Tiên Tuyệt

Người lên tiếng chính là kẻ kém kiên nhẫn nhất, Thiết Hoành Giang. Lão ngạc ngư trừng mắt, đùng đùng nổi giận:

- Ngươi biết Vũ La là huynh đệ vong niên với lão tử, còn dám động tới hắn, quả thật không coi lão tử ra gì.

Thiết Hoành Giang xuất hiện bên cạnh Địch Thiên Vũ, Nhan Chi Tây ở một bên khác. Còn có một cỗ lực lượng hùng mạnh ngăn chặn chặt chẽ sau lưng Địch Thiên Vũ, chính là Thất Thủ Giao Long Hồng Phá Hải.

Địch Thiên Vũ toát mồ hôi lạnh toàn thân, đừng nói là ba người, cho dù một mình Thiết Hoành Giang tới đây, lão cũng chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy. Thiết Hoành Giang cộng thêm Vũ La, hai người thừa sức đánh cho lão phải bỏ chạy trối chết. Lão đã nhìn thấy thực lực Vũ La trong Thần Hoang hải, có thể xé xác được Khương Tu Đà.

Cũng vì trọng thương chưa khôi phục, cho nên hôm nay Khương Tu Đà mới không theo lão tới đây.

Hiện tại ba đại Yêu Thánh tới đủ, trong lòng Địch Thiên Vũ hiểu rất rõ ràng, biết rằng lần này mình có thể chạy thoát hay không cũng còn chưa chắc. Hung quang lóe lên trong đôi mắt màu vàng của lão, nghiến răng nói:

- Hừ, Thiết Hoành Giang lão là cái thá gì, tưởng rằng mình là nhân vật lớn hay sao?

Thiết Hoành Giang giận dữ, Địch Thiên Vũ cũng tranh thủ cơ hội, quay đầu lại đánh về phía lão. Đầy trời toàn là lông chim sắt màu đen, sắc bén như dao bay ào ào về phía lão.

Thiết Hoành Giang nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân trên dưới xuất hiện vảy cứng che kín. Lớp vảy này đã có từ lúc Thiết Hoành Giang sinh ra vào mấy vạn năm trước, bảo vệ lão ngạc ngư này, sau bao nhiêu năm rèn luyện, hiện tại còn cứng rắn hơn cả pháp bảo nhất phẩm.

Những tiếng leng keng chói tai vang lên, lông chim sắt va chạm cùng lớp vảy. Thiết Hoành Giang giận dữ gầm lên, nhìn chằm chằm đám lông chim nọ, lập tức xông lên.

Trong đám lông chim sắt đầy trời, thình lình thò ra một ưng trảo khổng lồ, nhắm ngay đầu Thiết Hoành Giang chộp xuống. Thiết Hoành Giang đột ngột dừng lại, đánh ra một quyền trúng vào ung trảo.

Một làn sóng xung kích màu xám nhạt bạo phát, Thiết Hoành Giang lui về phía sau một bước, thân hình Địch Thiên Vũ co rút lại, bay ngược về phía sau.

Thiết Hoành Giang động thủ cùng Địch Thiên Vũ, tự nhiên Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải khoanh tay đứng bàng quan. Đây là danh dự của Đại Thánh Yêu tộc, bất kể quan hệ thế nào, nếu hai người bọn họ nhúng tay, chắc chắn Thiết Hoành Giang không chịu.

Một bóng màu xám từ trong đám lông chim sắt đầy trời thình lình bắn thẳng về phía Vũ La.

Nhan Chi Tây biến sắc:

- Không xong!

Lão không ngờ Địch Thiên Vũ lại giảo hoạt như vậy, ngoài sáng công kích Thiết Hoành Giang, nhưng thực tế mục tiêu lại là Vũ La. Không thể nghi ngờ gì, trong bốn người ở đây, thực lực Vũ La là yếu nhất. Nếu Địch Thiên Vũ muốn đào tẩu, đột phá từ phía Vũ La là dễ dàng nhất.

Lúc trước Vũ La xuất ra huyết sắc cự tháp, tuy rằng món pháp bảo này chưa chịu nghe theo hắn điều khiển hoàn toàn, nhưng cũng là pháp bảo phòng ngự hùng mạnh hiếm có của Vũ La.

Bảo vật này vô cùng hao tổn với bản thân hắn, bất quá Vũ La cảm thấy rất xứng đáng.

Địch Thiên Vũ đã nhanh chóng bay tới, nét mặt tỏ ra hung tợn vô cùng, trong đôi mắt màu vàng của lão lộ vẻ đắc ý. Chỉ cần đột phá được tiểu tử ngươi, bằng vào tốc độ của Kim Mục Vân Bằng ta, trên đời này còn ai có thể đuổi kịp?

Trong đôi mắt màu vàng của lão, Vũ La nhìn thấy giết chóc vô hạn. Hắn thấy từng sinh mạng vô tội chết dưới dao đồ tể, bọn họ kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, đào tẩu, cũng không thể thay đổi được số phận đáng thương này. Mộc Thần Trủng tan thành tro bụi bên trong biện lửa, Kỳ Nguyên, Kỳ Hằng, Cung Thập Nhị... Bọn họ đều là bằng hữu của mình, tử chiến đến cùng, rốt cục ngã gục trong vũng máu.

Vũ La đau khổ nhắm mắt lại, hai tay khẽ động, huyết sắc cự tháp bay lên cao. Hắn quyết định bỏ pháp bảo có lực phòng ngự hùng mạnh này, quyết một trận tử chiến cùng Địch Thiên Vũ.

- Vũ La, trăm ngàn lần đừng...

Hiển nhiên Nhan Chi Tây hiểu rõ suy nghĩ của Vũ La, lão nhanh chóng bay tới. Chín chiếc đuôi bạch hồ trắng như tuyết sau lưng hóa thành chín luồng mây trắng quét tới, lớn tiếng kêu gọi Vũ La.

Hồng Phá Hải tức giận vô cùng, không ngờ trước mặt mình, Địch Thiên Vũ lại dám giở trò như vậy. Thất Thủ Giao Long gầm lên, khiến cho cả hoang nguyên hơi chấn động, bảy chiếc đầu rồng khổng lồ xuất hiện, một cỗ khí thế đáng sợ nháy mắt tràn ngập thiên địa. Lão xông lên rất nhanh, hai tay hóa thành trảo giao long, lực lượng đã đẩy lên tới đỉnh phong.

Thiết Hoành Giang cũng đùng đùng nổi giận, hiện tại lão chịu trách nhiệm trực tiếp trận này. Lão tới đây hỗ trọ, lão còn thiếu nợ Vũ La rất nhiều. Nếu sự việc trở nên xấu đi, lão nhân gia hẳn sẽ áy náy cả đời.

Ba đại Yêu Thánh chạy vội tới cứu viện, tốc độ Địch Thiên Vũ thủy chung vẫn nhanh hơn bọn họ một nhịp, đã tới sát bên người Vũ La, cất tiếng cười điên cuồng:

- Tiểu tử, ngươi ngu ngốc muốn chết, không thể trách người khác được.

Mưa lông chim đầy trời hóa thành hai thanh trđao màu xám đen có hình cánh chim. Sát khí ngưng kết trên đao, khiến cho hai thanh trường đao như khoác thêm một lớp áo giáp trong suốt, giống như vừa được rút ra khỏi ngọn núi băng, bề ngoài còn bao phủ một lớp băng sương.

Địch Thiên Vũ phất tay chém ra một đao, một cỗ sát khí đánh tan không khí, bay thẳng tới đầu Vũ La. Lúc này Vũ La đang đứng sừng sững giữa hoang nguyên, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có hai tai như đang muốn nghe hết những lời tố cáo của các oan hồn.

Lúc trường đao giáng xuống, không gian trên đầu Vũ La thình lình nứt ra một khe nứt không gian. Thần kiếm Thiên Tinh nhảy lên một cái, tự động xuất kiếm. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, đã ngăn thanh trường đao lại.

Địch Thiên Vũ cũng không chút bất ngờ, thanh trường đao còn lại đã chém nhanh tới ngay sau đó.

Không gian trên đầu Vũ La lại nứt ra một khe nứt không gian, lần này hung quang của Bách Vạn Nhân Đồ chiếu rọi, đao này của Địch Thiên Vũ cũng thất bại.

Địch Thiên Vũ gầm lên một tiếng, hai tay đẩy mạnh, hai thanh trường đao rời tay mà ra, vừa bay tới thật nhanh vừa chém loạn xạ về phía Vũ La, giống như một bánh xe đao.

Thần kiếm Thiên Tinh cùng Bách Vạn Nhân Đồ không hề tỏ ra yếu thế, xông lên ác chiến một phen.

Song chưởng Địch Thiên Vũ vỗ mạnh, hóa thành đôi ưng trảo thật lớn, từ trên trời giáng xuống đầu Vũ La.

Huyết sắc cự tháp ầm ầm bay lên, hung hăng đánh bay một chiếc ưng trảo. Trảo còn lại vẫn chộp tới Vũ La, Địch Thiên Vũ cười gằn một tiếng:

- Tiểu tử, chết đi.

Hư ảnh cự hùng gào thét một tiếng, phóng vút lên cao, đôi tay cường tráng của nó ôm lấy ung trảo.

Ưng trảo là do cánh tay Địch Thiên Vũ hóa thành, bị hào quang cự hùng ôm lấy nhất thời không thể thoát thân. Địch Thiên Vũ nóng nảy, ra sức vung mạnh, đáng tiếc hư ảnh cự hùng cũng là thượng cổ Thần Thú, tuy rằng không thể phát huy hết thực lực, nhưng cũng khiến cho trong lúc nhất thời Địch Thiên Vũ không thể giãy ra.

Mắt thấy ba đại Yêu Thánh đã đuổi tới sau lưng, chỉ cần bọn họ ra tay, Địch Thiên Vũ chỉ còn đường chết!

Lão vô cùng nóng nảy, thu hồi ung trảo kia, chém mạnh vào vai mình một cái.

Ưng trảo bị hư ảnh cự hùng ôm lấy bị chặt gãy tận gốc.

Địch Thiên Vũ đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt, tự chặt một tay tranh được cơ hội đào tẩu. Lão lướt qua sát bên cạnh Vũ La, đã không kịp giết chết Vũ La, chỉ có thể hung hăng bỏ lại một câu:

- Tiểu tử ngươi chờ đó, trừ phi cả đời này của ngươi trốn bên người ba lão bất tử này, bằng không một ngày nào đó lão phu sẽ có cơ hội giết ngươi...

Vũ La bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử bắn tinh quang ra bốn phía:

- Lão không đi được!

Bích Ngọc Đẳng, Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc, Lực Bạt Sơn, Kỳ Lân Tý, Ngọc Ấn Linh phù... Tất cả thủ đoạn mà Vũ La có được xuất ra hết một lần.

Một lần vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, thân thể Vũ La gánh vác áp lực quá lớn. Chỉ trong thoáng chốc, nội tạng hắn bị thương nặng, máu tươi trào ra thất khiếu.

Lúc này nhìn qua dáng vẻ của Vũ La vô cùng kinh khủng, nhưng hắn cũng lộ ra một nụ cười vui mừng. Bởi vì hắn đã nhìn thấy, ba đại Yêu Thánh đã xông tới kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui