Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Cái gọi là hộ pháp, cũng không phải giả bộ.
Bởi vì rõ ràng còn có địch nhân của "Sâm La Vạn Tượng Tông" tiềm phục bên ngoài, hơn phân nửa đang đợi Minh Hà cùng xác ướp cổ lưỡng bại câu thương đi vào hái quả đào, tùy thời có khả năng xuất hiện, không thể chủ quan.
Muốn hiện tại đi ra ngoài cũng không được, đối phương hơn phân nửa đang canh giữ ở cửa bố, trí vô số cạm bẫy, với thương thế lúc này của Minh Hà, rất có thể bại ở chỗ này, trước hết an dưỡng một hồi lại tính tiếp.
Minh Hà ngồi trong phòng, nhìn bóng lưng Tần Dịch ngoài phòng.
Tần Dịch khoanh chân ngồi ngoài phòng của Minh Hà, yên tĩnh mà nhìn phương hướng thông đến dược viên, không nói một lời.
Thương thế của hắn cũng không nhẹ, cũng đang nắm chặt thời gian điều dưỡng.
Minh Hà không biết hắn đang suy nghĩ gì, liệu có cảm thấy tiếc nuối đối với việc vừa rồi không có âu yếm hay không.
Thật ra khoảnh khắc vừa rồi, không nói đến hắn có muốn làm chuyện gì quá phận, nếu như chỉ là hôn môi vuốt ve, Minh Hà tự biết sau đó rất khó bởi vậy mà tìm hắn tính sổ.
Dù sao hắn vừa rồi đã liều mạng cứu mình.
Cho dù thật sự làm chuyện gì quá phận.
.
.
Mình hơn phân nửa cũng chỉ là ân đoạn nghĩa tuyệt sẽ thôi, hắn ngay cả phụ trách cũng không cần, trong lòng của hắn có lẽ hiểu rõ.
Nhưng hắn cái gì cũng không làm.
Thật ra Minh Hà biết rõ, Tần Dịch không phải không muốn, ánh mắt ham muốn kia không thể gạt được người.
Chẳng qua hắn không vượt qua được lòng mình, có lẽ "Không lấn người bị thương nặng", có lẽ trong lòng còn có nhớ mong đối với Lý Thanh Quân.
.
.
Bất luận như thế nào, hắn giữ được ranh giới cuối cùng.
Đây là một nam nhân rất đáng để tín nhiệm.
Minh Hà cũng không biết mình giờ phút này đang có tâm tình gì.
Nàng không có cảm giác động tình, tâm cảnh siêu thoát trần tục tu đến Đằng Vân Cảnh, loại tình cảm giữa nam nữ nhân gian này rất khó kích thích rung động nào của nàng.
Nhưng phải thừa nhận, hai người dán chặt da thịt, hô hấp của hắn nhộn nhạo ngay trên gò má mình, cảm giác dục vọng nóng rực nguy cấp kia.
.
.
Nàng nhất thời căn bản không cách nào quên.
Đây có lẽ đây là tình cảnh mà ký ức Minh Hà sẽ khắc sâu nhất từ khi rèn luyện phàm trần đến nay, có lẽ rất nhiều năm sau cũng không thể phai.
Lời của xác ướp cổ lại đang quanh quẩn bên tai.
- Người đồng sinh cộng tử giống như các ngươi.
.
.
Đúng vậy, loại kinh nghiệm này mang đến cảm giác cũng rất khó phai.
Loại cảm giác này giờ vẫn đang tiếp tục, cuộc đời Minh Hà chưa bao giờ suy yếu như vậy, chuyện gì cũng không làm được, trong loại cảm giác yếu ớt bất lực này, vừa vặn có một người đủ tin cậy canh giữ ngoài phòng, che gió che mưa.
Cảm giác bình tĩnh trong lòng, không cách nào nói rõ.
Trước kia xem ân oán tình cừu của người khác như đang đọc sách, mà hôm nay xem như tự thể nghiệm, quả nhiên như Tần Dịch nói, cảm giác thật sự không đồng dạng cùng đứng ngoài quan sát.
Trách không được Tần Dịch đã từng nhập cuộc vì Lý Thanh Quân.
Minh Hà thở dài, rốt cuộc thu nhiếp tinh thần, tiến vào điều tức vật ngã lưỡng vong.
- Nàng nhập định rồi, có thể nói chuyện.
Âm thanh của Lưu Tô hầu như đồng thời vang lên trong thức hải của Tần Dịch.
Tần Dịch.
-.
.
.
Ngươi là một mực đang nhìn trộm người ta?
- Bởi vì rất thú vị, tâm nàng đang bất định.
- Chưa thấy qua cây gậy bát quái như ngươi.
"Hừ hừ."
Lưu Tô cười nói.
- Này, ngươi chảy nước miếng đối với Minh Hà cũng không phải ngày một ngày hai, cơ hội tốt như vậy, ngay cả hôn cũng không hôn một cái? Nàng hơn phân nửa sẽ không trách ngươi.
- Ta lúc nào chảy nước miếng đối với nàng, đã nói đó là ánh mắt thưởng thức vẻ đẹp thuần túy!
- Phì, lừa gạt quỷ.
Lưu Tô khinh bỉ.
- Có sắc tâm không có sắc đảm mà thôi.
- Bổng Bổng đồng chí, ta là người đã có bạn gái.
- Bạn gái? Bạn nữ giới của ngươi không phải rất nhiều sao, Dạ Linh cũng tính, Trình Trình cũng tính, bản thân Minh Hà cũng tính là một, có gì phải nói hay sao?
- Ta chỉ chính là người yêu, ta có Thanh Quân.
- Nàng ở đâu? Hoặc là nói, chờ ngươi tu tiên thành công, Nam Ly cũng không biết ở đâu, ngươi còn muốn xin một khối đền thờ trinh tiết?
Tần Dịch có chút sững sờ.
Lưu Tô ung dung nói.
- Hơn nữa, công chúa đại nhân nhà ngươi giống như rất rộng lượng, từ trước đến giờ không quan tâm qua chuyện này, ngươi ngược lại sĩ diện cãi láo.
Tần Dịch bất đắc dĩ nói.
- Ngươi một mực giật dây ta về chuyện làm gì? Trước kia nói muốn để ta lăn qua hồng trần, hiện tại lăn đều lăn xong rồi, ngươi còn muốn làm gì?
Lưu Tô lẽ thẳng khí hùng.
- Bởi vì ta muốn nhìn tiên tử rơi xuống hồng trần, vậy sẽ rất thú vị.
Tần Dịch im lặng mà nhìn cây gậy trong tay, đây con mẹ nó… Tên này đến cùng có bao nhiêu thú vị ác ý thế này.
.
.
Lưu Tô lại nói.
- Huống chi ngươi cũng không phải người sĩ diện cãi láo, lúc trước còn nói, nếu như Trình Trình nguyện ý đi theo ngươi thì sẽ mang nàng đi.
Cho nên theo như ý nghĩ của bổng đại gia, ngươi mày rậm mắt to rất xấu, đây là thả câu dài câu cá lớn, là muốn tâm của người ta.
- Ngươi bây giờ tự xưng mình là bổng rồi sao?
Tần Dịch khinh bỉ lại, sắc mặt lại không tự chủ được mà có chút ửng hồng.
Một cây gậy sớm chiều chung đụng, thật sự nhìn thấu hắn.
Không đụng Minh Hà đương nhiên bởi vì người ta bị thương nặng thoát lực, lúc này thừa cơ cái kia, tính là cái gì? Tính là cưỡng gian? Loại chuyện vi phạm tam quan này, sao có thể đi làm.
Đổi thành nàng tự nguyện vậy thì không giống.
.
.
Nhưng cho dù tự nguyện, loại hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, địch nhân cũng không biết lúc nào xuất hiện như hiện tại, không thể tinh trùng lên não, có thể chết bất cứ lúc nào.
Kết cục chính là, Tần Dịch làm không được loại chuyện chủ động đi hái tâm này, cái gọi thả dây câu dài chẳng qua tự mình an ủi, tình huống thật sự hơn phân nửa chính là —— bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội thứ hai, sau này nhớ lại chuyện xưa, chỉ có nhớ đến một bằng hữu đạo cô của ta là xong việc.
Tần Dịch không hối hận, cũng không muốn xoắn xuýt việc này, trực tiếp chuyển dời chủ đề.
- Xác ướp cổ kia tỉnh ngộ, là do thuật pháp tinh thần nào đó của ngươi?
- À.
.
.
Một nửa thôi, ta vừa xâm nhập Thiên Linh của hắn liền dùng thuật Tiền Trần Hồi Mộng, đánh thức một chút Chân Linh còn sót lại của hắn.
Bất quá, chân chính để cho hắn triệt để nhớ lại trước kia vẫn là bức họa vừa rồi nhìn thấy, nếu không hiệu quả cũng không có tốt như vậy.
Ngữ khí Lưu Tô có chút than thở.
- Một chữ Tình, sâu như thế, người ta tốt hơn ngươi nhiều.
".
.
."
Lưu Tô lại nói.
- Tu sĩ này, khi còn sống có tu vi Huy Dương chi cảnh, rất mạnh.
Cho nên thi thể hắn bất hủ, tương liên cùng địa mạch, dưới tình huống mình cũng không muốn trở thành Âm Thi đều tự động hoá thành Âm Thi, cũng may sớm tỉnh lại, thực lực ngược lại giảm xuống, nếu quả thật đến thời khắc tự mình thức tỉnh thì thật sự sẽ trở thành Hạn Bạt đất cằn ngàn dặm.
Chúng ta lúc trước bị Hàn Môn dẫn dắt trông thấy địa mạch chi tướng, là không sai.
Huy Dương chi cảnh.
Bắt đầu từ cảnh giới này thì phân chia Kim Đan, Nguyên Anh mà Tần Dịch quen dùng đã không còn đối ứng.
Lúc trước, Phượng Sơ có thể đối ứng Luyện Khí, Cầm Tâm có thể đối ứng Trúc Cơ, Đằng Vân có thể đối ứng Kim Đan, bởi vì đều xem như giai đoạn tiền kỳ, đặc thù không sai biệt lắm.
Nhưng Huy Dương cảnh cũng không có ngưng kết ra một Nguyên Anh, không ăn khớp cùng Nguyên Anh rồi, đây là phân nhánh lớn nhất giữa hai bộ hệ thống, cho nên xưng hô bất đồng.
Tần Dịch trước mắt không biết tình huống cụ thể của Huy Dương cảnh giới như thế nào, nhưng hắn không ngại lý giải xác ướp cổ này thành mãnh nhân cấp bậc Nguyên Anh, trách không được đám người Thanh Hư căn bản vào không được huyệt mộ của hắn, chỉ có con chuột vốn ở bên trong từ bên trong phá ra.
.
.
Bảo vật của loại mãnh nhân này lưu lại, chỉ sợ có chút thú vị.
Lưu Tô cũng đang nói.
- Có lẽ bảo vật nơi đây rất có giá trị, hơn nữa đợi đến lúc địa mạch quy nguyên, nơi đây cũng hẳn là một động thiên phúc địa rất không tệ, ta đề nghị ngươi ở nơi này tu hành một đoạn thời gian.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người của Sâm La Tông gì đó quấy rầy.
Lời còn chưa dứt, phương hướng dược viên mà Tần Dịch thủy chung chú ý truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hắn lập tức quay người tháo xuống bức họa trên tường, lại bế Minh Hà vẫn đang tĩnh tọa lên, một đường xông thẳng vào chỗ sâu trong huyệt mộ.
Tần Dịch vốn còn tưởng rằng địch nhân không tiến đến nhanh như vậy, còn định đợi Minh Hà khôi phục một chút lại cùng thăm dò huyệt mộ, lúc này đã đợi không kịp, cõng một lần cũng là cõng, ôm một lần cũng là ôm.
.
.
Không quản được nhiều như vậy.
Địch nhân tính toán thời gian rất chuẩn.
.
.
Nếu như không có Lưu Tô làm "Tiền Trần Hồi Mộng" thuật, lúc này hơn phân nửa chính là thời điểm thu lưới, vừa vặn cho nàng hái quả đào.
Đương nhiên, nàng không thể nào là thần tiên có thể biết trước biến hóa bên trong, càng không có khả năng biết rõ Tần Dịch mang theo bức họa có thể không bị cấm chế của huyệt mộ ảnh hưởng.
Nàng thậm chí còn không biết, chủ lực một trận chiến cuối cùng này thật ra là Tần Dịch mà không phải Minh Hà.
Vậy thì có thể chơi tiếp.