Tiên Tuyệt

Vũ La không biết mình rốt cuộc đã tới nơi nào, nếu như nói nơi này là sâu trong Yên Sơn còn có khả năng, thế nhưng mình làm sao lại từ Tinh La Hải lập tức đi tới chỗ sâu trong Yên Sơn?

Ánh mất của hắn dừng trên một khối gạch điêu khắc, vừa rồi cảm giác có chút không thích hợp, lúc này rốt cuộc hiểu được chỗ nào không thích hợp.

Khối gạch điêu khắc kia chỉ còn lại một nửa, một nửa khác không biết đã đi đâu.

Còn lại nửa viên gạch ước chừng có một phần ba chôn vùi trong đất, còn có một ít đá vụn che giấu ở trên mặt. Vũ La kéo nó ra, trên gạch điêu khắc ba nhân vật, bọn họ có thân người, đầu dã thú. còn có một người sau lưng sinh ra một đôi cánh giống như chim ưng, một người khác phần mông phía sau người vươn ra một cái đuổi giống như đuôi báo.

Vũ La lúc trước đối với gạch điêu khắc chỉ là đào qua, cảm giác có điểm không thích hợp nhưng không có phản ứng lại.

Hắn lại từ trong đá vụn phế tích bới ra mấy khối gạch điêu khắc đã vỡ, toàn bộ đồ án được điêu khắc trên đó vốn không có người bình thường!

Hắn ném bó gạch vỡ trong tay, một đường đi vào chỗ sâu trong phế tích.

Càng đi vào trong, vật phế tích bảo lưu lại càng nhiều, dần dần có thể nhìn thấy cột đá cực lớn còn đứng sừng sững, đường kính cột đá đạt tới ba trượng, thô to khó có thể tưởng tượng, một đám thạch đôn giống nhau bày trên mặt đất.

Đến nơi này, đá vụn, bùn đất dần dần ít đi, lộ ra một con đường lớn rộng chừng một trãm hai mươi trượng thẳng tắp ở giữa di tích.

Đại đạo dùng nham thạch cực lớn dài năm trượng, rộng ba trượng lát thành, trên mặt có khắc đủ loại hoa văn. Tảng đá nơi Vũ La đặt chân lên. trung ương đại đạo điêu khắc một con quái thú kỳ dị, đi tiếp mấy trãm trượng lại là một con quái thú kỳ dị khác, bộ dáng đều rất kỳ quái, ngay cả Vũ La cũng không nhận biết được.

Đại đạo này mặc dù có bộ phận rất lớn bị tổn hại, nhưng ít nhất còn bảo lưu lại chiều dài aần mười dặm. ở cuối đại đạo là một cái ao hình vuông vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Mặc dù nói là ao, trên thực tế diện tích có thể so sánh với một hồ nước nhỏ.

Chẳng qua bốn bờ ao nước nhiều chỗ tổn hại, nước ao cũng rất ít. ước chừng cũng không ngập đầu gối. Phía sau là một pho tượng điêu khắc Thần Thú cực lớn không sai biệt lắm so với cái ao, đáng tiếc đã tàn phá không chịu nổi, đầu của Thần Thú đã không thấy, trên người cũng tồn hại nhiều chỗ. Chỉ có từng đạo hoa văn trang trí mặt ngoài thân thể còn có thể nhìn ra tư thế oai hùng năm đó.

Làm cho người ta ngoài ý muốn là. giữa hai chân thô to cường tráng của Thần Thú có một cánh cổng cực lớn. cánh cổng này lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Cái ao ngoại trừ một bên điêu khắc Thần Thú kia. ba bên còn lại đều điêu khắc ba mươi ba chiếc đầu rồng, cao tới ba trượng, ba bên tổng cộng là chín mươi chín chiếc.

Long khẩu mở ra. thế nhưng hiện tại chỉ có bảy tám đầu rồng bên trong còn có nước chảy, khó trách nước trong ao này lại cạn.

Đáy ao này điêu khắc chín con dị thú nửa ngư nửa long, thủ pháp điêu khắc cực kỳ khác biệt, khi có cơn gió nhẹ thổi qua mặt nước, mặt nước aợn sóng, chín con ngư long kia giống như sống du động trong nước.

Những dị thú điêu khắc phía trước đại đạo Vũ La không biết, thế nhưng tới gần cái ao, chín con dị thú cuối cùng Vũ La rất quen thuộc: Long Sinh Cừu Tử!

Như vậy phỏng đoán, những dị thú lúc trước cho dù kém so với Long tử. hẳn là cũng kém không xa. cho nên mới cùng được điêu khắc ở trên đại đạo này.

Vũ La vòng qua cái ao kia. đứng ở phía trước pho tượng Thần Thú tàn phá. pho tượng này mặc dù tàn phá không chịu nổi, ngay cả đầu cũng không thấy, thế nhưng cao cũng có mấy trãm trượng. Vũ La đứng dưới nhìn lên. trông hắn có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, một thân một mình đứng ở dưới chân quái vật lớn như vậy, gió núi gào thét thổi qua. giống như một người đời sau xuyên qua thời không, cảm thụ được thời kỳ mà thần điện này còn đang cường thịnh.

Lại nhìn tàn phá trước mắt. trong lòng Vũ La lại có một cảm giác nói không nên lời.

Từ vị trí hắn đang đứng hiện tại nhìn ra xung quanh. Thần Điểu Phượng Hoàng sống ở phía Đông của di tích này, mà quái thú có lưỡi dài trong sơn cốc khí tức tử tịch nằm ở phía Tây. Vũ La nghi hoặc, chẳng lẽ là ở hai phương hướng khác cũng có dị thú trú thủ hay sao?

Vũ La cúi đầu nhìn cánh cổng dưới pho tượng Thần Thú kia. hai cánh cửa đen kịt. nhìn không ra là do tài liệu gì chế thành. Trên đại môn không có nhiều trang sức, chỉ có hai chiếc vòng cửu cực lớn bắt ở giữa chừng. Vòng cửa được hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh ngậm ở trong miệng, thế nhưng toàn bộ đại môn. bao gồm hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh kia không có nửa điểm ba động linh lực.

Một tòa thần điện rộng lớn này, đã biến thành một mảnh phế tích ở trong năm tháng vô tận. khó có được là. hai cánh cổng này, hai cánh cổng không bắt mắt. lại không có chút bộ dáng hư hao, nhất là hai cánh cổng kia. hoàn toàn mới!

Hai cánh cổng cao tới mười lăm trượng. Vũ La tiến lên đẩy đẩy, đại môn không chút động đậy. Vũ La nhìn ra được, pho tượng Thần Thú này chính là trung tâm của toàn bộ thần điện. Dưới pho tượng Thần Thú này trấn áp cái gì. đủ để làm cho người ta bởi vậy mà kiến tạo một tòa thần điện vô tiền khoáng hậu như vậy?

Vũ La ngẫm nghĩ một chút, vẫn không dám lỗ mãng, bàn tay vừa lật. Phù cổ xuất hiện.

Phù Cổ trắng như bạch ngọc vừa tiến vào đại môn. lập tức truyền ra tình cảm hân hoan vui sướng. Vũ La hết sức hiếu kỳ, đang muốn dùng nguyên hồn của mình liên hệ cùng Phù Cổ, xem thử Phù cổ phát hiện được gì. thình lình phía trước bỗng truyền lại một tràng tiếng động.

Vũ La lập tức cảnh giác, thân hình chợt lóe trốn lên trên tượng Thần Thú đã tàn phá.

Tượng này không biết bị lực lượng gì bổ trúng, vị trí đầu tượng vỡ nát. Vũ La dễ dàng tìm được một khe nứt. chui xuống đó ẩn thân theo dõi.

ở hướng Đông Bắc của tượng Thần Thú có một tiểu đội đi tới.

Khác với tâm trạng của Vũ La khi tiến vào nơi này, những người này nhìn qua vô cùng cẩn thận, dường như nhìn đâu cũng thấy địch nhân.

Vũ La thấy tiểu đội này cũng thất kinh trong lòng. Tiểu đội chỉ có chín người, nhưng lại có tới ba người thực lực đạt tới cảnh giới Đại Năng. sáu người còn lại cũng đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Có thể nói rằng tiểu đội này có được thực lực san bằng một môn phái nhất lưu!

Nhưng thực lực của tiểu đội vẫn chưa làm cho Vũ La kinh ngạc, chuyện đáng kinh ngạc hơn là tiéu đội chín người này, tất cả đều đầu thú thân người, giống như đồ án điêu khắc trên gạch mà Vũ La đã thấy trước đó.

Nếu so với đồ án trên gạch, trạng thái hóa thú của chín người này yếu hơn nhiều. Mặc dù trên mặt còn giữ được đường nét đặc thù của loài thú. nhưng cũng đã rất giống loài người, trên người cũng không có lông rậm. trong chín người chỉ có một người sau lưng có một cái đuôi cọp cường tráng.

Vũ La vừa nhìn thấy bọn họ, chợt nhớ lại một truyền thuyết trên Tu Chân Giới: Đông Thổ Yêu tộc.

Giữa thiên hạ ngũ phương đều có các loại hiểm địa ngăn trở. Mà Trung Châu và Nam Hoang bị Nhân tộc chiếm cứ, đã sớm đả thông hiểm địa này. Mặc dù giao thông qua lại có chút khó khăn, nhưng cũng không tới nỗi khó như lên trời.

Nhưng là Trung Châu cùng Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, cũng đã vài ngàn năm không có liên lạc. Nhất là Đông Thổ bị Yêu tộc chiếm cứ, vài ngàn năm trước hai tộc đại chiến một trận, song phương cùng tổn thất nặng nề, cuối cùng không biết là nguyên nhân gì, giữa Đông Thổ và Trung Châu xuất hiện một đạo liệt cốc không thể vượt qua, cho nên hai vùng không còn lui tới.

Đạo liệt cốc này được gọi là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Vũ La thấy Yêu tộc còn sống sờ sờ xuất hiện trước mất, cũng hiểu rằng mình đã đi tới Đông Thổ.

Dưới lòng Tháp Sơn đào, được Huyết sắc Cự Tháp trấn áp, kim quan mười trượng chặn kín lối vào, không ngờ lại là thông đạo đi vòng qua Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, tiến vào Đông Thổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui