi thấy rõ là một con mèo hoang màu đen, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, trong miệng mắng những lời bẩn thỉu "Chỉ là con mèo đen, thật đen đủi!"
Mèo kia có lẽ là cảm giác được người đến khôn có thiện ý, nhẹ nhàng ngậm đồ ăn trên mặt lên, chạy ba bước liền trốn vào sâu trong bóng đêm.
Thủ vệ phỉ nhổ, thu kiếm đánh ngáp trở lại trước cửa hầm rượu, nghĩ tối nay chắc cũng không còn người đến nữa, mình có chợp mắt cũng không sao.
Thiếu niên ngồi trên nóc nhà khoanh chân mà ngồi, không tiếng động mà cho Miêu huynh đệ ăn nốt nửa cái màn thầu trong tay, cách vô số đèn đuốc trong sân mà nhìn hướng Tây Bắc, vẻ mặt lộ ra một ít lo lắng.
Ngụy Vô Tiện trốn ở nơi ẩn nấp để tiếp ứng Giang Trừng như đã hứa, cỏ trong tầm tay đều bị nắm trụi một mảng.
Y chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu đến thế, bất kỳ một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay cũng có thể làm y nháy mắt chú ý tới.
Cuối cùng lúc y sắp sửa tiêu hết nhẫn nại, định đứng dậy đi thám thính một chút thì thấy Giang Trừng mang theo một thân huyết khí dày đặc đâm sầm vào trong lòng ngực y.
Ngụy Vô Tiện vội duỗi tay đỡ lấy hắn: "Giang Trừng? Ngươi bị thương à?"
"Không có, là máu của Ôn Trục Lưu." Giang Trừng thở phì phò thấp giọng nói.
Ngụy Vô Tiện nói: "Hắn chết rồi?"
Giang Trừng gật đầu, sốt sắng căng thẳng quá làm hắn hao hết thể lực, không cách nào chống đỡ, lúc này dựa vào Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Ngụy Vô Tiện trong lòng vững vàng, nơi đây không nên ở lâu, y ôm Giang Trừng cẩn thận né tránh tu sĩ tuần tra trở lại chỗ ở, còn lưu ý trên mặt đất có lưu lại vết máu hay không.
Giang Trừng mang theo một thân dính máu khô ngồi trên mép giường, tay hắn lạnh lẽo, từ nãy đến giờ vẫn hơi hơi phát run.
Lúc động thủ trong đầu hắn trống rỗng, cừu hận bùng nổ làm hắn mất đi toàn bộ bình tĩnh.
Nếu không phải dược hiệu làm Ôn Trục Lưu mất đi hơn phân nửa ý thức, chỉ sợ chiêu thức đơn giản nhất Giang Trừng cũng không sử dụng được.
Dùng hộp quẹt để xác nhận gương mặt kia, Giang Trừng vừa châm lửa lên, sợ hãi lập tức bắt đầu nảy lên trong lòng.
Ôn Trục Lưu chết rồi.
Cảm giác vừa mừng như điên cùng vừa nghĩ mà sợ không ngừng dâng lên trong suy nghĩ của Giang Trừng, hắn ngồi yên, mặc cho Nguỵ Vô Tiện cầm khăn ướt lau đi những vệt máu trên mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà xác nhận Giang Trừng thật sự không bị thương, rốt cuộc mới thật sự yên lòng.
Y duỗi tay nắm tay Giang Trừng, xúc cảm ấm áp Giang Trừng bình tĩnh một chút: "Mau cởi quần áo ra, ta đem những đồ này đi xử lý."
Nói bảo Ngụy Vô Tiện đá thanh chuỷ thủ dính đầy máu trên mặt đất kia.
Trên người Ngụy Vô Tiện cũng dính không ít máu từ trên người Giang Trừng, y nhảy thật nhanh mà lấy ra một kiện quần áo để thay.
Giang Trừng cởi hết chỉ còn sót một cái quần lót, còn lại quần áo bị Ngụy Vô Tiện tùy tay gói vào cùng quần áo y vừa cởi ném vào trong bồn nước đã biến thành màu đỏ máu.
Ngụy Vô Tiện bưng cái bồn kia lên, cẩn thận đẩy cửa nhìn nhìn, gật gật đầu với Giang Trừng rồi đi ra ngoài.
Đầu tóc Giang Trừng mới vừa bị Ngụy Vô Tiện làm ướt hơn phân nửa, lúc này chỉ có thể để xoã ra.
Hắn cũng không tìm một kiện quần áo mới để thay, ở trong phòng đứng ngồi không yên.
Thẳng đến lúc Ngụy Vô Tiện lặng yên không một tiếng động mà vào cửa, hắn mới vội đứng dậy hỏi: "Sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Yên tâm.
Có điều sợ là không ngủ được nữa rồi."
Giang Trừng nói: "Ngươi có ý gì?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Chuyện đã thành như vậy nên ta cũng không sợ mà làm cho chuyện lớn hơn nữa —— ta đốt cái gian nhà kia."
Giang Trừng nghe vậy trừng lớn mắt: "Ngươi...!Quá lỗ mãng rồi."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, nói: "Ngươi còn khen ta lỗ mãng à, còn không phải tại ngươi quyết tâm muốn động..."
"Xuỵt!"
Giang Trừng đột nhiên dí sát vào, một tay che lại miệng Ngụy Vô Tiện đánh gãy lời y, đồng thời nghiêng tai đi nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, tim nháy mắt đập kinh hoàng.
Lúc này Giang Trừng còn nửa thân trần, tóc dài theo động tác hắn buông trên vai Ngụy Vô Tiện, thân thể quen thuộc tản ra nhiệt khiến lòng ngươi nóng như lửa đốt.
Bên ngoài nổi lên tiếng ầm ĩ, tiếng người, tiếng bước chân ngày càng nhiều lên.
Ngụy Vô Tiện vội nín thở ngưng thần.
Hai người nghe một lát, tới tới lui lui cũng không có người chú ý đến sân của bọn họ, mới thả lỏng mà buông nhau ra.
Giang Trừng xoay người tìm kiện quần áo mặc vào, đang muốn nói gì đó, Ngụy Vô Tiện lại duỗi tay sang sửa lại đai lưng cho hắn.
Giang Trừng sửng sốt một chút, một lúc sau lại không nhớ nổi mình đang định nói cái gì.
Liền thấy Ngụy Vô Tiện lấy ra hai cái ngọc bội giống nhau như đúc từ bên hông, đáng tiếc nói: "Giờ Tý đã qua, hôm nay là mùng sáu rồi.
Vốn định hôm qua tặng cho ngươi."
Giang Trừng đứng bất động, nhìn Ngụy Vô Tiện cầm một khối ngọc bội, cúi đầu treo lên cùng một chỗ với chuông bạc bên hông Giang Trừng.
Tiếng người ngoài phòng dần dần ồn ào, trong phòng khi có khi không hiện lên ánh đèn lồng lập lòe chiếu nửa sáng nửa mờ, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng của ngọc bội chứ không rõ chất liệu làm bằng gì.
Ngụy Vô Tiện treo xong rồi lui về phía sau một bước vuốt cằm ngắm nhìn một lát, tự cảm thấy ánh mắt mình không tồi, liền cười tới quàng vai Giang Trừng: "Ngọc này chính là lúc ở Phỉ Ngọc Các, ta vừa liếc một cái đã vừa ý, vất vả mặc cả cùng chưởng quầy thật lâu lão mới bán cho ta! Ngọc này chỉ đủ làm một đôi ngọc bội, hai chúng ta mỗi người một cái! Lần sau đưa ngươi ngọc bội chất liệu tốt hơn, những cái cũ của người đều không tốt lắm..."
Giang Trừng sờ sờ ngọc thạch bên hông, sờ vào ấm áp, đúng là ngọc tốt.
Hắn đột nhiên nói: "Ngươi chuẩn bị ở Vân Mộng à?"
Ngụy Vô Tiện mò ra hộ tâm kính bị vứt qua một bên, đảo qua đảo lại trong tay một vòng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Không phải ngươi cũng vậy sao?"
Giang Trừng ngẩng đầu thấy trong ánh mắt của Ngụy Vô Tiện ẩn giấu ý cười, giật mình, cũng cười rộ theo.
Cười xong hai người đều có sắc mặt vi diệu.
Ngụy Vô Tiện nhét lại hộ tâm kính vào trong lòng ngực, đang muốn cho khối ngọc bội kia vào cùng, Giang Trừng lên tiếng nói: "Ngươi muốn hay không..."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu.
Giang Trừng chợt cảm thấy lúng túng: "Muốn...!Ta đeo lên cho ngươi không?"
Đôi mắt Ngụy Vô Tiện đột nhiên sáng ngời, bóng đêm tối tăm cũng không ngăn được vẻ mặt tươi cười của y.
Giang Trừng tai nóng lên, lung tung cầm lấy ngọc bội kia, cúi đầu đeo lên cho Ngụy Vô Tiện.
Lúc này bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo, Ngũ sư đệ ngủ đến trời đất u ám rốt cuộc cũng trở mình, tỉnh dậy.
Ngũ sư đệ xoa đôi mắt nhìn bốn phía, thấy hai người Đại sư huynh cùng Giang sư huynh đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này đang đứng trên giường bên cạnh.
Ngũ sư đệ trong lòng nói thầm, lại muốn đi đâu đây? Trời còn chưa sáng mà...!
Giang sư huynh đưa lưng về phía hắn, cúi đầu ở bên hông Đại sư huynh bên hông buộc thứ gì đó, Đại sư huynh cúi đầu nhìn...!Sao lại như vậy...!
Như một đạo sấm sét đánh trong đầu, Ngũ sư đệ yên lặng rùng mình một cái, nháy mắt tỉnh đến không thể tỉnh hơn.
Dựa vào đã xem qua vô số thoại bản kỳ dị, Ngũ sư đệ cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chuyện tình khó lường gì đó.
Trách không được hai người ban đêm luôn không ngủ được mà muốn chạy ra bên ngoài, ở Liên Hoa Ổ hai người hầu hết luôn ở chung một phòng, không phải khi đó cũng đã...!rồi chứ?
Ngũ sư đệ lại yên lặng rùng mình, không phải không phải, là hiểu lầm là hiểu lầm!
Ngụy Vô Tiện vừa nhấc đầu lên liền thấy ánh mắt Ngũ sư đệ nhìn bọn họ dại ra, thầm nghĩ, tỉnh khi nào vậy? Hai người thế mà không phát hiện ra một chút nào.
Y cười nói: "Tỉnh rồi còn không mau dậy? Sư huynh mang đệ đi xem trò vui."
Ngũ sư đệ tức khắc hoảng loạn mà túm chặt chăn.
Nhìn cái gì? Ta cái gì cũng chưa thấy!
Giang Trừng nghe tiếng cũng xoay người lại: "Tỉnh rồi?"
Ngũ sư đệ tức khắc trừng lớn mắt, ánh đèn lờ mờ ở ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đôi ngọc bội bên hông hai người.
Ngũ sư đệ run bần bật.
Ta cái gì cũng chưa thấy! Cái gì cũng sẽ không nói! Sư huynh tha mạng!
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng nào biết sư đệ của bọn họ lúc này đang nghĩ lung tung cái gì, hai người liếc nhau, đều nhíu mi lại.
Ngũ sư đệ tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, mê chơi thích nghịch lại có chút nhát gan, lần này phái người tới Kỳ Sơn làm cho Giang Phong Miên phải do dự.
Nhưng Ngũ sư đệ xung phong nhận việc muốn tới, cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò hai người coi chừng.
Giang Trừng lúc này mới an bài để hắn ở cùng một chỗ với bọn họ.
Bọn họ cũng không lo lắng Ngũ sư đệ biết được việc Ôn Trục Lưu xong sẽ bán đứng hai người, nhưng nếu hành vi hắn dị thường, chắc chắn người Ôn gia sẽ đặc biệt chú ý.
Giang Trừng đi qua một phen nắm hắn lên: "Đệ không dậy được thì người Ôn gia sẽ phải đến đây xốc chăn ngươi đấy! Bên ngoài xảy ra chuyện, mau mặc quần áo, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
"A? A!" Ngũ sư đệ đột nhiên cả kinh, lúc này mới chú ý tới dị trạng bên ngoài, vội vàng gật đầu đứng dậy mặc quần áo.
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đi tới chỗ cửa, nhìn ánh lửa nơi xa tận trời cùng với người Ôn gia hoang mang rối loạn trên đường, lấy thanh âm cực thấp thương lượng nói: "Ngũ sư đệ biết được cái gì?"
"Không biết, khi ta trở về hắn còn ngủ đây."
"Thế bộ dáng này của hắn là sao?"
"...!Chắc là gặp ác mộng?"
"..."
"Bao giờ xong chuyện thì ra hỏi thăm chút."
"Được."
Ngũ sư đệ ở phía sau nhìn bóng dáng hai người, một bên đeo giày một bên chửi thầm, các sư huynh mỗi ngày đều bị đói như vậy mà còn có tâm tư nói chuyện yêu đương, sư huynh không hổ là sư huynh! Cũng không sợ Ngu phu nhân biết thì quất chết hai người các ngươi luôn à?
Nghĩ tới Ngu phu nhân, gáy hắn tức khắc chợt lạnh, thầm nghĩ: Không được, ta phải giấu cho các sư huynh, không thể để Ngu phu nhân biết, biết thì xong chuyện luôn đó!!
Ôn Trục Lưu đã chết.
Tin tức này vừa được tuôn ra, chúng gia đệ tử nháy mắt như ông vỡ tổ.
Hắn chết ở trong phòng của mình, nhà ở còn bị lửa đốt một phen, khi dập tắt chỉ tìm thấy một thanh chủy thủ cùng một thi thể bị đốt trụi.
Ngụy Vô Tiện giả vờ không biết chuyện nói: "Ôn Triều kia ở cùng Ôn Trục Lưu một tấc cũng không rời, Ôn Trục Lưu bị đốt thành như vậy mà Ôn Triều đâu?"
Người nọ hạ giọng nói: "Nghe nói nhà Ôn Triều ở cũng bị cháy hơn phân nửa, còn thiêu chết một thiếp thân bên người của Ôn Triều, nhưng thứ chó chết Ôn Triều này lại mạng lớn, chạy ra được!"
Ngụy Vô Tiện ở một bên phụ họa: "Hừ, thật đáng tiếc."
Không bao lâu, Ôn Triều liền tức muốn hộc máu mà phái người gom bọn họ lại một chỗ.
Ôn Triều thoạt nhìn thật đúng là bị kinh hách không nhỏ, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề, búi tóc còn nghiêng, như là mới vừa bị người xách dậy từ trên giường.
Nhưng khí thế kiêu ngạo một chút cũng không tiêu tan, còn kém một bước chỉ vào mọi người mắng chửi hung thủ.
"Các ngươi tối hôm qua làm gì? Đừng cho là ta không biết, hung thủ chắc chắn là một người trong những người các ngươi! Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, thành thành thật thật mà đứng ra cho ta! Bằng không nếu như bị ta tra được, nhà các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!!"
Phía dưới cả trăm như một đều lặng lẽ không nói.
Ôn Triều cười lạnh một tiếng: "Không ai nói đúng không? Người đâu, đi đến chỗ ở của bọn họ lục soát cho ta!"
"Hừ!"
Có người khinh thường mà cười.
Ôn Triều tức khắc trừng qua hướng đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kim Tử Hiên!"
Kim Tử Hiên thu lại vẻ cười, lạnh nhạt nói: "Ôn công tử, ta khuyên ngươi ngươi cần phải cẩn thận chút, Ôn Trục Lưu đã chết."
Ôn Triều chỉ vào hắn: "Ngươi có ý tứ gì!?"
Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy: "Không có gì ý, chính là nghĩa trên mặt chữ! Ôn công tử nghe không hiểu à?"
Ôn Triều cả giận nói: "Ngươi! Các ngươi muốn tạo phản rồi sao?!"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Tạo phản? Ai tạo phản?! Phản ai? Ôn công tử, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nha, tội danh này chúng ta không ai gánh nổi đâu."
Giang Trừng duỗi tay kéo Ngụy Vô Tiện một phen, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi."
"Được! Người đâu! Giam Kim Tử Hiên và Ngụy Vô Tiện vào!" Ôn Triều tức giận đến cả người run run: "Hai người này tất là hung thủ!"
Còn không đợi tu sĩ Ôn gia tiến lên, Giang Trừng đã chắn trước người Ngụy Vô Tiện.
Nhưng làm bọn hắn kinh ngạc là, trong chúng gia đệ tử cũng có bao nhiêu người đồng thời tiến lên một bước.
Thủ hạ của Ôn Triều tức khắc đều ngây ngẩn cả người.
Ôn Triều chỉ vào bọn họ nói: "Các ngươi muốn làm gì?!"
Chỉ thấy Lam Vong Cơ lê chân bị thương, sắc mặt lạnh băng nói: "Truy nã hung thủ cần có chứng cứ, vu khống người trong sạch, Kỳ Sơn Ôn thị nói là tiên môn chính phái, mà hành sự như thế sao?"
Giang Trừng nghe vậy hướng tới chỗ Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua, liền nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười một tiếng.
Ôn Triều tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ vào mọi người sau một lúc lâu, rốt cuộc oán hận mà phất tay áo bỏ đi.
Kim Tử Hiên lời nói không sai, hắn bây giờ không có người mạnh nhất bên người để dựa vào, trong lòng vẫn sợ hãi.
Mọi người còn lại vang lên một mảnh tiếng cười.
Mấy ngày nay bị Ôn Triều khi dễ rất thảm, hôm nay có thể mở miệng ác ý, trong lòng mọi người đều thập phần khoái trá.
Đợi cho từng người tốp năm tốp ba tan đi, chợt nghe có người nói: "Cũng không biết là ai dám động đến Ôn Trục Lưu, nếu bị phát hiện, chỉ sợ Ôn thị sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ."
Một người nói: "Đây là rõ ràng khiêu khích Ôn thị."
Lại có người nói: "Ai, còn đi lo lắng người khác, tự cầu nhiều phúc đi, đừng làm cho cái thằng điên Ôn Triều kia tìm không ra hung thủ, sau đó lại lung tung đem tội danh này gắn cho nhà khác, như thế cũng thật xui xẻo!"
Mọi người đều lắc đầu thở dài.
Giang Trừng ở một bên nhăn chặt mi.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện ôm Ngũ sư đệ đi qua, đứng một bên.
Ngũ sư đệ mới vừa bị chuyện Ôn Trục Lưu đã chết làm chấn kinh một lúc lâu, lại vây xem mọi người cùng Ôn Triều giằng co, trong lòng còn cực kỳ kích động khó tả.
Lúc này bỗng nhiên bị Đại sư huynh quàng vai, nháy mắt liền nhớ tới chuyện sáng sớm, một trận lạnh căn căn trên đỉnh đầu, chợt cảm thấy không ổn.
Hắn gượng cười nói: "Đại, Đại sư huynh..."
Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng hắn, trong lòng cũng có chút bồn chồn, hay là sư đệ thấy cái gì thật?
Ngũ sư đệ thoáng nhìn thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện rối rắm, lập tức nhớ tới ngày thường bị Đại sư huynh chọc ghẹo đến khóc, lòng sinh bi thương, nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa: "Đại sư huynh, huynh yên tâm! Chuyện huynh cùng Giang sư huynh đệ nhất định sẽ không nói ra ngoài!"
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đúng là ngươi nhìn thấy thật?
Y dần dần thăm dò nói: "Đệ thấy cái gì?"
Ngũ sư đệ thật nhanh tự chứng minh mình trong sạch: "Đệ không phát hiện hai huynh ban đêm một đường đi ra ngoài, cũng không phát hiện mấy huynh tặng ngọc bội cho nhau, càng không phát hiện mấy huynh liếc mắt đưa tình...!Không...!Không phải...!Cái kia..."
Ngũ sư đệ ý thức được mình kỳ thật đang nói linh tinh, hắn như bị cắn phải đầu lưỡi đột nhiên dừng miệng, vẻ mặt đưa đám nói: "...!Đại sư huynh..."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt sau một lúc lâu, nhìn vẻ mặt Ngũ sư đệ xui xẻo, bỗng nhiên phụt ra một tiếng cười.
"Đại, Đại sư huynh?" Ngũ sư đệ vẻ mặt sợ hãi.
Ngụy Vô Tiện nghe hiểu hắn đang nói cái gì, bụm mặt cười đến bả vai run lên nửa ngày, cuối cùng phải cực kỳ phí sức lực mới ngừng được cười.
Hắn nâng tay áo lau nước mắt vì cười nhiều, ngẩng đầu làm ra vẻ mặt sầu lo, vỗ vỗ vai Ngũ sư đệ thật mạnh.
Y nói: "Sư đệ à, đệ nếu đã biết, huynh đây cũng không gạt đệ nữa.
Kỳ thật ta và Giang sư huynh của đệ đã sớm..."
Ngụy Vô Tiện vốn định tương kế tựu kế là có thể đem việc này cho vào quá khứ.
Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, y lại chột dạ ba phần, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Trừng đang đứng cách đó không xa.
Ngũ sư đệ không đợi hắn nói xong, cuống quít gật đầu, một bộ dáng 'Đại sư huynh huynh cái gì cũng không cần phải nói, tiểu đệ biết hết'.
Ngụy Vô Tiện khụ hai tiếng, nén cười nói: "Đệ cần phải bảo mật thay hai chúng ta, đặc biệt không thể để người ngoài biết, việc này nếu bị truyền ra, nhất định không thể gạt được Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, hai người chúng ta đây còn biết làm thế nào..."
Nói đến chỗ này còn làm bộ làm tịch mà thở dài.
Ngũ sư đệ đột nhiên cảm thấy gánh nặng trầm trọng trên vai, lập lời thề son sắt bảo đảm nói: "Yên tâm đi Đại sư huynh, đệ nhất định giữ kín như bưng!"
Ngụy Vô Tiện trên mặt vui mừng gật đầu, kỳ thật đã sớm nghẹn cười nghẹn đến mức đau dạ dày, vội tìm cái lý do rời đi.
Giang Trừng không thể hiểu được mà nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Ngũ sư đệ lẩm nhẩm lầm nhầm sau một lúc lâu, hai người còn luôn nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Không nhịn được nữa, Giang Trừng liền nắm Ngụy Vô Tiện tới một chỗ sau tường viện.
Giang Trừng hỏi: "Ngươi nói với Ngũ sư đệ cái gì?"
Không đề cập tới cũng thế, nhắc tới việc này Ngụy Vô Tiện liền nhịn không được muốn cười.
Lúc này lại là Giang Trừng hỏi, y chịu khổ không chịu nói, lắc đầu nói: "Yên tâm, hắn không biết chuyện."
Giang Trừng nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhấc mắt thấy thần sắc Ngụy Vô Tiện nhịn cười nhịn đến vất vả, liền cảm thấy ngứa răng, giơ đầu gối làm bộ muốn đá hắn, thúc giục nói: "Nói mau!"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Là ngươi muốn ta nói đó!"
Giang Trừng hừ một tiếng, một chân đạp qua.
.
Truyện Tổng Tài
Ngụy Vô Tiện vội nhảy ra: "Ta nói ta nói."
Vẫy vẫy tay để Giang Trừng đưa lỗ tai lại đây, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một hồi, nói xong mình không nín được mà cười vui vẻ.
Sắc mặt của Giang Trừng lúc hồng lúc xanh, mắng: "Ngụy Vô Tiện! Con mẹ ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Ai với ngươi là..."
Ngụy Vô Tiện vội kêu lên: "Là ngươi bắt ta nói! Hơn nữa, ta nên giải thích thế nào cho sư đệ! Ngươi yên tâm, Ngũ sư đệ sẽ không nói bậy, việc này ngươi biết ta biết hắn biết, chờ ngày sau tìm một cơ hội cùng hắn giải thích là được.
Ta cảm thấy này kế cực hay! Ngươi không cảm thấy hả?"
Giang Trừng hừ cười: "Hay cái quái gì! Ngụy Vô Tiện ta cảnh cáo ngươi, việc này nếu bị cha mẹ ta biết được, ngươi đợi mà khóc lóc giải thích đi!"
Ngụy Vô Tiện khoát tay: "Khi còn sống đâu ai quan tâm chuyện sau này!"
Giang Trừng quay đầu đi.
Sau một lúc lâu, tựa hồ cũng cảm thấy việc này vô cùng buồn cười, nhịn không được cười rộ lên.
Ngụy Vô Tiện lại cười hì hì thò qua: "Có điều ở trước mặt Ngũ sư đệ, cũng không thể qua mặt, ngươi ngày thường rất tốt với ta, thế nào cũng thấy giống dáng vẻ liếc mắt đưa tình..."
Giang Trừng nhướng mày trừng mắt: "Ngươi thiếu đánh có phải không!"
Nhào lên liền muốn đánh Ngụy Vô Tiện.
Lại không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện không tránh không né, giơ tay đem Giang Trừng nhào lên ôm vào trong lòng ngực.
Giang Trừng ngây ngẩn cả người, tay nâng lên muốn đánh người lại nhất thời chậm lại.
Giang Trừng nói: "Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện ôm Giang Trừng, lưng dựa vào tường, ở bên tai Giang Trừng thấp giọng thở dài: "Bây giờ có thể cười.
Ngươi đừng lúc nào cũng mang vẻ mặt như lâm đại địch, một tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng cùng người như vậy.
Thả lỏng một chút, sẽ không có ai phát hiện là chúng ta làm.
Nghe ta một lần, nha?"
Giang Trừng cứng ở tại chỗ.
Xúc cảm dính máu tươi còn lưu lại trong lòng bàn tay, hắn thế nào cũng không thể tin được Ôn Trục Lưu đã chết, thật dễ dàng.
Mà kẻ thì khi còn sống lại làm hắn mỗi thời khắc đều kinh hồn táng đảm, chốc lát lại bất an.
Thế mà Ngụy Vô Tiện cũng nhìn ra.
Sau một lúc lâu, Giang Trừng mới chậm rãi gật gật đầu.
Hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, chỗ rẽ ven tường có một người vội vã chạy tới.
Giang Trừng chạm vào tầm mắt người nọ, hai người đồng thời đông cứng lại.
Ngũ sư đệ đột nhiên dừng tại chỗ, hắn tìm khắp nơi không thấy Đại sư huynh, rồi lại quên lúc này không thấy Đại sư huynh thì chẳng phải chỉ có một nguyên nhân?
Thầm mắng một tiếng sao mình lại ngu xuẩn như vậy, Ngũ sư đệ há ra một nụ cười xấu hổ cứng đờ, làm một cái thủ thế 'hai huynh cứ tiếp tục đệ lập tức biến mất', xoay người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy trốn.
Ngụy Vô Tiện mờ mịt buông tay ra, hỏi: "Có người hả?"
Giang Trừng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, tức khắc một cỗ ác khí trong lòng dâng lên.
Hắn bỗng nhiên giơ tay chế trụ Ngụy Vô Tiện, giơ tay một trận đánh tơi bời.
Ngụy Vô Tiện gào lên một tiếng, đau nghẹn ở trong miệng: "Giang Trừng ngươi đánh ta làm chi!?"
Giang Trừng cười lạnh: "Ngứa tay!"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghiêng người tránh thoát sự kiềm chế của hắn, cười nói: "Vậy đến so chiêu nào! Ai thua thì đi hái trái cây làm cơm ăn!"
"Lại đây!"
Ngũ sư đệ chạy xa, nghe từng trận tiếng vang kỳ quái ở phía sau truyền đến, đỏ mặt tự nhủ phi lễ chớ nghe, giơ tay che lại lỗ tai lủi về phòng..