Tiên Tuyệt

Người ta sống càng lâu lại càng sợ chết.

Ma Tổ bị trấn áp dưới Nhược Lô Ngục cũng không biết đã bao nhiêu năm, với từng trải của lão, hẳn không có chuyện gì khiến cho lão quá quan tâm, nhưng Ma Tổ lại luôn do dự đắn đo về chuyện liên quan tới đạo phù văn này, có thể thấy được sau lưng nó ắt che giấu một bí mật kinh thiên động địa.

Vũ La cũng không dám ép lão quá mức, bèn gật gật đầu đứng dậy đi ra ngoài:

- Nửa tháng sau ta lại đến.

Tuy rằng còn chưa gia trì phong ấn đầy đủ, nhưng Ma Tổ đã không còn lòng dạ nào thoát ra ngoài nữa, trận pháp này có cũng được mà không có cũng không sao.

Diệp Niệm Am cho Vũ La nghi nửa tháng, trên thực tế chỉ cần hai ngày, Vũ La đã bình phục. Sau khi ra khỏi Ly Nhân Uyên, Vũ La cũng không còn chuyện gì, sau khi suy nghĩ một lúc, Vũ La thấy nên đi xem mỏ Ô Thiết mà Lạc trưởng lão cho mình,

Dù sao hiện tại cũng là kỳ nghỉ của hắn, cũng không cần nói với ai, bèn một mình rời khỏi Nhược Lô Ngục, đi tới Ma Vân phong.

Ma Vân phong ở chếch về phía Bắc Nhược Lô Ngục, cách chừng vài trăm dặm, cũng không khó tìm. Có thể gọi là Ma Vân phong, nhất định không thấp. Pháp khí thuyền ba lá mà Vũ La mượn của Diệp Niệm Am vẫn còn đó, trên thực tế là Diệp Thanh Quả cố ý để lại.

Vũ La vượt qua lộ trình vài trăm dặm rất nhanh.

Từ trên cao nhìn lại, Ma Vân phong nguy nga như mây, dường như ở ngay trước mắt, giơ tay là có thể chạm tới vậy.

Ngọn sơn phong này kéo dài cũng có mười mấy dặm, một mặt chân núi hướng về phía nam, chính là một cảnh tượng khí thế ngất trời. Thảm thực vật xanh biếc đã bị lấy đi, lộ ra một hầm mỏ to có đường kính hơn sáu mươi trượng, Bên bờ hầm mỏ dựng rất nhiều bậc thang bằng gỗ, có chừng hàng ngàn phàm nhân lưng đeo túi, đeo khoan, leo lên theo những bậc thang kia.

Hầm mỏ này sâu mười mấy trượng, qua khỏi lớp đất sét, bên dưới chính là mỏ Ô Thiết thiên nhiên, quả nhiên là một khu mỏ trữ lượng phong phú, hơn nữa quả thật thời gian khai thác chưa lâu.

Bên ngoài hầm mỏ này, giữa sườn núi vẫn còn hai hầm mỏ khác, bất quá ẩn giữa rừng cây xanh biếc, người bình thường không dễ gì phát hiện.

Mà xung quanh những hầm mỏ này được xây một sơn trại thật lớn, bên ngoài được che chắn bằng những cây gỗ to bằng thân người cắm sâu xuống đất, chắc chắn vô cùng, Ngoại trừ chuyện này, trong phạm vi xung quanh sơn trại ngàn trượng đều được trận pháp phòng ngự cỡ lớn bao phủ, chỉ là trận pháp này cần tiêu hao một lượng ngọc túy kinh người.

Hiển nhiên trận pháp này là để đề phòng hung thú thường hay xuất hiện bên trong Yên sơn.

Tuy rằng khai thác mỏ quặng là một nghề phất nhanh, nhưng đầu tư ban đầu cũng hết sức kinh người.

Hai bên sơn trại có vài tháp lâu cao lớn, vài tu sĩ đang tuần tra trên đó, Vũ La vừa hạ pháp khí đáp xuống, đã có một tên tu sĩ tiến tới nghênh đón, nghiêm nghị nói:

- Đây là cấm địa, không thể tự tiện xâm nhập.

Lão bản sau lưng nơi này chính là Lạc trưởng lão, đương nhiên đám võ sĩ canh cửa hết sức kiêu căng.

Vũ La bèn lấy ngọc bài của Lạc trưởng lão ra:

- Ta tới tiếp thu mỏ này, người phụ trách là ai, bảo y ra đáp lời.

Người nọ vừa thấy ngọc bài, sắc mặt khẽ biến, ôm quyền nói với Vũ La:

- Xin các hạ chờ cho, để ta vào thông báo.

Vốn Triệu Thành là một tên hậu bối của Lạc trưởng lão nơi thế tục. Lạc trưởng lão tu hành đã mấy trăm năm, Lạc gia nhất mạch đã gần tuyệt hậu, chỉ có năm xưa đến đời cháu thứ sáu của lão có được một đứa con gái, gả cho nhà họ Triệu, Triệu Thành đã là cháu đời thứ bảy của nữ nhân kia, Lạc trưởng lão tìm ra Triệu Thành vui mừng rơi lệ, dẫn y đi theo mình.

chỉ là Triệu Thành tư chất bình thường, căn cốt cũng không thể nói là rất tốt, lại không có Tuệ Căn, tuy rằng Lạc trưởng lão niệm tình huyết mạch, nhưng cũng không thể biết là vô ích mà vẫn đích thân dạy dỗ, cho nên giao Triệu Thành cho đồ đệ của lão.

Triệu Thành tu luyện vài chục năm, hao tốn vô số linh dược, cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ, không có biểu hiện gì là tỏa sáng.

Lạc trưởng lão hoàn toàn hết hy vọng, bất quá dù sao cũng là con cháu của mình, dùng y làm chuyện gì cũng yên tâm, cho nên y được phái tới trông coi mỏ Ô Thiết này.

Mỏ Ô Thiết này là Lạc trưởng lão hao tốn biết bao tâm huyết mới lấy được vào tay. Cũng may Triệu Thành cũng có chút năng khiếu về phương diện này, cho nên trong mấy năm qua, y tổ chức mỏ này hết sức gọn gàng ngăn nắp.

Vài ngày trước y nhận được trận pháp truyền âm của Lạc trưởng lão, nói rằng sẽ có người tới tiếp thu mỏ này, bảo y phối hợp với người đó. Đúng ra Lạc trưởng lão muốn dặn dò Triệu Thành thêm vài câu, đáng tiếc lần này xuất chinh Ma Diễm cốc thất bại, ba người bọn lão đứng mũi chịu sào, sự tình cần xử lý rất nhiều, sau khi dặn dò vài câu đã nhanh chóng chấm dứt trò chuyện, xử lý sự tình.

Trong lòng Triệu Thành bắt đầu phỏng đoán.

Lạc trưởng lão đã nói với y, người nọ là Tổng Lãnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục. Trong Nhược Lô Ngục, Vũ La dưới một người mà trên trăm người, nhưng trong mắt Triệu Thành, y vẫn coi thường chức Tổng Lãnh Ban Đầu này.

Dù sao Triệu Thành cũng là đồ tôn của Lạc trưởng lão, thường gặp toàn là trưởng lão, Khách Khanh, tệ nhất cũng là Phán Quan, Tổng Lãnh Ban Đầu đã là gì?

nhưng vì sao lão tổ tông lại giao mỏ Ô Thiết quan trọng như vậy cho Vũ La?

Triệu Thành ngẫm nghĩ một phen, thình lình vỗ trán, Đúng rồi, lời đồn đáng sợ, có lẽ Lạc trưởng lão lo lắng người khác nói ra nói vào, cho nên mới sang nhượng sản nghiệp lại cho Vũ La trên danh nghĩa, Vũ La chỉ là một con rối.

Chuyện này cũng không thể trách Triệu Thành hiểu lầm, Vì mai phục truy binh phe Ma đạo, cho nên Đồng trưởng lão mật lệnh không được truyền ra chuyện Vũ La luyện chế linh phù giải độc cho mọi người, mấy ngày nay vẫn chưa truyền ra, Và lại Lạc trưởng lão không dặn rõ ràng, đương nhiên Triệu Thành không biết.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Thành không khỏi cảm thấy coi thường Vũ La, chỉ là một con rối mà thôi, mình lại là hậu duệ của lão tổ tông, phải nói quan hệ của mình với lão tổ tông chắc chắn thân thiết hơn nhiều.

Triệu Thành uể oải vươn vai trên giường, cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục làm vua một cõi. Nếu tiểu tử con rối kia ngoan ngoãn vâng lời thì được, ngày lễ ngày tết cũng không thiếu phần lễ vật của hắn. Nếu không thành thật, Hừ hừ, đừng trách Triệu gia ta hạ thủ vô tình.

Triệu Thành truyền lệnh xuống, vài ngày nữa sẽ có một thiếu niên cầm ngọc bài của lão tổ tông tới mỏ, ai thấy hắn tới mau mau về báo.

Y chỉ dặn dò một câu như vậy, còn chuyện nghênh đón chủ nhân mỏ mới, Triệu Thành xem ra chỉ là vô nghĩa, cũng không coi ra gì.

Lúc tu sĩ trực nhật chạy vào thông báo, Triệu Thành đang chỉnh sửa việc khai thác mỏ quặng. Y làm người trông coi mỏ này, ích lợi rất nhiều, tỷ như những loại khoáng thạch vô cùng trân quý, y có thể động tay chân bỏ vào túi riêng khoảng ba thành.

Dù sao lão tổ tông cũng thừa biết rõ ràng, nước ao không chảy tới ruộng người ngoài, cho nên từ trước tới nay lão tổ tông vẫn không nói gì cả.

Triệu Thành ngưng công việc, tiếp nhận ngọc bài xem xét, xác nhận đúng là của lão tổ tông không thể nghi ngờ, bèn vứt ngọc bài sang bên, gật đầu nói:

- bảo hắn tới tiền sảnh chờ ta.

Người nọ đi ra ngoài, Triệu Thành không thèm để ý, vẫn tiếp tục công việc dang dở. Gần nửa canh giờ sau, y mới làm xong, gọi thị nữ xinh đẹp tới rửa tay cho mình, sau đó mới ung dung bước ra tiền sảnh.

Vũ La vẫn bất động thanh sắc, chỉ ngồi chờ trong đại sảnh. Bình trà đã châm nước hai lần, mùi vị đã phai nhạt, mới nghe thấy một tràng tiếng bước chân, Triệu Thành khoan thai tiến ra.

Vũ La ngồi an nhiên bất động, Triệu Thành nhìn thấy hắn lần đầu tiên đã cảm thấy không thích, Bất quá chỉ là một con rối mà thôi, tự cho mình là chủ nhân mỏ này sao, làm bộ làm tịch thật là đáng ghét.

chỉ là ấn tượng đầu tiên, Triệu Thành đã lập tức có quyết định, sau này ngày lễ ngày tết sẽ không có phần lễ vật của ngươi.

Vũ La ung dung nhìn y, Triệu Thành đằng hắng một tiếng:

- Vị này là Vũ huynh đệ phải không, ta bận việc phía sau, không rảnh tay ra nghênh tiếp, thứ lỗi, thứ lỗi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui