Tiên Tuyệt

Chu Thanh Giang gật đầu, nhưng không vội nói chuyện ngay tức khắc, mà là nhìn một mảnh sông núi hùng vĩ liên miên không dứt phía trước với ánh mắt phức tạp.

Một lúc lâu, lão mới thở dài, hỏi một câu không đầu không đuôi:

- Trước khi biết ta, con thấy ta thế nào?

Trước khi biết lão ư? Vũ La có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút cũng hơi hiểu ra.

Chu Thanh Giang là Đại Trưởng lão Chung Nam sơn, Đại Thống Lĩnh Ám Vệ.

Thân là môn hạ Chung Nam sơn, lão lại giở quyền mưu áp chế, khiến cho chưởng môn Chung Nam sơn không có quyền lên tiếng trong môn. Có vô số người hâm mộ quyền thế Chu Thanh Giang, nhưng cũng có không ít người chỉ trích đức hạnh của lão.

Vũ La cười khổ nói:

- Chẳng lẽ lão nhân gia muốn con nhắc tới tiếng xấu của người sao?

Chu Thanh Giang liếc hắn một cái:

- Chỉ bằng vào câu này, cũng có thể thấy được con không tán thành cách hành sự của ta. Vũ La không nói lời nào.

Tiền kiếp hắn bị tất cả Ma môn Nam Hoang làm phản, từ đại nghĩa mà nói, đám Ma môn kia cũng là bộ hạ của hắn, làm sao hắn có thể tán thành Chu Thanh Giang cho được?

Chu Thanh Giang trầm ngâm giây lát, sau đó chỉ vào mảnh núi sông hùng vĩ phía trước nói:

- Đó chính là tiền sơn của Chung Nam sơn. Bắt đầu từ sườn núi giống như phục hổ kia, kéo dài về phía sau chính là hậu sơn. Nhiều năm như vậy, ta không tới tiền sơn, Hoắc Liên Đông cũng không tới hậu sơn.

Vũ La yên lặng.

- Không phải là ta than thở vì tiếng xấu của ta, mà là đau buồn vì ta và Hoắc Liên Đông.

Lão đột nhiên dừng lời, nhìn lên trời một cái:

- Thời gian cũng đã tới, y cũng sắp tới rồi.

Vũ La sững sờ:

- Là ai...

Sau đó hắn cũng cảm giác được có người nào đó đang tới gần, hơn nữa còn là từ dưới đất nhích tới.

Ầm một tiếng vang lên, một phiến đá giữa lương đình nứt ra, lộ ra một thông đạo đen ngòm bên dưới, một trung niên không có gì là nổi bật từ dưới chui lên.

Chu Thanh Giang chỉ vào trung niên kia nói với Vũ La:

- Nào, con hãy bái kiến chưởng môn Chung Nam sơn Hoắc Liên Đông.

Vũ La nhìn Hoắc Liên Đông, bình tĩnh mà xem xét, người này tướng mạo đường đường, nhưng lại khiến cho người ta nhìn qua cảm thấy hết sức bình thường, không có gì là nổi bật, chẳng trách nào y bị Hoắc Liên Đông chèn ép bao nhiêu năm qua.

Hiểu rất rõ ràng, cảm giác này là do khí thế của một tu sĩ, trên người Hoắc Liên Đông không có chút khí thế nào của một cường giả.

Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông chú ý tới vẻ mặt Vũ La, nhìn nhau cười một tiếng. Chu Thanh Giang bèn nói:

- Được rồi, đây là con rể ta, đệ cũng đã biết nó, cũng không cần giả vờ làm gì nữa.

Hoắc Liên Đông thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt quá, giả vờ bao nhiêu năm qua, đệ đã muốn phát điên.

Y vừa dứt lời, dường như trong cơ thể có thứ gì đó vỡ nát, một cỗ khí chất kỳ lạ phóng thích ra ngoài, Vũ La chỉ cảm thấy mình hoa mắt. Tuy rằng tướng mạo hay y phục của Hoắc Liên Đông không hề có biến hóa gì, nhưng y từ trung niên hết sức bình thường vừa rồi đã đột ngột biến thành một cường giả tuyệt thế hiên ngang. Cho dù y đứng cạnh Chu Thanh Giang vẫn không hề tỏ ra kém thế, có thể nói là sánh vai ngang hàng.

Vũ La nghẹn lời, một lúc lâu sau mới than thở một tiếng:

- Nhạc phụ Đại nhân, con đã hiểu lời người vừa nói. Người mang tiếng xấu trên vai, Hoắc chưởng môn cũng mang tiếng là kẻ hèn yếu, chuyện này hiển nhiên là hai người các vị cố ý gây ra. Nhưng vì sao phải làm như vậy?

Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông hữu hảo với nhau như vậy ở trước mặt Vũ La, hiển nhiên quan hệ giữa hai người cũng không phải tệ hại như bên ngoài đồn đại. Rõ ràng là hai người cố ý liên thủ, trêu chọc tất cả tu sĩ trong thiên hạ.

Nhưng vì sao phải làm như vậy?

Hoắc Liên Đông cười hỏi Chu Thanh Giang:

- Đây là con rể mà sư huynh hay nhắc đó sao?

Chu Thanh Giang cười thay câu đáp, vuốt vuốt chòm râu nói với Vũ La:

- Con phải biết rằng Chung Nam sơn nhất mạch ta chính là đạo tràng Đạo tổ. Nói không khách sáo một chút, bảo vật, điển tịch, truyền thừa trong phái ta hơn xa các đại Thiên Môn khác. Nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực, phát triển không ngừng, tám đại Thiên Môn còn lại cũng sẽ đứng ngồi không yên.

Vũ La lập tức hiểu ra, hắn nhớ lại một chút, sau đó gật đầu nói:

- Quả là như vậy, vài đời gần đây, Chung Nam sơn xảy ra một ít biến cố trong môn.

Vào đời tổ sư của Chu Thanh Giang, đồng môn sư đệ của chưởng môn vì thất bại trong việc tranh giành địa vị chưởng môn nổi giận trốn đi, mang đi một phần ba thực lực Chung Nam sơn, thành lập đạo tràng khác ở Ngưu Lương sơn. Sau khi vị sư đệ ấy cưỡi hạc vê Tây, nhất mạch này mới trở về Chung Nam sơn.

Nhưng không đến sáu mươi năm, đến đời sư tôn Chu Thanh Giang, đệ tử kiệt xuất của hai mạch trong môn vì tranh đoạt sư muội mà động thủ với nhau, chia rẽ một lần nữa. Mặc dù hai mạch vẫn cùng ở Chung Nam sơn, nhưng đệ tử hai mạch cả đời không qua lại với nhau. Chuyện phân chia tiền sơn hậu sơn chính là xảy ra lúc ấy.

Đến đời Chu Thanh Giang, hai người bọn họ lại trở thành như vậy.

Vũ La không khỏi cười khổ:

- Các vị cũng phải hao tổn biết bao công sức.

Chu Thanh Giang nói:

- Bất quá lần này, chúng ta không cần ẩn nhẫn như trước nữa. Trong những năm qua Lâm Tuyệt Phong cũng đã sống quá thoải mái rồi, còn muốn nhúng tay vào chuyện Chung Nam sơn chúng ta. Hừ, lần này chúng ta sẽ cho lão một bài học đắt giá!

Vũ La có chút kỳ quái, Lâm Tuyệt Phong muốn làm gì vậy?

Hoắc Liên Đông nói:

- Lâm Tuyệt Phong đích thân đi tìm ta, đồng ý giúp ta đoạt lại đại quyền Chung Nam sơn, cái giá phải trả là ta phải ủng hộ lão trở thành Minh chủ Cửu Đại Thiên Môn.

Vũ La lập tức hiểu ra, liên minh Cửu Đại Thiên Môn rời rạc, sự vụ hàng ngày đều giao cho Trưởng lão hội quyết định. Bên dưới còn có Thấm Phán Đình, Hình Bộ Đài, Nhược Lô Ngục, cùng Ngự Trảm Đài vừa mới lập ra.

Tuy rằng địa vị chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn vô cùng tôn quý, quyền bính thật lớn, nhưng vẫn không phải là nhấtô bá ứng. Đối với Lâm Tuyệt Phong tràn đây dã tâm bành trướng, tự nhiên cảm thấy không thỏa mãn.

- Mấy năm qua, Cửu Đại Thiên Môn nội đấu nghiêm trọng, sợ rằng cũng là do Lâm Tuyệt Phong ở sau lưng làm mưa làm gió...

Vũ La nói.

Hoắc Liên Đông gật đầu:

- Trừ lão ra, còn ai nữa?

- Những Thiên Môn khác tự làm suy yếu lẫn nhau, lão mới có cơ hội nhất thống Cửu Đại Thiên Môn.

Vũ La gật đầu:

- Sau đó là có thể dẫn người tiến vào Nam Hoang, binh định phe Ma đạo.

Chu Thanh Giang có chút kỳ quái nhìn hắn một cái:

- Vì sao con hiểu rõ lão như vậy?

Vũ La không đáp, hai người cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, không có truy hỏi tới cùng.

Hoắc Liên Đông nói tiếp:

- Mấy năm trước, lão đón Tống Kiếm Mi từ Nam Hoang trở về. Nữ nhân này hiểu rõ hết thảy tình hình ở Nam Hoang, chỉ cần Lâm Tuyệt Phong có thể nhất thống Cửu Đại Thiên Môn, có Tống Kiếm Mi tương trợ, bình định Nam Hoang bất quá chỉ là vấn đề thời gian.

Hai người không chú ý tới Vũ La cúi đầu, trong mắt hàn quang như đao, nghiến răng nghiến lợi, gân hàm nổi vồng lên.

Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, sau một lúc lâu Vũ La cố gắng binh phục kích động trong lòng, bèn lên tiếng hỏi:

- Vì sao hôm nay các vị nói với tiểu tử chuyện này?

Thần sắc Hoắc Liên Đông tỏ ra ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Lâm Tuyệt Phong phải chết.

- Hai người chúng ta cùng lên, Lâm Tuyệt Phong nhất định chết. Hai người chúng ta thay phiên mà lên, Lâm Tuyệt Phong cũng chỉ có đường chết.

Vũ La bừng tỉnh ngộ:

- Nhưng hai người các vị không thể nào cùng lên một lượt, nhiều nhất chỉ có thể là xa luân chiến.

Hoắc Liên Đông gật đầu, từ đầu đến cuối, Chu Thanh Giang chỉ trầm mặc.

Cả Tu Chân Giới, ngoại trừ Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa, bất cứ người nào đối mặt với Lâm Tuyệt Phong cũng không dám nói mình thắng chắc. Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông nhiều nhất chỉ có bốn thành nắm chắc. Nhưng bọn họ nắm chắc tới tám thành có thể làm cho Lâm Tuyệt Phong bị thương, như vậy người sau sẽ có cơ hội giết chết Lâm Tuyệt Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui