Trong động không có nước cũng không có đồ ăn, bốn người nghỉ ngơi một đêm, người bị thương nặng nhất là Ngụy Vô Tiện bắt đầu phát sốt.
Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê vô ý thức mà lui sát tới trên người Giang Trừng, thân thể còn phát run nhè nhẹ.
Giang Trừng bị nhiệt độ quá nóng trên người làm bừng tỉnh, tức khắc xoay người ngồi dậy, quơ quơ Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy Vô Tiện ngươi làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện cau mày hừ hừ hai tiếng: "Lạnh quá..."
Hai người kia cũng bị đánh thức.
Kim Tử Hiên nói: "Hắn làm sao vậy?"
Giang Trừng nhóm lửa lên.
Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng.
Giang Trừng duỗi tay sờ trán Ngụy Vô Tiện, trong lòng trầm xuống: "Bị sốt rồi."
Hắn nhăn chặt mày nói: "Không thể kéo dài thêm, phải nhanh nghĩ cách ra ngoài."
Kim Tử Hiên nói: "Ngày hôm qua chúng ta chạy đi, không biết yêu thú kia đem chỗ này quậy phá thành cái dạng gì, lỡ như nó đã đập sụp thủy động..."
Lam Vong Cơ đứng dậy nói: "Đi trước tìm hiểu một phen."
Kim Tử Hiên nói: "Ta đi cùng với ngươi."
Giang Trừng gật đầu với hai người bọn họ.
Tiếng nước chân hai người xa dần, Giang Trừng cúi đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện đang không được thanh tỉnh cho lắm.
Ngụy Vô Tiện nhích lại gần vào lòng ngực hắn hơn.
Giang Trừng do dự một lát, duỗi tay cởi áo ngoài đắp lên người Ngụy Vô Tiện, ôm y vào trong lòng ngực.
Hắn cúi đầu hỏi: "Thấy ấm hơn chưa?"
Ngụy Vô Tiện mơ hồ gật đầu rồi lắc đầu, nhắm hai mắt dựa vào ngực Giang Trừng, hô hấp nóng hầm hập.
Giang Trừng ôm y sát hơn chút, cằm để ở trên trán Ngụy Vô Tiện, cảm thụ được nhiệt độ bỏng người, trong lòng một mảnh hoảng loạn.
Ngụy Vô Tiện như đã nhận ra Giang Trừng đang khủng hoảng, cái trán y ở dưới cằm Giang Trừng cọ cọ, an ủi nói: "Sẽ không có việc gì đâu, tệ nhất...!Giang thúc thúc cũng sẽ phái người tới cứu chúng ta."
"..."
Giang Trừng trầm mặc, Giang gia có thể có người tới sao?
Chính hắn cũng không biết...!
Ngụy Vô Tiện đầu óc bị thiêu nóng không biết sao lại nghĩ là Giang Trừng vẫn còn khúc mắc với Giang Phong Miên, liền nghe y nói: "Giang thúc thúc rất yêu ngươi."
Giang Trừng thấp giọng nói: "...!Ông ấy tốt với nương ta là đủ rồi."
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, vùi đầu ở hõm vai Giang Trừng, hàm hồ nói: "Ta tốt với ngươi."
Trong sơn động nhất thời tĩnh lặng.
Giang Trừng nghe được rõ ràng, trong lòng mình nóng bừng bừng, nhất thời tâm phức tạp hỗn loạn.
Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện giật mình, mở mắt ra: "Ta không ngủ được."
Giang Trừng nhíu mày: "Khó chịu?"
Ngụy Vô Tiện có điểm suy yếu mà cười lắc đầu, thanh âm khàn khàn: "Tiếng tim ngươi đập quá ồn."
"..."
Nếu không phải Ngụy Vô Tiện lúc này còn một bộ dáng ốm yếu, Giang Trừng thật muốn đá y sang một bên.
Lúc này lại chỉ có thể áp xuống cảm xúc, ra vẻ trấn định nói: "Có ôm là tốt rồi ngươi còn dám chê? Tim không đập thì là người chết rồi, nguyện ý ôm ngươi ngươi cũng không dám!"
Ngụy Vô Tiện cười: "Sao không dám? Nếu là ngươi thì ta dám, là người hay quỷ ta đều dám."
Giang Trừng cả giận nói: "...!Câm miệng! Ngươi bị sốt đến choáng váng rồi!"
Giang Trừng thật là bực chết, Ngụy Vô Tiện bệnh thành như vậy vẫn chẳng xem xét trường hợp mà giở trò linh tinh, hồ ngôn loạn ngữ.
Ngụy Vô Tiện trầm thấp mà cười hai tiếng, như không còn sức lực nói nữa, nhắm hai mắt thành thật câm miệng.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên đã cùng nhau trở lại.
Chợt vừa nhìn thấy tư thế hai người ôm nhau, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, Kim Tử Hiên lại nhướng mày.
Giang Trừng nói: "Sao rồi?"
Kim Tử Hiên ngồi xuống nói: "Trên bờ thoạt nhìn loạn thành một đoàn, tới gần mặt nước thì tốt hơn chút, thủy động hẳn là không bị sụp."
Giang Trừng hỏi: "Yêu thú kia đâu?"
Kim Tử Hiên nói: "Lui về trong nước rồi."
Giang Trừng nhíu mày: "Còn phải dẫn nó lên bờ mới được."
Lam Vong Cơ mở miệng: "Tìm ra nhược điểm của nó rồi xuống tay."
Kim Tử Hiên nói: "Hắn cả người không phải cứng ngắc thì là vảy giáp, đâu ra nhược điểm?"
"Ngươi không biết động não à, nó chỉ là một con rùa, nhược điểm của nó tất nhiên ở trong mai." Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng.
"..."
Kim Tử Hiên quả thực hoài nghi mình vì cái gì phải ở lại cùng một chỗ với Nguỵ Anh làm người ta chán ghét này, còn không bằng con rùa to ở bên ngoài kia làm người ta thích!
"Vũ khí của chúng ta cũng chỉ có chút cung tên và mấy cái kiếm, còn có một ít cây thiết nung nóng.
Dây cung này có thể có chút công dụng." Lam Vong Cơ chỉ vào một đoạn dây cung.
Kim Tử Hiên hỏi: "Phải dẫn nó lên bờ, sau đó chui vào trong mai giết nó?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Yêu thú kia nhìn vừa hung vừa ác, có điều đầu óc phỏng chừng không được tốt lắm.
Không bằng vẫn như ngày hôm qua, dẫn nó đến một chỗ hẹp, làm nó mắc kẹt, nó sẽ tự duỗi cái đầu dài ngoằng rùa không ra rùa rắn không ra, đến lúc đó các ngươi đứng ở xung quanh, nhân cơ hội này siết cổ nó!"
"Các ngươi?" Giang Trừng nhạy bén mà nghe ra ý đồ trong lời nói của y, "Ngươi còn muốn đi làm mồi?!"
Ngụy Vô Tiện cười cười: "Bây giờ ngươi để ta đi chọc cái con rùa kia ta cũng không chọc nổi, không làm mồi thì làm cái gì?"
Giang Trừng trừng y: "Không được!"
"Đừng cãi cọ." Kim Tử Hiên xua tay nói, "Cả ba người các ngươi đều có thương tích, chỉ có ta còn có thể chạy nhanh một chút, để ta đi."
Ngụy Vô Tiện há mồm trào phúng nói: "Ngươi còn biết chúng ta đều có thương tích? Ngươi có thể kháng cự lại, ngươi còn muốn đi làm mồi dụ địch? Để chúng ta ba người bị thương đi liều mạng với con rùa to này? Ta trông ngươi cũng không thông minh hơn tí nào với con vật kia."
Kim Tử Hiên đấm mặt đất đứng dậy: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi có gan lặp lại lần nữa xem!"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm!" Giang Trừng trách mắng.
"Bất kể là dẫn nó vào chỗ mai phục hay cùng nó giao thủ cũng không phải là chuyện dễ, cần nhiều phòng bị hơn.
Việc giao thủ còn cần Kim công tử và Lam nhị công tử tốn sức.
Để ta làm mồi cho."
Kim Tử Hiên hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Vô Tiện ngồi dậy nói: "Ta thì sao?"
Giang Trừng cúi đầu cởi chuông bạc bên hông mình đưa qua đi: "Ngươi thôi thúc hai chiếc Thanh Tâm Linh này.
Nếu là yêu tà, thì chắc chắn sẽ bị tiếng chuông ảnh hưởng."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nhận lấy chuông bạc của Giang Trừng, nắm chặt trong tay.
Y tự biết mình lúc này cũng không làm được gì, tuy rằng cực kì không tình nguyện, cũng chỉ có thể chấp nhận an bài của Giang Trừng.
Bốn người bàn kế hoạch, nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát sau đó đứng dậy đi tới nơi của yêu thú kia.
Đến địa điểm loạn chiến ngày hôm qua, tình cảnh hiện tại còn phiền tới hơn so với dự đoán của Kim Tử Hiên, đá vụn to nhỏ trải rộng trên bờ, chỗ trống đủ để đặt chân cũng không có.
Huyền Vũ đồ sát đã sớm lui về trong nước, lúc này chỉ còn một cái đảo nhỏ mai rùa lù lù bất động trên mặt nước.
Giang Trừng đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi trên một hòn đá bằng phẳng.
Kim Tử Hiên giúp đỡ Lam Vong Cơ tìm trên mặt đất mấy vài cung không bị gãy, gộp mớ dây cung lại cùng nhau, rồi lại tìm mấy cái kiếm còn sắc bén, chất đống vào một chỗ.
Giang Trừng dạo qua xung quanh một vòng, chọn một chỗ miễn cưỡng có thể nhét được đầu và cổ thật lớn của Huyền Vũ kia.
Mấy người lại hợp lực đẩy mấy khối đá lớn, chất đống ở chỗ lối vào.
Xong khi chuẩn bị hết thảy, Ngụy Vô Tiện cắn răng chống thân thể lùi qua một bên.
Giang Trừng vừa mới bận việc tay đầy tro bụi đất cát, không thể sờ trán Ngụy Vô Tiện, hắn liền đi qua, đặt trán lên trán Ngụy Vô Tiện thử độ ấm.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Ngay sau đó Giang Trừng cau mày lùi lại, thấp giọng nói: "Chúng ta tốc chiến tốc thắng, chịu không được thì gọi ta."
Ngụy Vô Tiện chợt nhoẻn miệng cười, âm thanh cuống họng khàn khàn: "Ta chịu được."
Giang Trừng xoay người, tiếp lấy thanh kiếm Kim Tử Hiên ném tới, nhảy lên hòn đá phóng tới mặt nước.
Ngụy Vô Tiện ở phía sau túm chặt chuông bạc bên hông mình, thì thầm vài câu, hai chiếc chuông bạc chậm rãi bay lên.
Ở đáy động bao trùm trong hắc ám từ từ phát ra ánh huỳnh quang.
Theo như lời Lam Vong Cơ, Huyền Vũ kia bốn trăm năm trước tàn sát hàng loạt dân trong thành, ăn thịt mấy nghìn người, hiện giờ bị bọn họ vô ý làm thức dậy, mới được ăn vài người, quá ít ỏi, chỉ sợ còn chưa đủ để khai vị.
Giang Trừng chạy vài bước, nhảy lên lưng mai rùa của yêu thú kia, quả nhiên yêu thú này dễ dàng mà bị kinh động.
Miễn cưỡng duy trì được thăng bằng, Giang Trừng bay nhanh về phía trước, mũi chân tàn nhẫn đạp một phát lên đỉnh đầu của yêu thú mới thò ra kia, mũi kiếm xẹt qua tròng mắt mờ nhạt vô cùng lớn.
Yêu thú kia ăn đau rống lên một tiếng, đột nhiên vung đầu, hung hăng hất rớt Giang Trừng, ngã xuống đất đầy đất đá vụn.
Mắt thấy yêu thú đang xông thẳng đến chỗ hắn, Giang Trừng chịu đau xoay người nhảy lên, đang muốn nhặt lại kiếm thì nghe thấy một tiếng chuông réo rắt quen thuộc, cái miệng khổng lồ của yêu thú toả ra mùi hôi tanh tưởi miễn cưỡng ngừng trước người Giang Trừng.
Giang Trừng nhân cơ hội này vội lùi lại mấy trượng, thở gấp gáp một trận.
Kia yêu thú tựa như bị tiếng chuông Thanh Tâm Linh mà Ngụy Vô Tiện thôi thúc ngăn lại, động tác trở nên vô cùng chậm chạp.
Khi trong lòng bốn người đang kinh hỉ, yêu thú kia bỗng gầm một trận, như đã lấy lại được ba thần thần trí từ tiếng chuông áp chế, chậm rãi xoay con ngươi thật lớn về phía phát ra tiếng chuông kêu, đong đưa lúc lắc đi tới hướng Ngụy Vô Tiện đang đứng.
Giang Trừng trong lòng lập tức cả kinh, rút kiếm liền vọt lên, muốn hấp dẫn lại sự chú ý của yêu thú một lần nữa.
Nhưng mũi tên va chạm vào vỏ mai cứng rắn chỉ phát ra tiếng vang leng keng, công kích bên ngoài ngược lại chỉ làm yêu thú này càng thêm chống cự công hiệu của Thanh Tâm Linh.
Chỉ thấy nó làm lơ sự cản trở của Giang Trừng, loạng choạng xông thẳng hướng Ngụy Vô Tiện mà đi.
Ngụy Vô Tiện sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh ướt thấu xiêm y.
Y ngưng thần bế khí, nâng lên một tay bị vẫn còn băng bó, đôi tay đồng thời thúc giục, tức khắc toàn bộ trong động đều quanh quẩn tiếng chuông ngân chói tai như trống canh.
Yêu thú kia bỗng nhiên cứng lại, động tác nó tiếp tục chậm rãi, nhưng vẫn chậm rãi bò tới nơi Ngụy Vô Tiện đứng.
Lúc này hơn phân nửa cái mai rùa của nó đều đã lộ trên mặt nước.
Giang Trừng thấy mình không chút nào cản trở được yêu thú, liền cắn răng hét lên với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện, dừng lại!"
Nhìn thấy ánh mắt yêu thú khi thì dại ra khi thì hung ác cách mình ngày càng thêm gần.
Ngụy Vô Tiện như không nghe thấy tiếng Giang Trừng hô to, chống lấy thân thể sốt cao không còn sức lực, dùng thêm sức điều khiển chuông bạc, chậm rãi đi tới nơi Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên đang mai phục, vết thương trên cánh tay băng bó lại bị chảy máu, máu đỏ thấm ướt vải dệt trắng, trông thật thê thảm.
"Ngụy Vô Tiện! Ta bảo ngươi dừng lại!!"
Giang Trừng tức giận kêu to, vội đuổi theo.
Khoảng cách giữa Ngụy Vô Tiện và lối vào chỗ mai phục không xa, yêu thú kia tuy bị tiếng chuông áp chế, nhưng rõ ràng kháng cự càng thêm mãnh liệt, động tác càng lúc càng nhanh.
Đợi cho đến khi Ngụy Vô Tiện chậm rãi lui vào nơi mai phục, Giang Trừng mới đuổi tới, đầu yêu thú kia đã chui vào nơi mai phục.
Lúc này lại cản không kịp, Giang Trừng liền phi thân dẫm lên đỉnh đầu yêu thú kia, suýt nữa bị nó ép vào đỉnh động.
Hắn nỗ lực chống đỡ thân mình, nhìn lại phía trước, khóe mắt lập tức muốn nứt ra.
Thể lực Ngụy Vô Tiện dần dần yếu đi, dưới chân lúc này đã mềm nhũn, bị vấp vào hòn đá, thanh âm chuông ngân trên tay suy giảm.
Yêu thú kia trong thời gian ngắn thoát khỏi tiếng chuông trói buộc, đột nhiên gào rống một tiếng, lao thẳng qua Ngụy Vô Tiện!
Giang Trừng dẫm lên đầu yêu thú, vọt về phía trước vài bước, trước khi nó sắp cắn được Ngụy Vô Tiện liền phi thân đập xuống, một phen ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, sau tiếng rống to phát ra sóng âm xung kích, hắn ôm Ngụy Vô Tiện lăn về phía sau mấy trượng.
"Gào ——" lại là một tiếng gào thét gần trong gang tấc, Giang Trừng không rảnh lo yêu thú đang ở phía sau lưng, vội nhìn Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực mình.
Giang Trừng run rẩy lau máu mũi cho Ngụy Vô Tiện, gọi y: "Ngụy Vô Tiện? Ngụy Vô Tiện!"
Mí mắt Ngụy Vô Tiện giật giật, có chút gian nan mà mở mắt ra, muốn cười một cái với hắn, lại không có sức lực, chỉ kéo kéo khóe miệng: "...!Ta không có việc gì."
Hai người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đầu yêu thú kia chỉ cách bọn họ một trượng, máu thịt cặn bã lẫn lộn dính ở kẽ răng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nó kịch liệt giãy giụa, lại mảy may không suy chuyển.
Mai rùa cực to đã bị kẹp ở bên ngoài, mấy cỗ dài mấy chục trượng duỗi đến hết cỡ, lộ ra vị trí mềm yếu nhất được che dấu.
Mà Lam Vong Cơ đã sớm mai phục ở lối vào từ lâu lúc này đang dùng dây cung khảm thật sâu vào bên trong da thịt nó.
Kim Tử Hiên cầm kiếm hung hăng mà đâm vào, yêu thú này tức khắc đau rống không ngừng, lại không thể tiến lùi.
Mắt thấy vô số đá vụn bị yêu thú kia không ngừng giãy giụa mà làm rơi xuống, Giang Trừng đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, trong tay Ngụy Vô Tiện còn khẩn trương nắm chặt chuông bạc của hai người.
Hai người liếc nhau, từng người thì thầm vài câu, hai dải chuông bạc lại lần nữa chậm rãi bay lên lơ lửng, tiếng chuông so với lúc trước còn uy lực hơn, mơ hồ như lấn áp cả tiếng gào rú của yêu thú.
Chỉ thấy yêu thú kia tức khắc ngừng giãy giụa, đồng tử cương cứng.
Trong cơn đau đớn nó ngẫu nhiên phát ra từng tiếng gào rống, ánh mắt dần dần tan rã.
Lam Vong Cơ với Kim Tử Hiên không dám chậm trễ chút nào, thậm chí dây cung ở trên đầu ngón tay Lam Vong Cơ còn thít chặt đến ẩn ẩn vết máu.
Bốn người thần kinh đều căng thẳng, không biết qua bao lâu, bốn người dựa vào một tia nghị lực cuối cùng nỗ lực chống đỡ.
Đột nhiên, một chiếc chuông bạc keng một tiếng mà nện dưới mặt đất.
Ngụy Vô Tiện mất ý thức nhẹ nhàng mà ngã vào lòng Giang Trừng.
Giang Trừng vội vàng thu hồi chuông bạc, đưa tay ôm lấy y, duỗi tay lần mò mới phát hiện hai má Ngụy Vô Tiện đều nóng bỏng, môi trắng hệch khô nứt.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng vang lớn, gây nên bụi tro đầy đất.
Yêu thú kia trừng mắt thật lớn, cuối cùng lìa đầu.
Quần áo Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên thấm đẫm mồ hôi, dìu nhau đi tới, trên người bọn họ đều có chút ít thương tích.
Trên mặt Lam Vong Cơ lộ vẻ mệt mỏi không ít, nhưng vẫn chịu được, duỗi tay tới bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện.
Sau một lúc lâu, y lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là bị sốt cao cực kỳ, thể lực không chịu nổi nên ngất đi."
Dứt lời, y cũng có chút hết sức lực ngồi bệt xuống mặt đất, dù sao một thân bạch y lúc này cũng không nhìn ra màu gì rồi.
Mấy người nhìn chằm chằm yêu thú kia chết không nhắm mắt, thời gian nghỉ ngơi còn chưa đủ một nén nhang, Giang Trừng liền kéo Ngụy Vô Tiện muốn đứng dậy.
Hắn nói: "Chúng ta phải đi ra ngoài."
Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ tuy đều đã rất mệt, nhưng hai người liếc nhau, không ai phản đối, chống kiếm đỡ nhau đứng dậy.
Bọn họ cũng đều biết Ngụy Vô Tiện đã vô cùng nguy hiểm, không thể kéo dài thêm nữa.
Giang Trừng cõng Ngụy Vô Tiện, Kim Tử Hiên đi phía trước mở đường, Lam Vong Cơ đi sau cuối cùng, bọn họ vòng qua xác Huyền Vũ thật lớn gần như lấp hết toàn bộ sơn động.
Bốn móng vuốt của Huyền Vũ vừa nãy giãy giụa đều lún thật sâu vào dưới nền đất.
Tới gần mặt nước, Giang Trừng cởi áo ngoài buộc Ngụy Vô Tiện vào mình, Kim Tử Hiên kéo Lam Vong Cơ đang bị thương trên đùi, bốn người đồng loạt xuống nước.
Cũng may bọn họ dụ Huyền Vũ lên bờ siết cổ chết, đường thông dưới nước Giang Trừng lo lắng nhất đã có thể bảo đảm hoàn hảo để bơi qua.
Một lát sau, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
Nếu không phải tháng 11 gió thổi qua y phục ẩm ướt lạnh thấu xương làm động vào vết thương, bọn họ còn nghĩ rằng một trận ác đấu mới vừa rồi là một cơn ác mộng.
Bọn họ không dám dừng lại quá lâu, mọi người cẩn thận mà tìm đường xuống núi, một đường từng khắc từng khắc đều phải cảnh giác, nhưng thẳng đến lúc xuống chân núi, một bóng người cùng không thấy.
Kim Tử Hiên hừ nói: "Người Ôn gia nghĩ chúng ta chết chắc rồi sao?"
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Chỉ hy vọng là như thế."
Bốn người đều không có bội kiếm, không xu dính túi, lại còn một thân máu me hỗn độn.
Bọn họ cũng không dám dừng lại thành trấn dưới chân núi, e sợ người Ôn gia sẽ tra xét ở đây.
Cáo biệt Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ, Giang Trừng suốt đêm cõng Ngụy Vô Tiện lên đường hướng về Vân Mộng..