Tiên Tuyệt

Lý Phong Mậu đã nhìn thấy một quả đấm càng ngày càng lớn trước mắt của mình, sau đó trước mắt tối sầm.

Bình!

Một quyền đánh cho Lý Phong Mậu nhìn thấy trước mắt đầy sao, lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Nếu Vũ La đã ra tay động thủ, vậy sẽ không chút lưu tình, hắn tiến lên một bước một tay nắm lấy cổ Lý Phong Mậu, ném y bay vào vách đá rơi xuống đất giống như một con gà.

Trên thạch bích để lại một vết máu rõ ràng, Lý Phong Mậu giống như gà chết trượt từ trên vách xuống.

Bọn Lưu trưởng lão bên cạnh muốn cất lời khuyên, do dự một chút lại không hề nhúc nhích. Sau lưng bọn họ còn có môn phái của mình, phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Đắc tội với Vũ La, tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.

Lý Phong Mậu đã choáng váng đầu óc, nhưng còn không chịu nhận thua, ở tại chỗ kêu la oai oái:

- Vũ La ngươi có giỏi đánh một trận quang minh chính đại với tiểu gia ta, âm thầm xuất thủ còn gì là anh hùng chứ?

Vũ La bĩu môi một cái:

- Một quyền của ta đấm vào mắt ngươi, ngươi không biết xấu hổ còn dám nói ta đánh lén, chẳng lẽ là đánh lén trước mặt?

Lý Phong Mậu giậm chân kêu to:

- Vũ La, ngươi là tên khốn kiếp, tiểu gia ta liều mạng với ngươi!

Y đang định dốc hết toàn lực xông lên, Vũ La đã vung tay chộp lấy cổ y, một tay giờ y lên cao quá đầu.

Hai chân Lý Phong Mậu giãy dụa một hồi, hai mắt trợn trắng. Linh lực Vũ La theo kinh mạch trên cổ y nhanh chóng xâm nhập toàn thân, ngăn tất cả lực lượng lại.

Lý Phong Mậu có một thân lực lượng lại không thi triển được, bị Vũ La bóp cho ngạt thở hôn mê. Thân y là một tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai lại bị người bóp hôn mê, đây rõ ràng là một nỗi nhục.

Vũ La tiện tay ném Lý Phong Mậu ra khỏi cánh cửa vòm kia, sau đó nhẹ nhàng tự nhiên phủi phủi tay:

- Cửu Nghi sơn thối lui khỏi lần Thiên Môn diễn võ này. Nếu người của Cửu Nghi sơn có ý kiến gì, cứ việc bảo Hứa Sơn Dương đích thân đến tìm ta.

Hứa Sơn Dương làm chưởng môn một Thiên Môn, mặc dù bản lĩnh chưa được xứng đáng nhưng dù sao cũng là đường đường chưởng môn Thiên Môn. Vũ La mở miệng ra đã bắt y tới gặp mình, bọn Lưu trưởng lão thừa biết không phải là Vũ La khoác lác.

Trên thực tế Hứa Sơn Dương tuyệt không dám tới gặp Vũ La. Trong suy nghĩ của Hứa Sơn Dương, Lâm Tuyệt Phong là một ngọn núi lớn không thể vượt qua. Vũ La có thể giết Lâm Tuyệt Phong, đối với Hứa Sơn Dương chắc chắn là một nỗi ám ảnh trong lòng khó có thể vượt qua, nên y không còn can đảm tới gặp Vũ La.

Lưu trưởng lão lắc đầu, phất tay nói:

- Mạnh ai nấy đi nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu tranh tài.

Triệu Dực Tông cùng Quách Lãnh Nguyệt không ngờ rằng đẩy Lý Phong Mậu ra làm hòn đá dò đường, đã bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí rốt cục chiến lực của Vũ La trong Đông Hồ địa cung thế nào, cũng không thể nhìn rõ. Hai người nhìn nhau, mạnh ai nấy trở về thạch thất của mình.

Hiện tại Cửu Nghi sơn thực lực đại tổn, Lý Phong Mậu được phái tới cũng chính là một trong những kẻ có thực lực yếu nhất ở đây. Y còn là kẻ không có đầu óc, chỉ nghe Triệu Dực Tông xúi giục đã khiêu khích Vũ La như vậy.

Vũ La đoạt lấy gian thạch thất của Lý Phong Mậu, Mạnh Liên Ân lập tức nói:

- Vũ Đại nhân ở một gian đi, ta cùng Cầm Hổ huynh ở chật một chút là được.

Vương Cầm Hổ cũng gật đầu.

Vũ La cũng chỉ khoát tay:

- Ta còn muốn tìm các ngươi uống rượu, đừng ai mơ đến chuyện bỏ chạy.

Mọi người mạnh ai nấy vào thạch thất của mình. Thương Điệp Lệ là nữ nhân, phụng bồi ba người bọn họ hàn huyên trong chốc lát, vì tị hiềm cho nên cáo từ. Uống được một lúc vì rượu của Vũ La rất mạnh, mười mấy chén vào bụng, ba nam nhân ai nấy mặt đó bừng bừng. Mạnh Liên Ân cũng không còn giữ vẻ già dặn như trước, ba người cười cười nói nói, mãi cho đến đêm khuya cũng không có ý đi ngủ.

Chợt Mạnh Liên Ân thận trọng, hỏi:

- Vũ Đại nhân bảo chúng ta lưu lại, phải chăng là có dụng ý gì?

Vương Cầm Hổ sửng sốt, nhìn sang Vũ La, Vũ La cũng cười một tiếng:

- Ngươi hỏi rất đúng lúc, đi, ta dẫn các ngươi đi làm một trò hay.

Hai người không hiểu chuyện gì.

Vũ La ra dấu cho hai người chớ có lên tiếng, sau đó dẫn theo hai người rón rén đi tới cửa thạch thất.

Cửa thạch thất này là một phiến đá dày bằng bàn tay, hai người cũng không biết Vũ La dùng thủ đoạn gì, nhẹ nhàng phẩy một cái lên trên cửa, phiến đá dầy cộm nặng nề lập tức trở thành trong suốt.

Gian thạch thất này vốn là của Lý Phong Mậu, nằm sát vách thạch thất của Triệu Dực Tông. Lúc này đã là đêm khuya, chợt thấy một bóng người thon thả cao gầy rón rén bước tới cửa thạch thất sát vách. Triệu Dực Tông lập tức khẽ khàng mở cửa ra, hai người đứng ở cửa ra dấu cho nhau, sau đó cùng nhau tiến vào.

Vương Cầm Hổ vẫn không hiểu, sắc mặt Mạnh Liên Ân chợt trở nên lạnh lẽo:

- Hừ, có lẽ bọn chúng đang thương lượng ngày mai làm thế nào đối phó chúng ta, thật là hao tổn công phu...

Vũ La nói:

- Hôm nay Lý Phong Mậu không dò xét được nông sâu của ta, đương nhiên bọn chúng hết sức không cam lòng.

Hai người nói như vậy, Vương Cầm Hổ mới tạm hiểu ra đôi chút, nhưng vẫn còn thắc mắc:

- Vũ huynh, ngươi bảo hai người chúng ta tới đây xem là có ý gì?

Vũ La cười hăng hắc, khóe miệng hắn cong lên vô cùng tà đạo:

- Hai người các ngươi có thấy rõ ràng kiểu dáng y phục của hai người bọn chúng không?

Hai người gật đầu:

- Thấy rõ ràng rồi, sao hả?

- Lập tức phỏng chế ra.

- A...

Ba nam nhân không biết may, muốn phỏng chế hai bộ y phục thật đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Bất quá ba người ai nấy đều có thần thông của mình, mất nửa canh giờ, rốt cục cũng may xong hai bộ y phục. Vũ La thúc giục:

- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, hai người kia sắp sửa đi ra, chậm trễ sẽ không còn kịp nữa...

- Vũ huynh đệ, rốt cục ngươi muốn làm gì?

Cho tới bây giờ Vương Cầm Hổ cũng không hiểu.

Vũ La cười hắc hắc:

- Ngươi có từng nghe nói qua câu này chưa: Bùn đất rơi vào trong đúng quần, dù không phải phân cũng là phân.

Vương Cầm Hổ:

- Nghe qua rồi, vậy thì sao?

Vũ La gật đầu nói:

- Nghe qua là tốt rồi, những lời này chính là cảnh giới tối cao của vu oan giá họa từ cổ chí kim.

- Hả?

Lúc này ngay cả Mạnh Liên Ẩn cũng không hiểu được.

Vũ La không nói thêm lời nào, dẫn theo hai người ra cửa. Cách vách chính là thạch thất của Triệu Dực Tông, hai người mật đàm trong thạch thất, tự nhiên có gia trì trận pháp trên cửa đá.

Vũ La vẫn hồn nhiên không để ý, tiến lên phía trước, bàn tay đặt lên cửa đá nhấn một cái. Một đạo linh văn toát ra hào quang bốn phía, một tiếng nổ ầm vang, khiến cho trận pháp khắc trên cửa đá nổ tan tành.

Nhưng ngay sau đó hắn gầm lên giận dữ:

- Giỏi cho một đôi cẩu nam nữ!

Hai người đang ngồi bên trong còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, Vu lực màu vàng sẫm đã hóa thành một đạo cuồng phong hoành hành bừa bãi, nháy mắt bao vây lấy hai người.

Vũ La thao túng vô cùng đúng mực, chỉ ăn mòn y phục hai người, ngoài ra những thứ khác không động đến chút nào.

Ngay cả hai chiếc ghế mà hai người đang ngồi cũng không thương tổn mảy may.

- Á...

Quách Lãnh Nguyệt thét một tiếng cao vút chói tai, vội vàng ôm tay che ngực mình, lại muốn che đi hạ thể, trong lúc nhất xấu hổ giận dữ đến cực độ.

Triệu Dực Tông cũng bàng hoàng ngơ ngác: Vũ La vào bằng cách nào? Sau đó y chợt nhìn thấy Quách Lãnh Nguyệt thân không mảnh vải, hai mắt đứng tròng.

Vũ La thu Vu lực màu vàng sẫm lại, ném hai bộ y phục kia xuống đất.

Đến lúc này, vô luận là Mạnh Liên Ân hay là Vương Cầm Hổ cũng hiểu: Đây chính là bùn đất rơi vào trong đúng quần, dù không phải phân cũng là phân.

Hai người đều có hơi dở khóc dở cười, thủ đoạn của Vũ Đại nhân không khỏi có hơi quái dị. Rất nhanh những người khác đều bị kinh động, mười mấy người cùng nhau tràn vào, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức “hiểu ra” mọi chuyện.

Lúc này Quách Lãnh Nguyệt đã vơ lấy hai bộ y phục giả của bọn Vũ La may che trước người mình. Nhưng ngoại trừ mấy bộ vị quan trọng ra, thật ra nàng cũng không che giấu được nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui