Tiên Tử Xin Tự Trọng


Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Bóng đêm thâm trầm, Cư Vân Tụ trở về chủ phong của mình.
Vừa bước vào phòng, đã nhìn thấy Thanh Trà lộ ánh mắt quỷ dị mà nhìn chằm chằm vào nàng.
- Nhìn cái gì? Muốn vào ấm trà?
- Không có không có.
Thanh Trà nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói.
- Sư phụ người vừa cười đi trở về.
- Vậy thì thế nào, còn không cho người ta cười hay sao?
- Không có, không có.
Thanh Trà vẫn nuốt lời nói trở về.
Đừng nhìn nàng chẳng qua là loli, thật ra được sư phụ điểm hóa làm bạn đã chừng trăm năm, đều quá mức quen thuộc đối với mỗi một biến hóa, biểu lộ của nữ nhân này.
Cư Vân Tụ thật ra thường hay cười, không phải một tiên tử cao ngạo lạnh lùng.
Thời điểm có người khác, thậm chí đối địch, nàng thường xuyên mang theo nụ cười nhàn nhạt, như tắm gió xuân, vui sướng mà ưu nhã.
Đọc sách thấy chỗ thú vị, cũng sẽ cười một mình.
Cầm nhạc hội họa có thu hoạch, cũng sẽ có nụ cười.
Nhưng nàng chưa từng có qua loại cảm giác tri kỷ tương đắc, nụ cười thỏa mãn cầm nhạc tương hợp, nàng từ trước đến giờ đều cô độc ở mục này.
Tiên cung hối hả, tông môn đông người, nhưng đối với Cư Vân Tụ lại là ngàn năm u cư, không có đạo hữu.
Nói không cần đạo hữu, Cầm Kỳ Thư Họa đều là hữu, nhưng ai cũng biết khái niệm này không đồng dạng.

Có người nghe hiểu được tiếng đàn của ngươi hay không, có người thưởng thức được tranh của ngươi hay không, đây là tri âm khó cầu, ngươi có khả năng cả đời cũng sẽ không có.

Một khi đã có, bất kỳ ai đều sẽ rất quý trọng, tiên nhân cũng thế.
Cư Vân Tụ chưa từng yêu cầu xa vời có thể có đạo hữu tri âm.
Nhưng hai người tịch mịch ngoài ý muốn đụng cùng một chỗ, nhất thời bỗng nhiên có chút ý vị tri âm.
Nói là nói "Trêu chọc ta" "Tay nắm tay", nhưng thời điểm thật sự cầm sáo tương hòa, Cư Vân Tụ rất rõ ràng cảm giác được Tần Dịch chẳng qua là miệng ba hoa, thực tế không có loại ý tứ kia, tâm tình của hắn vẫn là tưởng niệm cùng buồn rầu, cũng không có tâm tình trêu chọc ai, tối đa chỉ có có ý vị học tập.
Nhạc là tiếng lòng, đến cấp bậc tiên nhạc, có một chút ý vị khác đều khó có khả năng giấu diếm được người trong nghề như Cư Vân Tụ.
Một khắc này hai bên thật sự toàn tâm đưa vào cầm nhạc, giao lưu âm nhạc cùng lắng nghe tâm linh thuần túy nhất, không có phàm trần tục niệm, không có suy nghĩ hỗn tạp khác.
Đây là đạo hữu chân chính, không dùng trình độ cao thấp làm giới hạn.
Một khúc cùng ngừng, như uống thuần nhưỡng.
Nhìn nụ cười của Cư Vân Tụ, Thanh Trà rất muốn nói, hắn đặt "Vân Tụ" bên môi thổi, người thật sự không quan tâm?
Được rồi vẫn đừng hỏi thì tốt hơn, nếu không đêm nay phải ở trong ấm trà qua đêm...
Bên kia Tần Dịch cũng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì Lưu Tô yên lặng mà tâm tình nhất thời buồn rầu trở nên bình tĩnh, trở lại động phủ của mình đã có thể tĩnh tâm tu hành.
Tu hành đúng là khúc Cư Vân Tụ truyền thụ, một khúc này tương hòa, trên thực tế cũng là đang dạy kỹ.
Đây là một khúc khích lệ ý chí cùng xoa dịu tâm tình, trên ý tượng là cao sơn lưu thủy lòng dạ rộng rãi, hoa rơi theo nước yên tĩnh trôi đi, dùng trong chiến đấu, một đoạn có thể khích lệ ý chí chiến đấu, phấn chấn tinh thần, một đoạn có thể khôi phục khí huyết thanh tâm ngưng thần, là một khúc phụ trợ đoàn đội cực tốt, tại một ít thời điểm còn có thể trị thương hoặc giải trừ trạng thái dị thường.
Tên gọi " Lưu Thủy Thanh Âm ".
Tần Dịch bỗng nhiên có một loại cảm giác Deja vu Lệnh Hồ Xung học đàn với "Bà bà" học đàn, khúc đầu tiên cũng là Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, hiệu quả có chút tương tự.
Bất quá Lệnh Hồ Xung dường như không có thật lòng học cầm nhạc tao nhã, mà Tần Dịch hắn có.

Hắn thật sự cảm thấy muốn học khúc khác, các loại hiệu quả đều học, rất thú vị.

So sánh như vậy, không giống Lệnh Hồ Xung, ngược lại giống Đông Phương Vị Minh.
Vì vậy sáng sớm hôm sau, Tần Dịch mang theo cây sáo đi chủ phong.
Cửa phòng nửa khép, Thanh Trà ở bên ngoài giơ một lá chuối, đang hứng mưa.

Cư Vân Tụ ngồi ở đình đài bên vách núi, đang vẽ tranh Thanh Trà hứng mưa.
Tần Dịch xuống đụn mây, ngạc nhiên nói.
- Đây là làm gì?
- Hứng nước không có căn nguyên, sư phụ muốn pha trà.
- Có thể khoa học một chút không, nước mưa cũng không tốt bằng nước suối tiên sơn này.
- Sư phụ nói cái này có phong cách cao.
Tần Dịch rất im lặng, thì ra cũng là để trang bức.
Bên kia, Cư Vân Tụ vẽ xong một bút cuối cùng, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
- Đến học đàn?
- Ừm, khúc ngày hôm qua, rất có thu hoạch, mong sư tỷ tiếp tục chỉ giáo.
- Ngươi trước tới xem ta vẽ như thế nào?
Bản thân lời này có chút kỳ lạ, nàng vẽ như thế nào, trình độ của Tần Dịch lại có tư cách gì xem? Nhưng tối hôm qua tương hòa một khúc, Tần Dịch đại khái cũng có chút minh bạch loại ý vị tri âm khó tìm kia của nàng, không nói gì, chậm rãi tiến lên nhìn thoáng qua.
Mưa rơi lá chuối, giọt mưa trên lá chuối kia sống động giống như di chuyển.
Cho dù đã nhiều lần thấy qua thần hồ kỳ kỹ tranh như cảnh thật, mỗi lần Tần Dịch trông thấy vẫn khó tránh khỏi sợ hãi thán phục.

Những thứ như hoạt hình này đối với tiên nhân Họa đạo mà nói, thật sự chỉ là một tiểu thuật giải trí.
- Tại sao không nói chuyện?
Cư Vân Tụ ngẩng đầu nhìn hắn.
- Lời ca ngợi nói nhiều cũng không có ý nghĩa.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Ta ngược lại đột nhiên cảm thấy, có tranh mà không có thơ, thiếu một chút gì đó.
"Hả?"
Cư Vân Tụ có chút kinh hỉ.
- Ngươi có thơ?
Tần Dịch mới tỉnh ngộ thi thư cũng là si mê của nàng, đây thật sự con mẹ nó… Nhất định là lão yêu ngàn năm, người bình thường lấy đâu ra loại tinh lực này?
Hắn trầm ngâm một lát, cũng không nói gì, chỉ nhấc bút lên, đề một câu trên tranh: "Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, đào vội hồng rồi, chuối chóng xanh rồi." (Nhất Tiễn Mai • Chu Quá Ngô Giang - Tưởng Tiệp)
Cư Vân Tụ kinh ngạc mà nhìn, nhất thời không nói gì.
Thanh Trà thò đầu qua.
- Chuối xanh rồi, chuối này thật đáng thương.
Tần Dịch: "?"
Cho dù vật gì của các ngươi cũng có thể biến thành người, nhưng tư duy này của ngươi là chuyện gì, xem tiểu thuyết đen nào sao?
Hai mắt Cư Vân Tụ vẫn đang nhìn chằm chằm vào câu thơ, đầu cũng không quay mà xách Thanh Trà lên, ném vào ao nước bên đình.
- Tự mình đi xanh đi.
Một mảnh lá trà xanh trôi nổi lênh đênh ở trong ao, Tần Dịch nhịn không được cười ra tiếng.
Cư Vân Tụ khẽ phất ống tay áo, bức họa như lưu quang bay vào trong nhà, treo trong phòng chính.
Nàng lấy ra Thất Huyền Cầm, bình tĩnh nói.
- Hôm nay dạy ngươi sát phạt khúc, tên gọi "Thiên Băng", khúc này là tuyệt học tông ta, sát phạt rất nặng, khó phân địch ta, cẩn thận."
"Tranh!"
Trên núi xa, một tảng đá lớn nứt thành từng mảnh vụn.
Đồng tử Tần Dịch co rụt lại.
Sóng âm công kích này còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng...
Cái gọi sát phạt, không phải công kích tinh thần, mà sóng âm vật lý, cho nên khó khống chế.

Khúc bất đồng tổ hợp âm bất đồng, mức độ sóng âm chấn động có khả năng sinh ra tự nhiên không giống, mà Cư Vân Tụ lúc này dạy là sát phạt khúc đạo này tích lũy mấy ngàn năm, là cấp bậc tuyệt kỹ.
Đây là sát nhân kỹ đầu tiên hắn học từ khi nhận thức Cư Vân Tụ làm sư tỷ đến nay.
Vừa học chính là tuyệt kỹ.
Đây cũng tuyệt kỹ đầu tiên Tần Dịch học tại thế giới này, lúc trước Lưu Tô dạy bổng pháp hay tiên pháp, đều chủ yếu đang truyền đạo, không có truyền thụ quá đặc thù ở phương diện "Kỹ".
Bởi vì kỹ thường ngày dùng mà Lưu Tô dạy đã là tuyệt kỹ đối với người bình thường mà nói, chỉ nói bổng pháp, Tần Dịch vung bổng bộc phát ra lực lượng vượt xa lực lượng bản thân hắn, vừa học cương khí là bộc phát phóng ra ngoài.

Loại vận dụng đối với lực lượng và thủ đoạn bộc phát này đều là những thứ thường nhân suốt đời thăm dò, lúc thăm dò đến tận cùng chính là tuyệt học, ở chỗ Lưu Tô chẳng qua là thông thường, cho nên Tần Dịch không có cảm giác gì.
Mà càng đặc thù thì thuộc về cấp bậc thần thông, không phải Tần Dịch hôm nay có thể sử dụng tiêu thụ, cho nên hắn chưa từng học qua tuyệt học đặc thù, cũng không có cách nào rất trang bức mà hô một câu "XX bổng pháp", sau đó cường địch tan thành mây khói.
Cư Vân Tụ dạy "Thiên Băng", cũng đã thành tuyệt kỹ đặc thù đầu tiên của Tần Dịch.
- Từ nay về sau mỗi ngày tới đây học một khúc.
Cư Vân Tụ khẽ đè dây đàn, trong ánh mắt có chút chờ mong.
- Liệu có ảnh hưởng đến tu hành của ngươi hay không?
Tần Dịch thi lễ một cái.
- Đây chính là tu hành của ta.
Cư Vân Tụ nở nụ cười.
- Cũng đúng, ngươi là sư đệ của ta, hộ pháp của bổn tông.
Lúc này có Tiên Hạc từ trên trời bay tới, Tần Dịch quay đầu nhìn lại, đúng là con Tiên Hạc lúc vừa bái phỏng Tiên cung dẫn đường cho hắn, hạc quen.
Tiên Hạc hạ xuống đỉnh núi, nhìn hai người một cầm một sáo, không khỏi cười nói.
- Xem ra sư tỷ đệ các ngươi cầm sắt tương hợp.
Cư Vân Tụ nói.
- Đồng môn tương đắc, rất kỳ lạ?
Tiên Hạc ngạc nhiên.
- Ta thuận miệng chào hỏi, cũng giống như phàm nhân hỏi ngươi ăn cơm chưa, ngươi đang giải thích cái gì?
Cư Vân Tụ nghẹn một chút, ửng đỏ chậm rãi leo lên hai gò má.
Tần Dịch vội hòa giải.
- Đã lâu không gặp, lúc trước đa tạ chỉ dẫn...!Không biết lần này đến có việc gì?
"Ah."
Tiên Hạc cười nói.
- Cốc Vũ sắp tới, đại hội luận đạo nên mở.

Năm nay tông các ngươi tham gia không?
Cư Vân Tụ có chút không kiên nhẫn.
- Có gì hay để tham gia? Thật sự quấy nhiễu thanh tịnh của người khác.
Con mắt Tiên Hạc chuyển tới chuyển lui trên mặt Cư Vân Tụ và Tần Dịch, cười khanh khách.
- Xem ra ta tới không phải lúc, qua mấy ngày lại tới hỏi.
Nói xong vỗ cánh không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui