Tiên Tử Xin Tự Trọng


"Ca ca..." Dạ Linh lúc này mới từ xa xa co ro mà bay trở về: "Lão đầu kia thật đáng sợ...!Ta cảm thấy đại vương đều đánh không lại hắn, không phải ta sợ!"
Tần Dịch buồn cười: "Lần này ta ủng hộ ngươi sợ.

Bất quá rất kỳ quái a, lần này gặp mặt, tại sao một mực nghe ngươi gọi Trình Trình là đại vương, chẳng lẽ không phải nên gọi sư phụ hay sao?"
"Bởi vì là thời chiến, có quy tắc." Dạ Linh nhìn hai bên một chút, giống như chỗ nào đó có quân pháp quan ẩn núp: "Ca ca, ta cảm thấy đại vương một mực đang học nhân loại, liệu có một ngày thật sự đánh lên hay không? Thật ra ta cảm thấy ở dưới liệt cốc rất tốt...!Mọi người không nên đánh nhau..."
Tần Dịch trầm ngâm không nói.
Phàm là thủ lĩnh có chút thấy xa, cũng sẽ không nguyện ý vĩnh viễn tối tăm ngột ngạt mà co đầu rút cổ tại liệt cốc, huống chi Trình Trình còn là nhân yêu con lai, càng có nguyện vọng hô hấp không khí nhân gian.

Có thể nói Trình Trình mỗi lần tiến bộ một phần, đều có khả năng cách ngày nhân loại cùng yêu quái khai chiến càng gần một phần.
Ân oán trước đây không tính là gì...!Thật sự có một ngày như vậy, nói không chừng mới thật sự là không thể điều hòa.
Bất quá nhân yêu con lai còn có điểm tốt, ít nhất sẽ không giống thuần yêu quái cùng nhân loại đối lập kịch liệt như vậy, tại Bạch Quốc liền biết rõ nàng đề bạt rất nhiều công tượng nhân loại, vẫn có con đường nhất định giải quyết hòa bình.
Trước mắt cũng còn sớm, cho dù Trình Trình đã Vạn Tượng, cách công khai nổi bọt còn kém xa.

Chỉ là một Lý Đoạn Huyền nàng đều chưa chắc ứng phó được, Tần Dịch còn có thể xác định tu sĩ nhân loại tồn tại Càn Nguyên lão đại, có lẽ cung chủ chính là, trong Thiên Khu Thần Khuyết nhất định cũng có.
Còn không biết có càng cao hay không, Bổng Bổng cấp?
Dù sao hậu kỳ thăng cấp cũng không giống như Phượng Sơ Cầm Tâm đơn giản như vậy, chỉ là Trình Trình muốn tới trình độ có thể đối kháng Càn Nguyên, tùy tùy tiện tiện cũng là dùng ngàn năm làm đơn vị, nàng lúc này chắc chắn sẽ không vọng động, tạm thời còn chưa tới thời điểm lửa sém lông mày.
Chính mình trước hết nên tăng lên, có lực lượng lại nói tiếp.

Nếu không chỉ dựa vào chút căn nguyên trước đây, thật sự không ảnh hưởng được bất kỳ quyết sách nào a.
Hắn không đi nghĩ quá nhiều, cười nói với Dạ Linh: "Ngươi lần này đi lên, có hạn định thời gian phản hồi không?"
Dạ Linh nói: "Không có, đại vương cũng là biết rõ ta lo lắng tình huống của Thanh Quân tỷ tỷ các nàng, cố ý để cho ta tới giúp, chỉ nói sự tình giải quyết xong liền trở về."
Tần Dịch gật gật đầu, Trình Trình thật ra vẫn là một Yêu Vương rất giảng đạo lý a, ít nhất chú ý tâm tình của Dạ Linh, nếu không Nam Ly sống chết cùng nàng có quan hệ gì? Chỉ là việc này liền phải chịu ơn nàng, nếu không có Dạ Linh ngăn chặn Hiêu Vương, sự tình liền thật sự bi kịch rồi.
Dạ Linh lại như kẻ trộm nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói: "Dù sao đại vương hiện tại đánh hai quốc gia kia không có độ khó đấy, ta có thể lén cùng ca ca đi Đại Càn chơi hay không?"
"Đương nhiên có thể a!" Tần Dịch đại hỉ, không nói Dạ Linh bây giờ có thể cung cấp bao nhiêu trợ lực, chỉ là có thể cùng con rắn ngu xuẩn này ở chung thêm một đoạn thời gian đều là chuyện làm cho người ta cực kỳ cao hứng.
Dạ Linh cũng rất tung tăng mà nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như bông hoa.
Tần Dịch một tay ôm tiểu cô nương, một tay dắt Dạ Linh, đang muốn quay người đi về phía Bắc.

Một đạo thanh âm lười biếng nhu mị từ đằng xa ung dung bay tới: "Thấy nam nhân đã quên sư phụ, chuẩn bị tốt trở về bị giam mấy ngày chưa?"
Dạ Linh toàn thân cứng ngắc, cứng cổ quay đầu, cười làm lành nói: "Sư...!Đại vương...!Ngài tại sao lên đây?"
Tần Dịch so với nàng còn cứng hơn.
Trọn vẹn dừng vài giây, mới chậm rãi xoay người.
Giữa không trung cách đó không xa, lẳng lặng lơ lửng Trình Trình xa cách đã lâu.
Là bộ dạng nhân loại...!Áo trắng vòng vàng, dưới váy chân trần.

Mái tóc đen nhánh theo gió tung bay, trên không trung có một loại tương phản kỳ dị động cùng tĩnh đan xen.
Trên mặt của nàng vẫn như cũ mang theo nụ cười vũ mị quen thuộc, đôi mắt đẹp vừa giận vừa vui, sóng mắt quét ở trên mặt của hắn, cũng không biết là oán hay nộ, lại như có càng nhiều gợn sóng, rung động yếu ớt, xem không rõ.
Hai người cách hơn mười trượng, im lặng nhìn nhau.
Trình Trình không có nhìn mặt hắn nhiều, ánh mắt một mực đảo quanh thanh sam của hắn, thần sắc giống như cười mà không phải cười.

Tần Dịch cảm thấy ánh mắt của nàng giống như kèm theo nhìn thấu, khắp nơi nóng rát đấy, mặt già từ từ nghẹn đỏ, lại vẫn không nhúc nhích.
Loại cảm giác bị người nhìn liền kích động này là chuyện gì xảy ra...
Dạ Linh nhìn sư phụ, lại nhìn Tần Dịch, thông minh phát hiện sư phụ mặc dù là nói chuyện với mình, thật ra hình như là đang cùng ca ca nói chuyện...
Chẳng qua là ca ca không biết làm sao đáp lại nàng, giống như là nói thế nào cũng không hợp với tình hình.
Nhìn nhau không biết bao lâu, cuối cùng biến thành một câu: "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Ánh mắt của Trình Trình cuối cùng từ trên thanh sam lại trở về khuôn mặt của hắn, khẽ mỉm cười, lời nói ra lại là: "Dạ Linh, lăn trở về, Yêu Thành mới định, rất nhiều chuyện phải làm, lấy đâu ra thời gian rảnh cho ngươi cùng dã nam nhân đi ra ngoài chơi?"
Dạ Linh gãi đầu, bất đắc dĩ đảm nhiệm đạo cụ đối thoại kiêm nơi trút giận, ủ rũ mà bay trở về bên người Trình Trình.
Tần Dịch nói: "Trân trọng, nếu có rảnh, lại đi Yêu Thành hoàn toàn mới...!Vấn an ngươi."
Dạ Linh cái mũi sụt sịt: "Ah."
Tần Dịch lại nói: "Phía Đông Yêu Thành, phía Tây núi hoang, đều là địa phương rất nguy hiểm, ngươi lúc trước cũng xem qua địa đồ Minh Hà sư môn đánh dấu, một mảnh đỏ rực.

Có khả năng có rất nhiều thượng cổ hung sát chi vật chiếm giữ, hoặc là lưu lại uy năng như Thánh Thương hoang mạc.

Nếu nhất định muốn đi khai thác, cẩn thận mà đi."
Dạ Linh nhìn Trình Trình, lại nói: "Ah."
Tần Dịch rốt cuộc không còn thanh âm.
Trình Trình im ắng mà "A" một cái, mang theo Dạ Linh co lại thành cá ướp muối, quay người đi xa.
Tần Dịch yên lặng nhìn bóng lưng của hai người, thẳng đến khi biến mất cực kỳ lâu, mới lắc đầu, ôm lấy hài tử chậm rãi quay người, tế ra khăn tay bay lên không đi về phía Bắc.
Cách đó không xa thật ra có hơn một ngàn quân đội Đại Càn, giống như cọc gỗ nhìn bức họa đèn kéo quân này, mỗi người như rơi vào trong mộng.
Tất cả những thứ một khắc này chứng kiến, các loại tiên nữ cùng tiên nhân bay tới bay lui, các loại đối thoại nghe không hiểu, các loại quan hệ nam nữ xem không hiểu, không phải đang mộng vậy là cái gì...
Trên bầu trời, Tần Dịch khoanh chân ngồi ở trên khăn tay, tiểu cô nương núp ở trong ngực của hắn, có lẽ quá nhỏ cũng không biết sợ, mắt to ngược lại rất hưng phấn mà nhìn trời xanh mây trắng, bàn tay mập mạp còn ý đồ duỗi đi sờ, bị Tần Dịch mặt không thay đổi tóm trở về.
Trong thức hải truyền đến tiếng thở dài của Lưu Tô.
Có hài tử ở bên cạnh, Lưu Tô lại khôi phục thức hải đối thoại.
Tần Dịch cũng thần niệm đáp lại: "Ngươi thở dài cái gì?"
"Ta cảm thấy, Cư Vân Tụ không cần xem những quyển sách giải trí kia, chỉ cần hồi tưởng thần niệm lưu lại trên người ngươi, chính là một câu chuyện rất tốt.

Có người cả đời trải qua tình cảm gút mắc, đều chưa chắc nhiều bằng ngươi giờ khắc này, ví dụ như hơn một ngàn tướng sĩ Đại Càn kia."
"Ngươi phát văn thanh cái gì."
"Câu kia từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, thật thú vị, ta nghĩ rất lâu, dường như đã bao hàm vạn ngữ thiên ngôn, không còn ngôn ngữ khác có thể thay thế."
"Có thể nói chút chuyện tốt được không, ví dụ như Thanh Quân giải thoát, qua vài năm ta liền có thể cùng nàng kết bạn mà đi rồi." Tần Dịch chuyển dời chủ đề: "Thật sự không nghĩ tới, tổ tiên Nam Ly nàng lại là một vị Kiếm tu mạnh như vậy."
"Đã siêu thoát, sao có thể gọi là tổ tiên.

Hắn chẳng qua là Bồng Lai Kiếm Các Lý Đoạn Huyền mà thôi." Lưu Tô không có ăn chuyển dời của hắn, lại lần nữa kéo trở về: "Ngươi nói có rảnh sẽ đi Yêu Thành thăm nàng, thật sao?"
"Ta là đi thăm Dạ Linh."
"Cắt...!Sẽ là lúc nào đi?"
"..." Tần Dịch trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Lúc thực lực của ta có thể cùng nàng nói chuyện ngang hàng, lại đứng ở trước mặt nàng nói với nàng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui