Lúc trước hai người cách sườn núi rất xa, vu sư kia đã có thể biết rõ vị trí chuẩn xác của Dạ Linh mà đưa quả đào tới, Tần Dịch biết mình lén lút đi thăm dò tình huống là không có ý nghĩa.
Che giấu tốt đến mấy, có lẽ vu sư kia cũng sẽ có biện pháp nhìn thấy hết thảy.
Vậy thì phải có biện pháp khác đi thăm dò tình huống.
Dạ Linh ngồi một bên tò mò nhìn Tần Dịch xé mảnh vải, quấn quấn nó làm thành một con chuột vải.
Tần Dịch duỗi ngón tay điểm một cái trên đầu chuột vải, chuột vải liền chạy loạn khắp nơi.
Dạ Linh mừng rỡ, lập tức nhảy lên, mặt mày hớn hở mà vung chân đuổi theo chuột vải.
- Của ta, của ta!
Tần Dịch cạn lời, yêu lực của ngươi đâu, tốc độ của ngươi đâu? Cứ thích duỗi bàn tay nhỏ bé đuổi theo con chuột chạy là chuyện gì xảy ra...
Mắt thấy con chuột sắp bị đuổi kịp, hắn cong ngón tay, con chuột bỗng nhiên gia tốc chạy trở về.
Dạ Linh liền nằm sấp trên mặt đất, vồ hụt.
- Ô...!Của ta...
- Ngươi là đại yêu thành thục, sau này học được yêu pháp, thích làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Tần Dịch nhặt con chuột lên, dùng gai nhọn trên Lang Nha bổng đâm một cái liền để nó nhanh như chớp chạy về gò núi.
Dạ Linh nước mắt lưng tròng nhìn thân ảnh nó rời đi.
- Nó đi vào trong đó sẽ chết đấy...
- Đó chỉ là một mảnh vải...
Tần Dịch dở khóc dở cười.
Con chuột di chuyển, hắn rót vào đó pháp lực để thao túng.
Năng lực ngự vật của hắn mặc dù không đạt được tiêu chuẩn như ngự kiếm nhưng điều khiển chuột vải đơn giản vẫn là có thể làm được.
Cho Lang Nha bổng đâm một cái chỉ vì để Lưu Tô rót vào một tia hồn lực.
Lưu Tô hiện tại cũng không thể phân hồn ly thể, chẳng qua hồn lực tương liên, thay thế con mắt thì không có vấn đề lớn, một khi chuột vải "Tử vong", hồn lực kia lập tức sẽ bị cắt đứt, không có ảnh hưởng gì.
Đây chính là thủ đoạn thăm dò viễn trình cực hạn mà bọn hắn có thể làm được rồi.
Lưu Tô nhìn vị trí con chuột, không ngừng nói cho Tần Dịch hướng trái hướng phải để điều chỉnh phương hướng tránh đi yêu vật, hai người kiệt sức mà giằng co hơn một canh giờ, mới miễn cưỡng đưa chuột vải đến gò núi.
Chuột vải cẩn thận từng li từng tí leo lên trên lưng chừng núi, hồn lực của Lưu Tô thu được phản hồi khiến cho nó giật mình.
Trên núi một mảnh hỗn độn, yêu thi khắp nơi, đếm không hết, bao trùm sơn dã.
Toàn thân con Huyết Giao kia đẫm máu mà nằm sấp trên sườn núi, vô cùng nỗ lực mà ứng đối mấy con yêu quái cuối cùng công kích, nhưng mà mấy con yêu quái kia cũng sức cùng lực kiệt, trận chiến này quả thật giống như dã thú bình thường nhất, dùng răng sắc nhọn cắn xé.
Đã đánh hai ngày rồi, vẫn đang đánh...
Nhưng có thể nhìn ra được, hiệu quả của quả đào kia sắp hết, trong mắt đám yêu vật này đã không còn đỏ bừng.
Huyết đầm cách đó không xa, lúc rời đi, huyết dịch đều bị nổ sắp cạn, nhưng hôm nay lại lần nữa bị vô tận máu yêu nhồi vào, đầy đến độ tràn ra.
Nhưng đây là có chuyện gì, vu sư kia rõ ràng không tới thu thập cục diện, mặc kệ nó?
Lưu Tô hạ quyết tâm, dứt khoát để cho Tần Dịch điều khiển chuột vải đi về hướng đỉnh núi.
Tần Dịch cũng không biết Lưu Tô nhìn thấy cái gì, thật ra hắn cũng không biết con chuột đến vị trí nào, chỉ điều khiển hướng đi của nó mà Lưu Tô chỉ.
Con chuột tiếp tục lên núi, một đường không gặp yêu quái, trên đường lại nhìn thấy hai tấm bia đá, hồn lực của Lưu Tô không đủ để chèo chống thấy rõ chữ quá nhỏ, dứt khoát bỏ qua, tiếp tục đi lên.
Lưu Tô rất nhanh nhận ra không ít dấu vết trận pháp, nhưng dường như đều đã bị phá hư mất đi hiệu lực, ngay cả chuột vải đi qua đều không gây ra bất kỳ phản ứng nào.
Đỉnh núi có một gian nhà đá chiếm diện tích ngược rất lớn, chuột vải đi một vòng, địa phương rõ ràng nên cơ quan tầng tầng lớp lớp trải rộng kỳ trận lại giống như nơi ở của phàm nhân, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Lúc tiếp cận cửa nhà đá, hồn lực Lưu Tô suy kiệt, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.
- Nhìn qua các loại dấu hiệu, người kia bị kẻ thù tìm tới cửa.
Không biết bên trong có phải vẫn đang đấu pháp hay không, tóm lại hắn không có quay lại thu thập luyện yêu lấy máu mà mình bố trí.
Hồn lực bị hao tổn kịch liệt nhưng Lưu Tô lại rất hưng phấn.
- Đi, cái khác không đề cập tới, ít nhất có thể xem rõ tấm bia đá kia!
Tần Dịch đại hỉ, nếu quả thật thuận lợi, nói không chừng chuyến đi này cũng có thể trực tiếp chấm dứt, đây mới là mục tiêu quan trọng nhất, quan trọng hơn nhiều so với việc nhặt tiện nghi gì đó!
Dạ Linh chạy còn nhanh hơn hắn.
- Chuột vải...
Tần Dịch quả thật không đành lòng nói cho nàng biết, con chuột vải kia bôn ba trăm sông ngàn núi, đã sớm thành vải rách.
Đi đến gò núi, mùi máu tươi xông vào mũi, thi cốt khắp núi kia trùng kích vào thị giác có chút lớn, lớn đến mức Dạ Linh quên luôn cả chuột vải.
- Quá...!Tàn nhẫn...
Dạ Linh thì thào tự nói.
- Người này, nhất định phải ngăn cản hắn, quá tàn nhẫn...
Trong dạ dày Tần Dịch cũng đang cuồn cuộn, không có tận mắt thấy, tuyệt đối không cách nào tưởng tượng thi thể nhìn không tới phần cuối này sẽ có cảm thụ gì, nhất là nhìn thấy vô số tử trạng như đầu vỡ, não nứt, thủng ruột, rách bụng, đỏ trắng chảy xuôi đầy đất, nội tạng phế phủ khắp nơi, buồn nôn đến mức người ta không cách nào nhìn thẳng, chỉ là mùi đã có thể hun người ta nôn ọe.
Hắn ngừng hô hấp, chậm rãi tới gần Huyết Giao vẫn đang ác chiến.
Bất luận trong lòng có bao nhiêu trắc ẩn, con Huyết Giao này cũng là vật địch nhân nuôi dưỡng, không thể lưu!
Huyết Giao kia đánh chết một con yêu vật cuối cùng, kiệt sức mà trừng Tần Dịch.
- Lại là con khỉ ngươi...
- Khỉ?
Tần Dịch nhếch miệng cười cười.
- Vừa vặn, ta đến trộm đào.
Lang Nha bổng nặng nề mà đâm vào bụng dưới của Huyết Giao.
Dạ Linh "Vèo" một tiếng chui vào từ lỗ máu.
Nàng biết rõ, máu của Huyết Giao rất có tác dụng đối với nàng.
Huyết Giao giống như nổi điên lăn lộn dưới dốc núi, nghiền nát vô số thi thể, cuối cùng co quắp vài cái, rốt cuộc không còn tiếng thở.
Dạ Linh ném ra một quả đào từ trong thân thể của nó.
- Ca ca, nó giống như vô dụng rồi.
Tần Dịch lập tức tiếp nhận, Lưu Tô nói.
- Thu lại, sau khi tế luyện vẫn có ích, ít nhất có thể làm tài liệu phụ trợ luyện khí.
Tần Dịch liền thu vào, lại từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc, đổ hết thuốc ra, đưa cho Dạ Linh nói.
- Đi huyết đầm tìm giọt huyết tinh kia, ta trước hết lên núi xem bia.
Tấm bia đá thứ ba ở vị trí cao hai phần ba của ngọn núi.
Xung quanh có chút thi cốt, Tần Dịch khẽ đụng một cước liền biến thành bụi đất.
Trên bia đá viết.
- Cộng Tử Chú"
Chính là vu chú mà Đông Hoa Tử sử dụng, dùng tất cả sinh mạng lực nguyền rủa người giết chết mình, khiến cho sinh mạng của đối phương trôi đi.
Nếu như thực lực đẳng cấp tương đương, có thể kéo đối phương trực tiếp chết già, nhưng tu vi của Đông Hoa Tử so ra kém Lý Thanh Lân, cũng chỉ có thể khiến cho hắn già yếu.
Hết lần này tới lần khác, lần già yếu này đã trở thành một câu hỏi rất thú vị.
Lòng Tần Dịch trầm xuống.
Bởi vì văn bia không khác gì bản ghi chép của Đông Hoa Tử, lật qua lật lại đều nhìn không thấy giải pháp, cũng nhìn không thấy văn chương khác.
Mà theo ý tứ của văn bia miêu tả, đây có lẽ là nguyền rủa khó giải thật, bởi vì kéo sinh mạng lực trôi đi, không có vật gì có thể giải trừ, trừ phi ngươi gia tăng sinh mạng cho hắn.
Thật sự có thể gia tăng sinh mạng, vậy chính là phương pháp trường sinh.
- Chú ngữ này liên quan đến sinh mạng bản nguyên thuật, đây là thủ đoạn của đại năng, không phải vu sư này có thể đạt tới.
Lưu Tô phán đoán.
- Thứ này hẳn là tiểu thuật một địch nhân của ta khi đó nghiên cứu sinh mạng bản nguyên mà thuận đường nghĩ ra, sau khi tử vong rơi vào trong cốc, bị vu sư này ngoài ý muốn đoạt được.
- Tiểu thuật?
- Đúng là tiểu thuật, đến cấp độ của ta trước đây hoặc bọn hắn, loại chú ngữ này như gió lướt qua mặt, căn bản vô dụng.
Tối đa chỉ xem như một ghi chép tâm đắc, chờ mong có một ngày có thể cân nhắc được tầng càng sâu.
"..."
Tần Dịch chưa từ bỏ ý định.
- Không phải nói có hai tấm bia đá sao? Lại đi lên xem cái khác, không chừng chính là giải pháp.
Lưu Tô không nói lời gì đả kích hắn.
Tần Dịch chạy vội lên, đi tìm một tấm bia khác.
Dưới tình huống không có bất kỳ cản trở, tìm tấm bia đá rất dễ, rất nhanh đã nhìn thấy.
Tần Dịch chạy vội qua, chỉ nhìn thoáng qua, thần sắc trở nên vô cùng khó coi.
Không phải giải pháp, không có quan hệ với chú ngữ kia.
Là "365 Chu Thiên Đoạt Phách Tiễn".
Loại vật này nhìn như có chút tương tự Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, thực tế chênh lệch quá xa.
Cần thu thập lông tóc, vật thiếp thân của đối phương.
.
.
Càng nhiều càng tốt, phải tường tận ngày sinh tháng đẻ đến giờ phút, sau đó phải tìm gỗ đào tỉ mỉ điêu khắc càng giống đối phương càng tốt, đeo tất cả vật hắn thường dùng lên.
Làm xong chuẩn bị này, còn phải thi thuật suốt một năm, triệt để khóa hồn phách tương liên, cuối cùng còn phải mất mấy ngày đêm đóng đủ 365 đại huyệt mới được...
Đông Hoa Tử và Lý Thanh Lân đối nghịch đã lâu như vậy, bộ đồ chơi này trước đó không lâu mới làm xong.
Dùng cái này có thể vượt cấp giết người không sai, cũng không vượt bao nhiêu, đụng phải đối thủ có tu hành thần hồn, rất có khả năng sẽ bị cắn trả.
Hơn nữa, ngoại trừ tranh đấu trong cung mới có khả năng cần dùng đến đồ chơi này, đối địch bình thường thì đi nơi nào tìm ra điều kiện như thế để chậm rãi chơi? Có Lưu Tô ở bên, thuật pháp cao cấp chỉ nhiều không ít, căn bản không cần cái này, tương đương với phế chiêu.
Phế chiêu coi như xong, không có giải pháp nguyền rủa, thu hoạch gì cũng không có ý nghĩa!