Tiên Tuyệt

Chẳng qua cũng chính là bởi vì thể chất mạnh mẽ của Yêu tộc, bọn họ mới có tồn tại nghịch thiên như Đại Thánh Yêu tộc.

Nhân tộc cho dù là đã tu đến đỉnh phong, cũng không sống được thời gian dài như vậy.

Bởi vì có sự tồn tại của Đại Thánh Yêu tộc, thực lực hai tộc mới được san bằng, thế nhưng Yêu tộc lại vẫn kém hơn một bậc.

Lúc trước lo lắng tình huống một khi hai tộc bắt đầu câu thông, Yêu tộc sẽ xâm nhập Trung Châu hẳn là sẽ không phát sinh. Hơn nữa Nhan Chi Tây rất thành ý, hai tộc liên thủ, sẽ có hy vọng rất lớn phá vỡ xiềng xích của thế giới này!

Trời vào cuối thu, trên Lạc Nhật Hoang Nguyên một mảnh sơ xác tiêu điều, cỏ khô vàng cao bằng nửa người theo gió lớn trên thảo nguyên kêu xào xạc. Mãnh thú núp trong bụi cỏ, ngẫu nhiên qua lại, mỗi lần hiện thân nhất định làm cho đám dã thú ăn cỏ thất kinh.

Vũ La cưỡi cụm mây trắng do Ngọc Ấn Linh Phù biến thành, bay không nhanh không chậm ở trên trời, cắn cứ trí nhớ của hắn, không xa phía trước chính là Mộc Thần Trủng.

Chu Nghiên phóng mắt nhìn lại, trên hoang nguyên lại là một mảnh đất khô cằn!

- Vũ La...

Vũ La cũng đã phát hiện, cụm mây trắng gia tốc đáp xuống địa phương của Mộc Thần Trủng trước kia.

Một mảnh Thần Trủng lớn như vậy đã biến thành một mảnh phế tích, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết tích hỏa thiêu, lẫn lộn xương trắng không ít.

Khí tức Tổ Linh Yêu Đan của Mộc Thần Trủng cũng không thấy.

Vũ La sắc mặt âm trầm đáng sợ, thực lực của mọi người trong Mộc Thần Trủng nhỏ yếu, thế nhưng thật tâm đối đãi với mình, chính là nhóm bằng hữu đầu tiên khi hắn đi vào trong Đông Thổ, trọng lượng của những người này ở trong lòng hắn thế nào, có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa Lạc Nhật Hoang Nguyên của Mộc Thần Trủng là chỗ hẻo lánh, nơi này ngoại trừ Ma Sơn ra không còn gì cả, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bất luận kẻ nào, lại gặp phải tai bay vạ gió bậc này, rõ ràng là bị mình liên lụy!

Vũ La sắc mặt càng âm trầm, chúng minh lửa giận trong lòng càng vượng.

Hắn đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm một chỗ tường đổ, trầm giọng nói:

- Các hạ nếu còn ở lại nơi này, sao không hiện thân gặp mặt?

Chu Nghiên và Nam Vinh Ẩm nhìn lại, tường đá đã sụp đổ một nửa sau lưng chậm rãi đi ra một người.

Chỉ thấy người kia cổ tay vừa lật, một chiếc đoản thứ màu đen dài chừng cánh tay xuất hiện ở trong tay:

- Mỗ gia Lôi Tiên Đạt!

Diện mạo của hắn có vài phần giống với Lôi Thiên Quá, Vũ La lập tức đoán được:

- Cổ Trùng Sơn Lôi gia!

- Không sai!

Lôi Tiên Đạt ngạo nghễ nói:

- Vũ La, ngươi dám hạ độc thủ với người khác, thì phải có giác ngộ bị người khác hạ độc thủ.

- Ha ha ha!

Vũ La cười điên cuồng một hồi:

- Tốt, tốt, tốt! Ngươi quả thật không chịu thua kém, con ngươi mặc dù vô liêm sỉ, thế nhưng tội không đáng chết, cho nên ta đã lưu lại một cái mạng, nhưng ngươi, hôm nay quyết không còn sống rời đi!

Lôi Tiên Đạt cười lạnh một tiếng:

- Giọng điệu thật cuồng vọng...

Lửa cừu hận làm cho hai mắt Vũ La đỏ rực, trong lồng ngực một cỗ chiến ý hùng mạnh không thể áp chế giống như muốn nổ tung ra. Hắn nhìn chằm chằm Lôi Tiên Đạt, chỉ dùng một từ đáp lại hắn:

- Chết!

Âm tiết này phun qua kẽ răng ra, một cỗ khí lưu mênh mông màu xanh nhạt cũng theo đó từ trong miệng phun ra, giống như một tín hiệu, âm tiết này phát ra, trên người Vũ La tuôn ra một mảnh sát ý mãnh liệt, thần quang, linh lực, đan xen ngưng kết, hóa thành một cột sáng đường kính năm trượng phóng lên cao.

Lực lượng hùng mạnh cuốn thành một đạo lốc xoáy ở trên hoang nguyên, cỏ khô vô cùng vô tận lập tức bay lên trời.

Ba đại Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ Chi Quốc, Lực Bạt Sơn, Kỳ Lân Tý cùng phát động, Thần Kiếm Thiên Tinh hàn quang như nguyệt.

Trên bàn tay còn lại, Bích Ngọc Đằng quấn quanh, toàn bộ cánh tay hóa to gấp ba lần bình thường, từng sợi dây leo xanh biếc căng thẳng, giống như những cơ bắp tràn đầy pháp lực. Trên cánh tay to tướng này, huyết sắc cự tháp lơ lửng giữa không trung, huyết quang bắn ra bốn phía, tản ra khí tức bạo ngược không chịu nối.

- Ngươi rốt cuộc là...

Lôi Tiên Đạt hiển nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng vốn không thuộc về Đông Thổ, chỉ là hắn chưa từng trải qua một đoạn niên đại hỗn chiến các tộc, không có khả năng giống như các Đại Thánh, liếc mắt đã nhìn ra Vũ La chính là Nhân tộc. Một tiếng kinh hô còn chưa nói xong, Vũ La đã liều mạng xông tới.

Cự tháp huyết sắc trên cao chiếu xuống, từng đạo huyết quang bao phủ, Lôi Tiên Đạt lập tức cảm giác được năng lực câu thông thần lực với ngoại giới của mình đã suy yếu ba phần.

Thực lực của hắn không dưới Khoái Tông, thế nhưng cự tháp huyết sắc này lai lịch thần bí, cho dù Đại Thánh Yêu tộc ở đây cũng không nhìn ra rốt cuộc là bảo vật gì.

Huyết quang chiếu rọi, đây là một loại lực lượng bạo ngược, dường như có thể đánh vỡ tất cả pháp tắc của thiên địa này!

Thần Kiếm Thiên Tinh hàn quang chợt lóe, một kiếm Thái Sơn áp đỉnh từ trên trời chém xuống. Lôi Tiên Đạt nổi giận gầm lên một tiếng, đoản thứ màu đen cầm trong tay vừa đập, một đạo điện quang màu tím bằng cánh tay quấn quanh người, đoản thứ màu đen dẫn hướng ra ngoài, trên chín tầng trời một đạo sét cực lớn đưa tới, hung hăng đánh về phía Vũ La.

Vũ La căn bản không thèm để ý lôi điện đánh về phía mình, cự tháp huyết sắc hạ xuống, thế tới của Thần Kiếm Thiên Tinh không đổi, hung hăng bổ vào người Lôi Tiên Đạt.

Vũ La khi đối phó Lôi Thiên Quá con của hắn, không dám sử dụng linh lực, không thèm sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù, chỉ dựa vào thần lực đã dễ dàng đánh bại Lôi Thiên Quá.

Lôi Tiên Đạt mặc dù thực lực hơn xa con mình, nhưng Vũ La gần như toàn lực xuất thủ, lại hoàn toàn phóng tay, tư thế lấy mạng đổi mạng, vừa lên Lôi Tiên Đạt đã mất tiên cơ.

- Ngươi điên rồi!

Lôi Tiên Đạt hổn hển nói. Mắt thấy đạo lôi quang kia sắp đánh lên người Vũ La, thế nhưng Thần Kiếm Thiên Tinh của Vũ La cũng sắp chém trúng bả vai của hắn.

Vũ La không tránh không né, Lôi Tiên Đạt lại không dám, hắn thu bản mệnh pháp bảo đoản thứ lại, vào thời khắc cuối cùng chặn thần kiếm của Vũ La.

Keng!

Hàn quang giống như thủy triều, lực lượng cường hãn của Lực Bạt Sơn làm cho toàn bộ cánh tay Lôi Tiên Đạt đều tê rần. Đạo lôi quang kia đang từ trên không hạ xuống, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Vũ La.

Một con ngân long chói mắt chui ra, há mồm nuốt lấy đạo lôi quang kia, lôi quang cực lớn chui vào bụng nó biến mất không thấy, ngân long đã ăn no, cảm thấy mỹ mãn rụt trở về.

Lôi Tiên Đạt hoảng sợ, Lôi Thần Lực chính là thần lực bá đạo nhất của thế giới này, làm sao có khả năng bị hấp thu dễ dàng như vậy?

Thần kiếm của Vũ La ép xuống, Lôi Tiên Đạt đã mất tiên cơ, một cánh tay đã bị chấn tê rần, vội vàng hai tay nắm chắc đoản thứ đọ sức với Vũ La.

Hai người đều là cường giả đỉnh cấp của thế giới này, lần phát lực này, chỗ tiếp xúc giữa thần kiếm và đoản thứ, hỏa diễm, thần quang, lôi điện, linh lực khuếch tán ra giống như tầng tầng gợn nước, không ngừng đảo qua hoang nguyên xung quanh.

Phế tích Mộc Thần Trủng vốn đã lung lay sắp đổ, lại bị dư ba của lực lượng này phá vỡ ầm một tiếng đổ sập.

Lực lượng của Vũ La càng ngày càng mạnh, Lực Bạt Sơn đang không ngừng phát huy tác dụng, trong Kỳ Lân Tý, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng đang âm thầm phát lực. Lôi Tiên Đạt đã chịu không nổi, chậm rãi quỳ xuống.

Vũ La mặt trầm như nước, trong các màu quang mang phụ trợ một gương mặt lạnh lùng cương nghị như bàn thạch! Người trước mắt này, chính là tội nhân huyết tầy Mộc Thần Trủng, bằng bất cứ giá nào cũng phải chém giết hắn!

Sát khí bốn phía, huyết quang lại lần nữa chiếu rọi mặt đất!

Bách Vạn Nhân Đồ hoành không xuất thế, Vũ La liên tục vận dụng bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù, lại thêm Thần Kiếm Thiên Tinh, cự tháp huyết sắc, cho dù là đối mặt Đại Thánh Yêu tộc cũng có sức liều mạng, huống chi chỉ là Lôi Tiên Đạt?

Dưới áp lực của Bách Vạn Nhân Đồ, Lôi Tiên Đạt cuối cùng sụp đổ, Thần Kiếm Thiên Tinh hàn quang đại phóng, đoản thứ Cựu Lôi Giác liều mạng hồi lâu cuối cùng không chịu nổi, bốp một tiếng bị chặt đứt. Thần Kiếm Thiên Tinh một kiếm giáng xuống, chém Lôi Tiên Đạt từ vai phải đến sườn trái, đứt đôi người làm hai đoạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui