Tiên Tuyệt

Chu Hùng bên cạnh cũng vươn dài cổ ra ngóng, Chu Hoành nói kiến thức không phải là khách sáo cùng muội phu, mà thật sự muốn xem một chút. Mặc dù y là Chu gia Nhị công tử thật, nhưng thiên tài địa bảo trân quý bực này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.

Trung Châu phát đạt, trừ những nơi hung địa nổi danh, những địa phương khác cũng đã bị các tu sĩ lật lên mấy lần, làm sao còn được những bảo bối như vậy?

Vũ La cũng không giấu diếm, khoát tay gọi một tên người hầu vào, chỉ bàn trước mặt mình:

- Dọn hết những thứ này xuống.

Người hầu kia dọn dẹp chén đũa thật nhanh, Chu Thanh Giang lại dặn dò một câu:

- Bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh gọi, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần!

Tất cả mọi người đều thối lui ra ngoài trăm trượng.

Lúc này Vũ La mới lấy các loại dược liệu trân quý từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhất nhất bày trên bàn.

- Thất Diệp ô Long Thảo! Long Tiên Trùng Hoa! Ô Kim cốt Lý Hương! Tử Ngọc Long Vương Sâm!...

Mỗi lần Vũ La lấy ra một loại dược liệu, bốn người họ Chu lại thét lên một tiếng kinh hãi.

Chu Hùng tỏ vẻ khó tin nhìn muội phu mang những dược liệu này ra chất đống trên bàn như củi, không nhịn được lắc lắc đầu:

- Vũ La, ngươi có biết rằng những dược liệu này, lấy ra bất cứ món nào cũng sẽ khiến cho vô số tu sĩ tranh đoạt, cho dù là hy sinh cả môn phái cũng không tiếc...

Vũ La vẫn còn đang lấy ra:

- Những thứ này ở Đông Thổ không coi vào đâu, nhưng ở Trung Châu là cực kỳ trân quý. Đông Thổ không có mỏ kim loại hiếm, chúng ta có thể dùng thứ này trao đối với bọn họ...

Chu Thanh Giang gật đầu, trong tay lão cũng có không ít mỏ kim loại, làm ăn trao đổi như vậy không thành vấn đề.

Mọi người còn đang chuyện trò, rất nhanh chiếc bàn dài trước mặt Vũ La đã chất đầy một đống lớn, không còn chỗ nữa, nhưng Vũ La vẫn chưa dừng tay.

Chu Hoành thở hất ra một hơi:

- Còn không vậy?

Vũ La nhìn một chút, chiếc bàn này dài một trượng hai, rộng nửa trượng, trên đã chất thành núi, hắn thầm tính toán:

- Đại khái chỉ mới lấy ra được một phần hai mươi, toàn là thứ tốt, để trên mặt đất không tốt... Nhị ca, Nhị ca làm sao vậy?

Chu Hoành đang đờ người chợt khôi phục trạng thái như trước, cầm chén rượu vọt tới bên cạnh Vũ La, một tay ôm vai hắn cười hắc hắc:

- Muội phu này, Nhị ca đối xử với ngươi thế nào hả?

Vũ La cười nói:

- Một bàn này chẳng đáng gì, Đại ca, Nhị ca cùng nhạc phụ Đại nhân, mỗi người đều có một phần lễ vật.

Chu Hoành nhìn nhìn đống dược liệu chất như núi trên bàn:

- Số này cũng chưa đáng gì ư...

Vũ La lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra ba chiếc hộp ngọc, đây là hắn đã chuẩn bị ở Đông Thổ, đưa cho ba người.

Chu Hùng thành thật nhận lấy không chút khách sáo, sau đó mở ra, lập tức kinh hô một tiếng, vui mừng tới nỗi cười ngoác miệng tận mang tai:

- Muội phu à, hay, hay quá, muội muội của ta đi theo ngươi, tuyệt đối không thành vấn đề! Ha ha ha...

Chu Hùng có vẻ hơi bối rối, khoát tay:

- Vũ La, ta không thể mặt dày nhận lấy...

Chu Cẩn đã đoạt lấy hộp ngọc nhét vào tay y, Chu Hùng do dự một lúc, sau đó cũng làm mặt dày thu lấy. Nói thật ra Vũ La đã nói những thứ trên bàn chẳng đáng gì, hiển nhiên thứ tặng cho mình sẽ trân quý hơn, y cũng không chống nổi hấp dẫn này.

Chu Hùng cầm lấy mở ra, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng đóng hộp lại trả cho Vũ La:

- Quá trân quý, Vũ La, ta không thể nhận...

Chu Cẩn vừa trừng mắt, Vũ La thành khẩn nói:

- Đại ca không cần khách sáo, toàn là người một nhà, của ta cũng là của các vị.

Chu Cẩn cười ngọt ngào, Chu Hùng suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Đại ca cảm tạ ngươi.

Chu Thanh Giang tự thị thân phận lão nhạc phụ và Đại Trưởng lão Chung Nam sơn, kết quả vứt hộp ngọc sang bên. Lão không thể trẻ con như hai đứa con mình, mở ra xem ngay tại chỗ.

Nhưng thấy hai đứa con vui mừng như vậy, rốt cục lão cũng cảm thấy tò mò, không biết trong hộp là cái gì.

Chu Hoành cẩn thận mở hộp ngọc ra cho mọi người xem, lên tiếng tán thán:

- Đây là Long Thảo Ngọc Giao Căn.

Gốc dược thảo trong tay y, phiến lá có hình như đầu rồng, mỗi cành chỉ có một lá, xanh biếc như ngọc. Bắt mắt nhất chính là rễ của nó, chỉ to chừng ngón tay, trong sáng như ngọc, đã là trạng thái nửa trong suốt, trong đó có ít tơ bông nhìn như sương mù.

Long Thảo Ngọc Giao Căn có thể đạt tới trạng thái trong suốt như vậy, e rằng đã có tới ba vạn năm hỏa hầu.

Dược liệu như vậy cho dù là ăn sống, so ra cũng có hiệu quả vượt hơn linh đan nhất phẩm. Hơn nữa theo truyền thuyết, Long Thảo Ngọc Giao Căn ở thời kỳ còn có thể phi thăng, là thành phần chủ yếu của một loại đan dược bạch nhật phi thăng tên là Thiên Vận đan. Nếu so với gốc Long Thảo Ngọc Giao Căn này, Vạn Niên Tử Diệp Lão Sâm, Thất Phẩm Hồng Ngọc Nhục Chi, Nhân Hình Hà ThỠÔ... Trên bàn kia quả thật không đáng là gì.

Chu Hoành thích chí thu vào, vỗ ngực thật mạnh:

- Muội phu, ngươi yên tâm, sau này ở bên ngoài có chuyện gì, cứ việc báo ra danh hiệu Nhị ca ta. Ai dám không nể tình, Nhị ca ta mang theo ba ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh đi lý luận với kẻ đó.

Chu Thanh Giang hừ một tiếng:

- Vũ La có thể đánh ngang tay cùng Trịnh Tinh Hồn, có chuyện gì cần tới Nhị ca phế vật như con ra mặt chứ?

Chu Hoành bị lão tử chơi một câu, ủ rũ trở về chỗ ngồi, nhưng nghĩ tới Long Thảo Ngọc Giao Căn, lập tức cười hắc hắc vô cùng thích chí.

Chu Thanh Giang không nhịn được lắc đầu, trong lòng lại có chút tò mò. Long Thảo Ngọc Giao Căn ba vạn năm, cho dù lão cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Độ trong suốt của nó thật tốt, e rằng ở Trung Châu này không tìm ra gốc thứ hai. Vũ La cho Chu Hoành bảo bôi bậc này, vậy hắn hiếu kính nhạc phụ thứ gì đây?

Lão liếc nhìn hộp ngọc để bên cạnh mình, cố nén tò mò.

- Đại ca, của huynh là bảo bối gì vậy, lấy ra cho đệ xem với.

Chu Hoành khuyến khích Chu Hùng.

Lão Đại Chu Hùng biết tính tình đệ đệ, nếu hôm nay không cho y xem một chút, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Chu Hùng mở hộp ngọc ra, cũng vô cùng cẩn thận nâng bảo bối bên trong ra ngoài.

Đây là một ngọn cỏ giống như một mũi tên, trên có chín chiếc lá vây xung quanh theo trật tự chỉnh tề. Có thể thấy rõ gân trên phiến lá rất rõ ràng, kỳ lạ chính là gân lá cũng có màu đỏ sẫm, cho dù đã bị đào lên lâu như vậy, đã trở nên khô, sắc đỏ trong gân lá vân chảy xuôi như đang sống.

- Đây là Cửu Diệp Thần Huyết Thảo!

Chu Hoành thét lên một tiếng kinh hãi. Gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo này hiển nhiên đã thành thục, hỏa hầu mười phần, không kém gì gốc Long Thảo Ngọc Giao Căn chút nào.

Nghe nói vào thời viễn cổ, Chúng Thần đại chiến, máu tươi nhuộm đẫm mặt đất, trải qua lâu ngày dài tháng mới mọc lên Cửu Diệp Thần Huyết Thảo này. Đương nhiên đây chỉ là phóng đại, nhưng cũng có thể nhìn ra gốc dược thảo này trân quý tới mức nào.

Mỗi một chiếc lá của Cửu Diệp Thần Huyết Thảo nghe nói có công hiệu khác nhau. Hoặc có thể cứu được một mạng, hoặc có thể tạo lại nguyên hồn tan nát, hoặc có thể tăng lên mây trăm năm công lực... Về phần công hiệu cụ thể thế nào, vậy phải đi hỏi các Đại sư luyện đan.

Bất kể thế nào, gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo chắc chắn là trọng lễ, chẳng trách nào Chu Hùng lo sợ bất an không dám nhận ngay.

Lúc nhìn thấy gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo, Chu Thanh Giang đã không còn giữ bình tĩnh được nữa. Lão cảm thấy tò mò về thứ trong hộp ngọc của mình tới cực điểm. Dù là nhân vật tu luyện đã mấy ngàn năm, trong lòng lão hiện tại cũng cảm thấy nôn nóng, đây là chuyện vô cùng hiếm có.

Hai đứa con đã xem lễ vật của mình, duy chỉ có lão gia tử còn cố gắng nhịn. Bất quá mọi người có mặt ở đây, ngay cả kẻ dở nhất về phương diện nhân tình thế sự là Chu Hoành cũng có thể nhìn ra, lão gia tử đã không nhịn được nữa, nhưng vẫn sống chết cố giữ thể diện. Chu Hoành bèn đảo tròn mắt:

- Phụ thân, để con xem cho cha...

Chu Thanh Giang quát lên một tiếng trách cứ:

- Hồ đồ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui